Lúc ở ngoài, cô ấy là người hớn hở, đi nhanh nhất, quay về khách sạn, cô ấy lại gào lợi hại nhất. Hàn Đông cười nói: - Ai bảo em chạy nhảy lung tung. - Em vui mà, thế nào. Tiêu Bối Bối chu miệng nói. Hàn Đông nói: - Vậy chân của em đau, người khác cũng không có cách nữa. Tròng mắt của Tiêu Bối Bối xoay một vòng, vẻ mặt lộ ra nụ cười giảo hoạt, nhìn thấy Lữ Nhạc và Bạch Vũ Giai đứng ngoài ban công trò chuyện, bỗng nhiên tiến đến bên cạnh Hàn Đông, nói nhỏ bên tai của Hàn Đông: - Anh Đông, tối nay anh sẽ ngủ với ai? Hàn Đông ngẩn ra, lập tức hơi xấu hổ nói: - Cái cô này, đầu óc đang nghĩ cái gì vậy? - Ha ha ha, mặt của anh Đông đỏ lên kìa. Tiêu Bối Bối nũng nịu mỉm cười. Hàn Đông tức giận liền nhìn cô ta một cái, nói: - Trẻ con, suốt ngày cứ đặt tâm tư vào những nơi gì đâu. - Hừ, em mới không bé nữa, em sắp đi làm rồi. Tiêu Bối Bối bĩu môi, ưỡn ngực nói. Ngoại hình của cô bé này ra dáng thiếu nữ, đã là một mỹ nhân tuyệt sắc. Hàn Đông bĩu môi, nói: - Bất kể thế nào, trước mặt anh, em vẫn là một cô bé. Lúc này Lữ Nhạc và Bạch Vũ Giai đã quay lưng lại, nhìn thấy Hàn Đông đang đấu khẩu với Tiêu Bối Bối, nét mặt của hai người liền cười lên. Hai người đứng cùng nhau, một người với chiếc váy màu trắng, một người trong trang phục đơn giản màu xanh nhạt, tôn vinh lẫn nhau, hình thành một phong cảnh tuyệt đẹp. Hơn nữa trong mắt của hai người, đều lộ ra niềm vui và nhu mỳ. Nếu trong lúc này, có người lấy máy ảnh để chụp, người khác nhìn thấy, liền biết Bạch Vũ Giai chắc chắn có ý với Hàn Đông. - Em đói rồi, gọi thức ăn đi. Anh Đông có oai đến đâu, cũng không thể xem như cơm mà ăn. Tiêu Bối Bối dịu dàng nói, sau đó xông vào Lữ Nhạc nói: - Chị Nhạc Nhạc, có phải không? Hàn Đông hiểu được, cô ấy nói vậy, là đang khéo che lấp chủ đề lúc nãy của hai người, trong lòng không khỏi cười khổ: “ Cô bé này, tinh quái thật, sao cô bé lại nhìn thấy chuyện giữa mình và Bạch Vũ Giai chứ?” “Nếu Tiêu Bối Bối có thể thấy được, vậy Lữ Nhạc thì sao?” Nghĩ đến đây, Hàn Đông hơi đau đầu. Từ biểu hiện của Lữ Nhạc, dường như cô ấy lại không thấy được gì, dù sao ít ra biểu hiện của cô ta là như vậy. Điều này khiến Hàn Đông có chút không chắc, trong lòng càng lo lắng hơn. “Chà, mà thôi, sau này rồi từ từ nói. Thật sự không được, mình sẽ đem chuyện của mình nói rõ với Lữ Nhạc, nếu biết được trải nghiệm kỳ lạ của mình, Lữ Nhạc đối với quan hệ giữa mình và Bạch Vũ Giai, chắc sẽ không để tâm đến.” Hàn Đông cũng không có cách, tạm thời chỉ còn dùng lý do này để tự an ủi. Không lâu sau, khách sạn đã mang thức ăn đến. Theo yêu cầu của Tiêu Bối Bối, nhân viên sẽ bố trí một lượt trong đại sảnh, làm ra dáng vẻ bữa tiệc tối. - Anh Đông, hai chị gái, hôm nay chơi rất vui, cũng ăn rất vui nữa, tiệc cũng chọn xong, nhất định phải tận hưởng hết. Tiêu Bối Bối nghiễm nhiên với bộ dạng người lớn. Hàn Đông càng cảm thấy, cô bé này càng thông minh, xem ra cũng không phải là cô bé luôn nũng nịu như ấn tượng của mình nữa. Lúc ăn cơm, Hàn Đông xem được tin tức báo khô hạn tại các nơi trong toàn quốc, đất đai hoa màu hoàn toàn đã chết héo, đất đai khô cằn, một số sông suối, hồ nước cũng khô cạn. Người dẫn chương trình nhấn mạnh đây là năm khô hạn nhất trong một trăm năm qua, khắp nơi trong nước đang chống hạn chống thiên tai. Hàn Đông không khỏi nhớ đến những trí nhớ trong lòng. Vào kiếp trước, đại khái khoảng tháng sáu, toàn quốc đang bắt đầu mưa xuống, Đông Bắc, Hoa Bắc, Trường Giang khu vực hạ lưu, bắt đầu lũ lụt. Đại hồng thủy của năm ấy, mang đến nhiều tổn thất nặng về kinh tế, vì chống lũ cứu tế, quốc gia huy động lực lượng quân đội tiến về tuyến đầu chống thiên tai, nhóm lãnh đạo Dương Dân Sinh nhiều lần đến dọc Trường Giang khảo sát, đến ủng hộ những người chống lụt. Trong ấn tượng của Hàn Đông, thảm hoạt lũ lụt vào năm 1998, cả nước có gần ba mươi tỉnh, khu vực, thành phố gặp phải tổn hại trình độ không giống nhau, nhân khẩu chịu tai họa hơn hai trăm triệu người, chết hơn ngàn người, kinh tế tổn thất trực tiếp đạt đến hơn 160 tỷ. Sự việc trọng đại này, trong não của Hàn Đông, vẫn còn ấn tượng sâu sắc. Hơn nữa Hàn Đông cũng biết, ngoài tai nạn dọc theo Trường Giang, tuyến dọc theo khu Đông Bắc, tình hình tai nạn cũng vô cùng nghiêm trọng. Ngoài ra Châu Giang, Mân Giang, đều là một phần trong trận đại hồng thủy. Còn bây giờ, thời tiết khô hạn, trận hồng thủy tiếp theo sẽ mang đến nhiều tai họa hơn. Sau hạn hán, nhiều thực vật chết héo, đất đai cũng bắt đầu khô nứt, một khi mưa bão, dễ hình thành đất đá trôi, lún và đủ loại tai họa khác. Cho nên, hạn hán bây giờ ngày càng lợi hại, trận hồng thủy tiếp theo cũng sẽ càng nghiêm trọng hơn. Cha Hàn Chính của Hàn Đông, là Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Mân Nam, nếu Mân Nam gây ra tổn thất quá lớn, hoặc chống thiên tai bất lực, đối với ông ta nhất định là ảnh hưởng bất lợi. Ngoài ra, bác hai Trịnh Trạch Hoa của Hàn Đông là Bí thư tỉnh Hắc Sơn, mà sông Tùng Hoa cũng là dòng chảy lớn của tỉnh Hắc Sơn. Cho nên, có thể nói, lần đại hồng thủy này, liên lụy đến hai người thân nhất của Hàn Đông. Do đó trong lòng Hàn Đông có chút lo lắng. Tiêu Bối Bối nhìn thấy Hàn Đông liên tiếp nhìn vào máy truyền hình, nói: - Thế nào, anh Đông, em thấy anh tâm trạng bồn chồn, đang nghĩ gì thế, chẳng lẽ ba cô gái xinh đẹp cùng ăn cơm với anh vẫn chưa tốt sao? Dưới ánh nến mờ ảo, nét mặt của những cô gái được phủ thêm một vầng sáng, có nét dịu dàng, xinh đẹp. Trợ lý của Bạch Vũ Giai đứng bên cạnh phục vụ cho ba người, cô ấy đã liên lạc với người phụ trách của công ty, hiện tại trong lòng đã không còn băn khoăn hay cảnh giác về mấy người của Hàn Đông. Hàn Đông nói: - Xem tin này, anh nghĩ đến một số chuyện, anh đi gọi điện thoại, các em từ từ ăn. Mặc kệ thế nào, trong lòng Hàn Đông vẫn có chút bất an. Tuy nói đại hồng thủy là thiên tai, không phải sức người có thể thay đổi được. Nhưng Hàn Đông cũng không muốn người thân của mình trong lần đại hồng thủy này, bị ảnh hưởng gì. Hơn nữa nếu mình đi nói với họ, để họ có sẵn tâm lý chuẩn bị, làm sẵn những công việc chuẩn bị, nói không chừng đối với họ là một vấn đề kỳ ngộ. Cho nên, Hàn Đông có chút khẩn cấp liền đứng lên, tiến vào phòng ngủ, nhanh chóng gọi đến điện thoại của cha. - Hàn Đông, đi chơi vui chứ? Giọng nói của cha Hàn Chính vẫn ôn hòa, khiến Hàn Đông có chút an lòng. - Vẫn được, có con bé Bối Bối, trên đường đi cũng có nhiều cái thú vị. Hàn Đông cười nói, - Lúc nãy khi ăn cơm, con xem được đoạn tin, nói về tình hình hạn hán trong năm nay có chút nghiêm trọng. Hàn Chính thở một hơi dài, nói: - Đúng vậy, tỉnh Mân Nam của ba hơi ổn một tí, dù sao có một phần vùng duyên hải, nhưng trong đoạn của Trường Giang, hạn hán đã rất nghiêm trọng rồi, tin tức con cũng xem qua, hoa mầu cũng chết cũng không ít, nông dân đang muốn giảm sản lượng. Từ trong lời nói của người cha, Hàn Đông nghe được cảm giác vì nước vì dân. - Cha, nói thật, chuyện con lo lắng không phải hạn hán. Hàn Đông lập tức chuyển chủ đề, tuy nói hạn hán của tỉnh Mân Nam không nghiêm trọng, nhưng nằm dọc tuyến Trường Giang, trong tỉnh lại có con sông như Châu Giang vậy, đến lúc trời mưa to, hồng thủy vô tình, chắc chắn sẽ gây nên ảnh hưởng rất lớn. Hàn Đông nhất định phải nghĩ cách khiến người cha xem trọng mới được. Nghe lời của Hàn Đông, Hàn Chính cũng cảm thấy kỳ lạ, ông ta biết được đứa con của mình tuyệt đối không nói bậy, hơn nữa trí tuệ chính trị qua biểu hiện của người con, lắm lúc ngay cả mình cũng không theo kịp. - Vậy con đang lo lắng gì? Hàn Chính nghi ngờ hỏi. Hàn Đông nói: - Con đang lo là hồng thủy. Sau khi hạn lớn, có thể dẫn đến mưa to, đến lúc đó nếu lượng mưa đặc biệt lớn, vậy sức phá hoại của hồng thủy, so với lúc chưa hạn hán sẽ lớn rất nhiều… Cố gắng tìm lại ấn tượng trong trí nhớ, Hàn Đông đang đem tình hình cố nói nghiêm trọng hơn, đồng thời chỉ ra, bây giờ thời điểm hạn hán, không thể một mặt chống hạn, cũng phải phòng ngừ chu đáo, nên kịp thời làm một số công việc chuẩn bị, ví dụ kiểm tra thiết bị phòng chống thiên tại, tu sửa đê, dự bị chống lũ vân vân, đem công việc đặt ngay phía trước, đến lúc gặp phải đại hồng thủy, không cần hết đường xoay sở. - Hàn Đông, con có phải nghĩ nhiều rồi không? Hàn Chính nghi ngờ nói. Ông là một Bí thư tỉnh ủy, bất kỳ chuyện gì, đều phải suy nghĩ ảnh hưởng thế nào. Bây giờ cả nước đang thảo luận chống hạn, nếu Bí thư tỉnh ủy của ông ta, đột nhiên đưa ra phòng chống chống lũ, e là rất nhiều người không hiểu, cảm thấy ông ta đang làm kiểu. Hàn Đông nói: - Cha, con đã cố tình điều tra dữ liệu có liên quan, trong lịch sử cũng xuất hiện vài trường hợp như vậy, sau khi hạn lớn, tiếp theo mưa to, mỗi lần dẫn đến tổn thất lớn về vật chất lẫn con người, triều Thanh Đồng trị, năm 1931 và 1954, thảm họa lưu vực trong ba lần này, lúc bắt đầu cũng là đại hạn trong cả nước. - Ừm, những lần lũ lụt mà con nhắc đến, cha cũng có một chút tìm hiểu, dựa theo ý của con, hạn hán bây giờ, có khả năng giống như năm Đồng Trị, vào năm 31 và năm 54, xuất hiện đại hồng thủy? Nghe thấy Hàn Đông xác thật đang nghiêm túc bàn về chuyện này, Hàn Chính cuối cùng bắt đầu thận trọng lên. Hàn Đông nói: - Vâng ạ, con phán đoán như vậy. Hơn nữa, với tình hình bây giờ, so với lúc đó có chút không giống nhau. Những năm gần đây, lưu vực Trường Giang tiến hành kiến thiết thủy lợi, dựng lên nhiều công trình thủy lợi. Đối với ngăn chặn sông, ảnh hưởng rất lớn đối với hoàn cảnh. - Mặt khác, bởi trầm tích, đắp đê lấn biển, phần trung lưu Trường Giang diện tích giảm bớt, giảm đi phần nước tại Trường Giang, hồ trữ nước giảm theo từng năm. Thông qua hồ nước không còn chảy, giang hồ cách ly, vốn dĩ là nơi của đất. - Cộng thêm nguyên nhân ngăn cách nghiêm trọng, dẫn đến đường sông hẹp lại, dòng chảy của hồng thủy nhỏ lại, phát tiết không nhanh, hồng thủy tiến chậm, tăng thêm áp lực. - Những nguyên nhân này, dẫn đến một khi có đại hồng thủy, tai họa là trước nay chưa có, cho nên nhất định phải chuẩn bị, đến lúc đó không cần bị động.