Trên xe lửa đi tỉnh Việt Đông, không ngờ gặp bạn học cùng thời đại học, Hàn Đông cũng có chút bất ngờ, vui mừng. Lúc Hàn Đông học đại học ở Yến Kinh, mặc dù khiêm tốn, trên thực tế không cùng ai kết bạn thâm giao, nhưng vẫn cùng bạn học cùng lớp duy trì mối quan hệ cơ bản. Cho nên, lớp học hơn 30 người, chí ít đều tương đối quen thuộc. Cho dù vài năm không gặp, cũng không có liên hệ điện thoại, thư từ, nhưng gặp mặt rồi, vẫn có thể nhanh hồi tưởng lại. Dù sao, mọi người trải qua thời gian bốn năm cùng học với nhau, hơn một nghìn ngày, tướng mạo, giọng nói của nhau, đều rất quen thuộc. - Ha ha, cậu còn nhớ mình à. Chu Tùng Đào cười lớn, nói. Anh ta đến ngồi xuống ghế bên cạnh Hàn Đông, đặt hộp cơm lên bàn, quay đầu quan sát Hàn Đông. - Khiếp, cậu vẫn không thay đổi gì, đẹp trai như ngày trước. Cậu nhìn mình, bụng dưới đã phình ra rồi. Hàn Đông không nhịn được cười, Chu Tùng Đào này quả thật có chút khoa trương. Có điều cậu ta nói đúng, ít nhất cái bụng dưới của anh ta có chút phong độ rồi, mặc dù chưa đạt được phong độ giống một vài ông lớn bụng mang thai 6,7 tháng, nhưng cũng đã hiện ra rất rõ ràng. Hàn Đông trong lòng có chút xúc động, quan sát Chu Tùng Đào, chỉ thấy cậu ta mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần đen, nhìn bề ngoài quả là quy củ đấy. Đồng thời, nhìn trong mắt cậu ta, Hàn Đông mơ hồ thấy một tia đắc ý. Xem ra tên tiểu tử này mấy năm gần đây sống không tệ, hơn nữa hẳn là người trong thể chế. Lúc đầu vào học, Chu Tùng Đào là người khá sôi nổi, chỉ có điều cậu ta chủ yếu là thích các môn thể thao vận động, đồng thời làm ủy viên thể dục của lớp, tích cực tổ chức các hoạt động thể dục thể thao. Lúc đầu là do thành lập đội bóng rổ, cậu ta đeo đuổi lay động Hàn Đông mấy ngày, chỉ có điều Hàn Đông lúc đó không có hứng thú đối với bóng rổ, cuối cùng cũng không để cho cậu ta vừa ý. Nhưng chính vì như vậy, quan hệ giữa hai người so với bạn cùng lớp bình thường khác lại hiểu nhau hơn một chút. Trong ấn tượng của Hàn Đông, Chu Tùng Đào là người tương đối nhiệt tình, hào phóng, nhưng lúc đó cũng nhìn không ra bộ dạng nhà anh ta có bối cảnh gì. Đương nhiên Hàn Đông cũng biết, người có bối cảnh, có thân phận, cũng không nhất định bất cứ lúc nào đều thể hiện ra ngoài. Đám người Đường Lợi Ba nhìn thấy Hàn Đông gặp lại bạn cũ, liền tự giác ngồi xê sang bên cạnh, để cho hai người bọn họ có được không gian lớn. - Thế nào? Nhìn bộ dạng của cậu, chắc cũng không tồi? Chu Tùng Đào nhìn Hàn Đông, nói. Bình thường mà nói, nếu như là một người bình thường đi tàu, về cơ bản không đến toa ăn để dùng cơm, chỉ đến mua gói mì ăn liền ứng phó một chút là được rồi, dù sao đến toa ăn cơm chi tiêu, chi ra tương đối nhiều. Mặt khác, quần áo Hàn Đông mặc, mặc dù giản dị, nhưng Chu Tùng Đào lại nhận ra được đều là hàng hiệu thế giới, hơn nữa nhìn chất thế kia, cũng không phải là hàng giả. Từ hai điểm này, cậu ta có thể kết luận Hàn Đông chắc không phải hạng xoàng, chắc là buôn bán gì đó. Hàn Đông khẽ mỉm cười, nói: - Thì cũng là kiếm miếng cơm manh áo mà thôi, mình nhìn cậu chắc phát triển không tồi, làm quan rồi sao? - Ha ha, có con mắt tinh đời. Chu Tùng Đào nhịn không được lại lấy tay vỗ vỗ vào vai của Hàn Đông, điều này nghiễm nhiên là cậu ta thể hiện giống như một hình thức của tình bạn, đương nhiên trong trường hợp nghiêm chỉnh cậu ta tuyệt đối sẽ không làm như vậy: - Hàn Đông, mắt của cậu quả không tồi, không ngờ nhìn ra mình làm trong thể chế. Hàn Đông cười, nói: - Vừa nhìn thấy khí thế của cậu là biết liền mà, bây giờ làm đến cấp bậc gì rồi? Chu Tùng Đào gắp một miếng bỏ vào trong miệng, nhai nhai nuốt nuốt hai cái, lúc này mới khinh thường, nói: - Cấp bậc gì chứ, phải khó khăn lắm mới lên đến cấp Cục phó… Nhìn thấy ánh mắt của cậu ta, Đường Lợi Ba ngồi bên cạnh không nhịn nổi cười thầm. Xem ra, Chu Tùng Đào đối với việc mình chưa đến 30 tuổi thì làm đến cán bộ cấp Cục phó, trong lòng đã có vài phần đắc ý. Nhưng nếu như anh ta biết người bạn cũ đang ngồi cạnh anh ta, bây giờ đã là quan to cấp Giám đốc sở, hơn nữa trải qua những vị trí quan trọng ở địa phương như Chủ tịch thành phố, Bí thư Thành ủy…không biết anh ta sẽ có cảm tưởng gì. “Chủ nhiệm Hàn quả là khiêm tốn, ngay cả bạn học cũ cũng không biết lí lịch của hắn, tên tiểu tử cấp Cục phó kia lại không biết ngại ở trước mặt Chủ nhiệm Hàn đắc ý.” Chu Nguyên Thanh trong lòng thầm nghĩ. Anh ta được đề bạt làm Nhân viên chủ nhiệm cũng hơn một năm rồi, chỉ cần tiếp tục phấn đấu, khoảng 30 tuổi được thăng lên cấp Cục phó cũng không phải việc gì khó. Cho nên anh ta đối với việc Chu Tùng Đào mơ hồ có ý khoe khoang kia, có chút khó chịu, có điều Hàn Đông là đương sự, đều không nói gì, anh ta đương nhiên không biểu hiện gì, chỉ là trong lòng cảm thấy buồn cười. - Chưa đến 30 tuổi đã là cấp Cục phó rồi, không tồi đâu, cậu bây giờ làm ở đâu? Hàn Đông cười, hỏi. Nhìn thấy Hàn Đông cũng không kinh ngạc như trong tưởng tượng, Chu Tùng Đào thoáng có hơi chút thất vọng, có điều tia thất vọng kia nhanh chóng tiêu tan như mây khói. “Hàn Đông có lẽ làm buôn bán kiếm được một ít tiền, cho nên có hơi tự đại, cảm thấy cấp Cục phó không có gì? Cậu ta là chưa gặp phải việc gì, lúc thật sự có việc rồi, một cấp Phó phòng cũng có thể khiến cậu ta bực mình.” Chu Tùng Đào trong lòng thầm nghĩ. Cùng lúc đó, trên mặt anh ta nở nụ cười mãn nguyện, nói: - Cũng là bình thường, tôi bây giờ đang công tác tại Sở Tài nguyên đất đai tỉnh Việt Đông, Hàn Đông, cậu đi Việt Đông buôn bán sao? Hàn Đông trong lòng chột dạ, nói: - Ừm, lần này mấy người chúng tôi đi tỉnh Việt Đông khảo sát, có thể có vài chỗ phải nhờ bạn cũ là cậu đấy. - Không vấn đề, cậu ở tỉnh Việt Đông có việc gì, có thể tìm mình. Chu Tùng Đào reo lên vỗ ngực nói, cảm giác được bạn học cũ nhờ vả thật không tồi, mặc dù tôi chỉ là cấp Cục phó, nhưng bạn bè quen biết cũng không ít, cho dù có việc tôi không làm được, cũng có thể giúp cậu tìm quan hệ giải quyết. Mặc dù biết Chu Tùng Đào có chút ý khoe khoang bản thân mình, nhưng Hàn Đông vẫn cảm thấy cậu ta có thể thể hiện như vậy, cũng không uổng bạn học cùng một thời. Hơn nữa Chu Tùng Đào là cán bộ cấp Cục phó của Sở Tài nguyên đất đai tỉnh Việt Đông, có lẽ có thể giúp đỡ đối với chuyến đi đến tỉnh Việt Đông điều tra của mình lần này. Đám người Đường Lợi Ba ngồi bên cạnh vừa nghe, trong lòng có chút phấn chấn, có sự giúp đỡ của Chu Tùng Đào, có lẽ bọn họ lần này sẽ tăng thêm thuận lợi rồi. Hàn Đông vừa ăn cơm vừa nói chuyện cùng Chu Tùng Đào, rất nhanh liền nói đến thời học đại học. - Hàn Đông, mấy năm gần đây cậu trốn đi phát tài à, đều không có tin tức của cậu, nói cho mình chút đi, cậu bây giờ địa vị xã hội thế nào? - Cái gì mà địa vị xã hội chứ, chỉ đủ ăn cơm mà thôi. - Ha ha, Hàn Đông cậu nói như vậy thì không có nghĩa lý gì rồi, yên tâm đi, bạn học cũ không hỏi vay tiền cậu đâu, nói ra thì, làm ăn buôn bán cũng mệt chết người à. Đúng rồi, cậu biết không, Phục Hiểu Vĩnh của lớp chúng mình, giờ đã làm đến cán bộ cấp Phó giám đốc sở rồi. - Thật không? Tên này làm thế nào mà được nhỉ? Hàn Đông hơi chút kinh ngạc, hỏi. Chu Tùng Đào bĩu môi, nói: - Còn không phải ỷ vào có ông bố tốt sao, không thì làm sao mà leo lên nhanh như vậy, tên đó cũng không phải cái thá gì tốt, có lần mình có việc tìm nó giúp đỡ, nó ngay cả mặt cũng không gặp, một chút tình bạn cũ cũng không nể. Hàn Đông hỏi: - Nó cũng ở tỉnh Việt Đông sao? Chu Tùng Đào gật gật đầu, nói: - Ừ, nó bây giờ đang ở Ủy ban Cải cách, quyền lực trong tay rất lớn, làm sao có thể coi người bình thường như chúng ta ra gì. Hàn Đông nói: - Cậu bây giờ phát triển cũng không tồi à, so với lớp mình chắc là rất tốt rồi. - Ha ha, cậu đúng là không biết, bạn cũ lớp chúng mình, thật đúng như ngọa hổ tàng long, có vài người không thể hiện rõ thế nào, nhưng bối cảnh gia đình rất ghê gớm. Phục Hiểu Vĩnh là một trong những người đó, ngoài ra còn có hai người, gia đình cũng có bối cảnh, lúc đầu ở trường học rất khiêm tốn, bây giờ đều là cán bộ cấp Cục rồi. Nói đến bạn học cùng lớp, Chu Tùng Đào như mở máy hát liên hồi không dừng lại được, - Đâu giống tớ, vì cấp Cục phó, vất vả bao lâu, không dễ dàng lên được, cậu không ở quan trường, vĩnh viễn nhận thức không hết chua xót trong đó. Nói xong cậu ta còn thở dài một hơi, dường như thật sự đầy nước mắt chua xót vậy. Hàn Đông cười cười, nói: - Mình cũng biết một chút, cậu chưa đến 30 tuổi thì có thể lên tới cấp Cục phó, chắc chắn cũng có bối cảnh, lúc đầu cậu không phải cũng khiêm tốn như vậy sao. - Mình tính làm gì chứ, người thật sự có bối cảnh sẽ không giống tớ tốn bao nhiêu công sức như vậy rồi. Chu Tùng Đào nói. - Lần này cậu đi tỉnh Việt Đông, chúng mình phải tụ tập ra trò, ở Việt Đông còn có không ít bạn học cũ, mọi người phát triển phải nói là đều không tồi, lúc đó gọi nhau đi tụ tập, có lẽ đối với việc kinh doanh của cậu cũng tốt. Hàn Đông nói: - Được à, nói ra, mình sau khi tốt nghiệp cũng không có liên hệ mọi người, rất nhiều người đều không biết làm gì, đi đâu rồi. Chu Tùng Đào nói: - Cậu tên đểu này, lúc ở trường thì khiêm tốn, sau khi tốt nghiệp liền âm thầm đi kinh doanh lớn, nghe nói lớp mình có người rất thương nhớ cậu. Hàn Đông cười ngượng, nói: - Người nào nhớ thương tớ đâu. Đúng rồi, cậu ở Sở Tài nguyên đất đai, là một nghành béo bở, cuộc sống chắc rất tốt. Chu Tùng Đào nghiêm mặt, nói: - Nói thế nào nhỉ, người ở bên ngoài nhìn vào, Sở Tài nguyên đất đai quả thật là nơi có chút quyền nhỏ, có điều phải xem xem quyền lực nằm trong tay người nào. Cứ như tớ, mặc dù nói là cán bộ cấp Cục phó, nhưng quyền lực rút cuộc có bao nhiêu đâu? Có bao nhiêu quyền lực, hưởng phúc lợi , đãi ngộ bao nhiêu, cái này thật có như vậy, cho dù có người tìm anh làm việc, cũng cần xem xem anh là cấp bậc gì, lời nói có tác dụng đến đâu. Hàn Đông nghe hiểu ra, Chu Tùng Đào chắc có bối cảnh, nhưng bối cảnh của cậu ta chỉ đưa cậu ta đến vị trí như bây giờ, thực tế đã đến đỉnh điểm rồi. Cho nên Chu Tùng Đào ở Sở Tài nguyên đất đai tỉnh Việt Đông, chắc không phải nhân vật trung tâm quyền lực, nếu không như vậy, cậu ta hẳn không nói ra những lời vừa nói kia. Có lẽ tình trạng như vậy, càng dễ dàng tìm hiểu chân tướng nhiều hơn từ miệng cậu ta, dù sao cậu ta mặc dù cũng coi như là người có được lợi, nhưng lại thuộc người ngoài rìa, đối với rất nhiều vấn đề, chắc không thể bảo mật được bao nhiêu. “Chỉ sợ Chu Tùng Đào tên này trong công việc trước đây, cũng là thu hoạch một vài lợi ích, nếu như lần này cậu ta có thể giúp đỡ, đến lúc đó giúp cậu ta một chút, cũng không có gì là không được.”