Hàn Đông và Trịnh Nhạc Kiến vội vàng đến Bệnh viện Nhân Dân Số 1 thành phố Khôn Dương. Đường Lợi Ba đang đợi ở cửa, thấy hai người xuống xe, lập tức chạy ra đón, vẻ mặt u ám, nói: - - Chủ nhiệm Hàn, Phó chủ tịch thành phố Trịnh, Cục trưởng Đường còn đang ở trong phòng Cấp cứu, tình hình không mấy lạc quan. - - Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hàn Đông hỏi, bước chân vẫn không dừng lại. Thật ra trong lòng Hàn Đông đã nghĩ tới một khả năng, đó chính là Đường Lập Ngữ lần này không phải là một tai nạn xe đơn thuần. Mà là một số người phát rồ đó, lo lắng tổ giám sát tra ra việc gì bất lợi cho họ, cho nên đã trực tiếp ra tay với Đường Lập Ngữ. Trịnh Nhạc Kiến đi bên cạnh Hàn Đông, sắc mặt xanh mét, anh ta tuy rằng không biểu hiện ra, nhưng rõ ràng anh ta cũng không cho rằng đây chỉ là một tai nạn xe đơn thuần. Quan hệ của anh ta với Đường Lập Ngữ tương đối tốt, bây giờ Đường Lập Ngữ xảy ra chuyện như vậy, còn phải đang cấp cứu, cũng không biết sẽ như thế nào, bởi vậy trong lòng vô cùng buồn bực. Một đám người chờ bên ngoài phòng Cấp cứu, ngoài Mã Tân An và Chu Dũng ra, người khác đều là người của phòng Kiểm soát tỉnh Tây Xuyên. Nhìn thấy Hàn Đông đi đến, mọi người tiến lên chào hỏi khách khí. Sắc mặt của bọn họ có chút khó coi. Một mặt là vì lo lắng cho Đường Lập Ngữ, mặt khác bọn họ cũng cảm thấy tức giận, phẫn nộ với tình thế hiện tại. - - Chủ nhiệm Hàn, tôi cho rằng Đường Lập Ngữ không phải là gặp phải tai nạn xe, mà là có người làm hại, khi chúng tôi cùng ăn cơm, Đường Lập Ngữ nói muốn về lấy mấy thứ, ông ta đi xe đạp, vừa đến ngã tư quảng trường Kiêu Dương, một chiếu xe tải lớn điên cuồng lao đến, đụng ngã Đường Lập Ngữ còn chưa tính, lại còn cho xe lùi lại một chút cán lên người Đường Lập Ngữ. Chủ nhiệm phòng Kiểm soát Ủy ban nhân dân tỉnh Tây Xuyên Lã Trác An tức giận nói, thân hình của ông ta gầy gò, đôi mắt mở to, con ngươi có chút đỏ lên, thể hiện vô cùng phẫn nộ. Mấy người khác tuy không nói nhiều, nhưng xem bộ dạng của bọn họ cũng đều vô cùng tức giận. Hàn Đông vừa rồi cũng không hiểu rõ tình hình cụ thể, bây giờ nghe Lã Trác An nói, lập tức tức giận nghiến răng ken két. Sự việc rõ ràng là có người cố ý muốn đối phó Đường Lập Ngữ. - Đây đúng là công khai khiêu chiến với tổ giám sát, là công khai khiêu chiến với quyền lực công. Hàn Đông lạnh lùng nói. - - Chủ nhiệm Lã, chuyện này nhất định phải nhanh chóng điều tra rõ ràng, hai ngày này anh đốc thúc các phương diện nghiêm túc điều tra chuyện này, nhất định phải nhanh chóng điều tra ra hung thủ, nhất định phải nghiêm khắc điều tra, nghiêm khắc xử lý. - - Vâng, Chủ nhiệm Hàn. Lã Trác An gật đầu, nói. - - Vừa rồi tôi đã báo cáo tình hình với Trưởng ban thư ký Hồng, ngoài ra tôi cũng phái hai người đi đến chỗ cảnh sát giao thông, điều tra video giám sát của quảng trường Kiêu Dương, nhất định có thể nhanh chóng tìm được người gây án, sau đó lại điều tra xem còn có người đứng sau hay không. Lời nói của anh ta tuy rằng uyển chuyển, nhưng ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, Đường Lập Ngữ bị đụng xe chắc chắn là có người chỉ thị, nếu không thì lái xe hàng đó chỉ cần không điên khùng, cũng không đến nỗi lái xe đâm vào Đường Lập Ngữ, hơn nữa còn cố ý cán lên ông ta. Đèn phía trên cửa phòng Cấp cứu vẫn luôn sáng, đám người Hàn Đông vẫn luôn canh ở cửa, trong lòng đầy nôn nóng, lo lắng. Hàn Đông lấy thuốc ra hút từng ngụm lớn, đôi mày nhíu chặt lại. Từ phương diện khác mà nói, Đường Lập Ngữ xảy ra chuyện cũng có liên quan đến Hàn Đông. Vốn Đường Lập Ngữ chỉ viết một lá thư khiếu nại, nếu mình không để cho ông ta ra mặt thu hút sự chú ý của người khác, ông ta cùng lắm là ngồi rảnh rỗi ở nhà, nhưng không đến nỗi nguy hiểm đến tính mạng như bây giờ. “Trọng trách của những người này quá lớn, mình lúc đầu lại không nghĩ đến điểm này, xem ra điều tra tiếp theo càng phải chú ý đến an toàn. Sự việc này có lần đầu, khó tránh khỏi không có lần thứ hai, cũng không thể để xảy ra vấn đề gì thêm.” - - Anh Đường… Anh Đường… Lúc này một giọng nói thê thảm truyền đến, lập tức một phụ nữ trung niên thấp bé, hai mắt đẫm lệ chạy tới. - - Bà ấy là Mã Thu Cúc vợ của Đường Lập Ngữ, trước đây làm ở Hội liên hiệp Phụ nữ thành phố, công tác gần đây cũng bị ảnh hưởng. Trịnh Nhạc Kiến ở bên cạnh giới thiệu với Hàn Đông. Mã Thu Cúc lúc này bổ nhào đến cửa phòng Cấp cứu, miệng thì thào gọi, tóc tai bù xù. Bà mặc một cái áo ngắn tay màu xám, nước mắt trên mặt tuôn rơi, kiệt sức tựa vào cửa, cúi đầu nức nở, miệng nói: - - Đây là tại sao, tại sao.. Hàn Đông tiến lên, nói: - - Chị Mã, chị đừng lo lắng quá, Cục trưởng Đường ở hiền gặp lành, sẽ không việc gì đâu. Trịnh Nhạc Kiến cũng nói: - - Đúng rồi, Tiểu Mã, Đường Lập Ngữ sẽ không sao đâu, các bác sĩ đang hết sức cứu chữa… Anh ta vừa nói ra hai từ cứu chữa, Mã Thu Cúc khóc càng thương tâm, hai tay vịn vào cửa mới không bị ngã xuống. Hàn Đông trầm mặt, tâm trạng rất nặng nề, cũng không biết nên khuyên như thế nào. Dù sao hắn và Mã Thu Cúc cũng không thân quen lắm. Trịnh Nhạc Kiến nói để phân tán sự chú ý của Mã Thu Cúc: - - Tiểu Mã, đây là Chủ nhiệm Hàn của phòng Kiểm soát Nội các Chính phủ, cậu ấy rất coi trọng chuyện của Đường Lập Ngữ, nhất định sẽ tìm ra người gây tai nạn, lấy lại công bằng cho Lập Ngữ. Mã Thu Cúc vừa nghe thấy giống như vớ được cây cỏ cứu mạng vậy, giơ hai tay nắm lấy tay của Hàn Đông, thân hình mềm nhũn quỳ gối trước mặt Hàn Đông, nói: - - Chủ nhiệm Hàn, anh phải giải quyết giúp cho lão Đường nhà tôi. - - Chị Mã, chị mau đứng lên. Hàn Đông vội vàng giơ tay đỡ lấy bà ta. Hai đồng chí nữ của phòng Kiểm soát tỉnh Tây Xuyên cũng vội vàng tiến lên khuyên bảo, giơ tay đỡ Mã Thu Cúc đứng lên. Hàn Đông tâm trạng nặng nề, nói: - - Chị Mã chị yên tâm, đối với chuyện của Cục trưởng Đường tôi sẽ điều tra đến cùng, tuyệt đối sẽ không tha bất cứ người nào. - - Cám ơn Chủ nhiệm Hàn…Cám ơn Chủ nhiệm Hàn… Mã Thu Cúc nức nở nói, lập tức lại ngẩng đầu lên, nói: - - Chủ nhiệm Hàn, anh Đường một lòng vì công việc, nhưng ông ấy đã nhận được đãi ngộ như thế nào, bị bãi chức, thành phố cũng không ngó ngàng đến sắp xếp cho ông ấy, cả ngày chỉ ở nhà, ông ấy không phạm sai lầm gì… Từ sau khi Đường Lập Ngữ bị miễn chức, ông ấy luôn ở nhà, cũng không đi ra ngoài, con người cũng trở nên trầm mặc hơn rất nhiều, thường xuyên một mình uống rượu, làm cho Mã Thu Cúc rất lo lắng. Bây giờ Đường Lập Ngữ lại xảy ra chuyện, bà ta càng thêm đau lòng, giờ nghe Trịnh Nhạc Kiến giới thiệu Hàn Đông là người của Nội các Chính phủ tới, bà ta dường như thấy được một tia hy vọng. Hàn Đông bây giờ cũng không thể hứa hẹn gì với Mã Thu Cúc, đành phải nói: - - Chị Mã, Cục trưởng Đường là một cán bộ tốt có trách nhiệm, tôi tin rằng tổ chức sẽ bố trí, nếu có tình hình gì, sau này chị Mã có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào. Nói xong Hàn Đông móc ra một tấm danh thiếp, bên trên viết số điện thoại của mình. Đường Lập Ngữ xảy ra chuyện, trong lòng Hàn Đông cũng rất khổ sở, mặc dù đây không phải là trách nhiệm của Hàn Đông, nhưng là do Hàn Đông xuất hiện mà gặp chuyện. Mã Thu Cúc nắm chặt tấm danh thiếp của Hàn Đông, hai mắt đẫm lệ, cõi lòng tan nát. Lúc này đèn của phòng Cấp cứu tắt, cửa cũng mở ra rồi. Tất cả mọi người vây quanh, đồng thanh hỏi han: - - Bác sĩ, bệnh nhân thế nào rồi? Bác sĩ gỡ khẩu trang xuống, nói: - - Tình hình không lạc quan lắm, chủ yếu là thương tích quá nặng, nội tạng xuất huyết nhiều, đã được chúng tôi cấp cứu, tạm thời không có dấu hiệu chuyển biến xấu. Mặt khác hai chân bệnh nhân cũng bị xương gãy dập nát, về sau e là phải ngồi xe lăn… Mã Thu Cúc bật khóc thảm thiết. Tâm trạng của mọi người cũng càng thêm nặng nề. Hàn Đông nói: - - Bác sĩ nhất định phải hết sức chữa trị cho người bệnh, về mặt chi phí không cần phải lo lắng; giải phẫu gì cần làm, thuốc gì cần dùng cứ việc dùng, chỉ cần tốt cho người bệnh là được. Bác sĩ nói: - - Chúng tôi đã hết sức cố gắng rồi, thực sự là bị thương quá nặng… Mọi người thật ra cũng hiểu được, lúc này bác sĩ cũng không nói dối, huống hồ lúc trước đại đa số mọi người ở đó từ xa cũng nhìn thấy, chiếc xe tải đó vô cùng điên cuồng hung hãn, sau khi đụng người còn cố ý quay lại cán lên người. Thậm chí có người trong lòng còn nghĩ Đường Lập Ngữ có thể giữ được cái mạng cũng đã là may mắn lắm rồi. Mã Thu Cúc hét lên một tiếng thảm thiết, lập tức hôn mê bất tỉnh, mọi người vội vàng tiến lên, bác sĩ tiến hành kiểm tra một chút, bấm nhân trung mấy cái, Mã Thu Cúc liền tỉnh lại, bèn đòi gặp Đường Lập Ngữ. Đường Lập Ngữ bây giờ đã được chuyển đến phòng Giám sát bệnh nặng rồi, vốn dĩ trường hợp này bình thường không cho người vào thăm, nhưng vì trường hợp đặc biệt, bác sĩ dặn dò một hồi, bảo y tá đi theo chị Mã thay quần áo, rồi đưa vào phòng Giám sát bệnh nặng. Hàn Đông lấy điếu thuốc ra châm lửa, ánh mắt ánh lên vẻ kiên định. “Đã có người phát rồ, vậy phải làm cho bọn họ diệt vong.” Hàn Đông quả thật rất căm phẫn, những người này quả là quá ngang ngược, không ngờ trước mặt mọi người, dám gây ra một trận huyết án. Tiếng bước chân dồn dập vọng đến, là chuyên viên giám sát được Lã Trác An phái đi lấy video giám sát quảng trường Kiêu Dương trở về, nhưng hai người đều xanh mặt. - - Chủ nhiệm Hàn, Chủ nhiệm Lã, người của Cục Công an Khâm Dương thật ghê tởm, đã đi trước một bước tiêu hủy băng ghi hình rồi, còn nói vừa hay máy ghi hình bị hỏng, hơn nữa không thèm phối hợp với công việc của chúng tôi. - Gã thanh niên cắt tóc ngắn vô cùng tức giận, nói. Vừa rồi hai người bọn đã đã tìm phân cục Khâm Dương của Cục Công an thành phố Khôn Dương, trình giấy tờ, đưa ra yêu cầu, kết quả người của Cục Công an ra sức khước từ, cuối cùng vừa kiểm tra, đúng lúc máy ghi hình có thể ghi lại hiện trường lúc đó bị hỏng. Đây rõ ràng là có người động tay động chân, phỏng chừng thời gian đúng vào lúc phân cục Khâm Dương kéo dài khoảng thời gian đó, làm cho hai chuyên viên giám sát tức giận, đóng sầm cửa tại chỗ rồi đi. - - Chủ nhiệm Hàn, xem ra bọn họ đã sớm có chuẩn bị rồi. Lã Trác An sắc mặt nghiêm trọng nhìn về phía Hàn Đông, cũng lo lắng không kém Hàn Đông, ông ta chỉ là cán bộ cấp Cục trưởng, cấp thấp hơn Hàn Đông không ít, ngoài ra ông ta cũng được Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh Hồng Tiến Phong chỉ đạo phải hết sức phối hợp với Hàn Đông, bây giờ tình hình trở nên như vậy, đương nhiên phải nghe theo sự sắp xếp của Hàn Đông, nhưng trong lòng ông ta cũng tràn đầy tức giận.