Người Cầm Quyền

Chương 780: Thủ tướng điểm danh

“Tuy nói, Tô Sáng là đối thủ định mệnh của mình, kiếp trước anh ta từng ám hại mình, kiếp này, anh ta lại trở thành đối thủ của mình. Nhưng bây giờ, khoảng cách của anh ta và mình đã cách rất nhiều, hơn nữa dù dựa theo lực lượng của toàn thể nhà họ Tô và họ Hàn mà nói, so sánh với kiếp trước đã có thay đổi trời long đất lỡ.” “Cũng là nói, đe dọa của Tô Sáng đối với mình, thực tế cũng không có tưởng tượng lớn như vậy.” “Như vậy, kẻ thù lớn nhất của mình lại là ai?” Nhìn thấy Hàn Đông đột nhiên chìm trong suy nghĩ, lão thái gia cũng không làm gián đoán, chỉ cười híp mắt nhìn hắn. Là người trong quan trường, anh cũng không thể chỉ vùi đầu vào công việc, cũng phải động não suy nghĩ. Chỉ có không ngừng suy nghĩ, tổng kết mới không ngừng được nâng cao. Tiền cảnh bây giờ của Hàn Đông, đại khái đã được vẽ ra, mấu chốt là nên đi thế nào cho tốt, cuối cùng đạt đến mục tiêu. Tuy lão thái gia hiểu, thời gian mà ông ở đây, không tể nhìn được cuối cùng Hàn Đông bước lên đỉnh cao. Nhưng bây giờ vì Hàn Đông đã có được căn bản, khiến con đường tương lai của hắn càng vững hơn, nên chỉ làm được tới đây. Điều này đã quá đủ rồi. Hàn Đông luôn cúi đầu, đem lời của lão thái gia cùng với hoàn cảnh, suy nghĩ của mình, từ từ cân nhắc một lượt. Cuối cùng, Hàn Đông dường như nắm bắt được bản chất. “Mình đã đi đến bước này, thậm chí tưởng Nam Tuần, lão thái gia, đều xem như là người tiếp nhận trong tương lai mà bắt đầu bồi dưỡng rồi, vậy mình còn lo lắng gì chứ.” “Kẻ thù lớn nhất của mình, nên nói, không phải người khác, mà là bản thân mình.” “Chỉ cần mình có thể giữ được nội tâm của mình, làm thật quang minh, chính trực, cần mẫn, như vậy không có gì mà không bước qua được, không có sông nào mà không qua khỏi.” “Chỉ cần mình có thể trong con đường tiến triển này, không ngừng chiến thắng bản thân, vậy mình đã đi đến không bại rồi.” Hàn Đông so với những người khác trên thế giới, có một điều rất khác biệt, đó chính là hắn có được ký ức về kiếp trước mà những người khác không có. Ký ức như vậy, khiến Hàn Đông có thể nắm chắc được phương huớng của lịch sử, lựa chọn ra phương hướng thuận theo lịch sử. Đối với phát triển của Hàn Đông, điều này mang đến lợi ích cực kỳ to lớn. Có thể nói, Hàn Đông vừa bắt đầu vào quan trường, có được nhanh chóng bộc lộ tài năng như vậy, chính là có quan hệ trực tiếp đến ký ức trong đầu của hắn. Nếu không phải ký ức trong đầu của hắn, vậy dù hắn có dựa theo sắp xếp của lão thái gia, đến thành phố Vinh Châu làm việc, nhưng trong lần cạnh tranh này, cũng không viết được ba bản văn chương có ý nghĩa lịch sử như vậy. Như vậy, đừng nói Hàn Đông không thể phát triển tốt, dù là vận mệnh của toàn họ Hàn, cũng khác hẳn Nhưng, với ký ức như vậy, cũng là con dao hai lưỡi. Vì lúc nó cung cấp ký ức cho Hàn Đông để làm tham khảo, cũng hiển nhiên dẫn đến tư duy của Hàn Đông sản sinh ra một nhận thức. Thế giới là không ngừng phát triển thay đổi, tuy Hàn Đông đã kiểm chứng được ký ức của kiếp trước, là có hiệu quả. Nhưng, vì sự tồn tại của mình, là một thay đổi tồn tại lớn nhất trong lịch sử, trong lịch sử phát triển này, trong nhiều phương diện, cũng tồn tại sai lệch. Nếu Hàn Đông tất cả đều dựa theo trí nhớ để thực hành, để lựa chọn, hoặc có thể có một ngày sẽ đi theo con đường sai lầm. Đây cũng chính là chỗ thiếu hụt lớn nhất trong trí nhớ Hàn Đông, bởi vì nó không có thể bảo chứng lịch sử bây giờ, hoàn toàn giống như đúc với nó. “Lịch sử của hiện nay, thật ra thay đổi là vô cùng to lớn, mình và nhà họ Hàn, không phải biến số lớn nhất sao? Mà hoàn cảnh bây giờ của mình, thực tế đã rất khác so với kiếp trước, như vậy bước tiến phía trước của mình, càng phải cẩn thận thêm mới được.” “Cho nên, kẻ thù lớn nhất của mình, không phải Tô Sáng, cũng không phải người khác, mà là bản thân mình.” “Mình nhất định phải xác nhận hoàn cảnh hiện giờ của mình, cố gắng ít dùng đến ký ức trong não.” “Khi mình có một ngày, không còn dựa dẫm vào ký ức trong não nữa, mà có thể trong thời điểm quan trọng, đưa ra quyết định và lựa chọn chính xác, vậy mình sẽ nhận được thành công thực sự, có thể nói sẽ không còn ai lật đổ được mình nữa.” Giây phút này, trong lòng Hàn Đông, rộng mở trong sáng. Từ dẫn dắt đặc biệt của lão thái gia mà tư duy của hắn, liên tưởng được rất nhiều. Hiện tại cuối cùng đã tìm được đường lối đột phá phát triển. Vậy chỉ cần tư duy của bản thân, phương thức làm việc, hành động, cũng có thể mạnh hơn, đường lối phát triển, có thể nói là con đường bằng phẳng. Nếu không, dù bây giờ xem Hàn Đông được nở mày nở mặt, hơn nữa một số việc thể hiện rõ ý bồi dưỡng của các vị tiền bối Trung Ương. Nhưng, phía sau ánh hào quang này, Hàn Đông có thể nói là đi trên lớp băng mỏng Điều này so với lần ban đầu Hàn Đông sắp đi tỉnh Tây Xuyên, lão thái gia đã nhắn tám chữ “bông có kim, Trương Thỉ có độ”, vẫn là có khoảng cách khá lớn. Bây giờ, Hàn Đông cuối cùng cũng biết được điểm này, đồng thời tìm được nguồn gốc của vấn đề. Chính là trước đây Hàn Đông làm việc tốt như vậy, chủ yếu vì ký ức trong đầu cùng với hỗ trợ của dòng họ Hàn, với thân phận của hắn, cùng với tiền đồ và nhận thức, còn được nâng cao. Đây là nơi mà sau này Hàn Đông cần phải cố gắng thêm nữa. Chỉ cần năng lực của bản thân được nâng cao, mới có được chỗ dựa vững chắc như vậy. Điều này mới có thể giúp Hàn Đông từng bước trở thành cây đại thụ của dòng họ Hàn, đi che chở cho những người khác. Đây mới khiến hắn trở thành trụ cột vững chắc trong nước Trung Hoa, luôn bất khuất, vì phát triển của nước Trung Hoa mà cống hiến lớn hơn nữa. Lữ Nhạc luôn ngồi bên cạnh âm thầm nhìn Hàn Đông, nhìn thấy hắn chìm sâu trong suy nghĩ, trong lòng có chút lo lắng. Cô ta tuy đơn thuần, nhưng cũng biết quan trường như chiến trường. Hàn Đông chắc chắn gặp phải vấn đề, cho nên mới lâm vào trong suy nghĩ. Bây giờ, sắc mặt của Hàn Đông bắt đầu vui vẻ trở lại, hiện lên chút nụ cười. Trong lòng Lữ Nhạc cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cô ta biết, Hàn Đông chắc hẳn đã nghĩ thông suốt, vấn đề khó vây quanh hắn đã không còn tồn tại. Lúc này nét mặt của lão thái gia cũng lộ ra nụ cười vui mừng. Bây giờ tuổi tác của ông ta đã lớn, không thể việc gì cũng nghĩ cho đời sau, mà phải để đời sau có thể đi được con đường thuộc về mình, đấy mới là điều tốt. Đời sau của ông ta cũng không ít, đời thứ hai thì có vài người, người trẻ tuổi của đời thứ ba cũng tương đối nhiều. Nhưng trong số hậu bối này, hiện tại ông ta đã hoàn toàn đặt hết hy vọng vào Hàn Đông. Nếu nói người đời thứ hai là Hàn Chính, tương lai của họ phát triển tốt, hoặc có thể trở thành một trong các lãnh đạo của Đảng và nhà nước. Nhưng với Hàn Đông xem ra, nhiều nhất thì họ cũng chỉ là một lãnh đạo bình thường về mặt ý nghĩa, một khi thời gian qua, cũng bị chôn vùi vào trong lịch sử. Họ cũng không thể trở thành cấp bậc lãnh tụ. Còn Hàn Đông thì không như nhau, với Hàn Đông, lão thái gia đã phát hiện được tiềm chất của một nhân vật lãnh đạo. Cho nên, kỳ vọng mà ông ta đối với Hàn Đông không phải độ cao bình thường. Dùng cơm xong, Hàn Đông cùng với lão thái gia trò chuyện được một hồi, sau đó cùng với Lữ Nhạc quay về Thiên Tác Cư - Hương Sơn Trên chiếc giường lớn, Hàn Đông cùng với Lữ Nhạc trìu mến lẫn nhau, trong lòng họ tràn đầy yêu thương. Sau khi trải qua một phen tình cảm mãnh liệt, Hàn Đông nằm trên giường, ôm lấy Lữ Nhạc, bàn tay đặt trên làn da trắng của cô ấy. Quay về vấn đề phát sinh ở tỉnh Việt Đông, Hàn Đông rất may mắn, bản thân dưới quyến rũ của Vu Lâm, cuối cùng cũng giữ được kiên định trong lòng. Đối với một quan viên mà nói, đối với một người chồng mà nói, hoặc có thể là một trọng điểm rất lớn. - Hàn Đông, đã sắp đến ngày nghỉ một tháng năm rồi, chúng ta đi đâu chơi đây? Lữ Nhạc ôm lấy eo của Hàn Đông, mặt áp vào ngực của Hàn Đông, nhẹ giọng hỏi. Hàn Đông cười nói: - Em muốn đi đâu cũng được, tuy nhiên thời gian phải được sắp xếp kỹ. Bắt đầu vào năm ngoái, vì đối phó với nguy cơ khủng hoảng tài chính Châu Á, đã có chuyên gia đề nghị thông qua ngày lễ thúc đẩy nền kinh tế, liền mang lễ một tháng năm, lễ Quốc Khánh và ngày tết điều chỉnh thành bảy ngày, hiện tại cũng được nhiều người tán thành. Trong ấn tượng của Hàn Đông, bắt đầu từ năm 99, mới chính thức thúc đẩy phát triển tuần lễ hoàng kim. - Ừm, Bối Bối nói nhiều lần rồi, muốn đi Hải Nam chơi, đến lúc đó chúng ta cùng dẫn em ấy đi. - Được thôi, cô bé ấy năm nay cũng tốt nghiệp, nếu không học nữa, thì nửa năm sau bắt đầu phải đi làm rồi. - Em từng nói chuyện qua với em ấy, em ấy cũng không muốn học tại trường nữa, chuẩn bị đi làm trước, sau này nếu có cần thiết, sẽ tiến hành học nữa. Em ấy vẫn đang theo đuổi giấc mơ ngoại giao. Hàn Đông không khỏi cười ha hả nói: - Được, cô bé tinh ranh đó, nói không chừng làm công việc ngoại giao có thể phát triển không tồi. Lữ Nhạc gật đầu, nói: - Mấu chốt là em ấy cảm thấy hứng thú, những cái khác đều là vấn đề nhỏ. Đối với điều này Hàn Đông cũng có đồng cảm, dù sao với thế lực của gia đình họ Hàn, sau này Bối Bối hoàn toàn có thể lựa chọn nghề nghiệp mà cô ấy yêu thích. Ngày thứ hai đi làm, Hàn Đông triệu tập mọi người mở cuộc họp, đem tình hình công việc của tỉnh Việt Đông thông báo một lượt, đồng thời đưa ra tổng kết đơn giản, biểu dương đối với một số người nổi bật. Đồng thời, Hàn Đông cho nhóm của Cao Minh Chân báo cáo trước, đến lúc trình báo cho lãnh đạo nội các Chính phủ xem qua. Trong quá trình họp, Nghiêm Văn Bình luôn yên ổn, giống như quả cà trắng vậy, cứ lo lắng người khác chú ý đến anh ta vậy. Khí phách của Cao Minh Chân hoàn toàn đối lập. Sau khi tan cuộc họp, Hàn Đông vừa mới quay về phòng làm việc, nhận được cú điện thoại của Phó trưởng ban thư ký Nghê Tuấn Khải. - Đồng chí Hàn Đông phải không, tôi là Nghê Tuấn Khải đây, anh nhanh chóng chuẩn bị một tí, thủ tướng Dương điểm danh mời anh tham gia buổi họp thường vụ chiều nay, báo cáo về vấn đề ruộng đất của nông dân bị trưng dụng cho các lãnh đạo biết. Hàn Đông cũng hơi kinh ngạc, tuy hắn biết lần hành động này của mình, chắc chắn sẽ dẫn đến một số lãnh đạo chú ý, nhưng hắn không thể ngờ vừa mới quay về Yến Kinh, Dương Dân Sinh đã vội gọi cho mình đến báo cáo tình hình. “Cái này quá đột ngột rồi, mình một tí chuẩn bị cũng không có.” Hàn Đông nghĩ thầm trong lòng. Tuy nhiên việc quá đột nhiên, cũng nhất định phải hoàn thành tốt. - Được, cám ơn Trưởng ban thư ký Nghê. Sau khi tôi chuẩn bị, buổi trưa phiền Trưởng ban thư ký Nghe xem giúp.