Dương Dân Sinh xem ra, Hàn Đông một mặt là cháu của lão Hàn, đằng sau có hoàn cảnh mạnh như vậy, nhưng mặt khác, Hàn Đông theo chính trị đến nay, những việc đã làm, không phải chỉ cần có bối cảnh là làm được, nhất định phải có trí tuệ về chính trị mạnh cùng với ý thức được mới có thể làm ra. “Từ việc mà Hàn Đông làm trước đây, có lẽ do hắn tự làm, nói ra, lão Hàn thực ra trước đó đã tương đối vững chắc thậm chí là bảo thủ, nhưng trong trận đại tranh luận, Hàn Đông không ngờ liên tục được ủng hộ bởi ba bài văn chương, kêu gọi giải phóng cải cách, thậm chí gia tăng các bước ủng hộ, đây hiển nhiên là chủ trương của mình Hàn Đông. Hàn Lão e cũng bất đắc dĩ trả lời trong đó, chẳng qua vừa đúng với thái độ quan điểm của Nam Tuần trưởng, cũng chính ở một trình độ nào đó, thúc tiến phát triển của nhà họ Hàn.” “Ngoài việc này ra, những việc mà Hàn Đông đã làm, đều là sáng tạo. Nhưng lại phù hợp với quy luật phát triển sự việc, điều này trong mặt nào đó ở nước Trung Hoa, đều mang đến nhiều tác dụng tốt.” “Nếu nghiêm túc tổng kết lại, người thanh niên trẻ tuổi Hàn Đông, đã làm được nhiều việc mà người cả đời làm trong chính trị vẫn không làm được. Nhưng thái độ của hắn vẫn khiêm tốn cẩn thận, nhưng lại không thể tùy tiện, tự cho là đúng.” Dương Dân Sinh nhìn Hàn Đông không kiêu ngạo không siểm nịnh ở chỗ kia, trong lòng không khỏi cảm thán. “Có sức lôi cuốn, làm được việc, biết lễ nghĩa, người thanh niên biết tiến thoái, thật sự là hiếm có, được rèn luyện, tương lai chắc chắn là trụ cột của cả nước.” Hai người lại trao đổi một hồi, Hàn Đông bèn cáo từ. Hàn Đông ở lại phòng làm việc của Dương Dân Sinh khoảng nửa giờ đồng hồ, khiến cho nhân viên phục vụ của Dương Dân Sinh, cũng vô cùng ngạc nhiên. Trước đó dù là Bí thư tỉnh ủy, Chủ tịch Tỉnh đến gặp Dương Dân Sinh, cũng rất ít khi ngồi lâu như vậy, mà Hàn Đông chỉ là một cán bộ cấp giám đốc sở mà thôi. Quay về phòng kiểm soát, Hàn Đông ngồi trong phòng làm việc, nghiêm túc nhớ lại lời nói của Dương Dân Sinh. Xem ra, Dương Dân Sinh tương đối hài lòng với khoảng thời gian này của mình, nếu không, ông ta là người lãnh đạo quốc gia, Thủ tướng nội các Chính phủ, sao lại có thể có thời gian để nói nhiều với mình như vậy. “Ngoài ra, trong lời của Dương Dân Sinh còn có ý khác, là muốn mình thả lỏng để làm việc, ông ta sẽ ủng hộ mình từ phía sau. Điều này rốt cuộc nói cho mình nghe, hay là nói cho lão thái gia nghe vậy.” Hàn Đông biết được, Dương Dân Sinh muốn thực hiện lý tưởng và tham vọng của hắn, tự nhiên cũng cần một thế lực mạnh để ủng hộ, mà dòng họ Hàn hiện đang lên cao, ảnh hưởng của Hàn lão tại nước Trung Hoa, không ai vượt qua được, do đó ông ta thông qua mình để truyền đạt thiện ý, đấy cũng rất bình thường thôi. Thể chế của nước Trung Hoa, tình hình trong nước, quyết định một viên quan để dựng nên một phen sự nghiệp, thực hiện lý tưởng và hoài bão trong lòng, nhất định phải đoàn kết một nhóm người bên cạnh. Đồng thời trong lúc cạnh tranh với người khác phải giành được thắng lợi. Nếu không, anh có lý tưởng tràn đầy, nhưng không thể thực hiện trong công việc thực tế, người khác cũng sẽ không nghe theo anh. Hàn Đông biết Dương Dân Sinh chắc chắn cũng muốn dựng lên một phen sự nghiệp, con người như ông đi đến bước này, suy nghĩ nhiều nhất, e là thông qua nỗ lực của mình, dưới phát triển lịch sử của nước Trung Hoa, ghi lại dấu ấn của mình, lưu danh vào sử sách. Tiếng gõ cửa vang lên, Hàn Đông liền thu lại ý nghĩ, nói: - Mời vào. Đẩy cánh cửa ra, Lộ Lợi Dương cười tươi thò đầu vào, nói: - Ha ha, Hàn Đông rất uy nghi. Hàn Đông cười khổ một cái, đứng lên nói: - Thì ra là anh Lộ, sao đích thân anh đến vậy, có chuyện gì thì gọi cú điện thoại đến là được rồi. Lộ Lợi Dương cười hì hì nói: - Đúng lúc tôi đi ngang đây, nhớ đến anh cũng làm ở đây, nên đi vào xem. Hàn Đông pha một tách tra cho anh ta, cười nói: - Anh Lộ quả thật rất nhàn hạ. Lộ Lợi Dương nói: - Cũng đúng, sao tôi có thể so với anh được. Thời gian trước, Hàn Đông anh cũng quá bận đấy chứ. Hàn Đông mỉm cười nói: - Tạm ổn, có việc làm, con người tương đối đầy đủ hơn. Lộ Lợi Dương cười ha hả nói: - Hàn Đông cảnh giới của anh thật sự rất cao, tôi thích tương đối nhàn nhã, việc nhiều sẽ đau đầu. Hàn Đông mỉm cười nói: - Đó là do anh sống thong thả, đâu giống như tôi là mạng cực khổ. - Ha ha, có thể giống anh bận rộn như vậy cũng tốt. Lộ Lợi Dương cười lên. - Được rồi, tôi cũng không phiền anh làm việc nữa, tối nay chúng ta gặp nhau tí, tôi thấy anh bận đến vậy, cũng nên thư giãn một chút. Nói rõ nha, đây cũng là ý của Tần đại mỹ nhân đấy. - Được thôi, ở đâu, tan làm tôi sẽ đến thẳng đó. Hàn Đông nói, hai ba tháng nay, vì chuyện đại hồng thủy, Hàn Đông quả thật rất bận, thậm chí thời gian ở ngoài, còn nhiều hơn so với thời gian ở Yến Kinh. Khoảng thời gian này, cũng không gặp nhóm người Lộ Lợi Dương, bây giờ hơi rảnh một tí, cùng nhau ăn cơm, trao đổi tí, có lợi cho việc duy trì tình cảm. Bạn bè với nhau, thỉnh thoảng gặp mặt nhau, hoạt động chút, không chỉ có thể tăng thêm tình cảm, còn có thể thả lỏng tâm trạng, khiến một người càng có năng lượng để đối diện với áp lực và khó khăn. Hôm ngày một tháng bảy sinh nhật Đảng, cậu của Hàn Đông là Dư Hồng Minh chính thức tuyên bố thành lập quỹ Yêu Nước, quỹ này một khi được thành lập, liền thu hút nhiều người chú ý. Vì quy mô của quỹ này rất lớn, trong quy mô của nước Trung Hoa, tuyệt đối là đứng nhất. Ngoài công ty của Dư Hồng Minh toàn bộ đều đầu tư vào quỹ này ra, trong nước có tập đoàn truyền thông Đông Thăng — phần mềm máy tính đứng đầu—, đem năm phần trăm cổ phần đầu tư vào quỹ này. Tuy xem ra năm phần trăm cổ phần không là nhiều, nhưng nên biết tập đoàn Đông Thăng đã trở thành lão đại đứng đầu trong giới máy tính trong nước, sản lượng của năm 97 đã vượt qua hơn hai mươi tỷ, so với tập đoàn Liên Tưởng xếp thứ hai trong ngành đã nhiều hơn bảy tỷ. Cũng là nói, với năm phần trăm cổ phần này, nếu toàn bộ trở thành hiện thực, thì vượt qua một tỷ, chỉ với số vốn này, đã giúp quỹ Yêu Nước này vượt qua rất nhiều so với các quỹ cùng loại. Dù không thành hiện thực, với năm phần trăm cổ phần, mỗi năm có thể chia được lợi nhuận, cũng rất tích cực khả quan, ít ra vượt qua một trăm triệu. Hàn Huệ Linh là người nắm quyền tập đoàn, xuất hiện trong nghi thức thành lập quỹ Yêu Nước. Trong nghi thức tuyên bố việc này, đồng thời tuyên bố, đây là cổ phần của một vị cổ đông ban đầu trong tập đoàn, vị cổ đông này sau không còn tham gia vào bất kỳ quản lý thực vụ nào của tập đoàn. Lúc này các phóng viên có mặt đều truy hỏi vị cổ đông này là ai, tuy nhiên Hàn Huệ Linh không nói ra, chỉ nói thân phận đặc biệt của vị cổ đông này, không tiện tiết lộ thân phận. Còn năm phần trăm cổ phần, đương nhiên chính là của Hàn Đông rồi. Ngoài ra, Tần Phương là người phát ngôn của họ Miêu, trong nghi thức thành lập, cũng tuyên bố gia nhập vào quỹ này, trước đó cô ta từng làm nhiều việc, đã tiến hành tính toán đối với các công ty được họ Miêu khống chế, đồng thời thông qua công ty Yến Kinh chứng nhận, sau này lợi nhuận trên sáu mươi phần trăm của các công ty này toàn bộ được gửi đến quỹ Yêu Nước. Những công việc này, trước khi quỹ Yêu Nước được thành lập, đã được làm xong, chẳng qua vào ngày thành lập hôm đó chỉ để tuyên truyền với giới bên ngoài mà thôi. Đây là nguồn vốn cực lớn, nhà họ Miêu đã khống chế được rất nhiều nguồn vốn, tổ chức vài công ty lớn, toàn bộ lợi nhuận của mỗi năm cộng lại ít ra cũng trên một tỷ. Cũng chính là, chỉ riêng nguồn gốc của hai nguồn vốn lớn, đã khiến cho quỹ Yêu Nước mỗi năm có thể quản lý nguồn vốn lên đến sáu trăm triệu, cái này vẫn chưa bao gồm thu nhập đầu tư từ công ty của Dư Hồng minh. Cách của nhà họ Miêu, khiến rất nhiều người nắm nguồn vốn trong tay của họ Miêu, đều rất bực tức. Vì Tần Phương thông qua công chứng, xác nhận những công ty này lợi nhuận sáu mươi phần trăm của mỗi năm đều cho vào quỹ Yêu Nước, đồng thời mỗi năm đều phải công bố tình hình kinh doanh, tiếp nhận khảo sát của mọi người. Như vậy, khiến suy nghĩ dự tính của những người khác bị cản trở Ngoài cách nói nhà họ Miêu đủ nhẫn tâm, những người này cũng không còn cách để đối phó với nhà họ Miêu. Dù sao quỹ Yêu Nước họ Miêu đầu tư vào, là do con trai lớn Dư Hồng Minh của Dư Kiện Hưng dựng lên. Dư Kiện Hưng không chỉ là ủy viên thường ủy của nước Trung Hoa, chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật, còn là xui gia với Hàn lão. Quỹ yêu nước có bối cảnh như vậy, cũng nên xem xét lại mình có khả năng chống đối thế lực lớn mạnh của dòng họ Hàn hay không. Vào hôm thành lập quỹ Yêu Nước, Hàn Đông dẫn nhân viên của phòng kiểm soát, khảo sát công việc chống lũ tại tỉnh Cống Dương, cùng với ông cậu Dư Hồng Minh nói được một hồi, lúc đó cảm nhận được Dư Hồng Minh vô cùng hưng phấn. Hàn Đông vì thế cũng vui mừng, ảnh hưởng của quỹ Yêu Nước vô cùng to lớn, nhưng dù là ai cũng không thể huơ tay múa chân, dù sao không phải ai cũng có thể có được nguồn vốn lớn như vậy để làm việc không cần báo đáp. “Vì chuyện của quỹ Yêu Nước, bây giờ nhà họ Miêu và họ Hàn, cũng xem như là bạn với nhau, với đội quân như vậy, cũng xem là thêm một người ủng hộ.” Tiễn Lộ Lợi Dương đi khỏi, Hàn Đông ngồi trong phòng suy nghĩ, “Người đàn bà Tần Phương cũng rất ghê gớm, không ngờ có thể khiến trên dưới họ Miêu công nhận, tin tưởng cô ta, khiến cô ấy đại diện họ Miêu cùng hợp tác với cậu. Tiếc là, tuổi còn trẻ, đã phải ở góa rồi.” Tuổi của Tần Phương chỉ hơn Hàn Đông hai tuổi, chính là thời hoàng kim của người phụ nữ, nhưng người nhà họ Miêu lại rất tin tưởng cô ta, đem nguồn vốn lớn như vậy giao cho cô ấy quản lý, nhưng với tình trạng hiện nay của cô ấy, muốn tìm một người để gả đi, cũng rất khó khăn. Tuy Hàn Đông cũng nghe nói qua vợ chồng Miêu Đức Thanh đã nhận Tần Phương làm con nuôi, đồng thời nhiều lần khuyên cô ấy tìm người thích hợp rồi gả đi. Nhưng Hàn Đông cũng hiểu, nếu Tần Phương muốn tìm một người để gả, cũng không phải chuyện dễ dàng và đơn giản. “Mình đang nghĩ gì ở đây vậy.” Quay về hiện tại, Hàn Đông tự cười, Tần Phương có lựa chọn của cô ấy. Hơn nữa, một người muốn thu hoạch nhiều, thì không thể không từ bỏ nhiều cái, không thể nào chỉ mình anh chiếm hết cái tốt. “Dù thế nào, quỹ Yêu Nước được thành lập, hình thành một lực lượng kinh tế vững mạnh, kết hợp với các thế lực khác, có thể ảnh hưởng đến nhiều phương diện, cũng có thể lợi dụng nó để làm nhiều đại sự, đối với mình mà nói, cũng là việc tốt.”