Nghiêm Văn Bình không biết bữa cơm này người khác ăn cảm thấy thế nào, dù sao lão ta ăn như nhai nến vậy, trong lòng rất khó chịu. Nụ cười thản nhiên của Hàn Đông kia, trong mắt lão ta thấy thật là đáng ghét. Chỉ tiếc là tuy lão giống với Hàn Đông, đều là cán bộ cấp Giám đốc sở, nhưng người ta là Chủ nhiệm, là nhân vật số một của Phòng Kiểm soát. Còn Nghiêm Văn Bình lão chỉ là Phó chủ nhiệm, phải chịu sự lãnh đạo của Hàn Đông. Kẻ yếu đấu không lại kẻ mạnh. Huống hồ, sắp xếp của Hàn Đông cũng là công việc bình thường. Về phần nước của tỉnh Việt Đông đục như thế nào, cũng không dám công khai trước mặt mọi người. Lão ta bây giờ đành phải đồng ý sự sắp xếp của Hàn Đông, sau đó nghĩ cách qua cửa ải này rồi nói sau. Vấn đề bây giờ, không chỉ là ứng phó thế nào với Hàn Đông, mà còn phải phòng bị Cao Minh Chân. Nghiêm Văn Bình biết Cao Minh Chân như hổ rình mồi đối với mình. Cao Minh Chân là Phó chủ nhiệm đứng thứ hai, quyền lực tương đối mà nói, nhỏ hơn một chút so với Phó chủ nhiệm thường trực Nghiêm Văn Bình, nếu có cơ hội thay thế vào, gã nhất định sẽ không bỏ qua. Nghiêm Văn Bình bây giờ có một cảm giác trước sau có địch, cho nên lão ta nhất định phải vô cùng cẩn thận. Bởi vì gọi rượu và thức ăn đều ngon, nên bữa cơm này tổng cộng hết hơn hai mươi nghìn đồng. Chút tiền ấy với Hàn Đông mà nói cũng không thấm tháp vào đâu. Nhưng đối với người của phòng Kiểm soát mà nói, đây là một khoản chi không nhỏ. Bình thường bọn họ tuy đi xuống dưới đôn đốc kiểm tra, ăn uống đương nhiên cũng đều là bữa tiệc cao cấp, tiêu pha mấy chục nghìn cũng thường có. Nhưng đó đều là người khác chi tiền, bản thân bọn họ chưa từng móc ra nhiều tiền như vậy đi ăn cơm. Mà bây giờ Hàn Đông làm Chủ nhiệm, lại chi ra nhiều tiền như vậy mời mọi người ăn cơm, có một số người tự nhiên thấy cảm động. Đương nhiên, cũng có người trong lòng đầy khinh thường, cảm thấy Hàn Đông này toàn là mua chuộc lòng người. “Hừ, xa xỉ như vậy, dựa vào tiền lương của hắn, e là không đủ tiêu, cũng không biết tiền của hắn ở đâu ra.” Nghiêm Văn Bình nghĩ thầm trong lòng. “Thằng nhãi này từng làm ở cơ sở, từng làm nhân vật số một của Đảng và Chính phủ, chắc chắn thu được không ít tiền, hừ, nếu kiểm tra, chắc chắn không chạy thoát.” Lại nói, trong những ngày làm việc bình thường, Nghiêm Văn Bình thực ra cũng đã nhận một ít tiền, nhưng thường thì lão nhận số tiền không lớn lắm, nhiều quá cũng không dám nhận. Dù sao số tiền ít, chỉ có thể coi là thu nhập thêm, nếu liên quan đến số tiền quá lớn, thì tính chất của vấn đề lại khác rồi. Lão mặc dù không có gan nhận quá nhiều tiền, nhưng lão cảm thấy người khác chắn chắn không như vậy, chỉ cần có cơ hội, chắc chắn là có thể nhận bao nhiêu thì nhận bấy nhiêu. Và lão bây giờ cứ đoán Hàn Đông như vậy. Đó là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi. Ăn cơm xong, Hàn Đông tự mình lái xe quay về Thiên Tác Cư ở Hương Sơn. Mặc dù phòng Tổng hợp bố trí cho Hàn Đông một lái xe chuyên trách, nhưng nếu Hàn Đông không có việc công, cũng sẽ không dùng đến. Bây giờ đi làm ở Yến Kinh, người săm soi mỗi lời nói việc làm của Hàn Đông càng nhiều, mặc dù có những việc chỉ là vấn đề nhỏ nhặt, nhưng Hàn Đông cũng không dám sơ suất. Bởi vì Hàn Đông biết rõ chi tiết quyết định thành bại. Có những lúc những việc nhỏ nhặt không đáng kể, nhưng lại có thể ảnh hưởng đến phát triển cả đời của anh. Bởi vì, người khác quan sát anh, tìm hiểu anh, ngoài việc xem anh làm được những việc đại sự ra, quan trọng nhất còn từ những chi tiết anh thể hiện ra để nắm bắt chân thực về anh. Có một số người, trước mặt mọi người thể hiện bộ dạng đạo mạo, phong nhã hào hoa, nhưng sự thực lại là một bộ dạng khác. Người như vậy chỉ có thể mê hoặc nhất thời người khác. Đây cũng là đạo lý “Quân tử cảnh giác”, anh không thể vì là chuyện nhỏ, vì không có người đi theo hai bên của anh, anh liền tùy tiện thể hiện. Người như vậy, trước sau cũng không đi được quá xa. Qua một thời gian ngắn, chiếc xe cải trang Santana kia sẽ được chuyển đến Yến Kinh, đến lúc đó Hàn Đông sẽ lái xe đi làm. Mà mấy ngày nay, Hàn Đông đã quyết định gọi xe đi làm rồi. Từ Thiên Tác Cư đến Văn phòng Nội các, trên đường đi xe mất khoảng nửa tiếng, cũng không phải dài lắm. Trở về Thiên Tác Cư, Lữ Nhạc đang ngồi trong phòng khách xem tivi, thấy Hàn Đông vào cửa, lập tức đứng dậy đón, lấy đôi dép lê cho Hàn Đông, và đón lấy túi xách của Hàn Đông, vẻ mặt tươi cười, dịu dàng nói: - - Uống bao nhiêu rượu rồi, có cần chuẩn bị cho anh bát canh giải rượu không? Nhìn thấy bộ dạng của nàng như con chim nhỏ nép vào người, Hàn Đông trong lòng không kìm nổi rung động, giơ tay véo cái mũi nhỏ của nàng, cười nói: - - Canh giải rượu gì cũng vô dụng, nhìn thấy em anh không uống rượu cũng đã say rồi. - Đáng ghét … Chân mày của Lữ Nhạc cũng mang vẻ tươi cười. Hai người ngồi cùng nhau xem tivi một lát, Lữ Nhạc liền đi chuẩn bị sẵn nước tắm, hai người tắm cùng nhau, cảnh tượng vô cùng phong nhã. Ngày hôm sau đi làm, Hàn Đông gọi Nghiêm Văn Bình tới, nhấn mạnh lại một hồi chuyện tối qua đã định, yêu cầu lão nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng, nhanh chóng bắt đầu hành động. Sau đó, Hàn Đông lại gọi điện thoại kêu Cao Minh Chân đến, trao đổi với gã ta một chút về việc kiểm tra vấn đề tái cơ cấu doanh nghiệp nhà nước. Yêu cầu nhất định phải tăng cường thu thập tin tức về phương diện này, kịp thời nắm bắt tình hình có liên quan, nếu cần thiết, sẽ phải loại bỏ tổ Kiểm soát chuyên môn tiến hành theo dõi kiểm tra đôn đốc. - Công tác của Phòng Kiểm soát, nếu muốn đạt được thành tích, thì không thể ngồi chờ, mà nhất định phải phát huy tính năng động chủ quan, cúi người xuống dưới, tìm sự hiểu thay đổi của cơ sở. Phải làm được chủ động xuất kích, mà không phải là ngồi chờ công tác đưa đến tận cửa, bây giờ Trung ương đang mạnh mẽ chỉnh đốn vấn đề trong ttái cơ cấu doanh nghiệp nhà nước, chúng ta nhất định phải nắm bắt đầu mối chính, tích cực tìm kiếm bước đột phá… Hàn Đông nhấn mạnh một hồi tầm quan trọng của việc triển khai công tác đôn đốc, sau đó đề xuất phải tiến hành chia phần làm khoán trong công tác kiểm tra đôn đốc về vấn đề tái cơ cấu doanh nghiệp nhà nước, do Trợ lý Tuần tra viên, Phó chủ nhiệm phòng Kiểm soát là chính, thành lập nhiều tổ kiểm tra, phân vùng bắt đầu tiến hành công tác kiểm tra đôn đốc, và thực hiện chế độ trách nhiệm. “Hàn Đông là có ý gì, lẽ nào muốn tăng cường chính đốn nội bộ thêm một bước, làm chế độ trách nhiện này, không phải có cơ hội trừng trị người khác sao?” Cao Minh Trực trong lòng thầm nghĩ, “Nhưng bây giờ Nghiêm Văn Bình bị Hàn Đông đẩy đi dọn vũng nước đục ở tỉnh Việt Đông, bây giờ lại nói với mình về chế độ trách nhiệm chia phần làm khoán này, có thể đối với mình mà nói là một cơ hội, ít ra đã chiếm được cơ hội trước so với Nghiêm Văn Bình, đợi khi Nghiêm Văn Bình mặt xám mày tro từ tỉnh Việt Đông trở về, rất nhiều chuyện lão ta đã lạc hậu rồi.” Nghĩ đến đây Cao Minh Chân nói: - - Chủ nhiệm Hàn đưa ra chế độ trách nhiệm này, tôi cho rằng chắc chắn phải phổ biến rộng trong Phòng Kiểm soát, như vậy không những có thể nâng cao tính tích cực công tác của mọi người, hơn nữa giúp đỡ rất nhiều đối với việc cải thiện tác phong làm việc, nâng cao hiệu suất công tác kiểm tra đôn đốc. Tôi đề nghị công tác của phòng Kiểm soát bố trí, nhất định phải thực hiện trách nhiệm mục tiêu cụ thể. Đúng lúc Hàn Đông có ý tưởng này, Cao Minh Chân lại muốn dứt khoát đẩy thuyền theo nước như vậy, để cho Hàn Đông phổ biến rộng việc này, mà người phản đối chuyện này lại là Nghiêm Văn Bình. Bởi vì Hàn Đông vừa mới giao một nhiệm vụ gian khó cho Nghiêm Văn Bình, như vậy một khi nghiêm khắc thực hiện chế độ trách nhiệm, vậy Nghiêm Văn Bình chuyến này đi tỉnh Việt Đông, sẽ không dễ dàng báo cáo kết quả công tác . Nếu Hàn Đông muốn đấu, thì cuộc sống của Nghiêm Văn Bình sẽ không dễ dàng, Cao Minh Chân đương nhiên rất vui. Nếu Hàn Đông dễ dàng buông tha Nghiêm Văn Bình, hoặc là qua loa bỏ qua việc này, cũng là một sự đả kích với uy tín của Hàn Đông. Dù sao Hàn Đông và Nghiêm Văn Bình phải có một người buồn bực. Mà Cao Minh Chân thì sống chết mặc bay, chuyện một mũi tên trúng hai đích như vậy quả thực là hiếm có. Hàn Đông khẽ mĩm cười, nói: - - Ừ, đề nghị này của Phó chủ nhiệm Cao cũng không tệ, tôi thấy lập tức mở cuộc họp Đảng ủy, bố trí cụ thể một chút, vừa đúng lúc Phó chủ nhiệm Nghiêm còn chưa đi, mọi người cùng nhau thảo luận, làm thế nào phổ biến rộng chế độ trách nhiệm trong toàn bộ Phòng Kiểm soát. Nghe Hàn Đông vừa nói như vậy, Cao Minh Chân lập tức nghẹn thở, trong lòng vô cùng khó chịu, ý tứ của Hàn Đông là muốn đẩy mình ra võ đài đấu với Nghiêm Văn Bình. - - Đây đều là Chủ nhiệm Hàn nhìn xa trông rộng, tôi phải cố gắng phối hợp với Chủ nhiệm Hàn thôi. - - Phó chủ nhiệm Cao quá khách khí rồi, cái này gọi là một hàng rào ba cái cọc, nếu không phải Phó chủ nhiệm Cao nhắc nhở, tôi vừa rồi chỉ nghĩ được chi tiết đến vậy, tôi quyết định bắt đầu từ bây giờ, bất kể lãnh đạo quản lý nào, đều phải xác định rõ trách nhiệm mục tiêu, bất kể sự việc lớn nhỏ, lãnh đạo dẫn đội kiểm tra, sẽ phải gánh vác trách nhiệm lãnh đạo, về phương diện này, bất luận là ai đều bình đẳng như nhau, không có gì phải bàn cãi nữa. Hàn Đông nói làm là làm, lúc này lập tức gọi điện thoại cho Trưởng Phòng Tổng hợp Ngụy Tuyết Đình thông báo họp cho các Ủy viên Đảng ủy. Phòng Kiểm soát tổng cộng có 7 Ủy viên Đảng ủy, nhưng khi họp sẽ gọi tất cả các cán bộ cấp Phó giám đốc sở trở lên, chẳng qua là người nào không phải là Ủy viên Đảng ủy sẽ không có quyền biểu quyết trên hội nghị. Mọi người nhanh chóng đến đông đủ, Hàn Đông nói ra suy nghĩ, đặc biệt nhắc tới đây là kiến nghị của Cao Minh Chân, và vô cùng khen ngợi hành động luôn suy nghĩ vì công việc của Cao Minh Chân. Cao Minh Chân vẻ mặt tươi cười khiêm tốn ngồi ở đó, nhưng trong lòng vô cùng cay đắng, chuyện này hoàn toàn là Hàn Đông nói ra, gã chẳng qua là thuận tay đẩy theo mà thôi, không ngờ bây giờ Hàn Đông lại đặt công lao trên người gã. Vừa nhìn thấy Nghiêm Văn Bình mặt đen như chõ nồi, trong lòng Cao Minh Chân liền hiểu rõ, Hàn Đông cố ý nói như vậy, chính là để cho Nghiêm Văn Bình không ngừng phân cao thấp với mình. “Ông bạn này không muốn chúng ta sống yên ổn rồi.” Cao Minh Chân trong lòng khó chịu nghĩ thầm, vốn dĩ gã không đối phó với Nghiêm Văn Bình, bây giờ Nghiêm Văn Bình vừa thấy mình cố ý đề xuất phổ biến rộng chế độ trách nhiệm vào lúc này, dường như là nhằm vào việc lão sắp sửa phải đi kiểm tra đôn đốc tỉnh Việt Đông, trong lòng chắc chắn vô cùng hận mình, lão nhất định sẽ tìm cơ hội phản kích. “Mình với Nghiêm Văn Bình càng đấu căng thẳng, Hàn Đông ở ngoài rìa cười càng vui vẻ, hắn chiếm cứ điểm cao, bất cứ lúc nào cũng có thể đứng ra can thiệp, giữ cân bằng giữa chúng ta, cuộc sống của hắn vậy là quá tốt rồi.” Cao Minh Chân ngậm bồ hòn làm ngọt, nỗi khổ không nói được ra, gã cũng không thể phủ nhận ngay lúc này, cho nên đành phải chấp nhận, dù sao mọi người cũng đều biết quan hệ cạnh tranh giữa gã và Nghiêm Văn Bình.