Yến Sơn Cao không để ý Hàn Đông nữa, hơi hơi nhắm mắt lại, đầu và lưng tựa vào ghế ngồi, giống như đang ngủ gật. Tuy nhiên, trong lòng ông ta rất không thích Hàn Đông Cho tới nay, Yến Sơn Cao thực sự cũng không muốn cứng rắn trong quan hệ với Hàn Đông, nhưng vì nhiều việc, làm cho lập trường của bọn họ không đồng nhất với nhau. Đối với việc này, Yến Sơn Cao cảm thấy rất đáng tiếc. Hàn Đông không chỉ là một cán bộ trẻ tuổi đầy tiềm năng, hơn nữa còn có thế lực phía sau hỗ trợ thật lớn. Cho nên, Yến Sơn Cao rất đau đầu với Hàn Đông, trong lòng rất căm tức, nhưng giống như chó cắn con nhím không có chỗ nào để ngậm miệng, dù cho có chỗ hạ miệng, ông ta cũng không dám cắn. Chuyện lần này, ông ta cũng hiểu Hàn Đông hoàn toàn ỷ có chỗ dựa vững chắc, cho nên cơ bản cũng không quan tâm tới chuyện của Tỉnh ủy. Mà Vương Xuyên Sinh không để ý lời của một Bí thư tỉnh ủy như ông, cũng bởi vì Hàn Đông, nói cách khác, Vương Xuyên Sinh cũng không có lá gan lớn như vậy. Đây còn là chuyện nhỏ, quan trọng hơn chính là, Vương Xuyên Sinh là Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, không ngờ liên kết với những người khác chống lại ông, cái này là điều Yến Sơn Cao không dễ dàng tha thứ được. Lần này Yến Sơn Cao trở về Yến Kinh, ngoài việc tham gia tổ chức hội nghị Mặt trận tổ quốc trung ương, ông ta còn gặp gỡ Phó trưởng ban tổ chức trung ương An Hạo Trung. Đến lúc đó phải cùng An Hạo Trung bàn chuyện tỉnh Tây Xuyên, ông ta đuổi Vương Xuyên Sinh bắt lấy cơ hội này, ít nhất tóm lấy vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, như thế sau này làm việc sẽ tốt hơn. Thư ký Yến Sơn Cao là Trương Bái Xuân ngồi một bên, tay giữ chặt túi xách, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía Hàn Đông. Đối với vị Bí thư Thành ủy trẻ tuổi này, Trương Bái Xuân vẫn thấy không tin nổi. Anh ta biết Yến Sơn Cao rất không thích Hàn Đông, nhưng cũng không dùng thủ đoạn khốc liệt hay mánh khóe để đối phó. Tuy rằng trong lúc này một số lãnh đạo Tỉnh ủy ra sức ủng hộ Hàn Đông, nhưng ít nhất sau lưng Hàn Đông cũng phải có trợ lực mới đúng, nói cách khác một Bí thư tỉnh ủy muốn thu phục Bí thư Thành ủy, đó là điều rất dễ dàng. “Hàn Đông tuổi còn nhỏ hơn mình, vậy mà đã làm tới cấp giám đốc sở rồi, hơn nữa còn là Bí thư Thành ủy thực quyền giám đốc sở, đây là người có một không hai trong cả nước”. Trương Bái Xuân thầm nghĩ: “Người như hắn ta, chưa tới bốn mươi tuổi có thể đạt tới cấp Bộ trưởng, năm mươi tuổi không chừng có thể trở thành nhà lãnh đạo Đảng và nhà nước”. Nghĩ tới đây, Trương Bái Xuân cảm thấy điều này quả thực có chút khó tin, trong đầu thỉnh thoảng lại hiện lên khuôn mặt Hàn Đông, chỉ cảm thấy chênh lệch giữa anh ta và hắn thật quá lớn. Tuy rằng Trương Bái Xuân hiện tại là thư ký của Bí thư Tỉnh ủy, cũng là lên nhanh như xe tốc hành, nhưng cơ bản không thể so sánh cùng Hàn Đông. Thấy Yến Sơn Cao không để ý tới mình nữa, Hàn Đông thản nhiên cười cười, lập tức trở lại chỗ ngồi. “Không phải muốn nghỉ ngơi sao, cần gì phải ra vẻ như vậy?” Hàn Đông đối với vẻ mặt của Yến Sơn Cao cũng không thích, hắn sở dĩ xin nghỉ phép, đúng là có chuyện quan trọng cần làm. Cho tới nay, Hàn Đông luôn tận tụy làm việc, cơ bản là không vì chuyện riêng tư. Cho nên với thái độ của Yến Sơn Cao, Hàn Đông không hiểu lắm, cũng không thích. “Nếu như vậy, tôi cũng không quan tâm tới ông”. Hàn Đông hơi hơi nhắm mắt lại. Sống ở tỉnh Tây Xuyên nhiều năm rồi, Hàn Đông cũng có ấn tượng không tốt với Yến Sơn Cao, điều này không chỉ bởi hắn đứng về phía Nguyên Hằng Kiện và Phạm Đồng Huy, chủ yếu bởi vì Yến Sơn Cao là người rất lạnh lùng. Đang suy tư, máy bay gào thét bay lên tận trời, sau khi bị xóc nẩy run run, liền vững vàng bay trong mây. Hàn Đông suy nghĩ về sự việc, rất nhanh mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ. Thời điểm hắn mở mắt ra, máy bay đã đến bầu trời Yến Kinh, tiếp viên đang cảm ơn mọi người trên chuyến bay, nhắc nhở mọi người thắt dây an toàn vào. Máy bay dừng lại, mọi người trong buồng phi cơ đều đứng lên, một số người lấy hành lý trên kệ, một số ra ngoài tay không. Hàn Đông không mang theo gì, một mình thoải mái xuống máy bay, hướng về phía cửa ra. Yến Sơn Cao và Trương Bái Xuân đi sau Hàn Đông không bao xa, thấy Hàn Đông cũng không chào hỏi mình liền hầm hầm đi ra ngoài, sắc mặt Yến Sơn Cao càng không tốt. “Cho dù là một người quen, ít nhất tuổi mình cũng lớn hơn hắn, chào hỏi một câu không được sao?” Yến Sơn Cao cũng không biết là suy nghĩ cái gì, dù khó chịu với Hàn Đông, cũng biết Hàn Đông không thể đứng về phía mình, nhưng ông vẫn hy vọng nhìn thấy Hàn Đông lễ phép và có thái độ tốt đối với ông. Trương Bái Xuân cảm giác được tâm tình ông chủ không tốt, cẩn thận đi theo phía sau, lùi lại một bước, đi chậm theo đuôi. Anh ta biết vốn hôm nay Yến Sơn Cao tâm tư không tệ, ít nhất trước khi lên máy bay vẫn tốt lắm, cũng là hả lòng hả dạ. Bây giờ tâm tình sở dĩ trở nên xấu như vậy, chắc chắn là vì Hàn Đông. “Tiểu tử này rất kiêu ngạo, ngay cả Bí thư Tỉnh ủy cũng không để ý chào hỏi”. Trương Bái Xuân từ phía sau nhìn theo lưng Hàn Đông, trong lòng cũng thấy không thoải mái. Từ lối ra, Hàn Đông liếc mắt một cái liền nhìn thấy được xe con Hồng Kỳ ở phía trước. Xe con Hồng Kỳ lẳng lặng đỗ ở đây, khiêm tốn, khí lớn, tuy rằng bên cạnh cũng có mấy chiếc xe tốt đậu, trong đó còn có xe thể thao ngoại quốc, nhưng so với xe con Hồng Kỳ, khí thế còn kém nhiều. Và các xe này, để lại không gian đủ rộng cho xe con Hồng Kỳ, giống như bao quanh bảo vệ vị vua. Đằng Tĩnh mặc quân phục đứng bên cạnh xe con Hồng Kỳ, vóc dáng thẳng, như một cây thương. Quân hàm hiện tại của anh ta là Thượng tá, đứng ở bên cạnh xe con Hồng Kỳ, lập tức thu hút ánh mắt người đi qua. Đằng Tĩnh chỉ hơn ba mươi tuổi, bề ngoài thoạt nhìn tưởng như chỉ có hơn hai mươi tuổi, hơn nữa mặc bộ trang phục này, khiến một vài cô gái trẻ đẹp âm thầm dao động, ánh mắt sáng quắc, liên tiếp nhìn về phía anh ta, dường như muốn mà không được, đôi mắt cứ hấp háy liên tục. Tuy nhiên, dù có mê mẩn, mấy cô gái cũng không dám đi lên phía trước tiếp cận, chỉ đứng ở chỗ xa, lộ ra thần thái si mê, thi thoảng lại trang điểm lại dung nhan, muốn dùng cái này để thu hút ánh mắt Đằng Tĩnh. Đằng Tĩnh đứng ở đó, ánh mắt nhìn thẳng, dường như hình thành một luồng khí, làm cho mọi người không dám đến gần. Hàn Đông thấy như vậy, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười. Đồng thời trong lòng Hàn Đông cũng có chút không hiểu, hắn không báo với lão thái gia lần này về Yến Kinh. Hắn chỉ gọi điện thoại trước cho Hàn Mạn Lương, bảo Hàn Mạn Lương đến lúc đó tới đón hắn, không thể tưởng tượng được Đằng Tĩnh mang xe lão thái gia tới đón hắn. Đằng Tĩnh cũng nhìn thấy Hàn Đông, lập tức tiến bước lên đón tiếp. - Đồng chí Hàn Đông, thủ trưởng bảo tôi đến đón anh Giọng nói Đằng Tĩnh rất ấm áp, dường như một loại từ tính. Ở bên cạnh Hàn lão thái gia không ít năm, từ vệ sĩ thường đến trưởng vệ sĩ, thái độ, tính khí Đằng Tĩnh đều khác trước kia rất nhiều, làm cho người ta cảm giác rất khí thế Hàn Đông giơ tay bắt tay anh ta, mỉm cười nói: - Làm phiền anh Đằng rồi. Cho tới nay, Hàn Đông đối với Đằng Tĩnh đều rất khách sáo. Đằng Tĩnh khẽ mỉm cười, tiến lên mở cửa xe con Hồng Kỳ cho Hàn Đông. Sau khi Hàn Đông lên xe, Đằng Tĩnh lên xe, xe chuyển động. Xe con Hồng Kỳ chậm rãi chạy ra ngoài, mọi người bên đường đều tránh sang một bên. Mấy cô gái động tâm đứng một bên, lúc này càng giống mất đi linh hồn, ngây ngốc đứng ở nơi đó, nhìn xe con Hồng Kỳ biến mất giữa đám đông. Ban đầu vì Đằng Tĩnh là người thật hấp dẫn, những cô gái này đều bị anh ta chinh phục Nhưng khi nhìn thấy những gì diễn ra lúc nãy, Đằng Tĩnh chỉ là một lái xe tới đón người vừa xuống máy bay kia. Mấu chốt của vấn đề là, người được đón, còn trẻ như vậy, đẹp trai như vậy Đối với những cô gái xinh đẹp kia mà nói, một người trẻ tuổi tuyệt đối không chỉ là hoàng tử bạch mã Một chiếc xe thần bí màu hồng có rèm che, một lái xe quân hàm thượng tá Người thanh niên này lai lịch thế nào? Trong khoảng thời gian ngắn, thấy một màn như vậy, tất cả đều lâm vào khiếp sơ “Người đó là ai, đẹp trai như vậy, còn có lái xe danh giá như vậy, nếu có thể có chút liên hệ gì với hắn, thì chết cũng đáng” “Ai nhỉ, hắn chính là hoàng tử bạch mã” “Nguy rồi, sau này không phải hắn không lấy” Một đám tiếng lòng, cho thấy rất nhiều cô gái mê muội Đương nhiên, điều này cũng không thể nói là bị mê hoặc hoàn toàn, bình thường trong lòng các cô gái, thấy chuyện như vậy, đều bị động lòng. Dù sao mấy cô gái trẻ tuổi, có mấy ai không thích trở lên rực rở lộng lẫy đâu. Yến Sơn Cao và Trương Bái Xuân đi phía sau Hàn Đông, đương nhiên cũng nhìn thấy cảnh tượng này. Trong nháy mắt, sắc mặt Yến Sơn Cao trở lên âm trầm, thân hình dường như thấp đi rất nhiều. Dường như bước chân của ông ta dừng lại một chút, hai cái đùi giống như nặng ngàn cân Ông ta đương nhiên biết Hàn Đông là cháu của Hàn lão thái gia, hơn nữa lại được Hàn lão thái gia coi trọng. Nhưng ông tuyệt đối không thể tưởng tượng được, Hàn lão thái gia đối với Hàn Đông coi trọng quá cao, không ngờ phái trưởng vệ sĩ của mình tới sân bay đón Hàn Đông “Chỉ e bố Hàn Đông, là Bí Thư tỉnh ủy Vân Nam Hàn Chính cũng sẽ không được đối đãi như vậy” Trong lòng Yến Sơn Cao chua xót, trái tim dường như bay lên không trung, có vẻ phù phiếm vô cùng Vừa thấy cảnh tượng lúc nãy, khiến ông ý thức được, Hàn Đông lần này trở về Yến Kinh, chắc là chỉ thị của Hàn lão thái gia. Đồng thời Hàn lão thái gia đối với Hàn Đông rất kỳ vọng, cao đến nỗi nhiều người không thể tưởng tượng nổi. “Hàn lão thái gia rốt cuộc muốn Hàn Đông đi đến bước nào đây?” Trong lòng Yến Sơn Cao cười khổ một cái, dù bất mãn với Hàn Đông, nhưng với Hàn lão thái gia vẫn là sự tôn trọng. Vấn đề này, lập tức khiến Yến Sơn Cao trong lòng suy nghĩ rất nhiều, tân tính cũng không thay đổi được nhiều. Mà ở sau lưng Yến Sơn Cao, thư ký của ông Trương Bái Xuân trông có chút buồn cười. Trương Bái Xuân ngơ ngác đứng ở nơi đó, một chân nhấc lên, dường như tại thời điểm cất bước bị người ta điểm huyệt, liền giữ im như vậy. Cái miệng của anh ta mở thật to, đôi mắt tròn tròn mở to, dường như vô cùng kinh hãi. “Người này là ai” Trong đầu Trương Bái Xuân tràn đây câu nghi vấn này.