Tuy Tần Phương đưa cho Hàn Đông chỉ là một tấm thẻ khách vip, nhưng có thể nói giữa Hàn Đông và Tần Phương chính thức thiết lập mối quan hệ hợp tác. Tần Phương tỏ ra rất vui mừng, cùng mọi người chạm một vòng rượu, sau đó liền cáo từ đi ra ngoài, và trước khi đi còn miễn hóa đơn tối ngày hôm nay. Chờ Tần Phương rời khỏi, Hàn Mạn Lương liền nói: - Hàn Đông, Tần Phương là con dâu của tổng cục hậu cần nhà họ Miêu, hình như là vừa mới kết hôn chồng cô ta liền xảy ra chuyện, vẫn ở góa. Có điều việc kinh doanh Miêu gia, hình như đều là do cô ta xử lý, ngoài hội sở ra, ngoài ra còn có rất nhiều sản nghiệp. Hàn Đông gật đầu nói: - Em biết ngay cô ta không đơn giản. Hàn Mạn Lương nói: - Người phụ nữ này như là người phát ngôn kinh doanh của Miêu Gia, trong tay còn nắm nguồn tài nguyên khổng lồ của tổng hậu, nhưng không giống mặt ngoài đơn giản của cô ta. Chuyện của cậu anh vốn không muốn lắm lời, có điều người phụ nữ này em phải cẩn thận một chút mới được. Nói đến chính sự, Hàn Mạn Lương đúng là nghiêm túc. Hàn Đông khẽ mỉm cười, dù sao cũng là máu mủ tình thâm, tuy Hàn Mạn Lương bìng thường lăng nhăng, nhưng việc của mình anh ta vẫn để ý. - Yên tâm đi, em có chừng mực. Hàn Đông nói, nghe Hàn Mạn Lương nhắc đến, hiện giờ Hàn Đông đã biết được bối cảnh đằng sau của Tần Phương, thượng tướng Miêu Đức Thanh - trưởng ban tổng cục hậu cần quân ủy, đến nay tuổi tác cũng không phải quá lớn, thật có triển vọng đấy. Và Hàn Đông cũng dần hồi tưởng một ít ký ức về Miêu Đức Thanh, khi kiếp trước, dường như cuối cùng Miêu Đức Thanh dừng lại ở vị trí bộ trưởng bộ tư lệnh. Nguyên nhân rất đơn giản, chủ yếu là vì Miêu Đức Thanh từ tổng cục hậu cần từng bước đi lên, lại làm nhân vật số một nhiều năm ở tổng cục, trong tay nắm giữ rất nhiều tài nguyên, một người ở một phương diện mà nắm giữ quá nhiều, đương nhiên cũng mất đi rất nhiều thứ ở phương diện khác, chính vì Miêu Đức Thanh khống chế quá nghiêm mật ở tổng hậu, cản trở rất nhiều đường của người tài, nên muốn tiến triển trên con đường làm quan, dĩ nhiên là trở ngại trùng trùng rồi. Mà hiện tại, Miêu Đức Thanh tuy vừa từ phó trưởng ban tổng cục hậu cần lên làm trưởng ban, nhưng anh ta dựa vào thanh danh của bố, ở tổng hậu kinh doanh lâu như vậy, hiện giờ chắc hẳn đã khống chế hoàn toàn thế cục tổng hậu, chỉ là hiện giờ tuy anh ta rất ổn, nhưng nhanh chóng sẽ có vấn đề xuất hiện, chỉ có điều đến lúc đó anh ta hối hận không kịp thôi. “Đây có lẽ là đạo lý thịnh quá mà suy, nếu nhất mực tiến tiếp, kết quả nhất định sẽ là trượt dốc, thảo nào lão thái gia để hắn suy nghĩ về con đường trung dung.” Hàn Đông nghĩ thầm, đạo lý này đặt trên con đường làm quan của một thanh niên đang đắc ý, có lẽ cũng không phải dễ dàng hiểu được, nhưng Hàn Đông là người của hai thế giới, lại vừa được lão thái gia chỉ bảo, đương nhiên rất nhanh nghĩ thông suốt, sau thịnh thế phồn vinh, thường chính là suy bại, ví dụ trong lịch sử cũng không ít, lấy triều Thanh mà nói đi, cái gọi là Càn Long thịnh thế, chính vì suy sụp không thể xoay chuyển được. Thấy Hàn Đông ngồi đó, dường như đang trầm tư, Hàn Mạn Lương và Bạch Vũ Giai đều không nói gì, tránh làm phiền hắn. Hàn Đông suy tư một hồi, đã hoàn toàn nghĩ thông suốt, đồng thời cũng đại khái hiểu được vì sao Tần Phương cô ý tạo quan hệ tốt với mình, có lẽ cô ta là người thông minh, đã thấy được một số nguy cơ. Dù sao nếu cô ta rất được Miêu gia coi trọng, làm người phát ngôn bên ngoài cho việc kinh doanh của Miêu gia, vậy những người để ý đến cô ta chắc hẳn không ít, nên cô ta phòng ngừa chu đáo cũng là tốt. Ngẩng đầu lên, Hàn Đông nói: - Anh Lương Mạn, em biết anh có không ít bạn bè ở Yến Kinh, anh mở công ty, kết giao với người ở các phương diện cũng là bình thường, cho dù là việc gì, không cần tham gia quá sâu. Về phần kết giao bạn bè mà nói, em kiến nghị anh bốn chữ, đó chính là “Quang minh chính đại”, bất kể là người, hay việc, chỉ cần phù hợp bốn chữ này, bất luận anh chơi thế nào, cũng sẽ không có việc gì. Hai người vốn là anh em, hơn nữa tuổi của Hàn Mạn Lương còn lớn hơn Hàn Đông, lẽ ra cũng không cần Hàn Đông nói những cái này, có điều Hàn Đông vì muốn tốt cho Hàn Mạn Lương, cũng không nhịn nổi nhiều lời. Hàn Mạn Lương mặt đầy nghiêm túc gật đầu nói: - Hàn Đông yên tâm đi, anh chơi là chơi, nhưng đều có chừng mực, tuyệt đối không làm càn, cũng không kéo chân em. Hàn Đông cười nói: - Cũng không tồn tại việc anh kéo chân em, chúng ta là người thân, đương nhiên chiêu ứng lẫn nhau, hy vọng mọi người có thể qua được ngày càng tốt hơn. Bạch Vũ Giai ngồi một bên, thấy hai anh em ngồi nói chuyện bên đó, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, cô cũng từng xem vài tiểu thuyết, trong những gia tộc quyền quý con cháu dường như quan hệ không được ấm áp như này. Không bao lâu, Tiêu Bối Bối liền tới, cô mặc áo lông màu trắng, tôn lên gò má trắng như tuyết, trong suốt như ngọc, cô bé này càng ngày càng xinh đấy. - A, anh Đông anh vừa đến đã chạy đến đây hưởng thụ rồi. Kế tiếp, Hàn Mạn Lương lại lấy điện thoại mời những người bạn thường ngày thân thiết với anh ta đến, có Hàn Đông ở đây, những người kia đương hiên rất là vui vẻ chạy đến rồi. Tuy tuổi tác của những người này với Hàn Đông ngang nhau, thậm chí có người còn hơn Hàn Đông một hai tuổi, nhưng thân phận địa vị thì không cách nào đánh đồng cùng Hàn Đông được, tuy nhiên Hàn Đông rất hiền hòa với bọn họ, nói chuyện uống rượu, như là với bạn bè vậy, như vậy khiến cho bon họ tự nhận mình là con ông cháu cha cũng vô cùng vui mừng. Hàn Đông từ lời nói của lão thaí gia, ngộ thêm một bước nữa của đạo lý, đó chính là phải đoàn kết tận dụng khả năng dùng người, những con ông cháu cha kia, đằng sau lưng có không ít thế lực, tuy rằng tốt xấu lẫn lộn, nhưng lúc cần dùng đến vẫn phải dùng tới, Hàn Đông cũng không yêu cầu dùng những người kia ngay lập tức, nhưng từ bây giờ bắt đầu tiếp xúc một chút cũng tốt. Nghỉ tết ở Yến Kinh mấy ngày nay, Hàn Đông bái kiến các vị bề trên, cùng họ tiến hành nói chuyện sâu sắc. Mặt khác, Hàn Đông còn cùng gặp mặt vài lãnh đạo quan trọng của Hàn hệ, trong đó bao gồm phó trưởng ban tuyên giáo trung ương Phan Tử Tân. Hàn Đông mơ hồ biết, Phan Tử Tân này, chỉ sợ rất nhanh sẽ tiến thêm một bước nữa, đứng trong hàng ngũ trung tâm quốc gia, trở thành trưởng ban tuyên giáo trung ương. - Như vậy tính ra đại hội Đảng sang năm, ngoại trừ việc ông ngoại tiến thêm một bước nữa trở thành ủy viên thường vụ, ngoài ra còn có thêm một ủy viên bộ chính trị, lực lượng của Hàn hệ, thoắt một cái tăng lên đáng kể. Trên máy bay về Thục Đô, Hàn Đông thầm suy nghĩ về tình trạng hiện giờ của Hàn hệ, trong lòng cũng rất vui, rất nhanh Hàn hệ đã có thêm hai nhân vật quyền lực rồi, mà hơn nữa trước đây hai ủy viên bộ chính trị, lại có một ủy viên thường trực, ba ủy viên thế lực, như vậy thực lực tại thể chế Trung Hoa, cũng coi như không tồi, hoàn toàn vượt qua kiếp trước nhiều. Hết thảy sự biến hóa này, đương nhiên có liên quan mật thiết với Hàn Đông, có thể nói Hàn Đông chính là nguyên nhân, Hàn hệ mới có thể phát triển tốt như vậy. Mười giờ, máy bay hạ cánh, Hàn Đông đi ra sân bay, Tả Nhất Sơn và Vu Đại Lực đã chờ ở cửa. Trở về thành phố Thục Đô, đã là chiều rồi, Hàn Đông không lập tức đi làm, thời gian nửa ngày, Hàn Đông muốn nghỉ ngơi một chút. Có điều, Hàn Đông biết muốn nghỉ ngơi cũng không được. Xe của hắn vừa di chuyển, sớm đã có nhiểu người chú ý đến. Vừa mới ngồi một lúc, điện thoại của Hàn Đông lại vang lên, lấy điện thoại ra xem là Trương Vân Bình gọi tới, trong điện thoại anh ta nói: - Bí thư Hàn anh về rồi, mọi người đều đang đợi anh triệu tập kìa, thế nào, buổi tối họp mặt ở Thanh Vân sơn trang, tất cả mọi người đều đợi. Hàn Đông cười cười rồi nói: - Vậy được rồi, tôi cũng muốn cùng mọi người uống một chén. Trên đường về, Hàn Đông nghĩ rất nhiều, chủ yếu là làm thế nào làm tốt công việc tiếp sau. Lời của lão thái gia luôn hiện lên trong đầu Hàn Đông, làm thế nào dùng người, bồi dưỡng người cho tốt, đây là chuyện quan trọng, bản thân tuy không phải là nhân vật số một ở thành phố Tân Châu, nhưng với thế lực nắm giữ hiện giờ của hắn, bắt tay vào bồi dưỡng người tốt, cũng rất quan trọng, chí ít Hàn Đông không hy vọng sau khi mình rời khỏi Tân Châu, người ở đây đều thành năm bè bảy Đảng. Lấy Vinh Châu làm ví dụ, Hàn Đông cảm thấy mình lúc trước kỳ thực làm được còn chưa đủ, tuy Chu Khải Kiệt đoàn kết những người xung quanh, ở mặt ngoài thành phố xem như là một luồng lực mạnh mẽ, nhưng vì không phải là bí thư thành ủy hoặc chủ tịch thành phố, cho nên cuối cùng vẫn bị chèn ép, tan rã, nếu lần này không phải Nguyên Hằng Kiện ra tay, bọn họ ở Tân Châu cũng không biết chịu đến lúc nào. Đương nhiên có liên quan đến sự phát triển của Hàn Đông, dù sao trước đây cấp bậc của Hàn Đông quá thấp, người được bồi dưỡng cũng không cao mấy. Nhưng hiện giờ khác rồi, bản thân Hàn Đông hiện đã là nhân vật số ba của thành ủy, dòng chính quay xung quanh đều là những cán bộ thực quyền cấp phó giám đốc sở, chỉ cần thao tác thật tốt, lại thêm một hai cấp giám đốc sở, tương lai khi hắn rời khỏi Tân Châu, để nắm được đại cục của Tân Châu, tình hình sẽ không giống với lúc trước rồi. Hàn Đông biết vấn đề phát triển của mình, cũng không phải quan tâm quá mức, dù sao thân phận của hắn cũng không giống, chỉ cần dùng kinh nghiệm lý lịch để chịu đựng, cấp giám đốc căn bản cũng không phải là vấn đề. Mấu chốt là nếu để cho người bên cạnh mình, cũng có thể không ngừng trưởng thành và nâng cao mới được. Nếu muốn khiến người khác tiến bộ, biện pháp tốt nhất đương nhiên là làm ra một ít thành tích mới được, chỉ cần có thành tích, vậy đề bạt lên, là dễ thao tác rồi. Cho nên, lần này Hàn Đông quyết định bắt đầu thực thi chế độ đào thải vị trí cuối mà Khương Tùng Thần đề xuất, việc này làm tốt, đã là một thành thích, cũng là một biện pháp tốt để chọn lựa cán bộ ưu tú. Buổi tối, khi Hàn Đông ở chỗ gặp gỡ hội Trương Vân Bình, đem suy nghĩ của mình nói ra: - Năm mới, tôi có một dự định, đó chính là bắt đầu mở rộng chế độ đào thải cán bộ đảng viên sắp đến tuổi, thí điểm trước một chút, sau đó tiến hành mở rộng, để thành phố Tân Châu của chúng ta, lựa chọn ra những cán bộ ưu tú. Mọi người vừa nghe, trong lòng liền vui mừng, xem ra Hàn Đông quay lại sau dịp tết, trong lòng lại có dự định, chuẩn bị làm một trận lớn rồi.