Bởi vì do cấp bậc của Tiêu Vọng Nhạc cao nhất trong số các cán bộ đang ngồi, nên Khâu Hiểu Mai chỉ nói “mời Hàn Đông phát biểu” chứ không nói “mời Hàn Đông ra chỉ thị quan trọng”, bởi trước đó cô đã mời Tiêu Vọng Nhạc ra chỉ thị quan trọng rồi.Trong tràng vỗ tay nhiệt liệt, Hàn Đông ấn nút micro trước mặt, không nhanh không chậm nói:- Kính thưa Trưởng ban Tiêu, các đồng chí, hôm nay tôi rất vinh hạnh ngồi tại đây…Phần phát biểu của Hàn Đông chỉ khoảng 10 phút, chủ yếu là biểu đạt 3 nội dung: Một là cảm ơn sự tín nhiệm của Tỉnh ủy, hai là bày tỏ ý chí nhất định đoàn kết bộ máy khi ở thành phố Vinh Châu, cố gắng thúc đẩy các mục công việc tiến về phía trước, ba là đề ra một chút hi vọng, mong mỏi mọi người về sau phối hợp công việc với hắn.Lúc Hàn Đông nói ra hai chữ “cám ơn”, người ngồi nghe phía dưới hơi ngỡ ngàng.Bọn họ còn chưa quen với một Bí thư Thành ủy phát biểu ngắn gọn như thế.Đừng nói là Bí thư Thành ủy, ngay đến cả Chủ tịch thành phố, Chủ tịch huyện, bình thường khi phát biểu, nói chưa đủ nửa giờ đồng hồ là vẫn chưa kết thúc.Cho nên lúc này nghe Hàn Đông nói chừng 10 phút là đã giảng xong, tự nhiên mọi người không kịp phản ứng,Tuy nhiên rất nhanh liền có người giơ tay vỗ tay, và Hội trường lớn lập tức vang lên tiếng vỗ tay rầm rầm như sóng vỗ không ngớt.Tiếng vỗ tay này, mãnh liệt hơn bất kỳ lần vỗ tay trước kia.Ban đầu vốn có rất nhiều người đã chuẩn bị phải chịu đựng một trận, kết quả Hàn Đông kết thúc bài phát biểu nhanh như vậy, thật cũng khiến mọi người nhiều bất ngờ, lại có chút phấn khích.Theo sau đó, Phó bí thư quyền Chủ tịch thành phố Khương Vinh Quang phát biểu một bài. Gã vốn đã chuẩn bị một bài, theo lệ thường cũng định nói khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ.Nhưng Hàn Đông chỉ nói chừng 10 phút, nên gã cũng chỉ còn cách bớt lược bài phát biểu của mình lại một chút, lược bỏ đi những câu nói khách sáo, vô nghĩa ở đoạn giữa.Một loạt phát biểu xong xuôi, buổi Đại hội bổ nhiệm xem như kết thúc.Bây giờ Hàn Đông chính thức trở thành Bí thư Thành ủy thành phố Vinh Châu, hắn dùng thân phận chủ nhân mời Tiêu Vọng Nhạc ở lại dùng cơm.Tiêu Vọng Nhạc vui vẻ đồng ý, Trưởng ban thư ký Thành ủy Tào Tư Hào sớm đã cho văn phòng Thành ủy chuẩn bị bàn tiệc rồi.Đoàn người vây quanh Tiêu Vọng Nhạc đi vào nhà khách Thành ủy, Tiêu Vọng Nhạc ngồi vào vị trí khách chính, Hàn Đông ngồi ở bên cạnh y, hai người thỉnh thoảng lại trao đổi với nhau rất thân mật.Những người ngồi chung bàn khác cơ bản đều trở thành người tiếp khách, cũng không có lời gì để nói.Không phải bọn họ không có lời gì để nói, chủ yếu là Tiêu Vọng Nhạc không nói chuyện với bọn họ được bao nhiêu.Tiêu Vọng Nhạc là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, trong tay nắm giữ mũ quan của rất nhiều người. Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy quản lý khoảng 200-300 cán bộ cấp Giám đốc sở, cán bộ cấp Phó giám đốc sở lại càng nhiều hơn.Tỉnh Tây Xuyên có hơn 20 thành phố cấp 3, chỉ tính riêng số cán bộ Bí thư Thành ủy, Chủ tịch thành phố có thực quyền cấp Giám đốc sở đều đã hơn 50 người rồi.Mặc dù nói lãnh đạo Tỉnh ủy đều nên ghi nhớ cán bộ cấp Giám đốc sở có thực quyền, nhưng Tiêu Vọng Nhạc là Trưởng ban Tổ chức cán bộ, có ưu thế biết trước nên trong lòng cũng ghi nhớ, chú ý đến những cán bộ cấp Giám đốc sở đó. Mặt khác, lùi mười nghìn bước mà nói, ngoại trừ Bí thư Thành ủy, Chủ tịch thành phố là cấp Giám đốc sở ra, toàn tỉnh có nhiều cán bộ là Phó bí thư thành phố cấp 3 cũng nên ghi nhớ. Còn về cán bộ cấp Phó giám đốc sở bình thường, thậm chí là Ủy viên thường vụ Thành ủy cấp Phó giám đốc sở, tuy Tiêu Vọng Nhạc cũng sẽ chú ý nhưng không đến nỗi quan tâm lắm, trừ khi bạn thật sự có gì đó khiến y cảm thấy hứng thú.Người cùng ngồi ăn cơm ngoài Hàn Đông, Dương Lâm Sâm, Khương Vinh Quang, Tương Quân Kỳ ra, những người khác đều là cán bộ cấp Phó giám đốc sở.Chỉ khi bọn họ chúc rượu Tiêu Vọng Nhạc thì y mới nói với bọn họ dăm ba câu.Làm Trưởng ban Tổ chức cán bộ, y cũng hiểu được tình trạng hiện giờ ở thành phố Vinh Châu rất phức tạp, chỉ có thể dùng một từ “loạn” để hình dung miêu tả.Hiện giờ đằng sau các vị lãnh đạo chính – phó ở Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố Vinh Châu gần như đều có bóng dáng lãnh đạo trên Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh.Mọi người đến từ các phe phái khác nhau, chính bởi như vậy từ ngày Hàn Đông lên chức đến nay, hắn sắp phải đối mặt với một sạp chợ vô cùng, cực kỳ phức tạp.“Xem ra, đây là một thử thách tuyệt đối không hề nhỏ với Hàn Đông”Tiêu Vọng Nhạc nghĩ thầm trong lòng.“Có điều rất dễ nhìn ra ông cụ Hàn tràn đầy kỳ vọng vào hắn. Lần này Hàn Đông đồng ý đến đây, đoán chừng cũng là ôm mục đích rèn luyện bản thân mà đến”Làm tới chức vị Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, lại có mối quan hệ khá gần với Nguyên Hằng Kiện, đương nhiên Tiêu Vọng Nhạc biết rõ về thân phận thật của Hàn Đông. Trong mắt y, nếu Hàn Đông cương quyết đòi ở lại thành phố Tân Châu thì chắc cũng không có vấn đề là mấy, nhưng hiện giờ Hàn Đông đến thành phố Vinh Châu - một đầm nước đục này, nhất định là đến vì có triển vọng ở đây rồi.Toàn cảnh bữa tiệc trưa là một bầu không khí hòa bình, tuy nhiên Hàn Đông cũng biết kiểu hòa hợp này chỉ là bề ngoài, trong thâm tâm mọi người có suy nghĩ gì thì hiện giờ vẫn chưa biết được.“Đây tuyệt đối là một đầm nước đục, tuy nhiên mình đã đến đây rồi thì nước có đục hơn cũng chẳng sao.”Dự tiệc trưa xong, Tiêu Vọng Nhạc nghỉ ngơi một lúc rồi dẫn đoàn trở về Thục Đô.Hàn Đông dẫn một nhóm người đến tiễn Tiêu Vọng Nhạc cùng đoàn người rời đi.Đưa tay nhìn đồng hồ một chút, bây giờ là 13h30 phút, còn nửa tiếng nữa mới vào giờ làm việc. Hàn Đông suy nghĩ một chút rồi nói với Trưởng ban Thư ký Tào Tư Hào:- Trưởng ban Thư ký, phòng làm việc của tôi sắp xếp như thế nào?Tào Tư Hào hơi chút sửng sốt, có chút không quen lắm với kiểu vênh mặt hất hàm sai khiến của Hàn Đông, có điều y phục hồi lại tinh thần rất nhanh. Nói trắng ra y là đại quản gia của Thành ủy, Hàn Đông thân là Bí thư Thành ủy, có chuyện gì hỏi y cũng là điều đương nhiên, huống hồ bây giờ Hàn Đông mới đến cũng không thân thuộc lắm với tình hình ở đây.- Bí thư Hàn, văn phòng của anh được an bài ở tầng 4, tôi dẫn anh đi.Tào Tư Hào cung kính đáp.Hàn Đông gật đầu, quay ra nói với mọi người:- Mọi người giải tán thôi, nghỉ ngơi một lúc để buổi chiều còn phải đi làm.Mọi người ào đến chào tạm biệt, Hàn Đông theo Tào Tư Hào đi lên tầng toà nhà Thành ủy.Thật ra Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Vinh Châu đều ở chung một khu nhà lớn. Tòa nhà phía đông là Thành ủy, tòa nhà phía tây là Ủy ban nhân dân thành phố.Giữa hai tòa nhà lớn là một quần thể nhà chỉ có 2 tầng, chủ yếu là bộ phận lái xe, bảo vệ cùng đơn vị phục vụ ở đó.Tào Tư Hào đi một bên nghiêng mình dẫn đường, khuôn mặt mỉm cười giới thiệu với Hàn Đông:- Bí thư Hàn, văn phòng của anh ở tầng 4 dựa vào hướng đông, đồ dùng nội thất bên trong đều được thay mới hết…Hàn Đông gật đầu thản nhiên, nhìn từ góc độ của hắn bây giờ nhìn Tào Tư Hào, nụ cười của Tào Tư Hào không được chân thành lắm, sắc mặt y trắng khiết, ánh mắt thì không ngừng để lộ ra sự sâu xa.Khi Đàm Ngưng Hào còn tại vị, Tào Tư Hào chính là Ủy viên thường vụ - Trưởng ban Thư ký. Nhưng khi Đàm Ngưng Hào gặp rắc rối bị bắt giam thì y không bị liên quan, đã minh chứng cho thủ đoạn của người này.Tuy rằng Hàn Đông không có giao lưu nhiều với Tào Tư Hào, nhưng cũng biết y là người mạnh mẽ. Trong cùng lúc Tào Tư Hào lấy được lòng tin của Đàm Ngưng Hào, y lại không để mình vướng vào những chuyện rắc rối của Đàm Ngưng Hào, điều này là cực kỳ đáng quý, không phải người bình thường nào cũng có thể làm được.Đối với người như vậy, Hàn Đông cũng hiểu được nếu bản thân hắn muốn mau chóng thu phục được y, chỉ sợ cũng không phải dễ dàng gì.Bởi vậy Hàn Đông cũng không vội vàng tỏ vẻ gì cả, trước hết cứ nghe ngóng, xem xét trước đã, đồng thời dùng thái độ quang minh chính đại đối đãi mối quan hệ giữa hai người. Ít ra Tào Tư Hào không gây ra được bao nhiêu sóng gió, dù sao vị trí của y quyết định quyền lực của y, cũng bị hạn chế ở khá nhiều khía cạnh.Đi đến phòng gần phía đông nhất ở tầng 4, Tào Tư Hào lấy từ trong túi ra một chùm chìa khóa, mở cửa phòng làm việc, bày ra tư thế xin mời, nói:- Bí thư Hàn, anh xem văn phòng làm việc này có thích hợp hay không, có căn dặn gì tôi liền bảo người điều chỉnh lại…Đây là một căn phòng ghép, không khác biệt lắm với phòng làm việc của Hàn Đông tại thành phố Tân Châu, chỉ là nội thất trong phòng đều là mới. Gian phía ngoài là phòng làm việc của Thư ký, có tủ đựng đồ, bàn ghế làm việc.v.v. Đi vào gian bên trong là một phòng khách lớn, sát bên trái là bàn làm việc bằng gỗ thật, rộng rãi, trên bàn có gắn cờ tổ quốc. Bên phải căn phòng là khu vực tiếp khách, có bàn ghế sofa bằng da thật, bộ ấm chén pha trà.Đằng sau bàn làm việc có treo quốc kỳ và bản đồ thành phố Vinh Châu, chếch bên cạnh là một cánh cửa nhỏ thông với gian nghỉ ngơi và phòng vệ sinh.Hàn Đông ngắm nhìn một chút, tuy nội thất trong phòng cơ bản đều là mới, nhưng bố cục tổng thể thì trang nhã, không có bày biện hoa hòe hoa sói. Xem ra trong lúc Tào Tư Hào cho nguời bố trí, bày biện căn phòng, Tào Tư Hào đã phải bỏ ra không ít tâm sức.Mặt khác, Hàn Đông nhớ lại lúc trước Tào Tư Hào lấy từ trong túi ra chùm chìa khóa mở cửa căn phòng này, mà lại không phải gọi điện thoại bảo người đem chía khóa đến đây, hắn liền cảm giác được người này là một người cực kỳ chu đáo, trước khi dẫn mình đến xem phòng làm việc đã chuẩn bị sẵn chìa khóa, làm việc đâu ra đấy.- Đại khái cứ vậy đi…Hàn Đông gật đầu nói.Tào Tư Hào gật đầu, hỏi:- Bí thư Hàn, về phần ứng cử viên vị trí Thư ký và tài xế riêng cho anh, anh có yêu cầu gì…?Hàn Đông nói:- Thư ký thì tôi chuẩn bị đưa Trưởng phòng Tổng hợp Khổng Phàm Chi từ văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố Tân Châu đến, còn tài xế thì anh giới thiệu cho tôi một người đi…Hiện giờ, Hàn Đông dần dần cảm thấy đầy hứng thú với Tào Tư Hào, cũng muốn xem y xử lý ra sao.Tào Tư Hào vừa ghi chép lại lời của Hàn Đông, vừa nói:- Bí thư Hàn, vậy tôi lập tức cho người điều đồng chí Khổng Phàm Chi đến. Đợi một chút tôi chọn ra 2 tài xế, anh xem qua rồi quyết định nhé…Hàn Đông đáp:- Cũng được…Tào Tư Hào liền hỏi tiếp:- Bí thư Hàn, anh còn căn dặn gì nữa không?Hàn Đông suy nghĩ, rồi nói:- Tạm thời không có. Lát nữa anh thông báo cho mọi người, ngày mai 2h30 chiều mở họp Hội nghị thường ủy, buổi hội ý công việc của mọi người…- Vâng, thưa Bí thư Hàn. Không còn chuyện gì nữa tôi xin phép cáo lui.Tào Tư Hào nói khách sáo.Thấy Hàn Đông gật đầu, y liền lui ra ngoài. Tuy nhiên, nhanh sau đó y lại bưng vào một chén trà, nói:- Bí thư Hàn, mời anh dùng trà trước đã.- Vất vả cho anh rồi.Hàn Đông nở nụ cười tươi, Tào Tư Hào đúng là cẩn thận ghê. Nếu có thể thu phục thành người của mình, vậy thì công việc ở thành phố Vinh Châu sẽ thoải mái hơn rất nhiều.