Ông cụ tỏ ý tán đồng với quan điểm lợi ích của quần chúng không phải chuyện nhỏ mà Hàn Đông đưa ra, đồng thời chỉ ra, phải làm việc thực tế vì quần chúng, đây là chỗ đứng của Đảng cầm quyền ta. - - Xem ra lúc trước quyết định cho cháu đi cơ sở là đúng, chỉ có hiểu được sự thống khổ của dân gian, mới có thể đưa ra đường lối suy nghĩ cầm quyền của Đảng ta, hiểu biết càng sâu sắc, bây giờ cháu có thể chuyên tâm làm việc công, một lòng vì dân, làm cho ông cảm thấy rất vui. Trên mặt ông cụ lộ ra vẻ tươi cười : - - Hy vọng của ông đối với cháu rất lớn, chiến hữu cũ cũng khen ngợi cháu, chỉ cần cháu làm đến nơi đến chốn, tiền đồ tương lai không giới hạn. Hàn Đông cảm nhận sâu sắc lời của ông rất có trọng lượng, với thân phận của ông cụ, nói ra từ tiền đồ không giới hạn này, có thể thấy mong đợi của ông nội với mình nhiều đến cỡ nào. Trên thực tế, Hàn Đông từ các dấu hiệu trước đây, liền cảm thấy được ông cụ và Thủ tướng Nam Tuần, hai vị danh thủ quốc gia này đã bắt đầu bố trí một ván cờ rất lớn. Mà chính mình, lại là một quân cờ rất quan trọng trong bàn cờ đó. Mặc dù là quân cờ, nhưng không phải người nào cũng có thể được chọn. Trước đó, Hàn Đông đã rất kích động. Nhưng bây giờ, Hàn Đông cũng không kích động lắm. Nội tâm của hắn vô cùng bình tĩnh. Hàn Đông có trí nhớ tái sinh biết trước tất cả, lại có ông cụ và Thủ tướng Nam Tuần dốc sức bồi dưỡng, trong hoàn cảnh này, nếu không có lòng tin đi đến đỉnh, sẽ bị trời trừng phạt. Cho nên, bây giờ trong lòng Hàn Đông có một loại khí thế mình không vào địa ngục thì ai vào, bởi vậy trong công việc, sẽ nghe theo cách nghĩ chân thực nhất của mình, chăm chỉ làm việc, hết sức vì quốc gia, vì nhân dân cống hiến năng lượng của mình, đồng thời trong quá trình này, không ngừng tôi luyện nâng cao tài năng của mình. Như vậy cứ đi theo một đường, tương lai sẽ là nước chảy thành sông. Hàn Đông rất có lòng tin với điều này, cũng đang hết sức cố gắng. Trong lúc ăn cơm, Hàn Đông và ông cụ hàn huyên rất nhiều, đều là về quốc kế dân sinh. Ông cụ mặc dù phần lớn thời gian đều ở trong nhà, nhưng đối với quốc gia đại sự, phương châm, đều rất hiểu rõ. Mà với lối suy nghĩ nhìn xa trông rộng của ông, có giải thích sâu sắc độc đáo đối với một số vấn đề. Điều này cũng làm cho Hàn Đông học được rất nhiều, thông hiểu hơn rất nhiều. Cơm nước xong, hàn huyên một hồi, ông cụ muốn nghỉ trưa. Còn Hàn Đông thì gọi điện thoại cho Hàn Mạn Lương, bảo anh ta đến chân núi Ngọc Tuyền đón mình. Tuy rằng ông cụ cũng đã nói, khi Hàn Đông trở về Yến Kinh, có thể sử dụng chiếc xe Hồng Kỳ bất cứ lúc nào. Nhưng Hàn Đông cảm thấy như vậy thật quá phô trương, nên cố gắng không dùng đến. Hàn Đông quyết định đi thăm Nguyên Hằng Kiện, nhưng lúc này ông ta vẫn còn đang trong giờ làm việc, cho nên Hàn Đông chuẩn bị tối nay sẽ liên hệ với ông ta, xem tối nay có thể cùng Lữ Nhạc đến nhà chơi. Mang theo Lữ Nhạc, càng thể hiện ý tứ thăm hỏi cá nhân, ý nghĩa sẽ khác với Hàn Đông một mình đến thăm. Đi trên con đường nhỏ rợp bóng cây râm mát, tâm trạng của Hàn Đông rất vui vẻ. Một là nói chuyện với ông cụ, làm cho Hàn Đông thông hiểu được nhiều cái mới, hai là thân thể của ông cụ mạnh khỏe, cũng làm cho Hàn Đông trong lòng vô cùng yên tâm. Lúc ra cửa, vệ binh cẩn thận dò xét Hàn Đông. Tuy rằng Hàn Đông đi ra mà không phải đi vào, nhưng vì trách nhiệm của bọn họ, đối với bất kỳ ai từ đây đi ra đều phải cẩn thận chú ý. Người vệ binh tay cầm súng trường đứng ở bên tay phải, liếc mắt một cái liền nhận ra Hàn Đông chính là người vừa rồi ngồi ở bên trong chiếc xe Hồng Kỳ, trong ánh mắt lập tức toát ra vẻ tôn trọng. Hàn Đông đợi ở dưới chân núi Ngọc Tuyền vài phút, Hàn Mạn Lương liền lái chiếc xe BMW đến. Đợi Hàn Đông lên xe, Hàn Mạn Lương nói: - - Tiểu Đông, vốn là tôi chuẩn bị đi đón cậu, nhưng ông cụ không biết là chuyện gì, bảo Đằng Tĩnh gọi điện thoại cho tôi, hỏi về chuyến bay của cậu, nói không cần tôi đi đón, nên tôi không dám xuất hiện. Hàn Đông cười, nói: - - Chuyện này hình như không cần giải thích đâu. Hàn Mạn Lương giơ tay gãi đầu, cười gượng nói: - - Ông cụ bây giờ ngày càng coi trọng cậu, cậu là Thiên lý mã của nhà họ Hàn chúng ta, tương lai cậu cố gắng tiến về phía trước, chúng tôi ở phía sau phất cờ cổ vũ cho cậu. Hàn Đông không khỏi thổi phù một tiếng, cười nói: - - Nói như vậy, anh còn có tố chất của một tiểu binh rồi. Hàn Mạn Lương cười ha hả, nói: - - Được, tôi làm tiểu binh cho cậu, khi ra trận thì anh em cùng lên, tôi tuy không ở trong quan trường, nhưng ở bên ngoài cổ vũ cho cậu, vẫn có thể trợ uy. Hàn Đông nói: - Đúng vậy, “Thượng trận phụ tử binh, đả trượng thân huynh đệ” (ý là phải đoàn kết đồng tâm hiệp lực), chỉ cần chúng ta cùng nhau cố gắng, thì đánh trận nào cũng thắng. Hàn Mạn Lương cất tiếng cười to, nói: - - Nói rất hay, hai ngày nữa Trịnh Đồng bọn họ cũng đến Yến Kinh chơi, đến lúc đó mọi người cùng tụ họp. Hàn Đông hỏi: - - Khi nào bọn họ đến? Hàn Mạn Lương nói: - - Chắc là tối ngày 30, cậu cứ làm việc của cậu đi, bọn họ lần này đều xin nghỉ phép, sẽ ở lại Yến Kinh vài ngày. Hàn Đông gật đầu, nói: - - Không thành vấn đề. Không bao lâu, xe đã đến Câu lạc bộ Quên Sầu, xuống xe, Hàn Mạn Lương nói: - - Tôi đã đặt phòng, ở phòng 306 tòa phía đông tầng 3. - Cậu lên trước đi, lát nữa tôi sẽ lên. Hàn Đông nghi ngờ nhìn anh ta, nói: - - Anh làm gì? Hàn Mạn Lương đẩy Hàn Đông nói: - - Tôi còn có thể làm gì, cậu cứ đi lên thì biết. Được rồi, tôi đi tìm Tần đại mỹ nữ nói chút chuyện, sẽ nhanh chóng đi lên. Nghi ngờ nhìn vào hai mắt anh ta, Hàn Đông cũng không hỏi lại nữa, dù sao hắn tin tưởng Hàn Mạn Lương không thể làm gì bất lợi với mình. Vòng qua một con đường nhỏ uốn lượn, phía trước là tòa nhà phía đông, một tòa nhà thấp thoáng trong lùm cây. Từ thang máy bên cạnh đi lên, nhanh chóng đến tầng 3, phòng 306 đóng cửa, Hàn Đông đang định giơ tay gõ cửa, cánh cửa lúc này liền nhẹ nhàng mở ra. Lập tức khuôn mặt tươi cười của Bạch Vũ Giai hiện ra trước mặt Hàn Đông. Cô ta mặc váy màu trắng, cả người tạo cho người ta một loại cảm giác thoát tục, đôi mắt như làn nước mùa thu. Hàn Đông trong lòng rung động, lách mình vào phòng, lập tức thò tay đóng cửa lại. Một mùi thơm tỏa ra, Bạch Vũ Giai nhào vào trong lòng Hàn Đông, hai tay cô ôm lấy cổ Hàn Đông, đôi môi đỏ sẫm mang theo hơi thở ấm áp, đặt lên miệng của Hàn Đông, đầu lưỡi linh hoạt cũng đưa vào trong miệng của Hàn Đông. Hàn Đông hôn thật sâu Bạch Vũ Giai, hai tay dùng sức ôm lấy cô, dường như muốn cô hòa vào thân thể của mình vậy. Từ khi cùng với Lữ Nhạc thành hôn, Hàn Đông và Bạch Vũ Giai hầu như không còn gặp nhau, giờ khắc gặp lại này, nỗi nhớ trong lòng như thủy triều dâng lên. Tuy rằng Hàn Đông từ đầu đến cuối, đều chưa từng muốn bỏ Bạch Vũ Giai, nhưng một là vừa mới cùng Lữ Nhạc tổ chức hôn lễ chưa được bao lâu, vì suy nghĩ cho cô, Hàn Đông kìm chế không đi tìm Bạch Vũ Giai hay Kiều San San, hai là vì công việc của Hàn Đông cũng rất bận, sau khi đến Tây Xuyên cũng không có thời gian trở về Yến Kinh. Bạch Vũ Giai vừa hôn hít Hàn Đông, trong miệng vừa phát ra tiếng rên rỉ, có vẻ vô cùng phấn kích. Qua một lúc lâu, Bạch Vũ Giai ngẩng đầu lên, tự nhiên cười nói, nắm lấy tay Hàn Đông, nói: - - Đi theo em. Phòng này là một gian phòng lớn, ở giữa tầng dưới là một phòng khách lớn, hai bên có hai phòng nhỏ, đồng thời tầng hai bên trên còn có một phòng lớn hơn một chút. Bạch Vũ Giai nắm tay Hàn Đông, đi nhẹ nhàng bước lên lầu, ánh mắt của cô vẫn tình tứ nhìn chăm chú Hàn Đông. Tấm chân tình sâu sắc kia, dường như hóa thành xuân thủy chảy ra, điều này làm cho trong lòng Hàn Đông cũng tràn đầy tình cảm dịu dàng. Phòng ở trên lầu bài trí rất đẹp, quả thực giống như một cái tổ yên vui làm cho người ta lưu luyến quên về. Vừa vào cửa, Bạch Vũ Giai lại vội vàng ôm lấy Hàn Đông. Hôn cuồng nhiệt môi, má, cằm của Hàn Đông. - - Em nhớ anh. Bạch Vũ Giai nhẹ nhàng nói. Lời nói đơn giản đó, làm cho trong lòng Hàn Đông run lên bần bật. Tuy rằng mình luôn bận rộn, nhưng không phải là không nhớ đến cô ta. Chẳng qua, mình vẫn có chút tham lam, ngoài nhớ Bạch Vũ Giai, còn nhớ Lữ Nhạc, Kiều San San. Ba người con gái này, đối với Hàn Đông mà nói, đều là một phần tình cảm không thể thiếu. Thiếu một ai đó, tình cảm của Hàn Đông sẽ không được đầy đủ. Cuộc đời của hắn, cũng sẽ không hoàn mỹ. Khi Hàn Đông ôm Bạch Vũ Giai, trên chiếc giường thoải mái rong ruổi, Hàn Đông cảm thấy trong lòng mình dường như đang bay lên, thật là sung sướng. Sau đó, hai người nằm ở trên giường, bốn mắt nhìn nhau, từ trong đáy mắt, cảm nhận được tình ý sâu sắc. - - Em thật hạnh phúc. Bạch Vũ Giai dịu dàng nói, giơ tay vuốt ve nhẹ nhàng trên mặt Hàn Đông. Hàn Đông dùng sức ôm lấy cô, nói bên tai cô : - - Anh mong em mỗi ngày đều vui vẻ, hạnh phúc. Trên mặt Bạch Vũ Giai đỏ ửng lên, hôn nhẹ lên môi Hàn Đông, sau đó nói: - - Không, thế này đã đủ rồi, thật đấy. Chỉ cần anh có thể nhớ đến em, thi thoảng đến với em, trong lòng em cũng mãn nguyện rồi, trời cao đã không đối xử bạc với em, em cũng không nên mong ước xa vời. Hàn Đông không nói gì, chỉ dùng sức ôm chặt lấy cô, hôn thật sâu vành tai, cổ… của cô. Lúc này Hàn Đông thật sự không có gì để nói, ngẫm lại thời gian trước, Bạch Vũ Giai cũng như thế này, thầm lặng đi theo mình, từ đầu đến cuối, đều nặng tình chờ đợi mình. “Mình đã phụ Bạch Vũ Giai một đời, kiếp này, nhất định không được để cô ấy thất vọng.” Hàn Đông trong lòng âm thầm suy nghĩ. Bạch Vũ Giai trên mặt cười vui vẻ, cô nói: - - Em nghe ông chủ nói anh sắp trở về, liền không chịu được xin ông ấy sắp xếp cho em gặp anh. Hàn Đông giơ tay nâng khuôn mặt thanh lệ, nhìn vào đôi mắt của cô, nói: - - Nhớ đến anh, có thể bất cứ lúc nào gọi điện cho anh, nếu sắp xếp được thời gian, anh sẽ đi thăm em, em không được làm cho mình khổ cực như vậy. Bạch Vũ Giai trên mặt mang nụ cười thuần khiết, trong mắt ánh lên tia sáng long lanh, đó là giọt nước mắt hạnh phúc, cảm động, cô lắc đầu, nói: - - Em rất tốt, không khổ cực chút nào, anh không cần lo lắng cho em.