Hàn Đông và Khương Vinh Quang tiến hành thảo luận sâu và quy hoạch cho công việc sắp tới của thành phố Vinh Châu, trên rất nhiều mặt đều đạt được ý kiến thống nhất. Khương Vinh Quang có thể nói trẻ trung khỏe mạnh, từ thành phố Mi Nhạc đến thành phố Vinh Châu, toàn thân đang phồng lên sức mạnh muốn làm một sự nghiệp. Thành phố Vinh Châu cơ sở kém, nền tảng yếu, muốn phát triển thì phải tốn nhiều công sức, nhưng chỉ cần có lòng vẫn là có thể làm nên thành tích. Hơn nữa, làm tốt có thể sẽ khiến kinh tế xã hội thành phố Vinh Châu phát sinh biến hóa cực lớn, đây chính là một thành tích hiếm có. Mà Khương Vinh Quang cảm thấy Hàn Đông cũng có ý ủy quyền cho mình đi làm, đây cũng là một hiện tượng tốt, ít nhất giảm đi rất nhiều nỗi lo rồi. Đương nhiên, làm Chủ tịch thành phố, anh ta vẫn đề phòng Hàn Đông. Dù sao hành vi của Hàn Đông cho tới nay, cho thấy hắn tuyệt đối là một người mạnh mẽ. Cho nên Khương Vinh Quang cảm giác cùng lúc hợp tác với Hàn Đông, cũng cần duy trì cảnh giác nhất định, bất cứ lúc nào cũng không thể buông lỏng. “Thật ra, Hàn Đông chỉnh đốn tác phong công tác, làm công tác Đảng cũng là rất tốt, về phần việc xây dựng kinh tế, Ủy ban nhân dân thành phố chắc chắn có thể làm tốt, cũng không cần đến hắn hao tâm.” Khương Vinh Quang đối với việc nhấn mạnh chỉnh đốn tác phong làm việc của Hàn Đông, từ đáy lòng là đồng tình, không khí quan trường của thành phố Vinh Châu chẳng ra làm sao, hơn nữa Hàn Đông đem tâm huyết đặt vào mặt này, những mặt khác không phải sẽ ít quan tâm đến sao. Lại nói chuyện một hồi, Khương Vinh Quang liền ra về. “Không tồi, Khương Vinh Quang cũng là rất tích cực, đường lối phát triển gần như có thể viết ra rồi, đây là việc tốt.” Hàn Đông vẻ mặt vui mừng ngồi đó. Hàn Đông cũng không hy vọng trợ thủ quan trọng nhất của mình, đến bây giờ còn chưa có đường lối rõ ràng, nếu thế hắn ắt sẽ cần tổn hao tâm lực nữa. Mặc dù cảm giác Khương Vinh Quang thích lấy thành phố Mi Nhạc đem ra so sánh, nhưng Hàn Đông cũng là cảm thấy, cán bộ đến từ thành phố có kinh tế hơi phát triển một chút, tư duy quả thật mở mang hơn một chút. Mà thành phố Vinh Châu vấn đề lớn nhất bây giờ, chính là tư tưởng của các quan chức cán bộ tương đối cổ hủ, cố chấp, đặc biệt là một vài cán bộ cấp Cục, trong công việc không có ý tưởng rõ ràng, thậm chí luôn có suy nghĩ không cần có tấm lòng tiến bộ, an phận không phạm lỗi là được. Tình huống loại này, thì làm thế sao mà có thể đem công việc làm tốt? “Lần này ở tỉnh cần tăng cường sát hạch, tiến hành chế độ đào thải, đây là một cơ hội thật tốt, nhất định cần mượn cơ hội này đem sinh khí mới cho cán bộ toàn thành phố để chấn chỉnh trở lại.” Lúc này Khổng Phàm Chi tiến vào báo Đàm Bá Duệ đến. Hàn Đông đứng dậy ra tận cửa đón, bắt tay với Đàm Bá Duệ, nói: - Trưởng ban Đàm đến rồi, vừa hay tôi có việc muốn bàn với anh. Thấy Hàn Đông đối với mình khách khí như vậy, Đàm Bá Duệ trong lòng rất vui, lẽ ra Hàn Đông là Bí thư Thành ủy, lại có bối cảnh hùng hậu như vậy, nếu có kiêu ngạo một chút thì cũng chẳng ai nghĩ gì. “Khó trách hắn có thể được Thủ tướng Nam Tuần coi trọng và tán thành, tuổi còn trẻ, thái độ chính chắn, tương lai tất thành người tài.” Đàm Bá Duệ thở dài trong lòng. Hàn Đông nói: - Trưởng ban Đàm, đối với công tác chỉnh đốn cải cách doanh nghiệp nhà nước toàn thành phố, ý của tôi là Ban Tuyên giáo phải đi đầu, cùng với Ủy ban Kỷ luật, phòng Kiểm soát làm một loạt tiết mục, đưa tin tình hình có liên quan, không thể mơ hồ, phải sinh động, trường hợp thực tế, nói được làm được. Ngoài ra, thành phố căn cứ theo sắp xếp của Tỉnh ủy, tăng cường sát hạch và chế độ đào thải, Ban Tuyên giáo cũng cần tham dự và tiến hành, làm tốt dư luận tuyên truyền. - Bí thư Hàn, về vấn đề chỉnh đốn doanh nghiệp nhà nước, tôi là nghĩ như vậy, một mặt là đưa tin tăng cường tuyên truyền, ngoài phương diện này ra có thể tổ chức một loạt hoạt động thảo luận lớn, mời lãnh đạo Thành ủy, người phụ trách ban nghành liên quan, cán bộ của doanh nghiệp nhà nước, công nhân viên chức phổ thông, còn có dân thường, khiến mọi người cùng tham dự và tiến hành… Làm Trưởng ban Tuyên giáo, về mặt tuyên truyền, Đàm Bá Duệ vẫn là rất có tâm huyết nhận thức, đưa ra đường lối không tồi. Hàn Đông lại đưa ra một vài kiến nghị của mình, nhấn mạnh nhất định phải chú ý nhiều về cơ sở, cố gắng hướng về người dân. - Chỉ có đạt được sự ủng hộ của tất cả quần chúng nhân dân, sự nghiệp của chúng ta mới có căn cơ tốt hơn, mới có thể phát triển càng tốt hơn. Trên đường đi Hồng Kông, Hàn Đông trình bày qua Thủ tướng Nam Tuần nghe về quan tâm dân sinh, quan tâm cách nghĩ ở cơ sở, cũng nhận được sự khen ngợi của ông cụ. Hiện tại, Hàn Đông muốn trong công việc thực tế làm được điểm này. Mặc dù không khí chung bây giờ, chủ yếu là làm thế nào để kinh tế phát triển lên, thực hiện tăng trưởng GDP. Nhưng trong mắt Hàn Đông, quan tâm dân sinh, coi trọng lợi ích của dân chúng ở tầng cơ sở, là không mâu thuẫn với sự phát triển kinh tế, ngược lại mối quan hệ giữa hai vế lại là tương trợ lẫn nhau. “Có một câu, gọi là tiềm ẩn trong dân, chỉ cần dân giàu, có tiền, như vậy cả nước tự nhiên lớn mạnh theo.” “Nhưng, nếu như kinh tế toàn quốc tăng cao, GDP mỗi năm tăng quá 10%, nhưng lợi ích thực tế mà dân chúng có được lại rất ít, thu nhập của bọn họ, mức sống không được tăng lên tương ứng, vậy thì cái phát triển kinh tế đó chính là có vấn đề, quốc gia như vậy, cho dù tổng sản lượng kinh tế có tăng, vậy thì cũng là ngoài mạnh trong yếu, đầu nặng chân nhẹ, nền móng không vững.” Đây là nguyên văn Hàn Đông nói với Thủ tướng Nam Tuần, mặc dù có chút chói tai nhưng lại là lời nói thực, hơn nữa suy nghĩ lợi ích lâu dài, đứng trên phương diện toàn cục Trung Hoa. Đối với kiểu người có đầu óc, lại dám nói thật như Hàn Đông, Thủ tướng Nam Tuần rất vui, và dặn dò thêm nhất định cần làm việc đến nơi đến chốn, đem ý tưởng tốt vào thực tiễn để kiểm nghiệm, phát triển. Mà Hàn Đông đang suy nghĩ, chính là làm thế nào để cùng lúc xúc tiến phát triển kinh tế toàn thể thành phố Vinh Châu, không ngừng nâng cao thu nhập và mức sống của dân chúng, chí ít cần đảm bảo mức tăng thu nhập của họ có thể duy trì độ ngang hàng cùng với sự tăng trưởng kinh tế của toàn thành phố, thậm chí tốt nhất là vượt qua càng tốt. Hàn Đông cảm thấy, tư tưởng hiện giờ của Khương Vinh Quang, chủ yếu là làm thế nào nâng cao thực lực kinh tế toàn thể thành phố, nếu như GDP của thành phố tăng lên, trên bản chất là không sai. Có điều Hàn Đông chuẩn bị buông tay để Khương Vinh Quang đi làm, đồng thời, hắn thì tăng cường quan tâm mọi mặt cuộc sống của dân chúng, lúc thích hợp, sửa đổi một chút phương hướng, như vậy khiến thành phố Vinh Châu có thể phát triển toàn diện. Thân làm Bí thư Thành ủy, lúc xem xét sự việc và vấn đề, cần nhìn từ toàn cục. Vì Bí thư Thanh ủy là nhân vật số một của thành phố, phải tổng phụ trách công tác của toàn thành phố. Nếu như sự quan tâm của Bí thư Thành ủy tập trung quá mức một phương diện, mà coi nhẹ công tác phương diện khác, vậy là không xứng đáng với chức trách. Đàm Bá Duệ ra về không bao lâu, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Mạnh Tuyết Hải lại đến văn phòng làm việc của Hàn Đông. Thái độ của cô ta đối với Hàn Đông, càng ngày càng cung kính, khách khí. Làm một cán bộ nữ, bình thường cô ta cũng không đi ra ngoài xã giao, cho nên tin tức phát tối ngày hôm qua cô ta đều xem từ đầu đến cuối. Khi nhìn thấy Hàn Đông cùng đi với Thủ tướng Nam Tuần tới Hồng Kông, cô rất lấy làm kinh ngạc. Đồng thời cô cũng thầm thấy may mắn lựa chọn của mình không sai, cũng không vì nguyên nhân Lý Trọng Hỉ, mà đối nghịch với Hàn Đông. “Hàn Đông nổi dậy, đừng nói mình ngăn không được, dù là Lý Trọng Hỉ ra tay cũng không được, mình hà tất phải làm vật hi sinh chứ.” Đây là suy nghĩ thật lòng. Vốn cấp bậc của cô thấp hơn Hàn Đông một cấp, hơn nữa Hàn Đông có bối cảnh lớn như vậy, thì càng không thể so sánh rồi. Trên quan trường, cạnh tranh có ở khắp mọi nơi. Nhưng chênh lệch giữa hai bên quá lớn, thì cạnh tranh khó có thể kéo dài tiếp rồi. Việc lấy trứng chọi đá, mặc dù là cũng có. Nhưng trong thể chế, người liều lĩnh như vậy, là không nhiều. Huống chi là một cán bộ cấp Phó giám đốc sở lý trí, trong lúc còn có đường lui, sẽ không mạo hiểm và làm chuyện ngu xuẩn. Thời gian buổi sáng trôi qua rất nhanh, Hàn Đông cũng không có việc gì, chỉ là tiếp vài Ủy viên thường vụ, cùng bọn họ trao đổi công việc một chút. Buổi trưa về đến tiểu khu Thành ủy, chị của Vương Song là Vương Mỹ Cầm đã làm một bàn thức ăn phong phú. Nhìn thấy Hàn Đông, cô hơi khẽ cúi đầu chào hỏi, xem vẻ mặt còn có chút căng thẳng. Hàn Đông nhìn thấy thế, liền biết Lữ Nhạc đã quyết định cho cô ta giúp, liền mỉm cười: - Chị Vương đừng khách khí, sau này làm phiền chị rồi. - Không phiền. Vương Mỹ Cầm hạ giọng nói, gánh nặng treo trong lòng cũng nhẹ nhõm không ít. Lúc ăn cơm, Lữ Nhạc nói: - Hàn Đông, công việc của em có quyết định rồi, làm tại Cục Giáo dục, chỗ đấy cách không xa, em mỗi ngày đều có thể đi bộ đi làm, đi về cũng tiện. Hàn Đông gật đầu, nói: - Chỉ cần em thích là tốt rồi, đúng rồi, em đi làm chủ yếu phụ trách gì? Lữ Nhạc cười, nói: - Trong Cục chuẩn bị sắp xếp em đảm nhiệm Phó chủ nhiệm phòng Kiểm soát, cấp Trưởng phòng, cũng không phụ trách cụ thể gì. Hàn Đông biết phòng Kiểm soát Cục Giáo dục thành phố chính là phòng Kiểm soát Ủy ban nhân dân thành phố, là đơn vị cấp Cục phó, Phó chủ nhiệm cấp bậc là Trưởng phòng, mà Lữ Nhạc mặc dù quân hàm chỉ là Thượng úy, nhưng cô luôn là Đội trưởng Đại đội chiến lược thông tin ở Ban 2 Bộ Tổng tham mưu, sắp xếp cấp Trưởng phòng cũng không có gì là trái với thông lệ. Thành phố Yến Kinh, một khu vườn nhỏ yên tĩnh. Cổ Thần Dương vẻ mặt tao nhã tươi cười, ngồi đối diện Thủ tướng Nam Tuần, chăm chú lắng nghe Thủ tướng Nam Tuần, thỉnh thoảng lại gật đầu. Cuộc nói chuyện này đã gần một tiếng đồng hồ, Thủ tướng Nam Tuần không có một chút dáng vẻ mệt mỏi, hiện vẻ sôi nổi. Nội dung câu chuyện, từ tinh thần văn hóa xây dựng đến cải cách doanh nghiệp nhà nước, từ tăng cường xây dựng Đảng đến quan tâm cuộc sống của dân, gần như dính đến mọi phương diện về Đảng và Nhà nước. Mấy thứ này, trong lý luận và luận đàm của Thủ tướng Nam Tuần trước đây, cũng là có phản ánh qua, chẳng qua có một vài cái không có trình bày được rõ ràng và chính xác. Lần này, cuộc nói chuyện giữa Thủ tướng Nam Tuần và Cổ Thần Dương, cũng không phải tính chất phía quan trường. Nhưng Cổ Thần Dương là người thay thế được ông cụ lựa chọn, bởi vậy cuộc nói chuyện này có ý giao phó những công việc chưa hết. Cải cách mở cửa đến nay, sự nghiệp các hạng mục quốc gia của chúng ta dành được tiến bộ cực lớn, nhưng rất nhiều mặt vẫn tương đối lạc hậu, chưa hoàn thiện hẳn. Thủ tướng Nam Tuần nhận thức được điểm này, nhưng rõ ràng ông ta tự mình không có cách nào thay đổi, cho nên đành phó thác lại, bảo người đời sau tiếp tục cố gắng. Lúc này giọng điệu của ông cụ lại thay đổi, từ phương châm chính sách quan trọng của Trung ương, chuyển sang Hàn Đông: - Đồng chí Hàn Đông là một mầm tốt, trong chuyến đi lần này đến Hồng Kông, rất nhiều cách nghĩ của hắn, cũng mở mang cho ta rất nhiều. Cổ Thần Dương gật đầu, tán thành nói: - Vâng, người trẻ giống Hàn Đông như vậy không nhiều lắm. Thủ tướng Nam Tuần đôi mắt lộ ra tia sáng trí tuệ, nói: - Từ từ bồi dưỡng, tương lai có trọng dụng.