Tới sơn trang Vân Thanh, Hoàng Văn Vận và Hàn Quốc Bình đã đến từ lâu, thấy Hàn Đông và Trương Vân Bình đến cùng nhau, hai người cùng mỉm cười bước lên đón tiếp. Ngoài ra ông chủ của sơn trang Thanh Vân – Dương Thanh Vân cũng đứng bên cạnh tươi cười đón tiếp. Hàn Đông ở thành phố Tân Châu nếu cần ra ngoài ăn cơm, cơ bản đều sắp xếp ở sơn trang Thanh Vân, đồng thời ông chủ Thanh Vân còn sắp xếp cho hắn một phòng riêng. Ông chủ Thanh Vân còn dặn dò người dưới, nếu Hàn Đông muốn dùng phòng riêng, nhất định phải thông báo cho ông ta, để ông ta cũng có thể đến tiếp đãi. - Hoan nghênh Bí thư Hàn và các vị lãnh đạo đến dùng cơm. Dương Thanh Vân cúi chào. Tuy những người này đều là lãnh đạo, nhưng nhìn qua cũng biết Hàn Đông là nhân vật trung tâm, cho nên ông ta nói chuyện cũng rất chú ý, làm rõ vị trí trung tâm của Hàn Đông. Hàn Đông không khỏi mỉm cười, thầm nghĩ rằng ngay cả quán cơm cũng biết thói làm quan. Tuy sơn trang Thanh Vân cũng khá nổi tiếng ở thành phố Tân Châu, hơn nữa quy mô cũng rất lớn. Nhưng nói cho cùng Dương Thanh Vân cũng chỉ là một người buôn bán mở quán ăn mà thôi. - Ông chủ Dương, ông quá khách sáo rồi! Hàn Đông cười nói: - Chúng tôi chỉ đến ăn bữa cơm thôi, còn phải làm phiền ông đích thân đến tiếp đãi. Hàn Đông có vẻ rất khách sáo. Đối với người bình thường mà nói, Hàn đông cũng không cần biểu hiện quyền uy của Lãnh đạo Thành ủy, như vậy chỉ thể hiện ra sự nông cạn của anh mà thôi. Quyền uy của một người, cũng không phải cứ luôn thể hiện bộ dạng uy nghiêm là có thể có được. Dương Thanh Vân luôn giữ vẻ mặt tươi cười khiêm tốn, nói: - Đây là điều nên làm, các vị lãnh đạo đến sơn trang Thanh Vân dùng cơm, là sự khích lệ đối với sơn trang, tôi đương nhiên phải làm công tác phục vụ tốt hơn nữa. Mọi người nghe xong, đều cười ha ha. Trương Vân Bình, Hoàng Văn Vận, Hàn Quốc Bình đều là lãnh đạo Thành ủy. Tuy Dương Thanh Vân là người có chút tiền, nhưng cũng không đến nỗi bọn họ phải quan tâm. Ở một nước mà vị trí quan chức rất được coi trọng như Trung Quốc, đây cũng là một hiện tượng rất bình thường. Bốn người cùng ở trong phòng ăn cơm, còn thư ký và lái xe của bọn họ lại ngồi ăn ở một phòng khác nhỏ hơn. Vừa ăn cơm, vừa nói chuyện. Mọi người đều là người trong thể chế, cho nên cũng đều nói những chuyện trong thể chế. Có những việc có liên quan đến công việc xung quanh họ, có những việc lại hoàn toàn là nói chuyện phiếm. Đương nhiên cho dù là nói chuyện, mọi người cũng luôn có chủ ý, có những thứ được nói khá mơ hồ. - Nào, chúng ta cùng cạn một ly! Hàn Đông cười nói. Vừa rồi từ miệng mọi người hắn nghe ra được một chút ý tứ, đó chính là nhóm người Hoàng Văn Vận đều cho rằng Hàn Đông nên làm mạnh hơn một chút nữa, như vậy khi mọi người liên hợp lại, mới có thể làm được những việc lớn hơn. Đây có lẽ cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Trương Vân Bình mời Hàn Đông ra ngoài ăn cơm hôm nay. Dù sao mọi người đi theo Hàn Đông, đã có được quyền phát ngôn rất lớn trong Thành ủy, vậy đương nhiên cũng hy vọng có được quyền uy lớn hơn nữa. Lòng tham của con người là vô hạn. Người trong quan trường, đối với sự theo đuổi uy quyền mà nói, lại càng không có giới hạn. Nhưng, vị trí mà Hàn Đông đang ngồi, tạm thời cũng không thích hợp để lên giọng quá. Dù sao Hàn Đông cũng chỉ là một nhân vật thứ ba trong Thành ủy, tuy trong tay nắm giữ rất nhiều cán bộ quan trọng, nhưng nói ra cũng chỉ là trợ thủ của Bí thư Thành ủy, có năng lực để làm ra được chiến tích gì chứ? Mặt khác, với cá nhân Hàn Đông mà nói, thành tích của hắn đã không thiếu nữa rồi. Cho dù ở thành phố Tân Châu, Hàn Đông cũng đã làm được một việc quy mô lớn là kinh doanh thành phố, thậm chí đã dẫn đến việc phát sinh một ngành học mới. Thành tích như vậy là điều mà người khác cơ bản làm không được. Điều mà hiện nay Hàn Đông cần chính là, không ngừng củng cố một chút mới được. Đương nhiên, để không khiến những người bên cạnh hắn thất vọng, Hàn Đông khi cần thiết thể hiện sức mạnh, cũng sẽ không hề do dự mà thể hiện ra. - Nhưng, giai đoạn hiện nay, thành phố Tân Châu đã xảy ra rất nhiều việc. Nếu còn làm ra động tĩnh gì lớn, cấp trên chắc chắn sẽ không vui. Hàn Đông uống rượu, trong lòng thầm nghĩ, - Thân trong chốn quan trường, để lại cho mọi người một chút ấn tượng cũng là điều vô cùng quan trọng, quá không an phận, cũng dễ khiến người khác không có thiện cảm. Mục đích ngay từ đầu của Hàn Đông, là muốn kéo gia tộc ra khỏi vận mệnh của kiếp trước. Mà tình hình hiện tại, sự phát triển của Hàn Đông đã hoàn toàn đạt được mục đích của hắn rồi. Nhưng, suy nghĩ hiện tại của bản thân Hàn Đông, lại có chút thay đổi. Đó chính là trong thể chế hiện tại, phải làm nên một sự nghiệp thật sự lớn, cho nên bây giờ hắn phải suy nghĩ từ nhiều mặt. Dù sao, trong thể chế của Trung Quốc, những người cuối cùng có thể đi đến bước này, đều đã có được sự tán đồng từ nhiều mặt. Còn một người quá dễ dàng làm được điều gì đó, không có nghĩa là họ nhận được sự tán đồng từ nhiều mặt. Bây giờ Hàn Đông tuy chỉ là một Phó giám đốc sở nhỏ bé, nhưng danh tiếng của hắn đã không còn nhỏ nữa rồi. Đặc biệt là bây giờ trong lòng những cấp trên, hắn đã có được thanh danh không nhỏ. Vậy thì hắn cần ổn định, bình tĩnh lại, đây cũng chính là một công phu dưỡng thần. Ngay cả như vậy, Hàn Đông cũng không thể kể tình huống này cho đám người Hoàng Văn Vận. Bởi hiện tại họ không hiểu được tình hình thực tế của Hàn Đông, cũng không thể hiểu được cách làm cũng như tính toán của Hàn Đông. Nếu đổi lại là người khác, chỉ cần nắm giữ được quyền phát ngôn, ai mà còn nhẫn nhịn không phát huy chứ? Trương Vân Bình cũng có chút nghi ngờ đối với thái độ của Hàn Đông. Thực tế, trước đó lúc ở trên xe, báo cáo về việc Mã Pháp Sinh, đây chính là một chiêu thăm dò của Trương Vân Bình. Y muốn xem thử thái độ của Hàn Đông, y biết trong tỉnh Hàn Đông ít nhất có đến mấy Ủy viên thường vụ ủng hộ hắn. Bản thân y nói việc đó, nếu Hàn Đông để ý, chắc chắn sẽ có hành động gì đó. Nhưng biểu hiện của Hàn Đông, lại khiến Trương Vân Bình thất vọng. Bởi Hàn Đông chỉ nói mấy câu như việc gì cũng phải có chứng cứ, chứ không hỏi quá sâu về việc này, cũng tức là thái độ của Hàn Đông rất cẩn thận. Thực tế, tin tức tình báo mà Trương Vân Bình nhận được, những tình huống được trình bày ở trên, đã khá tỉ mỉ. Nếu thái độ của Hàn Đông cứng rắn hơn, cũng có thể khiến Ủy ban Kỷ luật tỉnh âm thầm tán đồng. Nhưng ngay cả hỏi Hàn Đông cũng không hỏi tỉ mỉ hơn, Trương Vân Bình liền không nói thêm gì nữa. - Ha ha, Hàn Đông tuy còn trẻ, nhưng tâm tư đó, lại thật sự rất thâm trầm, cũng không biết rốt cuộc hắn suy nghĩ điều gì. Trương Vân Bình âm thầm nghĩ, - Theo lý mà nói mặc dù bây giờ hắn nắm giữ quyền phát ngôn rất lớn. Nhưng đó cũng chỉ là thế chân vạc ba chân mà thôi, lẽ nào hắn không muốn tiến thêm một bước trong việc mở rộng quyền phát ngôn? Trong Thành ủy, những Ủy viên thường vụ Thành ủy ở bên cạnh Hàn Đông có Trương Vân Bình, Hoàng Văn Vận, Hàn Quốc Bình, Trịnh Thi Vĩ, tất cả đã là năm phiếu rồi. Nếu Hàn Đông phát huy sức mạnh, mượn cơ hội này biến Trưởng ban tổ chức cán bộ Mã Pháp Sinh thành người của hắn, cho dù hắn chưa nắm chắc được việc có hơn năm phiếu Ủy viên thường vụ, nhưng là một Phó bí thư quản lý Đảng và quần chúng, quyền lực của hắn được mở rộng đến mức lớn nhất, thì quyền phát ngôn trong vấn đề nhân sự cũng được phát huy lớn hơn nhiều. Chỉ là Hàn Đông không có ý định nắm bắt cơ hội lần này, khiến Trương Vân Bình cảm thấy rất khó hiểu. Thật ra ngay cả lãnh đạo củ của Hàn Đông là Hoàng Văn Vận cũng không hiểu rõ Hàn Đông làm vậy là có ý gì. Nhưng thời gian ông ta cùng làm việc với Hàn Đông khá dài, biết Hàn Đông này mặc dù còn trẻ, nhưng lại điềm đạm hơn bất kỳ ai khác. Có lẽ thái độ âm thầm không phát huy bây giờ của Hàn Đông, cũng đã có suy xét kỹ. Về phần Hàn Quốc Bình, y cũng rất bình tĩnh. Bản thân y là Chính ủy phân khu quân đội, các gút mắc lợi ích với các bên ít hơn rất nhiều. Mà mặt khác, từ nhiều mặt khác nhau, y cảm thấy thân phận Hàn Đông quả thật không hề đơn giản. Y chỉ im lặng đứng bên cạnh Hàn Đông, không suy nghĩ gì thêm nhiều nữa. Y hy vọng nhất là có thể kéo thêm mối quan hệ với Lã Nam Phương, thì tiền đồ phía trước sẽ được mở rộng hơn nhiều. Dù sao tuổi y hiện tại không cao, nếu làm tốt, ít nhất có thể biến hai vạch bốn sao trên vai thành một cái sao lớn! Cơm nước xong, mấy người uống trà một lúc rồi quay về. Trương Vân Bình vẫn ngồi lên xe của Hàn Đông để về, đến cửa tiểu khu Thành ủy, Hàn Đông nói với Trương Vân Bình: - Bí thư Vân Bình, tôi không vào ngồi nữa. - Được, hôm nào có thời gian rảnh tôi mời cậu uống rượu. Trương Vân Bình cười nói. Hàn Đông gật gật đầu: - Đúng vậy, cơ hội còn nhiều, không cần gấp. Những lời này nghe ra không liên quan gì tới việc Mã Pháp Sinh mà Trương Vân Bình nói trước đó, nhưng Trương Vân Bình nghe xong liền hiểu được trong ý tứ của Hàn Đông là đang nói đến chuyện của Mã Pháp Sinh, thậm chí là nói đến vấn đề thế cục của Thành ủy. - Ha ha, tôi bất cứ lúc nào cũng chờ Phó bí thư Hàn chỉ bảo. Trương Vân Bình cười nói, cũng là một lời mà hai ý nghĩa. Nếu Hàn Đông đã quyết định, thì y cũng không cần nói nhiều nữa. Dù sao ngay từ đầu y đã quyết định bất cứ việc gì cũng nghe theo chỉ bảo của Hàn Đông, sau này cũng sẽ không thay đổi. Ngay sáng ngày hôm sau, Hàn Đông vừa đi làm chưa được bao lâu, Tả Nhất Sơn liền tiến vào báo cáo: - Phó bí thư, Cục trưởng cục Xúc tiến đầu tư đến. Từ lúc Tần Bạch Thần được đề bạt lên Phó chủ tịch thành phố, người mới nhậm chức Cục trưởng cục Xúc tiến đầu tư là Bộ Khiết Hoa, người này cũng là người mà Hàn Đông đưa về từ khu mới. Người này là do Hoàng Văn Vận đề cử, thông qua thời gian quan sát của Hàn Đông, năng lực làm việc của y không tồi, đồng thời đối nhân xử thế cũng rất điềm đạm, lại thêm còn trẻ tuổi, cho nên Hàn Đông cũng rất thích, đồng thời là cán bộ mà hắn muốn bồi dưỡng. Rất nhanh, Bộ Khiết Hoa liền được cho vào, y cung kính nói: - Phó bí thư Hàn, chào anh, làm phiền anh làm việc rồi. Hàn Đông khẽ mỉm cười nói: - Ngồi xuống nói đi. Bộ Khiết Hoa nói: - Cảm ơn Phó bí thư Hàn. Sau đó y ngồi xuống nửa mông trước mặt Hàn Đông, mang theo nụ cười khiêm cung, anh mắt hơi nhìn lên trán Hàn Đông, nói: - Phó bí thư Hàn, tôi báo cáo một chút với anh về tình hình cục Xúc tiến đầu tư. Hàn Đông gật gật đầu. Sao đó Bộ Khiết Hoa liền báo cáo chi tiết, thời gian này cùng với việc triển khai kinh doanh thành thị, công việc của cục Xúc tiến đầu tư ngày càng bận rộn, có thể nói ngày nào cũng giống ngày đó. Tuy rằng cách đây không lâu, Bộ Khiết Hoa đã từng tìm Hàn Đông để báo cáo công tác, nhưng bây giờ vẫn có không ít nội dung cần báo cáo. - Không tồi, công việc của cục Xúc tiến đầu tư vô cùng quan trọng, tuy nhiệm vụ thu hút đầu tư năm nay đã hoàn thành khá tốt, nhưng cũng không thể cứ ngủ mãi trong thành công, phải tiếp tục gia tăng việc phục vụ trong các phương diện. Thông qua chất lượng phục vụ tốt, để giữ nhà đầu tư lại. Những lời này của Hàn Đông tuy là những lời lẽ rất bình thường, nhưng lại vô cùng quan trọng. Nếu không quan trọng, Hàn Đông cũng không cần nhấn mạnh năm lần bảy lượt như thế. Hàn Đông là Phó bí thư, nhưng cũng được quản lý việc phát triển kinh tế. Hơn nữa trước đó Hàn Đông cũng đã thể hiện rồi, những việc bình thường Hàn Đông sẽ không quản, nhưng Hàn Đông vô cùng coi trọng công việc thu hút đầu tư, cũng vẫn luôn nắm bắt, có tình hình gì hắn cũng rất chú ý. - Tôi nhất định sẽ đưa chỉ thị của Phó bí thư quán triệt thực hiện trong thực tế, nắm vững công tác phục vụ, không ngừng cải thiện tác phong làm việc. Bộ Khiết Hoa ghi lại lời dặn dò của Hàn Đông vào trong vở, - Đúng rồi, Phó bí thư Hàn, Phó chủ tịch thành phố cũng rất quan tâm đến công tác của cục Xúc tiến đầu tư, cũng yêu cầu rất cao đối với chúng tôi, ngày hôm qua còn phê bình chúng tôi nữa. - Thật không? Hàn Đông hiểu rồi, Bộ Khiết Hoa đơn thuần chỉ là đến báo cáo công tác với hắn, e rằng chủ yếu cũng là nói đến chuyện Chư Bình Khánh. Chư Bình Khánh là Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó chủ tịch thành phố, lại phân quản công tác của cục Xúc tiến đầu tư, y rất có quyền phát ngôn đối với cục Xúc tiến đầu tư. Nhưng, nếu chỉ huy lung tung, muốn làm âm mưu gì đó, thì Hàn Đông cũng sẽ không khách sáo với y. Bộ Khiết Hoa nói lại sự việc ngày hôm qua một chút, nhưng cũng không có việc gì quan trọng, chính là cục Xúc tiến đầu tư mở một hội nghị công tác. Theo trình tự thông thường, sẽ mời lãnh đạo phân quản như Chư Bình Khánh tham gia, kết quả Chư Bình Khánh nghe xong liền chỉ đạo đối với công tác của cục Xúc tiến đầu tư, nói không ít những lời nặng nhẹ. Đồng thời còn yêu cầu cục Xúc tiến đầu tư phải thường xuyên báo cáo công tác và xin chỉ thị nhiều hơn. Chư Bình Khánh nghe Bộ Khiết Hoa nói như vậy, nên hôm nay mới chạy đến đây báo cáo công tác với Hàn Đông. Hàn Đông thản nhiên cười nói: - Phó chủ tịch thành phố Chư là lãnh đạo, về mặt công tác, phải thường xuyên báo cáo với ông ấy là điều tất nhiên. Tóm lại, tất cả mọi việc phải lấy điểm xuất phát là có lợi cho công tác mà làm. - Vâng, Phó bí thư Hàn, tôi nhớ rồi. Bộ Khiết Hoa nói. Hàn Đông gật gật đầu, cầm lấy chén trà trên bàn. Bộ Khiết Hoa biết như vậy là Hàn Đông đang muốn tiễn khách rồi, liền đứng lên cáo từ. Đợi sau khi Bộ Khiết Hoa đi rồi, Hàn Đông liền cười lạnh một chút, trong lòng thầm nghĩ rốt cuộc Chư Bình Khánh vẫn không can tâm cục Xúc tiến đầu tư bị hắn khống chế, ông ta vẫn còn muốn động tay động chân vào. Từ lúc Chư Bình Khánh đến Tân Châu, vẫn luôn khá im tiếng, hơn nữa cũng không hề tham gia vào hai phe Hạ Kim Cường và Hề Hiểu Kiến. Hàn Đông còn cho rằng ông ta muốn yên lặng để quan sát một thời gian, bây giờ xem ra không can tâm im lặng như vậy. Ông ta lên tiếng trong cuộc họp của cục Xúc tiến đầu tư, chính là muốn khiến cục Xúc tiến đầu tư phải nghe lời ông ta nhiều hơn nữa, hay là còn có tính toán gì khác? Tả Nhất Sơn gõ cửa bước vào, trong tay cầm một phong thư, nói: - Phó bí thư, đây là thư của anh! Hàn Đông kinh ngạc, hỏi: - Thư của ai vậy? Tả Nhất Sơn nói: - Là thư nặc danh! Hàn Đông liền nói: - Cậu mở ra xem thử đi. - Vâng! Tả Nhất Sơn xé phong bì, nhìn qua một lượt, rồi nói: - Phó bí thư, đây là thư tố cáo, có liên quan đến Trưởng ban Mã. - Thật không? Hàn Đông nhận lấy bức thư, nhìn qua, bức thư này thật sự là một bức thư tố cáo Trưởng ban Mã Pháp Sinh, nói rằng ông ta đã nhận tiền của một số cán bộ huyện Vũ An, có can thiệp trong việc thăng chức của những người đó. Ngoài ra trong vụ án liên tỉnh của hai tỉnh Vân Điền và Tây Xuyên, Mã Pháp Sinh cũng nhận hối lộ của Phó bí thư, Phó chủ tịch thường trực huyện. Trong thư tố cáo, còn tiết lộ một số tin tức về việc số tiền Mã Pháp Sinh nhận hối lộ, kể ra cũng vô cùng tỉ mỉ, chỉ liệt kê ra một vài khoản tiền, đã lên đến hơn một triệu. Đồng thời, trong thư tố cáo còn nói nếu thành phố Tân Châu không giải quyết, y sẽ tố cáo lên Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, thậm chí còn tố cáo lên Trung ương. Xem ra người tố cáo rất oán hận đối với Mã Pháp Sinh. Bức thư này được ký tên là ‘Người biết tình biết lý’, ngoài ra cũng không còn lưu lại manh mối gì nữa, nhất thời cũng khó xác định được người tố cáo là ai. Đương nhiên, từ tỏng toàn bộ ngữ khí và từ ngữ trong bức thư, Hàn Đông cũng có thể nhận ra, người viết thư tố cáo, nhất định là người ở trong thể chế. Điện thoại bàn vang lên, Hàn Đông liền nghe máy, là Trương Vân Bình gọi đến. - Phó bí thư Hàn, ở đây tôi có nhận được một bức thư tố cáo, có liên quan đến Trưởng ban Mã. Trương Vân Bình nói trong điện thoại, - Trong thư còn kể lại một số tình tiết khá cụ thể, có liên quan đến khoản tiền không nhỏ, có hơn một triệu ba trăm ngàn. Hàn Đông nói: - Tôi cũng nhận được bức thư tố cáo này, chắc chắn những lãnh đạo khác cũng nhận được. Trương Vân Bình nói: - Đúng vậy, thái độ của người tố cáo rất cứng rắn, nếu phía thành phố không điều tra, e rằng y thật sự sẽ không chịu bỏ qua. Hàn Đông suy nghĩ một lát, nói: - Chuyện này, Chủ nhiệm Vân Bình, anh báo cáo cho Bí thư Hề một chút, để Bí thư Hề quyết định đi. Trương Vân Bình nói: - Đó là điều đương nhiên, tôi sẽ báo cáo ngay cho Bí thư Hề, tôi nghĩ Bí thư Hề cũng nhận được thư tố cáo rồi. Cúp máy, Hàn Đông cười khổ lắc đầu. Xem ra lần trước việc ở huyện Vũ An, vẫn còn chưa kết thúc được. Mã Pháp Sinh này, có lẽ cũng không được trong sạch như vậy, cái đó gọi là không có lửa làm sao có khói. Chỉ là người tố cáo kia có ý gì, xem cách viết của y, có lẽ là người trong thể chế. Nếu cứng rắn muốn lật đổ Mã Pháp Sinh, y phải báo cáo thẳng lên phía tỉnh mới đúng. Dù sao Mã Pháp Sinh cũng là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, muốn điều tra cũng phải do Ủy ban Kỷ luật tỉnh điều tra. Y gửi thư tố cáo cho lãnh đạo Thành ủy như vậy, rốt cuộc là xuất phát từ mục đích gì? - Uy hiếp? Dường như cũng chẳng có tác dụng gì! Trong lòng Hàn Đông nổi lên một tia nghi hoặc. Lúc này Hề Hiểu Kiến cũng đang cau mày, đọc bức thư tố cáo trong tay, trong lòng ông rất không vui. Mã Pháp Sinh là thân tín của ông, thông qua Mã Pháp Sinh để nắm giữ ban Tổ chức cán bộ, ít nhất cũng có thể đảm bảo Hề Hiểu Kiến có quyền phát ngôn trong vấn đề nhân sự. Nếu Mã Pháp Sinh xảy ra vấn đề gì, thì quyền phát ngôn của một Bí thư Thành ủy như ông cũng phải thu nhỏ đi không ít. Thư ký Tiết Xuân Hồng bước vào báo cáo: - Bí thư Hề, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trương đến đây. Trong lòng Hề Hiểu Kiến lo lắng, bỏ thư tố cáo trong tay xuống, nói: - Mời Chủ nhiệm Trương vào đi! Đợi Trương Vân Bình bước vào, Hề Hiểu Kiến đứng lên đón, khách sáo nói: - Chủ nhiệm Vân Bình đến rồi à! Tuy Trương Vân Bình cũng đoán rằng Hề Hiểu Kiến cũng nhận được thư tố cáo, nhưng y vẫn mang bức thư mà y nhận được đến. - Bí thư Hề, chỗ tôi có nhận được một bức thư tố cáo, có liên quan đến Trưởng ban Tổ chức cán bộ Mã, trong đó có đề cập đến số tiền hơn một triệu. Tôi cảm thấy việc này vô cùng quan trọng, cho nên vội đến đây báo cáo với anh. Tuy lời nói của Trương Vân Bình rất khách sáo, nhưng lại thể hiện rõ ràng thái độ của y. Trong lòng Hề Hiểu Kiến rất không vui, thầm nghĩ việc này quan trọng hay không còn phải cần cậu nói hay sao? - Chủ nhiệm Vân Bình, cậu không cảm thấy bức thư tố cáo này rất kỳ lạ hay sao? Hề Hiểu Kiến nhanh chóng thay đổi suy nghĩ trong đầu, nói: - Đồng chí Mã Pháp Sinh là Ủy viên thường vụ Thành ủy, cán bộ cấp Phó giám đốc sở, cho dù có muốn đối chiếu sự thật cũng phải tìm đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh mới đúng.