- Chủ tịch Hàn, đây là bản quản lý dự thảo về quỹ khuyến học của tập đoàn Thịnh Thế, mời Chủ tịch Hàn xem quaPhí Nguyệt Phi cười dài nóiĐộng tác của cô ta đúng là rất nhanh, ngày hôm sau nghi thức ký quỹ đã hoàn thành biện pháp quản lý rồi.Thấy Phí Nguyệt Phi tích cực làm việc như vậy, Hàn Đông tự nhiên rất vui.Tiếp đó Phí Nguyệt Phi đưa bản thảo qua, Hàn Đông tự nhìn một lượt, cảm thấy không có vấn đề gì, liền nói:- Tôi không có ý kiến, nhưng mà phương pháp quản lý này Chủ tịch Phí nên cùng tập đoàn Thịnh Thế trao đổi một chút, cho dù tập đoàn Thịnh Thế nói là giao toàn quyền quản lý quỹ cho Ủy ban nhân dân thành phố nhưng công tác của tôi phải làm vững chắc đảm bảo việc quản lý quỹ không có bất kỳ sơ sót gì.Phí Nguyệt Phi cười nói:- Chủ tịch Hàn, phương án này chính là tôi làm cho người cùng tập đoàn Thịnh Thế liên hợp định ra đấy.- Ồ, Chủ tịch Phí làm việc đúng là khá tỉ mỉHàn Đông tán thưởng một câu, lập tức ký tên lên bản phương pháp quản lý.Phí Nguyệt Phi nghe được Hàn Đông tán thưởng cũng vui vẻ trong lòng.Cô hiện tại là một lòng một dạ tập trung vào công việc, hy vọng thông qua công việc có thể được Hàn Đông coi trọng.Tuy vừa rồi lời nói của Hàn Đông rất bình thản nhưng chí ít cho thấy trong lòng Hàn Đông rất hài lòng với mình.Sau khi Phí Nguyệt Phi đi khỏi, Hàn Đông ngẫm nghĩ một chút rồi gọi điện cho Trưởng ban tổ chức cán bộ Khương Tùng Thần cùng ông ta nói chuyện một lát, tìm hiểu một chút tình trạng của phó chức khu huyện bên dưới, tiện thể xác định đại khái vị trí của Trương Tự Miễn.Tuy Chu Chính vẫn chưa trả lời, Hàn Đông tạm thời vẫn không biết Khổng Phàm Chi con người này phẩm chất thế nào, nhưng Hàn Đông đã quyết định để Trương Tự Miễn đi, vừa rồi hắn hỏi thăm Khương Tùng Thần chính là muốn tìm hiểu có vị trí nào thích hợp không.Khương Tùng Thần làm Trưởng ban tổ chức cán bộ, đối với cán bộ toàn thành phố cấp cục phó trở lên, căn bản trong lòng đều có chút hiểu biết, Hàn Đông vừa hỏi y liền liệt kê ra ba bốn vị trí có thể thích hợp.Hàn Đông liền từ mấy vị trí mà Khương Tùng Thần liệt kê ra chọn một cái, chuẩn bị vài ngày nữa mở hội nghị thường vụ triển khai thực hiện.Mà giờ phút này, Trương Tự Miễn ngồi bên ngoài tâm thần bất định, trong đầu đều là thân hình trắng nõn mềm mại của Vũ Lan.Trong khoảng thời gian này, Trương Tự Miễn và Vũ Lan lửa tình nồng cháy, hầu như là cách một ngày phải hẹn hò một lần, cho dù buổi tối không thể ở cùng nhau, thì ban ngày cũng phải gọi điện tán gẫu một hồi.Mà Trương Tự Miễn tự mình cũng cảm thấy như thân thể bị vùi lấp trong vũng bùn khó có thể kìm chế, y cũng biết như vậy rất không tốt, cho dù có muốn cùng Vũ Lan duy trì quan hệ, nhưng cũng không thể gặp mặt thường xuyên như vậy, cứ tiếp tục thế này, nói không chừng lúc nào đó sẽ xảy ra chuyện.Chỉ tiếc thân kìm hãm trong bể dục, có lúc trong lòng hiểu rõ, nhưng muốn rút ra lại là chuyện khác.Đương nhiên, nếu như y biết vì mối quan hệ của mình với Vũ Lan mà bị Hàn Đông hoàn toàn bỏ rơi, trong lòng nhất định sẽ hối hận tới chết.Dù sao sắc đẹp và quyền lực đem mà so sánh, đặc biệt đối với một người đàn ông lăn lộn trong quan trường một thời gian mà nói, quyền lực cao hơn tất cả, thử nghĩ nếu Trương Tự Miễn không phải là thư ký của Hàn Đông thì Vũ Lan có chủ động nhào vào ôm lấy không?Hiện tại Trương Tự Miễn cũng mơ hồ cảm giác được Vũ Lan không phải là không có yêu cầu, tuy bây giờ lâu lâu lại có một yêu cầu nhỏ nhưng ai biết sau này cô ta có thể có những yêu cầu ngày càng quá đáng không.Chính vì như vậy, trong lòng Trương Tự Miễn hiện giờ cực kỳ mâu thuẫn, muốn ngừng mà không ngừng được.Buổi chiều đi làm không bao lâu, Chu Chính liền tới văn phòng của Hàn Đông.- Lãnh đạo, đã điều tra rõ ràng rồiChu Chính ngồi xuống nói- Người này học cùng trường với lãnh đạo, là sinh viên hàng đầu của đại học Yến Kinh, học triết học đấy, hình như cùng cấp với lãnh đạo, con người y khá ngay thẳng, vốn là Phó trưởng phòng của thành đoàn, hình như lúc trước đắc tội với ai, bị điều đi làm Phó bí thư đoàn ủy quận Cao Bằng, làm như vậy được bốn năm rồi, với lại ở đoàn ủy không có thực quyền gì, vợ làm việc ở cục thành phố Lâm Viên, mới có một đứa con, tổng thể mà nói ấn tượng mọi người đối với y là một con người chính trực có hơi cổ hủHàn Đông cười cười nói:- Điều tra thật là cặn kẽ đấy, tạm thời cứ như vậy đi.- Được, vậy tôi xin cáo từChu Chính đứng dậy nóiHàn Đông gật gật đầu, đợi Chu Chính đi khỏi, Hàn Đông lấy bài văn của Khổng Phàm Chi ra đọc lại một lần, từ trong lời văn cảm thấy được y chắc không phải là người nóng nảy, dù sao y ngồi chức vị Phó bí thư đoàn ủy quận Cao Bằng đã ba bốn năm, đoán chừng coi như là lòng chính nghĩa có mãnh liệt cũng bị mài mòn nhiều. Con người như vậy Hàn Đông cho rằng cũng không tệ.Một mặt, bởi vì bị lạnh nhạt nhiều năm, y khẳng định không giống lúc mới bắt đầu làm quan, hăng hái chính nghĩa trong mắt mọi người giống như một kẻ ngốc, bất kể là làm việc hay suy nghĩ, khẳng định là phải chín chắn và vững chắc nhiều, mặt khác, y có lòng chính nghĩa, ít ra cũng không phải là người xấu, còn có một điểm, người này tốt nghiệp khoa triết đại học Yến Kinh, khẳng định là không ngu ngốc, hơn nữa so với người thường thông minh không ít, người tốt nghiệp triết học lại có mấy người là ngu ngốc chứ.Cho nên, hiện tại Hàn Đông đã có tám phần ý đồ muốn Khổng Phàm Chi làm thư ký cho mình, đương nhiên cuối cùng được hay không còn phải đợi gặp mặt tìm hiểu mới nói, mà muốn gặp Khổng Phàm Chi, phải đợi an bài Trương Tự Miễn xong đãCòn một tuần nữa là Tết nguyên đán rồi, trước Tết, Thành ủy sẽ mở một lần hội nghị thường vụ, một là thảo luận sắp xếp nhân sự, hai là tiến hành sắp xếp việc trong thời gian TếtThứ năm, thành phố Tân Châu mở cuộc họp thường vụ.Cuộc họp lần này, Hàn Đông và Bành Y Vinh liên kết với nhau, căn bản là cho những nhân sự cần sắp xếp làm cho xong hết.Lần này chủ yếu thảo luận vấn đề sắp xếp nhân sự liên quan đến mỏ than ở huyện Vũ An, theo ý của Hàn Đông là phải thành lập một tổ lãnh đạo việc khai thác mỏ than, bản thân Hàn Đông làm tổ trưởng, do Phó chủ tịch Vương Hiểu làm phó tổ trưởng, đồng thời công việc cụ thể do văn phòng đến chấp hành, chủ nhiệm văn phòng thì do Bí thư huyện Vũ An Sầm Nam Dịch đảm nhiệm, Phó chủ nhiệm là Tả Nhất Sơn và hai Phó chủ tịch huyện Vũ An khác.Sắp xếp như vậy hoàn toàn khiến cho người của Hạ Kim Cường đứng ngoài việc khai thác mỏ than.Hạ Kim Cường tuy trong lòng buồn bực nhưng cũng không còn cách khác.Hội nghị thường vụ lần này thực tế là nối tiếp của hội nghị lần trước, Hàn Đông và Bành Y Vinh liên thủ, Hạ Kim Cường chỉ có thể nhịn, sau hội nghị cùng lắm về ném tách trà mà thôiĐồng thời, Hàn Đông còn đề xuất cho Trương Tự Miễn đến huyện Thúy Sơn là Phó chủ tịch huyện.Huyện Thúy Sơn ở thành phố Tân Châu cũng khá lạc hậu, bên ngoài phía tây thành phố Tân Châu, tuy tài nguyên thủy lực tương đối phong phú nhưng không được khai thác.Trên thực tế, Hàn Đông vẫn để lại cho Trương Tự Miễn một con đường lui, nếu như y có thể hiểu được về sau làm tốt mọi việc, tương lai ở huyện Thúy Sơn cũng có khả năng làm nên chuyện.Đương nhiên, về sau Trương Tự Miễn coi như tỉnh ngộ, có thể cắt đứt quan hệ với Vũ Lan, nỗ lực làm việc không, thì chủ yếu là dựa vào sự cố gắng của y.Hội nghị thường vụ kết thúc, Ban tổ chức cán bộ Thành ủy liền thông báo Trương Tự Miễn đến nói chuyện.Nhận được thông báo, sắc mặt Trương Tự Miễn nhất thời trở nên tái nhợt.Tuy rằng Ban tổ chức cán bộ tìm đến nói chuyện có thể là chuyện tốt, nhưng y hiện tại là thư ký của Hàn Đông, Ban tổ chức cán bộ đột nhiên tìm y nói chuyện, vậy khẳng định là không phải chuyện tốt.- Chủ tịch Hàn, vừa mới nhận thông báo của Ban tổ chức cán bộ muốn tôi đi một chuyếnTrương Tự Miễn tự trấn an bước vào văn phòng của Hàn Đông cung kính nóiGiờ phút này cho dù y cố gắng khống chế nhưng khi nói chuyện vẫn có một chút âm run.Hàn Đông nghe thấy, gật gật đầu nói:- Đi đi, lần này cho anh đi huyện Thúy Sơn, hy vọng anh có thể làm việc một cách thực tế, làm nên sự nghiệp.Trương Tự Miễn đã hiểu ra, đóan chừng Hàn Đông đối với mình có gì đó không vừa lòng, nếu không bản thân làm thư ký cho hắn đã một hai tháng, hắn sao lại điều mình xuống phía dưới chứ.Y cũng là vừa được thăng làm cấp phó cục không bao lâu, do đó hiểu ra lần này điều xuống dưới, là không thể được đề bạt làm cấp Cục trưởng rồi, cũng không biết Hàn Đông sắp xếp bản thân tới huyện Thúy Sơn để làm gì, nếu như không thể vào thường ủy, vậy cuộc sống sau này sẽ không dễ dàng rồi.Từ văn phòng Hàn Đông bước ra, Trương Tự Miễn sắc mặt tái nhợt, y cứ nghĩ rốt cuộc là có chuyện gì khiến Hàn Đông quyết tâm bỏ rơi mình.Y vốn là muốn ở bên cạnh Hàn Đông giải quyết cấp Cục trưởng, hiện giờ xem ra chỉ sợ cấp Cục trưởng sau này khó càng thêm khó rồi.Dù sao y từng làm thư ký của Hàn Đông lại bị Hàn Đông vứt bỏ, vậy tương lai muốn có bước tiến, độ khó cũng sẽ không nhỏĐi đến cầu thang, gặp các nhân viên văn phòng đều khách khí chào y, gọi y là chủ nhiệm TrươngTrương Tự Miễn có chút xây xẩm đi đến Ban tổ chức cán bộ, Khương Tùng Thần đích thân tiếp y, cùng y nói chuyện hơn hai mươi phút, coi như là hoàn thành quá trình nói chuyện của tổ chức.Nhìn thấy Trương Tự Miễn biết vị trí và sắp xếp của mình xong, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, Khương Tùng Thần trong lòng thầm nghĩ:- Trương Tự Miễn này không biết có chỗ nào khiến Chủ tịch Hàn không vui, đúng là bỏ lỡ một cơ hội tốt.Từ ban tổ chức cán bộ đi ra, trong đầu Trương Tự Miễn trống rỗng, để mình đi huyện Thúy Sơn làm một Phó chủ tịch tầm thường, ngay cả Ủy viên thường vụ cũng không phải, tuy cấp bậc không khác lắm nhưng so với địa vị bây giờ hoàn toàn cách biệt một trời- Rốt cuộc là nguyên nhân gì chứ?Trương Tự Miễn trong lòng không ngừng suy nghĩLúc này điện thoại di động bên hông y rung lên vài cái rồi hết, đây chính là cách liên lạc giữa y và Vũ Lan, nếu Trương Tự Miễn có thời gian sẽ trả lời cho Vũ Lan.Trương Tự Miễn lấy điện thoại ra nhìn một chút trong lòng bỗng nảy lên một ý nghĩ:- Chẳng lẽ Chủ tịch Hàn biết mình và Vũ Lan….Lập tức sắc mặt y trở nên trắng bệt, chân lảo đảo, chút nữa là ngã, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng.