Hàn Đông nói: - Bây giờ Tập đoàn Đông Thăng cũng là phát triển đa dạng, tôi lần này chủ yếu là khảo sát tình hình thực tế một chút, việc cụ thể, còn cần cấp lãnh đạo tập đoàn đi xử lí. Có điều lần này phương diện tôi đi khảo sát tương đối nhiều, trong đó có thể dính đến công việc của cậu. - Công việc của mình, vậy cũng chính là các cậu có thể xây nhà máy ở tỉnh Việt Đông, cần dùng đến đất, việc này mình bây giờ không thể cam đoan với cậu, cho dù mình là cấp Cục phó nhưng ở cơ quan cũng chỉ là chức phó. Nhưng tôi có thể dắt mối giúp cậu, giúp cậu chạy một chút quan hệ, cái này so với việc cậu tự đi chạy thì thuận tiện hơn nhiều. Hàn Đông gật đầu, nói: - Được, đến lúc đó chắc chắn làm phiền đến cậu. Chu Tùng Đào vỗ vào vai Hàn Đông, nói: - Nói cái gì thế, chúng mình là bạn học cũ, có thể giúp gì chắc chắn không thể ậm ờ, mình cũng không phải người nào đó, trong tay có chút quyền lực liền tự cao tự đại rồi. Đối với thể hiện nhiệt tình của cậu ta, Hàn Đông chỉ có thể cười tiếp nhận. Nói thật, chưa có người nào vỗ vai hắn nói chuyện như vậy. Bình thường mà nói, chỉ có người lớn nói với hậu bối, hoặc cấp trên đối với cấp dưới, mới có thể làm như vậy. Có điều, Chu Tùng Đào có lẽ cảm thấy gã là cán bộ cấp Cục phó, có chút thành tích nhỏ, cho nên trước mặt bạn học cũ có một chút cảm giác vượt trội, rất phù hợp thể hiện một chút, thứ nhất là khoe ra, thứ hai là biểu hiện ý thân thiết. Theo dòng câu chuyện của hai người, Đường Lợi Ba, Mã An Tân, Chu Dũng cũng gia nhập vào, bọn họ cũng giả vờ bộ dạng rất ngạc nhiên, giúp đỡ Hàn Đông nói gần nói xa. Chu Nguyên Thanh thì chủ yếu làm tốt công tác phục vụ hậu cần, đứng một bên làm việc vặt. Hàn Đông giới thiệu cho Chu Tùng Đào những người này đều là trợ thủ của mình, đều là cùng đi đến khảo sát. Trong lời khen tặng của mọi người, Chu Tùng Đào có vẻ hơi đắc ý. Gã cùng Hàn Đông là bạn học cũ, hơn nữa cảm giác cuộc sống tốt hơn Hàn Đông một chút, bây giờ đối diện với trợ thủ và cấp dưới của Hàn Đông, cảm giác kia tự nhiên tuyệt hơn rất nhiều. Vốn dĩ lần này trước khi ra ngoài, Hàn Đông muốn Đường Lợi Ba đảm đương làm lãnh đạo của đoàn, có điều không ngờ trên tàu lại gặp lại bạn học cũ, hơn nữa vừa đúng lúc có liên quan đến vấn đề mà mọi người đi tỉnh Việt Đông điều tra, cho nên Hàn Đông liền lập tức điều chỉnh một chút chiến lược. Tầu hỏa lên đường hướng về nam, mọi người đang trong toa ăn nói chuyện một hồi, sau đó lại trở về khoang tàu nói chuyện phiếm. Chu Tùng Đào ở khoang tàu cách khoang của nhóm người Hàn Đông không xa, liền thay đổi vị trí. Dưới sự dẫn dắt của mọi người, Chu Tùng Đào nói đến rất nhiều việc, trong đó có rất nhiều việc đối với chuyến đi điều tra này của Hàn Đông có giá trị và ý nghĩa to lớn. - Ha ha, vận may lần này không tồi, Chu Tùng Đào biết không ít việc, tiếp tục khai thác chắc chắn còn có rất nhiều cái có giá trị, từ chỗ của cậu ta, quả là một điểm đột phá không tồi, sau đó lại kết hợp tình hình chỗ cậu ta, đi xác minh từng cái, vấn đề sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Trên thực tế, Đường Lợi Ba, Mã An Tân, Chu Dũng đều là trải nghiệm không ít thời gian ở cơ quan, nếu như Chu Tùng Đào cẩn thận quan sát, cũng không khó phát hiện bọn họ là người trong thể chế. Chỉ tiếc, cậu ta có ấn tượng ban đầu, coi Hàn Đông là người làm ăn kinh doanh, còn những người này nếu là thuộc hạ của Hàn Đông, vậy thì không có gì lợi hại cả. Mặc dù cậu ta mơ hồ cảm thấy những người này có cái gì đó khác lạ, có điều rất nhanh liền tìm lý do hợp lý biện hộ cho bản thân, cho rằng những người này cả ngày làm việc ở trong văn phòng, cũng coi như là mắc bệnh cơ quan một chút. Sáng ngày thứ hai, tàu hỏa tiến vào tỉnh Việt Đông, ăn cơm trưa xong, rất nhanh tiến vào trong thành phố Việt Châu. Chu Tùng Đào rút di động ra, nói: - Tôi liên hệ với mọi người một chút, buổi tối hôm nay bạn học cùng tụ tập, cho Hàn Đông đi hóng gió, ngoài ra không biết chừng có việc gì còn có thể bảo mọi người giúp đỡ. Anh ở trong xã hội này, có thể dùng quan hệ nào thì nhất định phải dùng đến, giữa bạn bè giúp đỡ lẫn nhau là nên làm rồi, chỉ cần không phải kiểu người cực kỳ không có tình người, trên cơ bản tìm bọn họ, đều sẽ nể chút tình nghĩa. Hàn Đông nói: - Nếu như bọn họ quả thật có việc, vậy thì thôi vậy, không miễn cưỡng. - Haha, cậu an tâm đi, những người này không bận như cậu tưởng tượng đâu. Chu Tùng Đào cười nói, ngón tay bắt đầu bấm số, cậu ta trước tiên gọi cho Phục Hiểu Vĩnh, nói: - Chủ nhiệm Phục có bận không? Buổi tối có rỗi không, có thể đến gặp bạn học cũ một chút, Hàn Đông hôm nay đến Việt Châu, mình chuẩn bị gọi những bạn học cũ ở đây tụ tập một chút. Hàn Đông mặt hơi mỉm cười ngồi bên cạnh, trong lòng nghĩ Chu Tùng Đào mặc dù đối với Phục Hiểu Vĩnh có chút khó chịu, nhưng cũng rất xem trọng cũng rất khách khí đối với cậu ta, đây cũng là do vị trí của một người quyết định. Phục Hiểu Vĩnh trẻ như vậy đã làm cấp Phó giám đốc sở, hơn nữa còn ở trong ban nghành quyền lực là Ủy ban Cải cách, sau lưng chắc chắn có bối cảnh rất mạnh, cho dù cậu ta chẳng nịnh hót ra làm sao, Chu Tùng Đào vẫn cố gắng duy trì quan hệ bên ngoài với người ta. Vào cuối tháng ba năm nay, Thủ tướng Dương Minh Sinh nhậm chức không lâu, liền tiến hành cải cách đối với Ủy ban Kế hoạch, chỉnh hợp lại một vài quyền lực, khiến cho Ủy ban Phát triển Cải cách bây giờ ngày càng tập trung quyền lực trong kinh tế, xã hội đất nước. Mà Ủy ban kế hoạch phía dưới tỉnh, tự nhiên cũng cần theo để làm công việc điều chỉnh tương ứng, nhưng bất kể Ủy ban Phát triển Kế hoạch ở ban ngành chính phủ cấp nào, đều là một trong những ban ngành trung tâm, người nào có thể gia nhập vào ban ngành này đảm nhiệm chức lãnh đạo, đều không đơn giản. - Hàn Đông nào? Chính là bạn học ở Đại học Yến Kinh à, bình thường rất khiêm tốn, bây giờ cuộc sống cũng không tồi, ở Tập đoàn Đông Thăng phụ trách công tác lập kế hoạch…đúng rồi…được rồi, vậy cứ như thế đi, tôi sắp xếp xong sẽ liên hệ với cậu. Chu Tùng Đào cúp điện thoại, cười nói: - Phục Hiểu Vĩnh tên tiểu tử này cũng coi như là nể mặt cậu, tôi còn cho rằng nó giống lần trước, cũng không có thời gian cùng bạn cũ tụ tập. Hàn Đông mỉm cười, nói: - Có thể hiểu được, dù sao việc của lãnh đạo đều rất nhiều mà. - Ha ha, làm gì nhiều như cậu tưởng tượng, bình thường sau khi tan làm không phải cũng ăn uống vui chơi như vậy sao, chẳng qua xem cùng người nào mà thôi. Quả là lời nói thật, một quan chức bình thường cũng không có nhiều việc để làm, đặc biệt là ngoài thời gian 8 tiếng, người thật sự bận công việc cũng không có mấy người. Chủ yếu là thân trong thể chế, những chỗ cần xã giao rất nhiều, ăn ăn uống uống, cho nên có vẻ giống như rất bận rộn. Đại đa số, rất nhiều người trong lúc làm việc không có việc gì, sau khi tan làm ngược lại là lúc bận rộn nhất. Tiếp sau đó Chu Tùng Đào lại tiếp tục gọi điện thoại cho vài người bạn học khác, cậu ta trước là nhắc Hàn Đông tới Việt Đông, sau đó lại nhắc đến Phục Hiểu Vĩnh buổi tối cũng muốn tham gia, đối phương đều không cự tuyệt. Hàn Đông ở một bên thầm cười, xem ra Chu Tùng Đào cũng có chút ý mượn người để ra oai. “Có lẽ nếu chỉ có một mình mình, chỉ sợ những người kia chưa chắc sẽ tập trung đông đủ, cho nên Chu Tùng Đào mới đưa Phục Hiểu Vĩnh vào, như vậy những người khác chắc chắn sẽ nể mặt.” Đây chính là hiện thực, cho dù là bạn học, có vài người cũng là rất thực tế, nếu như bọn họ biết thân phận thực sự của Hàn Đông, vậy thì Chu Tùng Đào chỉ cần nhắc đến tên của Hàn Đông, bọn họ chắc chắn rất vui vẻ mà chạy đến, thậm chí đến trước để tiếp đón, còn có thể tranh nhau mời khách. Mà hiện tại, bọn họ không biết Hàn Đông phát triển như thế nào, hơn nữa lại thêm nhiều năm không liên hệ, cho nên chắc chắn không nhiệt tình như vậy rồi. Chính bởi vì như vậy, thái độ thể hiện của Chu Tùng Đào mới đáng quý. Hàn Đông quả thật là không sao cả, có thể gặp bạn học một chút cũng tốt mà. Khoảng 3h, tàu hỏa dừng lại, Chu Tùng Đào có người đến đón, cậu ta để Hàn Đông cùng đi với cậu ta, sau đó đám người Đường Lợi Ba gọi chiếc taxi chạy theo đằng sau. - Hàn Đông cậu đến Việt Đông rồi, ăn ,ở cái gì đều không cần lo lắng, mình sắp xếp tốt cho cậu, nhất định khiến cậu vừa lòng. Chu Tùng Đào nói. Hàn Đông nói: - Như vậy không tốt đâu, đã phiền cậu nhiều quá rồi, hơn nữa, chi phí cái gì mình đều có thể báo với công ty. - Không sao, hóa đơn gì gì đều sẽ làm cho cậu. Chu Tùng Đào vô tư nói. - Vậy thì người đi theo mình để họ tự đi đặt phòng vậy, bọn họ còn có việc chính phải làm. - Được, không trì hoãn việc chính của cậu. Xe dừng lại tại cửa khách sạn lớn Hải Tân, Chu Tùng Đào xuống, đến quầy lễ tân giúp Hàn Đông đặt phòng, xem dáng bộ của cậu ta, thì quan hệ với người ở đây tương đối quen thuộc. - Sở mình tiếp đãi khách đều đặt phòng ở đây, Hàn Đông cậu ở đây đi, có việc gì cũng tiện. Chu Tùng Đào nói. Thang máy ở bên cạnh mở ra, có vài người từ bên trong đi ra, người đi đầu vừa nhìn thấy Chu Tùng Đào và Hàn Đông, thì hơi sững lại, trên mặt lộ ra nụ cười hơi kiêu căng. Hàn Đông từ cái nhìn đầu tiên thì đã nhận ra tên tiểu tử này, chính là bạn học cũ mà Chu Tùng Đào có chút oán giận, Phục Hiểu Vĩnh. Chu Tùng Đào quay đầu nhìn thấy Phục Hiểu Vĩnh, trên mặt lập tức nở nụ cười tươi, nói: - Thật là trùng hợp, Hiểu Vĩnh cậu cũng ở đây à.