Buổi tối, Vương Song lái chiếc xe Santana của Hàn Đông, đưa hắn và Lữ Nhạc đến thành phố Thục Đô. Hàn Đông và Lữ Nhạc cũng không có quá nhiều đồ, đều để được trong xe. Về phần chiếc xe này, sau khi chạy đến Thục Đô, tạm thời giao cho Lữ Nam Phương, đợi qua một thời gian lại đưa đến Yến Kinh. Hàn Đông làm việc ở Sở Văn phòng Nội các Chính phủ, đơn vị chắc hẳn sẽ có xe. Nhưng bình thường Hàn Đông cũng cần dùng xe, vì vậy cũng không thể dùng xe công vào việc tư. Mà Hàn Đông cũng không thể lái chiếc xe Hồng Kỳ đặc chế của ông nội đi khắp nơi rêu rao, cũng không thể phách lối lái chiếc xe thể thao BMW màu đỏ kia. Bởi vậy, một chiếc Santana khiêm tốn là cần thiết. Chiếc xe Santana này là Hàn Mạn Lương cố ý cải trang cho Hàn Đông, có vẻ ngoài khiêm tốn, bên trong bài trí chắc chắn là hạng nhất, ngồi vào trong vô cùng thoải mái. Cho nên Hàn Đông cũng chuẩn bị về sau sẽ dùng chiếc xe này. Hàn Đông cũng không phải loại người thông thái rởm, mình đã có điều kiện kinh tế như vậy, có thể làm cho cuộc sống của mình thoải mái hơn một chút, tại sao lại không làm chứ. Hàn Đông sở dĩ chỉ có thể khiêm tốn cải thiện cuộc sống của mình, chủ yếu là bởi vì đang ở trong thể chế, cho dù anh muốn hưởng thụ cũng đành phải giấu diếm. Nếu không, cho dù tiền bạc của anh có minh bạch hay không, người khác đều cho rằng anh này nhất định là một tên tham quan ô lại, nhìn thấy anh hưởng thụ nhất định sẽ chửi rủa. Sau khi Vương Song đưa Hàn Đông đến Thục Đô, liền trở về thành phố Vinh Châu. Anh ta cảm thấy có chút tiếc nuối, tuy rằng từ lúc anh ta làm lái xe cho Hàn Đông đến nay, đã được đề bạt làm cán bộ cấp Phó phòng rồi, nhưng nếu Hàn Đông làm thêm ở thành phố Vinh Châu một thời gian nữa, tương lai anh ta lên cán bộ cấp Trưởng phòng chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Mà bây giờ Hàn Đông rời khỏi thành phố Vinh Châu, hy vọng của anh ta liền tan vỡ. Nhưng anh ta cũng không có cách nào, Hàn Đông đã nói rõ ràng với anh ta, không tiện kéo anh ta về Yến Kinh. Điều này, Vương Song cũng hiểu rõ, anh ta là lái xe, cho dù Hàn Đông muốn đưa anh ta về Yến Kinh thì cuộc sống của anh ta sẽ như thế nào? Chi phí cuộc sống ở Yến Kinh, thành phố Vinh Châu là không thể so bì được. Huống hồ anh ta còn phải chăm sóc người nhà nữa. - - Haha, Hàn Đông cậu bỗng chốc đến làm ở Nội các Chính phủ rồi, trở về Yến Kinh, trời đất một khoảng rộng lớn. Lữ Nam Phương cười, nói. Hàn Đông cười gượng, nói: - - Em làm ở phòng Kiểm soát, còn cách Nội các Chính phủ một đoạn đường không nhỏ đâu. - - Cũng tương đương, dù sao cậu cũng làm ở ban nghành của Nội các Chính phủ. La Khởi Bản nói: - - Trong mắt lũ dân thường bọn mình, cho dù là bà quét rác của Nội các Chính phủ, cũng đều tài trí hơn người, huống hồ Hàn Đông anh làm Chủ nhiệm phòng Kiểm soát, đó không phải là Khâm sai Đại thần thời cổ đại đó sao, đi đến địa phương đều vô cùng uy phong. Hàn Đông cười gượng, nói: - - Tôi thật hy vọng có thể uy phong như vậy. Trên thực tế, trong lòng Hàn Đông cũng luôn tự hỏi, sau khi đến nhậm chức ở phòng Kiểm soát, công việc của mình rốt cuộc sẽ triển khai như thế nào. Phòng Kiểm soát của Văn phòng Chính phủ, kể ra cũng có chút thực quyền. Mặc dù chỉ có thể quản lý việc, không thể quản lý người. Nhưng là thay mặt Nội các Chính phủ quản lý công việc, cho nên có sức uy hiếp rất lớn, đương nhiên cũng có thể ảnh hưởng đến người. Nhưng mà Hàn Đông cũng rất hiểu rõ quan trường Trung Hoa. Quan trường Trung Hoa, quan hệ rắc rối phức tạp, mỗi một mạng lưới quan hệ đan xen vào với nhau. Một sự việc, mặc dù là phát sinh ở tỉnh thành nào đó, nhưng rất có thể sẽ liên lụy đến quan to của Tỉnh ủy, thậm chí là sếp lớn ở Trung ương. Mà chính mình muốn thực sự làm một chút việc thực, không khỏi liên lụy đến rất nhiều nhân vật thực quyền, đến lúc đó nên xử lý như thế nào? Nếu có người chào hỏi thì sao? Có người cản trở thì sao? “Nếu muốn làm chút việc thực, chắc chắn là phải đắc tội với người khác.” “Đúng rồi, Thủ tướng mới nhậm chức Dương Dân Sinh, chắc chắn là một người mạnh mẽ, cũng làm được một số việc lớn. Có lẽ, mình đến Văn phòng Chính phủ đảm nhận chức Chủ nhiệm phòng Kiểm soát, vừa vặn thích hợp với tác phong phong cách của vị Thủ tướng này, phù hợp với môi trường lớn của Nội các Chính phủ.” “Nếu là như vậy, mình làm to chuyện ở phòng Kiểm soát, có lẽ cũng không làm cho quá nhiều người chú ý. Bởi vì bản thân Dương Dân Sinh là chức vụ cao nhất trong Nội các Chính phủ, là một người mạnh mẽ, là một người ý chí kiên cường, cho nên cường độ công việc của phòng Kiểm soát lớn hơn một chút, cũng sẽ không nằm ngoài dự đoán của mọi người.” Trong quá trình nói chuyện, Hàn Đông bỗng nhiên có một cảm giác sáng tỏ thông suốt. Bởi vì Thủ tướng mới nhậm chức Dương Dân Sinh là một nhân vật mạnh mẽ, quyết đoán nhanh nhạy, như vậy Hàn Đông đảm nhận chức Chủ nhiệm phòng Kiểm soát của Văn phòng Chính phủ, cũng là một cơ hội hiếm có. Nếu đổi là người khác đảm nhiệm chức Chủ nhiệm phòng Kiểm soát này, vậy công tác của phòng Kiểm soát cũng không thể cứng rắn lên được. Nhưng Hàn Đông thì không như vậy, hắn có thân thế cường mạnh, chỉ cần muốn làm, thì không có việc gì là không làm được. Sau khi ăn xong cơm, mọi người đều đi hát karaoke. Hàn Đông sắp sửa rời khỏi tỉnh Tây Xuyên, đối với đám người Ngưu Chí Không, La Khởi Bản mà nói, về sau muốn duy trì quan hệ thân mật như vậy với Hàn Đông, sẽ không dễ dàng như trước nữa. Ngày hôm sau, Hàn Đông lại đi gặp gỡ lãnh đạo Tỉnh ủy như Phạm Đồng Huy. Dù sao Hàn Đông ở tỉnh Tây Xuyên lâu như vậy, cũng đã nhận được không ít sự ủng hộ và giúp đỡ của lãnh đạo, bây giờ phải rời khỏi, đương nhiên phải đến gặp gỡ nói chuyện, chào từ biệt bọn họ. Đối với sự xuất hiện của Hàn Đông, tất cả mọi người đều vô cùng vui mừng. Ít ra chứng tỏ Hàn Đông rất được bọn họ để ý. 5 giờ chiều ngày 4/4, Hàn Đông và Lữ Nhạc đến sân bay Yến Kinh. Lần này, đến đón bọn họ là Hàn Mạn Lương. Hàn Mạn Lương lái xe, nói: - - Hàn Đông cậu lần này đã trở về rồi, tất cả mọi người đều được vui chơi. Hàn Đông cười, nói: - - Em trở về làm việc, không phải về để vui chơi. - - Haha, tôi biết rồi. Nhưng làm việc chủ yếu là trong 8 tiếng đồng hồ, ngoài 8 tiếng ra, cần thoải mái thì phải phải mái. - Hừ… Lữ Nhạc lúc này hừ một tiếng. Hàn Mạn Lương ngây người, lập tức ngượng ngùng cười, nói: - - Về sau có thời gian, cậu và Lữ Nhạc nhất định phải tham gia hoạt động của chúng tôi, rất nhiều người đều muốn gặp cậu. Hàn Đông cười ha hả, xem ra dường như Hàn Mạn Lương có chút sợ hãi Lữ Nhạc, chắc chắn là có gì không bình thường. Một lát sau, Hàn Đông liền hiểu được là có chuyện gì rồi. Hóa ra Hàn Mạn Lương gần đây mới nhập về một chiếc xe việt dã từ nước ngoài, còn chưa có giấy phép, anh ta muốn làm biển quân đội, như vậy càng thêm vẻ uy phong. Anh ta cũng đã thỉnh cầu Lữ Nhạc, dĩ nhiên là có chút lo lắng không cẩn thận đắc tội với Lữ Nhạc. Sau khi nghe xong Hàn Mạn Lương thỉnh cầu, Lữ Nhạc cười ha hả, nói: - - Việc biển quân đội là chuyện nhỏ… Nửa câu sau cô không nói nữa. Hàn Mạn Lương cười gượng, nói: - - Tôi biết phải làm sao, yên tâm đi, tôi sẽ không làm hư Hàn Đông, cô cũng không phải không biết con người Hàn Đông, cậu ta có thể để tôi làm hư sao, haha.. Lữ Nhạc bĩu môi, ngẩng đầu nhìn Hàn Đông, thấy hắn đang tươi cười, bèn không nói nhiều nữa. Hàn Đông giơ tay vuốt ve trên đầu nàng một lát, trong lòng âm thầm cảm thán, tâm tư của phụ nữ thật không đơn giản, ai biết được cô bé này nghĩ như thế nào. Mặt khác, Lữ Nhạc không phải chuyện gì cũng không biết. Ít ra cô đã sớm biết, quan hệ giữa mình và Kiều San San cũng không tệ. Nhớ tới Kiều San San, Hàn Đông trong lòng có chút áy áy, đã lâu không qua thăm cô ấy. Xe đến núi Ngọc Tuyền, Hàn Mạn Lương giống như chuột vào nhà mèo vậy, cả người đều có cảm giác không thoải mái. Tuy nhiên, ở trước mặt ông cụ, Hàn Mạn Lương lại giả bộ điểm đạm, bởi vậy bộ dạng ngồi nghiêm trang làm cho người ta cảm thấy có chút buồn cười. Ông nội và Hàn Đông hàn huyên một hồi, liếc nhìn Hàn Mạn Lương một cái, thản nhiên nói: - - Không có việc gì thì xéo đi, ít lái xe ngoại quốc thôi. - A… Hàn Mạn Lương trợn tròn mắt, anh ta không ngờ đến chuyện này ông cụ cũng biết, trong lòng vô cùng buồn bực, ông cụ đã nói rồi, anh ta làm sao còn dám to gan phô trương nữa. Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ hậm hực rời đi của Hàn Mạn Lương, trong lòng Hàn Đông thấy rất buồn cười. Hàn Mạn Lương ở bên ngoài tuy càng sống càng tốt, nhưng sự sợ hãi đối với ông cụ cũng càng ngày càng tăng. Trong mắt của Hàn Mạn Lương, núi Ngọc Tuyền này cứ như là một khu cấm vậy. Nếu lần này không phải là bất đắc dĩ, anh ta cũng sẽ không lên núi. Ở trước mặt ông cụ, anh ta cảm thấy như cả người cắm đầy gai, đứng ngồi không yên. Đối với việc Hàn Đông có thể nói cười với ông cụ, Hàn Mạn Lương cảm thấy vô cùng khâm phục. - Hàn Đông cháu trở về Yến Kinh rồi, có thời gian giao lưu nhiều hơn với các anh chị em, gây ảnh hưởng nhiều hơn với chúng nó, để chúng nó làm việc đáng tin cậy hơn một chút. Ông nội có vẻ xúc động, nói. Thật là đúng với câu nói cha mẹ sinh con trời sinh tính, mỗi đứa không giống nhau. Trong lớp cháu nội, ngoại của ông, Hàn Đông chắc chắn là đứa xuất sắc nhất, hơn nữa xuất sắc đến nỗi có chút nghịch thiên. Điều này làm cho ông cụ rất xúc động, trong lòng có chút thất vọng về người khác. Đặc biệt Hàn Mạn Lương là người mà ông thất vọng nhất. Ông cụ rất không bằng lòng chuyện Hàn Mạn Lương mở công ty giải trí, mỗi lần nhìn thấy anh ta đều không nhịn được muốn châm biếm, đả kích một trận. Điều này làm cho trong lòng Hàn Mạn Lương càng cảm thấy sợ hãi ông cụ. Buổi tối, Hàn Đông và Lữ Nhạc ăn cơm với ông nội. Lần này, hai người không nói chuyện về công việc, chủ yếu là nói chuyện người nhà, người thân. Ông cụ có hy vọng mới với Hàn Đông, ông cụ hy vọng Hàn Đông trao đổi với người thân nhiều hơn, đặc biệt là những người trẻ tuổi, Hàn Đông phải phát huy tác dụng đi đầu, có ảnh hưởng trực tiếp đối với những người này. - - Một người phát triển dù tốt thế nào, không có người thân, bạn bè chia sẻ thắng lợi, thành công thì cuộc sống của họ trở nên không thú vị rồi. - Ông cụ có chút cảm thán, nói Trong lòng Hàn Đông mơ hồ hiểu được là chuyện gì, nhưng cũng đành lẳng lặng gật đầu. Nhưng cho dù ông cụ không nói, Hàn Đông cũng hy vọng sau này dành chút thời gian giao lưu với mọi người nhiều hơn. Một gia tộc, tuy rằng tác dụng của nhân vật kiểu mẫu là vô cùng quan trọng, không chỉ có kiểu mẫu, mà tình cảm, sự gắn kết với những người khác đó không thể nào chặt đứt được. Chỉ có gia tộc thực sự gắn kết với nhau, mới là gia tộc lớn mạnh nhất. Hàn Đông bây giờ đang phải cố gắng trong phương diện này. Không chỉ phải gắn kết người thân bên cạnh mình, còn phải gắn kết tất cả mọi người nhà họ Hàn. Có thể gắn kết mọi người lại đoàn kết ở bên mình, như vậy tiền đồ mới có thể càng tươi sáng.