Toàn bộ buổi tọa đàm, đều lấy Hàn Đông làm trung tâm, còn Khâu Hiểu Mai giống như người ngoài cuộc vậy. Nhìn thấy các đồng chí lão thành vây quanh Hàn Đông, trong lòng Khâu Hiểu Mai vô cùng buồn bực. Bà ta vốn muốn mượn buổi tọa đàm này, dằn mặt Hàn Đông. Ai ngờ kết quả lại như thế này, Hàn Đông làm cho các ông các bà vây quanh hắn, làm cho bọn họ thờ ơ lạnh nhạt với mình. Hơn nữa Hàn Đông còn giao cho bà ta giải quyết vấn đề của các đồng chí lão thành, theo bà ta thấy việc này chính là khoai lang nóng bỏng tay, bà ta không giải quyết không được. - - Tôi nói xong rồi, Phó bí thư Khâu chị có gì cần nói không? Lúc này Hàn Đông thản nhiên nói. Khâu Hiểu Mai trong lòng vô cùng uất ức, vô cùng buồn bực, Hàn Đông hôm nay trước mặt bao nhiêu các đồng chí lão thành làm mất mặt mình, làm mất mặt xong rồi, bây giờ lại còn hỏi mình có gì cần nói không, đây không phải là làm nhục mình sao? - - Không có gì. Khâu Hiểu Mai chậm rãi nói. Bây giờ bà ta có nói gì thêm, cũng không có tác dụng gì. Chi bằng đến lúc đó từ từ nối lại quan hệ với các đồng chí lão thành. Ít ra Hàn Đông đã giao việc giải quyết các vấn đề của bọn họ cho mình rồi, đến lúc đó trong quá trình này dần dần trao đổi với mọi người. - - Bí thư Khâu không có gì cần nói nữa, vậy chúng ta tan họp. Hàn Đông thản nhiên cười, nói. Câu nói này, làm cho trong lòng Khâu Hiểu Mai không khỏi hoảng sợ. Du Liễu Hồng ngồi ở bên cạnh, cơ bản cũng không có việc gì để làm, vốn dĩ trong buổi tọa đàm trước đây, ông ta làm Trưởng ban Cán bộ lão thành còn là người tổ chức hội nghị, công việc rất bận rộn. Nhưng hôm nay, một mình Hàn Đông đã giải quyết ổn thỏa các cán bộ lão thành này. Thấy các đồng chí lão thành ai ai cũng cười đến méo cả miệng, liền biết bọn họ hài lòng thế nào với cuộc họp hôm nay. Đây là lần đầu tiên Du Liễu Hồng tiếp xúc Hàn Đông với khoảng cách gần như vậy, lần đầu tiên tiếp xúc với cách xử lý vấn đề nan giải của Hàn Đông, trong lòng vô cùng khâm phục Bí thư Thành ủy trẻ tuổi này. Trước kia khi Khâu Hiểu Mai tổ chức buổi tọa đàm, cũng không phải chuyện gì cũng hứa giải quyết, rất nhiều vấn đề đều thoái thác. So sánh với nhau, Hàn Đông thể hiện vô cùng quyết đoán. “Ôi, đây là điểm khác nhau giữa Bí thư Thành ủy và Phó bí thư, chỉ có nhân vật số một, mới có khả năng quyết đoán như vậy.” Du Liễu Hồng thầm cảm than. Buổi trưa Ban cán bộ lão thành bố trí bữa ăn tại Nhà khách số một, Hàn Đông và các đồng chí lão thành vừa ăn cơm vừa nói chuyện. Tuy rằng vào buổi trưa là không được uống rượu, nhưng xét đến hoàn cảnh đặc biệt của các đồng chí lão thành, cho nên mỗi bàn đều chuẩn bị rượu trắng, bia. Một số đồng chí lão thành trước khi về hưu cấp bậc tương đối cao, đều lần lượt đến chúc rượu Hàn Đông. Tất cả mọi người đều vô cùng hài lòng với Bí thư Thành ủy Hàn Đông, bọn họ nhìn ra được, Hàn Đông thật sự quan tâm đến vấn đề của các đồng chí lão thành. Hơn nữa bọn họ cũng biết, tài chính của thành phố Vinh Châu không giàu có, nhưng Hàn Đông hôm nay muốn giải quyết vấn đề, tài chính liên quan đến cũng không ít. Trong đó tiền cần phải tiêu nhiều nhất là xây dựng trung tâm hoạt động cán bộ lão thành, chỉ một dự án này, đã phải chi mấy trăm nghìn rồi. Nhưng Hàn Đông đã không do dự đồng ý luôn, mà còn tỏ ý trung tâm hoạt động sẽ hoàn thành trong năm nay, mùa xuân năm sau mọi người có thể bắt đầu sử dụng. Ngoài ra liên quan đến một số tài chính không ít khác, tổng cộng lại ít nhất phải dùng đến một triệu tệ. Điều này đối với tài chính không mấy giàu có của thành phố Vinh Châu mà nói, là một khoản chi không nhỏ. Khi Hàn Đông và các đồng chí lão thành ăn cơm nói chuyện, Khâu Hiểu Mai lại ở nhà tức tối. Sau khi buổi tọa đàm kết thúc, bà ta lấy cớ ở nhà có việc cần giải quyết, không cùng đi ăn cơm. Trên thực tế, chỉ là bà ta không có mặt mũi nào ngồi cùng mọi người, cho nên kiếm cớ từ chối. “Hàn Đông này, thật là đáng ghét, làm cho mình mất mặt ở đó.” Khâu Hiểu Mai sau khi về đến nhà, vẫn còn suy nghĩ đến cảnh ở cuộc họp Ban cán bộ lão thành, trong lòng vô cùng tức giận. “Hắn giống như một con nhím vậy, khi không trêu chọc hắn, còn được, khi làm cho hắn có chút không vừa ý, lập tức ra tay không thương tiếc.” Từ lần trước bà ta và Hàn Đông tranh luận một chút về vấn đề năng lực và thái độ, sau khi bà ta bày tỏ một chút lập trường của mình, Hàn Đông liền bắt đầu quay sang đối phó với bà ta, trong mấy lần điều chỉnh nhân sự, làm cho nhân vật số ba Thành ủy là bà ta không có được một chút lợi ích, uy tín cũng bị ảnh hưởng. Hôm nay Hàn Đông lại ở ngay trước mặt của bao nhiêu cán bộ lão thành như vậy, không nể mặt bà ta chút nào, làm cho bà ta vô cùng xấu hổ. Vốn dĩ Khâu Hiểu Mai chỉ hy vọng có thể bảo vệ được lợi ích của mình ở thành phố Vinh Châu, còn bây giờ trong lòng bà ta chất chứa oán hận với Hàn Đông, đây chỉ là đối với cá nhân Hàn Đông, giống như trở thành ân oán cá nhân vậy. “Ta phải đấu với ngươi đến cùng.” Khâu Hiểu Mai nghiến răng nghiến lợi nói, giống như Hàn Đông đang đứng trước mặt bà ta vậy.