- Đúng vậy, cũng nên sớm định ra, tôi thấy Tiểu Đặng khá tốt, có thể đảm nhiệm chức vụ phó chủ nhiệm...Sau khi hiểu rõ ý tứ của Hàn Đông, Vũ Kiến tất nhiên sẽ bánh ít đi bánh quy lại, nhưng trong lòng hắn cũng rất khổ sở, có một loại cảm giác bị đối phương điều khiển. Đặng Đạt Hòa này cũng vì nguyên nhân Vũ Kiến mà trước nay không được sử dụng ở văn phòng thị trấn, hôm nay hắn lại chủ động đi ngược lại những quyết định của mình trước kia, đây không phải tự tát mình sao?Nhưng với tình huống lúc này thì Vũ Kiến thật sự chỉ có thể gắng gượng vung tay tát chính mình mà thôi.Hàn Đông vừa đi ra đã gặp Tiếu Anh Hà chạy vào trong phòng làm việc của Vũ Kiến:- Hắn đến làm gì?Vũ Kiến hít vào một hơi thuốc rồi cười âm hiểm nói:- Đến đàm phán về chức vụ phó chủ nhiệm.Tiếu Anh Hà trợn tròn mắt, nàng chợt tức giận, nhưng ngay sau đó vẻ mặt chợt trì trệ:- Hừ, đúng là nóng vội, bà cũng không phải loại dễ ức hiếp.Vũ Kiến trừng mắt nhìn Tiếu Anh Hà:- Đã nói em không được làm xằng bậy.Tiếu Anh Hà trừng mắt lên:- Hắp ép người như vậy, anh đã làm gì với hắn?Vũ Kiến nhìn bộ dạng của Tiếu Anh Hà, tâm tình của hắn vốn không tốt, bây giờ càng phẫn nộ. Hắn vỗ mạnh lên mông lớn của nàng rồi hạ giọng nói:- Ông nói không cần làm loạn, hắn sẽ không tiếp tục truy cứu chuyện của Quách Tùng.Tiếu Anh Hà nhếch miệng, trong cặp mắt bùng lên cái nhìn cừu hận, trong hội nghị đảng ủy ngày hôm qua Hàn Đông đã chỉ thẳng mặt nàng, dù bây giờ không truy cứu thì cũng không thể làm cho nàng giảm thù hận với đối phương. Dù Vũ Kiến bị áp chế nhưng trong đầu nàng cũng có ý xấu, nhất định phải cho tên khốn Hàn Đông kia mất mặt lớn mới được.Nhân tuyển cho vị trí phó chủ nhiệm văn phòng thị trấn đã được nhanh chóng xác định, Đặng Đạt Hòa là một nhân viên bị ghẻ lạnh nhiều năm, bây giờ chợt trở thành đối tượng được mọi người hâm mộ, đặc biệt là nhân viên công tác trong văn phòng thị trấn, ai cũng tươi cười như hoa trước mặt hắn, nói ra những lời xum xoe là vô số kể. Ngược lại khi Tiếu Anh Hà xuất hiện ở văn phòng thị trấn thì không ai thèm tiến lại gần, vừa nhìn mặt là biết cô nàng này đang ở vào giai đoạn mãn kinh, cũng không ai dám tiến lên động vào rủi ro. Tất nhiên biến đổi như thế cũng là vì lần đầu tiên Hàn Đông chiến thắng ở hội nghị đảng ủy thị trấn.Đặng Đạt Hòa tất nhiên biết rõ vì sao mình có ngày hôm nay, vì vậy hắn rất hãnh diện trước mặt người khác nhưng đứng trước mặt Hàn Đông thì càng thêm cung kính. Lúc này hắn đang đứng trước mặt Hàn Đông, hắn khẽ cúi người, trong tay là một quyển sổ nhỏ, đang báo cáo những tiến triển trong công tác phát triển hàng quán ven sông.Tuy việc này Hàn Đông đã cho Lâm Phương Tri phụ trách nhưng người nhận công tác cụ thể lại là Đặng Đạt Hòa, dù bây giờ hắn đã là phó chủ nhiệm văn phòng thị trấn nhưng vẫn theo ý của Hàn Đông là làm đến nơi đến chốn, vì vậy hắn tiếp tục nhận nhiệm vụ này, tất nhiên hắn cũng dẫn theo vài nhân viên của văn phòng thị trấn theo để chạy việc. Lâm Phương Tri cũng không có ý kiến gì, dù sao hắn cũng là phó chủ tịch được phân công quản lý kinh tế, làm tốt chuyện hàng quán ven sông cũng có chút công lao của hắn.- Chủ tịch, Vương Bân Hiền đã lắp đặt xong thiết bị, anh ấy đã chọn thời gian phù hợp, mong chủ tịch có thể xuống chỉ đạo công tác.Đặng Đạt Hòa dùng giọng cung kính nói, từ khi lên làm phó chủ nhiệm văn phòng thị trấn đến nay, Vương Bân Hiền trước kia vốn không tình nguyện lập tức trở nên dễ bảo hơn, đã bỏ ra hơn hai chục ngàn để sửa chữa lại hàng quán của mình. Người này làm một bãi câu cá giải trí ngoài bờ sông, ngồi trên đài câu cá có thể câu cá mà cũng có thể đánh bài hoặc ăn uống giải trí. Lúc này có một nhà đi đầu thì cũng có vài nhà khác động tâm, nhưng bọn họ vẫn còn muốn đứng xem, chủ yếu muốn xem Vương Bân Hiền sẽ kinh doanh thế nào.Hàn Đông mỉm cười:- Tôi cũng sẽ không đến tham gia, anh cứ mời chủ tịch Lâm là được.- Vâng, lát nữa tôi sẽ đi mời chủ tịch Lâm.Đặng Đạt Hòa gật đầu nói.Hàn Đông rất hài lòng với thái độ của Đặng Đạt Hòa, hắn cười hỏi:- Thế nào, đã làm phó chủ nhiệm được một tuần, có thích ứng không?Đặng Đạt Hòa lại cúi người xuống thấp hơn một chút, vẻ mặt tràn đầy cảm kích:- Rất tốt, cơ bản đều không có vấn đề.- Vậy thì được, anh đi báo cáo cho chủ tịch Lâm, sau đó thuận tiện mời anh ấy đi xuống tham gia.Hàn Đông gật đầu yên tâm, như vậy xem ra Đặng Đạt Hòa biết cách nắm giữ quyền lực. Nhưng trong khoảng thời gian này Tiếu Anh Hà cũng rất an phận, tuy nhìn thấy mình luôn giống như thấy kẻ thù truyền kiếp nhưng cũng không làm khó Đặng Đạt Hòa, cũng không biết nàng đang có ý nghĩ gì.Ngay sau đó Lâm Phương Tri đi đến, vẻ mặt tràn đầy nụ cười. Vừa rồi Đặng Đạt Hòa đi qua, nói rằng Hàn Đông mời Lâm Phương Tri đi đến ghi biển hiệu cho một tụ điểm giải trí ven bờ sông, rõ ràng là ném cho hắn cơ hội nở mày nở mặt. Thực tế thị trấn Triệu Hoa là một nơi nghèo khó, lãnh đạo cũng không có mấy cơ hội nở mày nở mặt, tổng kết cuối năm cũng chẳng tìm được chút tài liệu nào.- Chủ tịch Hàn, anh có gì căn dặn không?- Còn có gì để căn dặn?Hàn Đông cười ha hả, hắn thuận tay ném thuốc cho Lâm Phương Tri. Sau khi trải qua một thời gian ma xát, Hàn Đông đã thấy Lâm Phương Tri là một phó chủ tịch muốn làm việc hiện thực, vì thế hai bên càng hòa hợp hơn.- Gọi anh dến cũng vì muốn thuơng lượng về chuyện xây dựng nhà máy, nếu muốn kinh tế của Triệu Hoa phát triển mà chỉ dựa vào nông nghiệp thì khó thể nào, không xây dựng hai nhà máy thì GDP sao có thể tăng tiến?"GDP?"Lâm Phương Tri có chút sững sốt, sau đó nở nụ cười:- Đúng vậy, nhà máy rượu thật sự nên khởi động, như vậy GDP của thị trấn sẽ phát triển mạnh. Nhưng việc này cũng rất khó khăn, đầu tiên là vấn đề kêu gọi đầu tư, không có người đầu tư thì cũng toi công; tiếp theo chính là công ăn việc làm của người trong khôn An Khê, nếu muốn xây dựng nhà máy rượu thì vấn đề ở bên kia...Lâm Phương Tri nói mà còn ra hiệu, tất nhiên bàn tay chỉ về phía phòng làm việc của Vũ Kiến, bây giờ bí thư đang nổi nóng, đến lúc đó không động tay động chân mới là lạ.Hàn Đông thật sự có chút đau đầu, Vũ Kiến tuy bây giơ đã có chút an phận nhưng sẽ không thể nào cam lòng để cho mình tiến lên. Mà lúc này muốn phát triển kinh tế của thị trấn Triệu Hoa, thật sự không có con đường nào khác có thể sử dụng, ngoài xây dựng nhà máy rượu, Hàn Đông thật sự không thể nghĩ ra phương án nào khác.Nhưng khi thấy biểu hiện khó xử của Lâm Phương Tri thì trong lòng Hàn Đông bùng lên hào khí, nếu Vũ Kiến thật sự không thức thời thì đừng trách mình ra tay độc ác. Vũ Kiến và Tiếu Anh Hà có quan hệ không minh bạch, sau khi Hàn Đông bỏ thời gian quan sát thì khẳng định đó là sự thật, hơn nữa bọn họ còn thường xuyên làm loạn trong phòng làm việc. Hì hì, nếu một ngày nào đó có người bắt gian, như vậy việc vui sẽ rất lớn. Tất nhiên nếu không phải cực kỳ bất đắc dĩ thì Hàn Đông sẽ không dùng chiêu này, dù sao thì đều ở trong quan trường, cũng không cần những thủ đoạn như vậy.- Chủ tịch Hàn, tôi có một ý nghĩ.Lâm Phương Tri chợt lên tiếng:- Tay chân của anh Lôi ở phòng tài chính chắc chắn sẽ không sạch sẽ gì, chúng ta có nên bắn hạ anh ta, như vậy sẽ có cá lớn thò ra.Hàn Đông nghe như vậy thì nhớ đến số tiền chuyển cho phòng kế hoạch hóa gia đình, vì vậy hắn điện thoại gọi cho Tiền Thạch Lựu để hỏi.Kết quả là Tiền Thạch Lựu vừa nghe đã kể ra uất ức, trưởng phòng Lôi căn bản không cho tiền, thậm chí nàng vài lần đến tìm cũng không gặp.- Vậy à?Vẻ mặt Hàn Đông chợt âm trầm, có vài người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đến lúc đó xem còn dám lớn lối thế này nữa không?