Bởi vì không biết ngày mai sau khi đi Văn phòng Trung ương gặp Lý Trung Huy, ông ta sẽ bố trí như thế nào, cho nên Hàn Đông không hẹn thời gian cụ thể lần sau gặp mặt với đám người Lộ Lợi Dương, Tần Phương, chỉ nói đợi mình bận việc xong, sẽ chủ động liên hệ với bọn họ. Từ Bát Tiên Lầu đi ra, Hàn Đông lái xe, cùng với Lữ Nhạc đi về đường Kiến Quốc nơi Nguyên Hằng Kiện ở, địa chỉ này là Nguyên Á Văn nói cho Hàn Đông biết. Ngồi trên xe, Lữ Nhạc tỏ ra vô cùng hưng phấn, trước đó có đã lưu lại số máy của Bạch Vũ Giai, và hẹn lúc nào đó cùng đi dạo phố. - - Hàn Đông, anh nói nếu em và Bạch Vũ Giai cùng nhau đi dạo phố, sẽ có rất nhiều người vây quanh hay không. Lữ Nhạc cười mỉm, nói. Hàn Đông cười nói: - - Chắc chắn rồi, các em đều là đại mỹ nữ, hơn nữa Bạch Vũ Giai lại là minh tinh, anh thấy các em phải khiêm tốn một chút, không nên đi ra ngoài khiến cho giao thông ách tắc. "Ha ha..." Lữ Nhạc nũng nịu cười to, - - Không sao, có thể để Bạch Vũ Giai ngụy trang một chút. Đến lúc đó em gọi Bối Bối ra, cho cô ấy một sự ngạc nhiên, cô ấy cũng rất thích Bạch Vũ Giai đấy. Hàn Đông không kìm được, hỏi: - - Em thích phim và bài hát của Bạch Vũ Giai vậy sao? Lữ Nhạc gật đầu, nói: - - Đúng vậy, nhưng bây giờ em càng thích chị ấy hơn rồi. - Vậy sao? Hàn Đông trong lòng âm thầm cười gượng, đúng là không thể tưởng được, cũng không biết tình hình như thế này là chuyện tốt hay chuyện xấu. - - Đúng vậy, nhưng đáng tiếc, em với anh đi thành phố Vinh Châu, về sau muốn đi dạo phố cùng với Bạch Vũ Giai cũng không dễ dàng như vậy. Lữ Nhạc có chút tiếc nuối, nói. Hàn Đông hỏi: - - Em bận xong chưa? Lữ Nhạc gật đầu, nói: - - Vừa mới bận xong, tiếp theo làm từng bước các nhiệm vụ. Bao giờ thì anh quay về thành phố Vinh Châu, em cùng đi với anh nhé. Hàn Đông giơ tay vuốt đầu của cô, rồi nói: - - Anh dự định ngày mùng 2 hoặc mùng 3, vậy em chuẩn bị đồ đạc trong hai ngày này, tranh thủ thời gian cùng đi dạo phố với Bạch Vũ Giai. Lữ Nhạc vui mừng lại có chút nghi hoặc nói: - - Ở lại lâu vậy sao, thế thì tốt quá rồi. Cho tới nay, Hàn Đông đều bận rộn ở tỉnh Tây Xuyên, ngoài dịp năm mới ra, bình thường cho dù có trở về Yến Kinh cũng chỉ ở lại hai, ba ngày, xin nghỉ 5 ngày như lần này, thời gian cũng tương đối dài. Nhưng Hàn Đông cũng không ở mãi Yến Kinh, hắn còn phải hộ tống ông cụ và Thủ tướng Nam Tuần tới Hồng Kông một chuyến. Nhưng đây là chuyện bí mật, cho dù Lữ Nhạc là vợ của hắn, Hàn Đông cũng không tiết lộ ra. Lữ Nhạc liếc nhìn Hàn Đông một cái, miệng giật giật, dường như muốn hỏi chuyện gì đó, nhưng lại thôi. Một lát sau, cô nói: - - Đúng rồi, em gọi điện thoại về nhà, lát nữa qua chơi một lát. Hàn Đông gật đầu, nói: - - Nên thế. Hai bên đường Kiến Quốc đều là cây cối cao lớn, gió thổi nhẹ qua, lá cây phát ra âm thanh xào xạc. Con đường này có vẻ rất im ắng, khi xe chạy qua đều không có ai bấm còi, chỉ có đèn xe trắng xóa xẹt qua. Dừng xe ở trước cửa một khu nhà nhỏ yên tĩnh, Hàn Đông xuống xe nói với bảo vệ, sau khi bảo vệ gọi điện thoại xin chỉ thị mới cho vào, và chỉ nhà của Nguyên Hằng Kiện cho Hàn Đông. - - Hàn Đông đến rồi, ngồi xuống đi. Nhìn thấy Hàn Đông, Nguyên Hằng Kiện nở nụ cười, có vẻ rất vui. Làm Bộ trưởng Bộ Công an, chuyện mà ông ta biết, đương nhiên nhiều hơn người bình thường, cũng biết Hàn Đông lần này trở về là có liên quan đến chuyện Thủ tướng Nam Tuần và ông cụ Hàn đi Hồng Kông. Mà Hàn Đông vừa mới trở về, bèn đến nhà thăm mình, điều này làm cho trong lòng ông ta cũng rất vui. - - Chào bác Nguyên. Lữ Nhạc cười mỉm, nói. - - Haha, được, được. Nguyên Hằng Kiện tươi cười, nói: - - Ngồi đi, cứ tự nhiên. Vợ của Nguyên Hằng Kiện cũng tự mình đến pha trà, khuôn mặt hiền từ kéo Lữ Nhạc nói chuyện phiếm. - - Thế nào, bây giờ đã là Bí thư Thành ủy rồi, công việc triển khai thế nào rồi? Nguyên Hằng Kiện cười, hỏi. Hàn Đông nói: - - Cơ sở của thành phố Vinh Châu tương đối yếu kém, thậm chí có thể nói là thói quen khó sửa, cháu vừa mới tiếp nhận, bây giờ cũng chỉ là bước đầu đặt ra một đầu mối… Tiếp theo hắn kể lại tỉ mỉ những việc mình đã làm ở thành phố Vinh Châu. Đặc biệt nhắc tới tính tích cực của việc ủy quyền cho Ủy ban nhân dân thành phố, điều động công việc của Ủy ban nhân dân thành phố. Nguyên Hằng Kiện nghe xong không khỏi gật đầu, nói: - - Tốt, rất tốt. Xem ra Hàn Đông cậu trải qua mấy năm tôi luyện, càng ngày càng trưởng thành, ông cụ Hàn chắc chắn sẽ rất vui. Ông cụ sức khỏe vẫn tốt đấy chứ? Hàn Đông khom người, nói: - - Sức khỏe của ông nội vẫn tốt, cám ơn Bộ trưởng Nguyên. Nguyên Hằng Kiện gật gật đầu, cười nói: - - Hàn Đông không cần khách khí như vậy, hơn nữa chúng ta cũng quen biết khá lâu rồi, nhớ ngày đó cậu ở núi Thanh Thành miêu tả cho tôi đại cục phát triển của tỉnh Tây Xuyên, đây quả là rõ mồn một trước mắt, lúc đó tôi đã biết cậu không phải là người đơn giản, phát triển đến bây giờ quả nhiên khiến tôi vui mừng. Hàn Đông trong lòng âm thầm đắc ý, đến bây giờ Nguyên Hằng Kiện vẫn không biết mình khi đó đã biết ông ta rồi. Đúng là lần đó trên núi trò chuyện với nhau, Hàn Đông biểu hiện tốt một hồi, đã có được thiện cảm của Nguyên Hằng Kiện, sau đó dưới sự nỗ lực của Hàn Đông, cuối cùng đã tạo được mối quan hệ rất tốt với ông ta, Nguyên Hằng Kiện thậm chí cho đứa con Nguyên Á Văn rèn luyện dưới trướng của Hàn Đông. Bây giờ Nguyên Á Văn tuy không còn là thủ hạ của Hàn Đông nữa rồi, nhưng ở thành phố Tân Châu đã không phải chịu thua thiệt như trước. - - Bác Nguyên quá khen rồi, cháu còn rất nhiều chỗ chưa được, cần phải không ngừng cố gắng. - Hàn Đông khiêm tốn, nói. Nguyên Hằng Kiện khoát tay, nói: - - Cậu cũng không cần coi nhẹ mình, tuổi tác như cậu, có thể phát triển đến mức này, theo tôi thấy cũng là cực kỳ khó khăn. Hy vọng cậu vững vàng tiếp bước, tương lai cống hiến nhiều hơn cho quốc gia. Lần này là một thời cơ hiếm có đối với cậu, phải nắm bắt lấy. Lời nói này của ông ta, người bình thường nghe được, có vẻ trước sau không ăn khớp. Nhưng Hàn Đông hiểu được, Nguyên Hằng Kiện chắc hẳn đã biết mục đích trở về lần này của mình, nhớ đến thân phận Bộ trưởng Bộ Công an của ông ta, Hàn Đông cũng thư thái hơn. “Haha, ông ta chắc hẳn không biết, mình và Thủ tướng Nam Tuần đã gặp mặt không chỉ một lần, hơn nữa còn cùng với ông ấy và Phó chủ tịch Cổ chụp chung một tấm hình.” Hàn Đông trong lòng thầm nghĩ, “Tuy nhiên Nguyên Hằng Kiện nhắc tới chuyện này là có ý gì? Lẽ nào ám chỉ ông ta sẽ hết sức ủng hộ mình.” Hàn Đông cố ý kết giao với Nguyên Hằng Kiện, đương nhiên là nhắm trúng tiền đồ tương lai của ông ta, sự ủng hộ của một Ủy viên thường vụ đối với Hàn Đông thậm chí là cả nhà họ Hàn mà nói, là vô cùng quan trọng. Bây giờ xem ra, hiệu quả rất tốt, Hàn Đông cảm thấy vô cùng vui mừng. Ở nhà Nguyên Hằng Kiện chơi hơn bốn mươi phút, sau đó Hàn Đông và Lữ Nhạc cáo từ đi về, lái xe đến nhà Lữ Quốc Trung. - - Hàn Đông, con hình như gầy đi. Câu nói đầu tiên của mẹ vợ Chu Huệ Dung làm cho trong lòng Hàn Đông có chút cảm động, - - Con à, công việc phải làm tốt, nhưng cũng phải chú ý tới sức khỏe. Bây giờ Nhạc Nhạc cũng bận xong rồi, nó đi theo con, cũng phải chăm sóc cho nhau. Con bé này từ nhỏ chưa từng chịu khổ, có chuyện gì, Hàn Đông con nhường nhịn nó một chút, đừng so đo với nó. - - Cái gì a? Lữ Nhạc không vui bĩu môi, lắc lắc cánh tay của Chu Huệ Dung, nói: - - Mẹ, con cũng biết làm việc nhà, mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt Hàn Đông. - Con a. Chu Huệ Dung véo yêu cái mũi của Lữ Nhạc, nói. Lữ Quốc Trung đứng lên, nói: - - Hàn Đông, chúng ta vào thư phòng nói chuyện. - Vâng. Hàn Đông đứng lên, đi theo vào thư phòng. Còn trong phòng khách, Chu Huệ Dung kéo tay Lữ Nhạc nói: - - Nhạc Nhạc, con lần này đi cùng Hàn Đông, nhớ không được nổi nóng, công việc của Hàn Đông bận rộn, mệt mỏi, con phải săn sóc nó nhiều hơn. - - Con biết rồi, cứ như con là một đứa trẻ không hiểu chuyện vậy. Lữ Nhạc bất mãn, nói. - - Trong mắt mẹ, con lớn thế nào cũng vẫn là một đứa trẻ. Chu Huệ Dung hiền từ nói, - - Còn nữa, con và Hàn Đông kết hôn lâu như vậy rồi, nên có con đi. Tuổi của ông cụ Hàn cũng lớn rồi, sớm muốn có cháu ẵm bồng rồi. Trước đây hai đứa hai nơi, sau này về thành phố Vinh Châu, chuyện con cái phải cố gắng nhé. Trên mặt Lữ Nhạc lập tức ửng đỏ, hai tay xoắn vào nhau, nhăn nhó nói: - - Con biết rồi, không nói chuyện này nữa được không. Buổi tối, sau một hồi vui vẻ, nằm trên chiếc giường rộng lớn mềm mại trong biệt thự Hương Sơn, Lữ Nhạc áp thân thể của mình lên người Hàn Đông, nói: - - Hàn Đông, chuyện con cái anh phải chịu trách nhiệm… Hàn Đông cười ha hả, xoay người đè lên thân thể của cô, nói: - - Một mình anh không được, em cũng phải cố gắng. Nói xong cơ thể động mạnh một lát, Lữ Nhạc lập tức kêu to một tiếng, sau đó cầu xin nói: - - Nghỉ ngơi một chút, anh ngày mai không có việc gì sao? - - Hừ, vậy tối nay tha cho em. Hàn Đông cười nói, giơ tay véo cái mũi nhỏ của cô. Quá 8 giờ sáng ngày 29, Hàn Đông lái ô tô tới Sở Văn phòng Trung ương, nhìn trước mặt một tòa nhà trang trọng yên tĩnh, Hàn Đông hít một hơi thật sâu. Sau khi đăng ký ở cửa, Hàn Đông đỗ xe xong, sau đó đi vào, trên biển chỉ dẫn ở cửa tầng một, tìm được tầng lầu văn phòng của Chánh văn phòng, lập tức đi tới ấn thang máy lên tầng 6. Từ thang máy đi ra, Hàn Đông cảm nhận được tầng lầu này có vẻ yên lặng khác thường, không giống như tầng dưới thi thoảng có người qua lại. Theo hành lang đi lên phía trước, phòng thứ tư chính là văn phòng làm việc của Phó chủ nhiệm Sở Văn phòng Trung ương Lý Trung Huy. Sở Văn phòng Trung ương là đơn bị cấp Bộ trưởng, do Thư ký phòng Thư ký đảm nhiệm chức Chánh văn phòng cũng là xứng chức. Mà hai Phó chủ nhiệm xếp hạng gần phía đầu, đa phần đều là cấp Bộ trưởng. Lý Trung Huy là Phó chủ nhiệm xếp hạng cuối, là cán bộ cấp Thứ trưởng. Nhưng năm nay ông ta mới có bốn mươi mốt tuổi, bởi vậy có thể làm được đến chức phó của ban nghành quan trọng như Văn phòng Trung ương, chắc chắn người này được ông lớn nào đó khen ngợi. - - Xin chào, cậu có việc gì? Người trung niên có bộ dạng thư ký ở gian ngoài nghe tiếng gõ cửa, ngẩng đầu lên nhìn thấy bộ dạng của Hàn Đông, trong mắt ánh lên vẻ hoài nghi. Văn phòng Trung ương cũng có một số người trẻ tuổi, nhưng không được tùy tiện lên trên lầu, ai có thể lên ông ta đều biết, bộ dạng của Hàn Đông rất xa lạ, hiển nhiên không phải là nhân viên làm việc trong Văn phòng Trung ương. Nhưng là thư ký của Văn phòng Trung ương cấp Cục trưởng, người này rất biết chừng mực, mặc dù chưa từng gặp qua Hàn Đông, nhưng giọng điệu nói chuyện khá khách khí. Hàn Đông mỉm cười, nói: - - Chào anh, tôi là Hàn Đông, là Phó chủ nhiệm Lý gọi điện bảo tôi đến báo cáo. - - Cậu là đồng chí Hàn Đông? Người thư ký kia nghe xong, vẻ mặt ngạc nhiên, lập tức đứng lên, giơ tay ra bắt tay Hàn Đông, nói: - - Cậu chờ một chút, tôi đi mời Phó chủ nhiệm Lý. Hàn Đông khách khí, nói: - - Cám ơn. - - Khách sáo rồi. Người thư ký cười nói, người thanh niên này là Phó chủ nhiệm Lý Trung Huy dặn dò phải đón tiếp cẩn thận, nên ông ta không dám sơ suất. Rất nhanh, người thư ký đi ra nở nụ cười, nói: - - Đồng chí Hàn Đông, Phó chủ nhiệm Lý mời cậu vào. Hàn Đông lần nữa nói cám ơn, sau đó tiến lên gõ cửa, nghe thấy bên trong truyền tới một âm thanh trầm ấm “Mời vào”, mới đẩy cửa đi vào. Bên trong là một gian phòng làm việc rộng lớn, nhưng bài trí khá giản dị, đối diện cửa chính là một bàn làm việc lớn, một người trung niên ngồi phía sau cái bàn, đang cúi đầu viết gì đó. - - Chào Phó chủ nhiệm Lý, tôi là Hàn Đông, tôi đến báo cáo với anh. Hàn Đông tiến lên, đứng lại cách bàn khoảng một mét, cung kính nói. - - Đồng chí Hàn Đông đến rồi, mời ngồi một lát, tôi sắp xong việc rồi. Lý Trung Huy không ngẩng đầu lên, nói. - - Vâng, cám ơn Phó chủ nhiệm Lý. Trên mặt Hàn Đông vẫn mỉm cười giữ đúng mực, ngồi nửa mông trên ghế ở trước cái bàn, ánh mắt nhìn xuống mép bàn. Khi Lý Trung Huy gọi điện thoại, dặn dò Hàn Đông đến báo cáo là lúc 8 giờ rưỡi, nhưng Hàn Đông cố ý đến sớm hơn 10 phút, bây giờ là khoảng 8 giờ 15 phút. Hàn Đông không biết Lý Trung Huy là bận thật hay giả, hắn cũng thấy không sao cả, lần đầu tiên gặp mặt, cho dù Lý Trung Huy để cho mình cảm nhận một chút thời gian học tập, đó cũng là bình thường. Trong phòng im lặng như tờ, Lý Trung Huy vẫn cúi đầu, trong tay cầm bút viết chữ rất nhanh. Bộ dạng này cho thấy, Lý Trung Huy thực sự rất bận. Làm Phó chủ nhiệm Văn phòng Trung ương, công việc mà mỗi ngày phải xử lý chắc chắn rất nhiều, mà Hàn Đông lại đến sớm hơn thời gian đã hẹn, có thể kế hoạch ban đầu của ông ta là trước lúc gặp mặt phải viết cái gì đó. Trong lòng Hàn Đông chỉ thoáng qua vài ý niệm, rồi lại định thần ngồi ở đó, trên mặt mỉm cười tự nhiên. Trên thực tế, Lý Trung Huy vừa ngồi đó viết lách, ánh mắt vừa quan sát Hàn Đông. Ông ta quả thực đang viết gì đó, nhưng cũng không nhất định phải viết xong trong lúc này. Vừa hay Hàn Đông đến sớm hơn so với kế hoạch, ông ta bèn thử Hàn Đông. Thấy Hàn Đông đúng mực ngồi ở đó, vững vàng như tùng bách, Lý Trung Huy trong lòng cũng âm thầm cảm phục cháu trai của ông cụ Hàn, tính nhẫn nại và khí thế này, không phải người bình thường có thể có được. - “Đã sớm nghe nói Hàn Đông rất có trình độ, bây giờ mặc dù chưa nói chuyện nhiều, nhưng phong thái này cũng không tệ, quả là danh bất hư truyền.” Lý Trung Huy trong lòng không khỏi âm thầm cảm thán. “Khó trách ông cụ Hàn coi trọng Hàn Đông như vậy, cùng với Thủ tướng Nam Tuần đi Hồng Kông cũng muốn đưa hắn theo, tuy rằng không phải hoạt động của chính phủ, nhưng ý nghĩa cũng không phải tầm thường.”