Sau khi nhìn rõ người ngồi trong phòng, Hàn Đông không tránh khỏi hơi sửng sốt. Đây là người hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn. Người ngồi trong phòng, tuy ăn vận bình thường, nhưng thân thể rất cường tráng, mắt sáng như mắt chim ưng, vừa nhìn cái khí thế đó thì biết ngay không phải người tầm thường. Hơn nữa Hàn Đông cũng quen biết người này, ông ta chính là Bộ trưởng Tổng Cục hậu cần, Thượng tướng Miêu Đức Thanh. - Chào Bộ trưởng Miêu! Hàn Đông lập tức tiến lên phía trước, nói. Hắn đúng là rất nghi hoặc xen lẫn kinh ngạc. Vì hắn tuyệt đối không thể ngờ, Miêu Đức Thanh lại đích thân tới tìm mình. Hôm qua nhận được lời mời của Tần Phương, Hàn Đông cũng suy nghĩ một hồi, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, cũng đều không thể tưởng tượng Miêu Đức Thanh lại có thể tự mình tới tìm hắn. Từ đó có thể thấy, Miêu Đức Thanh nắm rất rõ hoàn cảnh hiện tại của hắn. Nếu không thì với thân phận hiện tại của ông ta, đích thân tới gặp Hàn Đông thì có vẻ tự hạ thấp bản thân quá. Vốn dĩ Hàn Đông cho rằng, Miêu Đức Thanh phải mất một thời gian nữa mới có thể thực sự cảm nhận được hoàn cảnh của hắn, mới bắt đầu coi trọng. Xem ra, những người có thể đi đến bước đường của ông ta, quả nhiên không đơn giản. “Vậy thì kiếp trước, có phải Miêu Đức Thanh cũng sớm hiểu được tình trạng của mình hay không? Chỉ có điều, một mặt không nỡ buông nguồn lực khổng lồ mà ông ta đang nắm trong tay, mặt khác cũng không tìm ra cách giải quyết nào cho hợp lý, vì vậy cứ kéo dài mãi, tới lúc không thể kéo dài hơn, gây ảnh hưởng cực lớn tới tiền đồ của ông ta.” Nếu quả thật như vậy, thì Hàn Đông không thể không nói, Miêu Đức Thanh quả là đồ tham lam, vừa muốn thuận lợi trong con đường công danh, lại muốn tiếp tục danh tiếng nắm giữ nguồn lực khổng lồ, có chuyện gì tốt đều muốn chiếm giữ. Vậy thì nhất định sẽ bị người khác ghen ghét. Mà bây giờ Miêu Đức Thanh lại hạ mình, đích thân tới tiệm cơm yên tĩnh này tìm Hàn Đông, điều đó thể hiện ra ông ta rất coi trọng sự việc lần này. Đồng thời cũng rất kỳ vọng vào Hàn Đông, hoặc có thể nói là rất kỳ vọng vào thế lực sau lưng hắn. - Hàn Đông tới rồi à! Miêu Đức Thanh thấy Hàn Đông liền mỉm cười, lập tức đứng lên bắt tay hắn. Hàn Đông ngồi xuống, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười hiền lành. Hiện tại trong lòng Hàn Đông, vô cùng thận trọng đối với lần gặp mặt này. Tần Phương kêu phục vụ bưng đồ ăn lên, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh. Một loáng sau, đồ ăn đều lần lượt được bưng lên, đồ ăn của tiệm này đều vô cùng tinh tế, chỉ có điều số lượng hơi ít. Đương nhiên, đối với ba người đang đầy tâm trạng như thế này, thì chuyện ăn uống chẳng phải là vấn đề chính. Hàn Đông vẫn đang thầm suy đoán xem Miêu Đức Thanh sẽ nói gì với mình và nói như thế nào. Nhưng thuận theo hướng triển khai câu chuyện, thì tâm trạng của Hàn Đông cũng dần bình tĩnh trở lại. Miêu Đức Thanh không hề đề cập chuyện công việc với Hàn Đông, mà chủ yếu là ngồi nói chuyện về cuộc sống và những người thân của hắn. Tựa như hai người tới để nói chuyện phiếm thôi vậy. Dần dần Hàn Đông cũng đã hiểu. Thật ra Miêu Đức Thanh tới gặp hắn, căn bản không cần phải nói bất cứ điều gì, vì việc đích thân đến là đã bày tỏ được thành ý của ông ta rồi. Còn về chuyện đàm phán hợp tác hay giao dịch, nói cho cùng hai người không thuộc cùng một đẳng cấp, nếu Miêu Đức Thanh cần tìm người để bàn bạc, thì sẽ chẳng cần thiết phải tìm Hàn Đông, chí ít cũng là tìm ba hắn, Hàn Chính. Sau khi hiểu được cái đạo lý này, tâm trạng của Hàn Đông càng thêm bình tĩnh, cùng Miêu Đức Thanh vừa ăn cơm vừa trò chuyện. Ước chừng hơn nửa tiếng đồng hồ, Miêu Đức Thanh buông đũa, nói: - Tôi vẫn còn một số chuyện cần xử lý, cậu cứ ăn tiếp đi nhé, Tiểu Tần nhớ tiếp đãi Hàn Đông cẩn thận đó. Hàn Đông hiểu được đó là tín hiệu chủ động lui đi trước của ông ta, có lẽ tiếp theo Tần Phương sẽ trao đổi chi tiết hơn với Hàn Đông. Đứng lên tiễn Miêu Đức Thanh ra cửa, Hàn Đông liền dừng lại tại đó mà không tiễn xuống tận phía dưới. Tần Phương sau khi nói một câu cáo lỗi, liền tiễn Miêu Đức Thanh xuống tận dưới lầu rồi mới quay lên. - Ngại quá! Khiến cậu đợi lâu rồi! Một lát sau Tần Phương đi vào phòng, cười đầy quyến rũ. Hàn Đông cười, nói: - Chị Phương khách sáo quá, nhưng mà đúng là chị không đủ nhanh ý rồi, như vậy mà lại chẳng giới thiệu trước, suýt chút nữa làm tôi thất lễ rồi. Tần Phương vừa ngồi xuống vừa cười hihi, nói: - Thực ra cũng chẳng có gì, chỉ là gặp mặt, ăn cơm thôi mà. Hàn Đông khẽ mỉm cười, không nói gì. Tần Phương cầm đũa gắp chút đồ ăn đưa lên miệng, đôi môi anh đào nhẹ nhàng nhai, sau đó nói: - Ba đánh giá cậu rất cao, nói là khí thế của cậu ngút trời, đúng là rồng trong biển người. Hàn Đông cười gượng, đáp: - Bộ trưởng Miêu quá khen rồi. Hắn biết, nửa năm trước Tần Phương đã nhận vợ chồng Miêu Đức Thanh làm ba mẹ nuôi, coi như là từ danh phận con dâu chuyển thành danh phận con nuôi. Đồng thời, cũng tiến thêm một bước trong việc củng cố địa vị của mình ở nhà họ Miêu, vì vậy mà chị ta càng có thể thay nhà họ Miêu ra mặt nói chuyện. Lúc này Tần Phương khẽ mỉm cười, thở dài một cái, nói: - Hàn Đông, tôi cũng chẳng tiếp tục giấu cậu nữa, tôi có chuyện muốn nhờ cậu giúp. Trong lòng Hàn Đông hiểu rõ, Tần Phương bắt đầu nói vào chuyện chính rồi. - Mời chị Phương cứ nói, chỉ cần bản thân có thể làm được thì tôi nhất định không nói hai lời. Hàn Đông bày tỏ rõ ràng thái độ. Tần Phương nói: - Chuyện này, nói khó thì cũng chẳng khó, nói dễ cũng không phải dễ, mấu chốt là phải tìm được biện pháp thích hợp. Tôi nói thật với cậu, hiện nay trong tay tôi đang nắm giữ nguồn lực vô cùng lớn, tất cả chủ yếu là nhờ vào sự tích lũy các nguồn tài nguyên khổng lồ của Tổng cục Hậu cần. Nhưng vấn đề ở đây là, vì trong tay tôi nắm được nguồn lực lớn nên đã dẫn tới sự ganh tỵ của không ít người, bọn họ cũng muốn nhúng tay vào, nhưng không phải nói muốn nhúng tay vào là có thể làm được. Bọn họ vì không đạt được lợi ích nên đã nhúng tay vào các chỗ khác, giờ tôi cần giải quyết vấn đề này, biện pháp tốt nhất là buông bỏ, có buông mới có được, nhưng lại không chỉ có một mình tôi, ngoài ra còn có ba tôi – một người cực kỳ có tình có nghĩa với người thân – nói muốn từ bỏ, nhưng cũng không dễ gì từ bỏ như vậy, vì vậy mà sự việc cứ kéo dài mãi, không thể tìm ra biện pháp thỏa đáng nào. Trong lòng Hàn Đông thầm nghi hoặc: “Nói như vậy, khi Miêu Đức Thanh nhận thức được vấn đề, thực ra cũng muốn buông bỏ một số thứ, để bảo toàn tiền đồ của mình. Nhưng có lẽ liên quan tới suy nghĩ và thái độ của người thân, nên mới không thể thực thi được, thật không ngờ lại là nguyên nhân này. Tục ngữ có câu “Người hiền không nắm binh quyền”, Miêu Đức Thanh thân làm Thượng tướng, không thể không có một chút quyết đoán nào như vậy, xem ra tình hình của nhà họ Miêu khá là phức tạp đây.” - Vì vậy tôi mới muốn nhờ cậu giúp đỡ, xem làm sao mới có thể giải quyết thỏa đáng chuyện này. Tần Phương nói tới đây, liền hướng cặp mắt diễm lệ nhìn Hàn Đông, trên mặt vẫn luôn giữ nụ cười vô cùng quyến rũ. Hàn Đông nghiêm mặt, nói: - Việc chị nói, tôi đã nắm rõ rồi, nhưng hiện tại tôi không dám hứa bất cứ điều gì, tôi chỉ có thể nói tôi sẽ cố hết sức mình. Chuyện này, một mặt Hàn Đông vẫn chưa có biện pháp thích hợp nào, mặt khác cứ cho là Hàn Đông có biện pháp giải quyết, cũng không thể tùy tiện ra tay giúp đỡ. Nhà họ Miêu tuy không phải là gia tộc có thế lực to lớn, nhưng trong giới quân đội, gia đình họ vẫn có những ảnh hưởng nhất định. Mà Hàn Đông có muốn giúp ông ta, cũng phải suy tính tới nhiều vấn đề, và chuyện nên giúp như thế nào. Vì một khi Hàn Đông ra tay giúp Miêu Đức Thanh, trên thực tế cũng đồng nghĩa với việc hình thành mối quan hệ đồng minh với ông ta. Trong tình huống này, sức ảnh hưởng sẽ không nhỏ đâu. Vì vậy mà Hàn Đông nhất định phải thật thận trọng, dù có biện pháp đi chăng nữa, cũng phải bàn bạc lại với ba một chút mới được. Tần Phương đương nhiên hiểu rõ đạo lý này, gật đầu, nói: - Được! Tôi chờ tin tốt của cậu. Hàn Đông mỉm cười, đáp: - Tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ, hễ có ý tưởng gì sẽ liên lạc ngay với chị. Tiếp sau đó, hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm. Tần Phương cũng biết, vì Miêu Đức Thanh đích thân tới, cho nên sự việc lần này dù Hàn Đông có biện pháp giải quyết, thì hắn cũng sẽ thận trọng xử lý, không giúp đỡ một cách bừa bãi. Dù sao Hàn Đông cũng không chỉ có một mình, hắn hiện nay ở một mức độ nào đó đều đại diện cho một thế lực vô cùng lớn. Khoảng 1h30, hai người cũng đã ăn xong, Tần Phương đi thanh toán, Hàn Đông liền cáo từ ra về. Hàn Đông không tới phòng Kiểm soát, mà bắt đầu lái xe quay về núi Ngọc Tuyền, hắn chuẩn bị cùng bàn bạc với ông nội, nghe xem ông có ý kiến gì hay không, dù sao ông nội hắn cũng là người có quan niệm nhân sinh phong phú, nói không chừng ông sẽ có cái nhìn sâu rộng hơn về vấn đề lần này. Đi được nửa đường, di động của Hàn Đông chợt đổ chuông, thì ra là mẹ hắn – Dư Ngọc Trân gọi tới. Hàn Đông đậu xe vào ven đường, sau đó bắt điện thoại: - Mẹ… - Hàn Đông, con đang bận gì thế ? Giọng của mẹ vẫn luôn luôn dịu hiền như vậy, khiến cho Hàn Đông vừa nghe thấy đã không kiềm chế được mà trào dâng cảm giác thân thiết. - Con mới ăn cơm xong, đang chuẩn bị về núi Ngọc Tuyền. Mẹ và ba vẫn khỏe chứ ạ! - Đều khỏe, ba con thì vẫn cứ bận rộn như vậy. Giọng của Dư Ngọc Trân tràn đầy cảm giác bất đắc dĩ, đồng thời xen lẫn chút gì đó vui mừng. Dù sao Hàn Chính cũng là quan chức nhà nước, nếu mà không bận rộn, thì đúng là có vấn đề. - Đúng rồi, Hàn Đông! Mẹ có chút chuyện muốn nói với con, cậu con đứng ra lập một quỹ từ thiện Yêu Nước, đem tất cả tài sản đổ vào đó, mẹ cũng nghĩ qua, đem rút cổ phần của hai mẹ con mình, tất cả lợi ích đều đưa vào quỹ này, để cậu của con đứng ra quản lý, con thấy sao? Hàn Đông cười, đáp: - Con thì sao cũng được, mẹ xem rồi quyết định là được mà, dù sao nhiều tiền cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng. Trong điện thoại vang lên tiếng cười đầy vui vẻ của Dư Ngọc Trân, bà nói: - Mẹ biết ngay con sẽ chẳng có ý kiến gì mà, con biết không, tuy cổ phần của con chỉ có 5%, nhưng hoa hồng được chia hàng năm cũng rất là nhiều đấy. Hàn Đông nói: - Mẹ à, con cầm nhiều tiền vậy cũng chẳng có tác dụng gì, trên thực tế con còn chẳng biết hiện tại thẻ của mình có bao nhiêu tiền nữa ấy. - Haha, con trai ngốc của mẹ, tấm thẻ đó có ít nhất cũng là tám chữ số, vậy mà cũng không biết. Dư Ngọc Trân oán trách mà nói – Đúng rồi! đối với chuyện của cậu con lần này, con có ý kiến nào hay không? Hàn Đông cười cười, trong lòng chợt lóe lên một biện pháp tốt, có lẽ có thể giúp giải quyết thỏa đáng vấn đề của nhà họ Miêu. - Mẹ! Con cũng chưa nghĩ ra được biện pháp hay nào cả, nhưng quỹ từ thiện, quan trọng nhất là thực hiện được danh tiếng gắn liền với thực tế, vì vậy nhất định phải tiến hành công bố công khai các tình trạng sử dụng ngân quỹ, vận hành các hạng mục tiền tệ, lấy được lòng tin của người dân thì mới đạt được tác dụng chân chính. Cụ thể ra sao, con sẽ lựa thời gian cùng mẹ và cậu bàn bạc, nói không chừng có thể giúp cậu ấy kéo về một số vốn nhất định ấy chứ. Hàn Đông càng nghĩ càng cảm thấy mình đã tìm ra biện pháp tốt nhất giải quyết vấn đề của nhà họ Miêu, nếu thực hiện suôn sẻ, nhà họ Miêu chẳng những không cần từ bỏ quyền khống chế nguồn lực lớn, thậm chí còn có thể thu được lòng yêu mến của dân cũng không chừng.