Đám người Vương Quân vốn dĩ có xích mích với Hàn Đông. Vốn là muốn đối phó Hàn Đông, Ngụy Cẩm Phong lập tức cảm thấy bản thân đã đem nhượng lại Ảo Mộng Thành với giá cực thấp cho bọn họ, có phải là quá không có lời không. Dù sao việc kinh doanh của Ảo Mộng Thành cũng rất được, mỗi tháng đều mang lại cho anh ta không ít thu nhập, bây giờ anh ta lại có chút luyến tiếc. Người là như vậy, lúc anh ta cảm thấy không còn hy vọng, lúc chuẩn bị được ăn cả ngã về không, liền cảm thấy cái gì cũng có thể bỏ, nhưng đến khi anh ta cảm thấy có biện pháp. Khi trong lòng lại có thêm một chút hy vọng, liền cảm thấy luyến tiếc những vật ngoài thân. Nhìn thấy vẻ mặt của anh ta, Vương Quân cười lạnh nhạt một cái nói: - Làm sao, còn có vấn đề gì à? - Cũng không có vấn đề gì, có điều tôi chỉ chiếm sáu phần cổ phần của Ảo Mộng Thành, phần của tôi nhường cho các anh, không có chút vấn đề gì, cái khác thì tôi không làm chủ được rồi. Ngụy Cẩm Phong nói chỉ có một nửa là thật, bốn cổ phần còn lại tuy không phải là của anh ta, nhưng trên thực tế anh ta cũng có thể lấy được. Có điều hiện giờ anh ta có chút ý tưởng, nên cũng không nói cho đám người của Vương Quân, đến lúc đó anh ta có thể thông qua một cách khác, từ bốn cổ phần kia mà đạt được lợi. Vương Quân cười cười: - Anh cũng đừng phí lời, mấy cổ phần kia như thế nào chúng tôi cũng đều biết hết, nhiều hơn chúng tôi cũng không cần, lấy thêm hai phần nữa là được rồi, hai phần còn lại, cho anh và Tạ Di Huy, đến lúc đó các người có thể phụ trách việc kinh doanh của Ảo Mộng Thành mà. Bây giờ Ngụy Cẩm Phong đã hiểu rồi, trước khi đến bọn Vương Quân đã thăm dò đến đáy của Ảo Mộng Thành rồi, cái tên Tạ Di Huy kia là ông chủ trên danh nghĩa của Ảo Mộng Thành, là do Ngụy Cẩm Phong một tay đưa lên. Tạ Trác Vĩ cười nhạt một cái, nói: - Chúng tôi rất có thành ý đến, hơn nữa muốn đối phó với Hàn Đông, dựa vào anh, căn bản là không động nổi vào hắn, hợp tác với chúng tôi, mới là đường ra duy nhất cuả anh! Nhìn vẻ mặt tươi cười đầy kiêu căng của Tạ Trác Vĩ, Ngụy Cẩm Phong trong lòng rất khó chịu, nếu bố anh ta - Ngụy Dụ Vĩ còn tại vị thì thái độ của mấy tên kia cũng không kém như vậy. Nhưng việc đã đến nước này, anh ta còn có thể thế nào, mọi việc đều không thể quay lại. Đúng vào lúc này, điện thoại của Ngụy Cẩm Phong vang lên, anh ta lấy ra xem một chút, chính là Tạ Di Huy gọi đến, trong lòng anh ta nghi hoặc rồi nghe máy, liền nghe tiếng Tạ Di Huy nói trong máy: - Anh Ngụy, anh đang ở đâu, em có việc muốn nói với anh à. Nghe thấy Tạ Di Huy xưng hô như vậy, trong lòng Ngụy Cẩm Phong trong lòng có một cơn bực dọc, trước đây khi Ngụy Du Vĩ còn tại vị, thái độ của Tạ Di Huy cung kính hơn nhiều, và cũng xưng hô với anh ta là: Ngụy thiếu gia. Nhưng bây giờ một tiếng “anh Ngụy.” Chỉ là một loại hình thức mà thôi, căn bản không có chút cung kính nào bên trong, trong lòng anh ta có chút khó chịu nói: - Có chuyện gì, nói trong điện thoại đi. Lúc này, anh ta nghĩ đến một chuyện, đó chính là nếu anh ta muốn lấy được cổ phần của Tạ Di Huy, chỉ sợ không hề dễ dàng như anh ta tưởng tượng, bây giờ không như ngày xưa, nếu ông già Ngụy Dụ Vĩ còn tại vị, tình hình sẽ khác rồi. Nghĩ đến đây, trong lòng anh ta có chút chán nản, lại nghĩ đến tất cả đều có liên quan đến Hàn Đông, liền nghĩ đến thù này không trả thì bực dọc trong lòng không thể trút được. - Anh Ngụy, vừa rồi có người bạn đến tìm em, giới thiệu cho em người bạn tên Lý Bằng Phi, anh ta muốn mua cổ phần trong tay em, em liền nói một tiếng với anh Ngụy, làm bao nhiêu năm ở Ảo Mộng Thành, em cũng muốn nghỉ ngơi một chút. Lời nói của Tạ Di Huy, khiến trong lòng Ngụy Cẩm Phong rất khó chịu. Không ngờ nó lại nhượng cổ phần trong tay cho thằng cha tên Lý Bằng Phi, hơn nữa nghe giọng điệu của y, sự việc đều đã quyết định rồi, căn bản không hề có cơ hội để thương lượng, đây thật quá không coi mình ra gì mà. - Tên đó là ai vậy, mà cậu lại vội vã bán cổ phần đi như thế? Ngụy Cẩm Phong khó chịu hỏi. Trong lúc anh ta đang điện thoại, bọn Vương Quân đều rất chăm chú nghe, nghe thấy có người khác muốn tiếp tay số cổ phần còn lại, khóe miệng đều lộ ra nụ cười nhạt. Đợi Ngụy Cẩm Phong gác máy, Tất Bác Bình nói: - Ai thế, muốn tranh với bọn này! Ngụy Cẩm Phong cũng có chút tức giận, nói: - Một người tên Lý Bằng Phi, anh ta sẽ đến đây ngay! Vốn dĩ Lý Bằng Phi cũng ở Ảo Mộng Thành, vừa mới hênh hoang trong điện thoại, nói sẽ qua ngay, muốn nói chuyện, giọng điệu đó, dường như anh ta đã ăn chắc rồi. Tất Bác Bình sững người, sắc mặt lập tức thay đổi, nói với Vương Quân: - Lý Bằng Phi là con của chủ tịch tỉnh Lý, không ngờ rằng anh ta cũng ngắm đến Ảo Mộng Thành. Vương Quân cũng giật mình. Cười nói: - Hóa ra là con của Lý Trọng Hỉ, nó muốn nhúng tay vào cũng tốt, chúng ta có thể cùng nhau làm mà. Anh ta tuy là cháu ngoại của chủ tịch tỉnh Yến Sơn Cao, nhưng Lý Trọng Hỉ là ủy viên thường vụ tỉnh ủy, phó chủ tịch tỉnh, nếu Lý Bằng Phi là con ruột của ông ta, đương nhiên thân phận sẽ kém hơn Vương Quân. Ngụy Cẩm Phong vừa nghe, lập tức hiểu ra, hóa ra cái tên Lý Bằng Phi quả nhiên có chút bối cảnh, chả trách lại hênh hoang như vậy. - Mẹ nó, bây giờ Ảo Mỗng Thành giống như một miếng thịt mỡ, ai cũng muốn cắn một miếng. Trong lòng Ngụy Cẩm Phong có chút bi ai, xem ra vẫn phải có chỗ dựa vững chắc mới được. Sớm biết như vậy, thì đã chuẩn bị sớm một chút, cũng không trầm luân đến mức này. Lúc này cửa phòng mở ra, Tạ Di Huy mang theo hai người đi vào. Nhìn thấy Vương Quân ngồi đó, Lý Bằng Phi mỉm cười một cái, nói: - Tôi tưởng là ai kìa, hóa ra là các người à. Đều là con ông cháu cha rất sôi nổi ở Thục Đô, bọn họ đều có chút qua lại trực tiếp, vì vậy đều quen biết. Vương Quân giơ chiếc cốc trong tay lên, nói: - Bằng Phi, lại đây chúng ta uống vài chén - Được, uống thì uống. Lý Bằng Phi cười nói, đi đến ngồi bên cạnh Vương Quân, nâng cốc và chạm một cái, sau đó giơ lên uống một hơi cạn sạch, sau đó anh ta buông chén xuống, nói: - Nếu mục đích của mọi người không có gì khác biệt lắm, vậy tôi cũng không nhiều lời nữa, cổ phần của Tạ Di Huy tôi lấy rồi. Những thứ khác tôi không quan tâm, nếu được thì, mọi người cùng nhau làm! , Vương Quân vỗ tay nói: - Thật thẳng thắn. Vậy tôi cũng không nói nhiều, cứ làm như thế đi, mọi người cùng hợp tác vui vẻ. - Được, hợp tác vui vẻ. Lý Bằng Phi vui vẻ cười nói, lúc này lại cầm cốc lên rót rượu, sau đó liền cùng Vương Quân, Tạ Trác Vĩ, Tất Bác Bình, Đào Gia Huy cạn chén, coi như đã đạt được thỏa thuận. Vương Quân là người đứng đầu của Tạ Trác Vĩ, Tất Bác Bình và Đào Gia Huy. Bởi thế nên khi giao dịch với Lý Bằng Phi không cần phải để ý đến suy nghĩ của bọn chúng. Về phần Ngụy Cẩm Phong và Tạ Di Huy thân là chủ của Ảo Mộng Thành, thì căn bản không được để trong mắt bọn chúng, chỉ cần bọn họ có thể thống nhất ý kiến, vậy những mặt khác sẽ dễ giải quyết rồi. Lý Bằng Phi đặt chén xuống, nói: - Sự việc cứ như thế quyết định nhé. Sau này Ảo Mộng Thành sẽ do chúng ta cùng nhau kinh doanh, tôi biết mọi người đều rất bận, sẽ không đích thân đến quản lý, vì vậy mỗi người chúng ta cứ phái người đến quản lý phụ trách kinh doanh, về phần tiền lãi, đến lúc đó dựa vào tỉ lệ mà phân, mọi người không có ý kiến gì chứ. Trong mắt của Lý Bằng Phi, thực ra không hề coi trọng Vương Quân mấy, Vương Quân dù sao cũng không phải con trai của Yến Sơn cao, giữa cậu cháu, còn có chút khác biệt. Có điều mình anh ta nắm đến 40% cổ phần của Ảo Mộng Thành, cũng rất không tồi rồi, và cũng có thể nhân cơ hội này lung lạc đám người Vương Quân. Về phần bọn Vương Quân, có Lý Bằng Phi gia nhập, cũng là một việc không tồi, nên mới không chút do dự đáp ứng. Ngụy Cẩm Phong ngồi một bên, căn bản không có ai để ý đến anh ta, anh ta thấy Lý Bằng Phi này nói chuyện rất rêu rao, nói chuyện cũng có loại khí thế độc đoán, trong lòng cảm thấy chút khó chịu, nhưng người ta là con trai của ủy viên thường vụ, có quyền ngạo mạn, anh ta chỉ còn cách chịu đựng. - Vương thiếu gia, Lý thiếu gia, chuyện của tôi - Anh là đứa nào? Lý Bằng Phi kinh thường nhìn Ngụy Cẩm Phong một cái, trong lời nói đầy vẻ khinh thường cực độ. Ngụy Cẩm Phong chỉ cảm thấy máu nóng trong người bốc lên, hận một nỗi không thể xông lên trước dùng một cước đá bay Lý Bằng Phi, sau đó đá lên y mấy đá thật đau, anh ta cố nhịn nỗi tức giận trong lòng xuống, đang muốn giải thích. Lúc này Vương Quân khẽ mỉm cười nói: - Anh ta là Ngụy Cẩm Phong, chúng tôi đang tìm anh ta để nói chuyện cổ phần. Lý Bằng Phi bỗng hiểu ra, nói: - Anh chính là Ngụy Cẩm Phong à, thế nào, cũng qua đây uống một chén. Tuy Ngụy Cẩm Phong hận một nỗi không thể một cước đá chết anh ta, nhưng vẫn cứ đi tới, rót một chén rượu, hai tay giơ lên, nói: - Tôi kính thiếu gia Lý một chén, cạn trước để kính. Nói rồi, liền đều đều uống hết chén rượu. Lý Bằng Phi cười nhạt, nhấc chiếc chén trên bàn lên. Tùy ý uống một ngụm, sau đó lại quay đầu sang phía Tạ Trác Vĩ nói chuyện. Ngụy Cẩm Phong bị sự hênh hoang khinh thường của Lý Bằng Phi làm cho phát cáu, cổ họng bỗng dày lên vài phần. Nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện giờ, tức thì trở lại bình thường, ngồi bên cạnh, mắt nhìn về phía Vương Quân. Vương Quân hiểu ý của Ngụy Cẩm Phong, cười nói: - Điều kiện cuả anh chúng tôi sẽ ghi nhớ. Lý Bằng Phi lúc này mới quay đầu lại, ánh mắt quét qua Ngụy Cẩm Phong một cái, hỏi: - Điều kiện gì? Vương Quân cười nói: - Anh ta muốn chúng tôi giúp đỡ đối phó với Hàn Đông! Lý Bằng Phi cười ha hả, uống sạch hết chén rượu cầm trong tay, đặt chén rượu xuống bàn phịch một cái, nói: - Hóa ra là như vậy à, như thế thì chúng ta càng phải hợp tác rồi. Ngụy Cẩm Phong nghe xong, nhẹ cả lòng. Còn trên mặt bọn Vương Quân, thì đều nở nụ cười. Thực ra lúc mới nghe Lý Bằng Phi muốn nhúng tay vào việc của Ảo Mộng thành, Vương Quân liền biết ngay đám người của y có thể hợp tác cùng Lý Bằng Phi, trước khi đó, bố của Lý Bằng Phi là Lý Trọng Hỉ tại hội triển lãm phê phán Hàn Đông trước mặt mọi người, những kẻ con ông cháu cha, đương nhiên đều có nghe phong phanh được. - Nếu mục tiêu của mọi người đều giống nhau, vậy không cần phải nói rồi, tối nay nhất định phải uống cho say, chơi cho vui. Lý Bằng Phi rất hứng thú. Nói với Tạ Trác Huy: - Lão Tạ, không phải anh nói Ảo Mộng Thành có vài hàng tốt sao, đều gọi đến đây, tối nay anh em ta cùng nhau vui chơi. Tạ Trác Huy nhận lệnh, đi ra ngoài một lúc, liền đưa đến một đám thiếu nữ ăn mặc trang điểm xinh đẹp, những cô gái đó đều ăn mặc hết sức hở hang, với đủ các loại hình. Ngụy Cẩm Phong nhìn thấy cô gái mà ngày thường mình thích trong đám con gái kia, lập tức trong lòng thấy bứt rứt, quay đầu nhìn Tạ Di Huy một cái, thấy mặt y vẫn như không. Trong lòng phẫn nỗ nghĩ: - Mẹ nó thằng này vì muốn lấy lòng đám Lý Bằng Phi, không hề coi bố mày ra gì! Thấy Lý Bằng Phi chọn hai cô gái, một trong số đó chính là đồ chơi yêu thích của mình, Ngụy Cẩm Phong ra sức nắm nắm tay. Tuy cô gái kia chỉ là đồ chơi, nhưng dù thế nào, lúc trước cũng là hàng cấm của y, bây giờ lại dựa trong lòng của Lý Bằng Phi, nũng nịu. Bón đồ ăn cho Lý Bằng Phi ăn, Ngụy Cẩm Phong ngồi một bên nhìn, trong lòng thật không thoải mái. - Bọn người này đều là ăn người không nhổ xương, đợi giải quyết xong việc của Hàn Đông, bố mày không chơi với chúng nó! Ngụy Cẩm Phong thầm nghĩ trong lòng. Thực ra lần này cha anh ta bị hạ bệ, căn bản chẳng liên quan gì đến Hàn Đông, nhưng anh ta vì bị Chu Chính xử lý một trận, mà Ngụy Dụ Vĩ vì bị Cử Cẩm Dật - bí thư quận ủy của khu Cao Bình liên lụy mới bị rớt đài. Trong đó cũng có chút liên quan đến Chu Chính, dường như ban đầu là do công an quận của khu Cao Bình bắt được một tên trộm, thu được một máy xách tay mới tìm ra một chuỗi sự việc này, thế nên Ngụy Cẩm Phong mang tất cả thù hận đem tập trung lên người Hàn Đông, đối với y, Hàn Đông chắc chắn nhắm vào vị trí của cha y, nên mới cho người thu thập thông tin, sau đó lật đổ bố y để ngồi lên chức phó bí thư thành ủy. Trải qua quá trình công tác, những nhân viên mới nhận chức, trên cơ bản đều đã bắt đầu chính thức đi vào cương vị công tác. Ngày mười ba tháng mười, Hàn Đông đưa tân bí thư quận ủy khu Cao Bình Vương Dược Minh, ủy viên thường vụ quận ủy Nguyên Á Văn đảm nhiệm. Mười giờ, Hàn Đông đi vào đại lễ đường của Ủy ban nhân dân khu Cao Bình, lập tức một trang vỗ tay như sấm vang lên. Hàn Đông đi ở chính giữa, đi bên cạnh Vương Dược Minh và Thường Tịnh Phong. Mặt khác phó trưởng ban tổ chức Khương Tùng Thần cũng cùng đến, anh ta đến tuyên bố văn kiện bổ nhiệm của thành ủy. Lẽ ra bổ nhiệm bí thư quận ủy, trưởng ban tổ chức cán bộ của thành ủy đều phải đích thân xuống, nhưng Mã Pháp Sinh mượn cớ có việc không đến, nên việc này đến lượt phó trưởng ban tổ chức. Khương Tùng Thần dáng vẻ khoảng bốn mươi tuổi, nâng kính mắt, có vẻ có văn hóa, giống như một người thư sinh. Sáng hôm nay, nhận được điện thoại của Nguyên Á Văn, nói Hàn Đông muốn đưa Vương Dược Minh lên nhậm chức, trong lòng anh ta bỗng có một hồi hứng khởi, anh ta cảm thấy đối với bản thân anh ta mà nói, là một cơ hội không tồi, có thể tranh thủ cơ hội lần này, tiếp xúc với Hàn Đông một chút, nếu được lọt vào mắt xanh của Hàn Đông, vậy thì con đường đi sau này rộng dài nhiều rồi. Cùng với khí thế quật khởi của Hàn Đông, rất nhiều cán bộ ở thành phố, đặc biệt là một số ít người khổ sở vì không có chỗ dựa, và những người kỳ vọng vào con đường làm quan, đều bắt đầu khởi động chân tay, Khương Tùng Thần là một trong số đấy, anh ta đã bình tĩnh phân tích qua, cảm thấy nếu có thể theo Hàn Đông lăn lộn, tương lai chưa nói cái khác, ít nhất chức phó giám đốc sở hẳn là không có vấn đề gì, giám đốc sở cũng không phải là giấc mơ. Nhìn Nguyên Á Văn và Chu Chính xem, mới bao nhiêu tuổi đâu, vì là thân tín của Hàn Đông, kết quả mới trẻ tuổi đã là cán bộ cấp cục phó rồi, hơn nữa còn là loại phó cục trưởng thực quyền. Bản thân vào thời điểm ở cái tuổi đó, còn đang phấn đấu ở cấp phó phòng kìa. Khương tùng Thần mặt ngoài tuy rất bình thản, sâu trong lòng, đã bắt đầu dậy sóng mãnh liệt, ông ta thấy chỉ có thể nắm chắc cơ hội. Giấc mơ của mình đã không còn xa xôi nữa. Đợi Khương Tùng Thần tuyên bố bổ nhiệm xong, Vương Dược Minh, Nguyên Á Văn, Thường Tĩnh Phong lần lượt lên phát biểu. - Sau đây mời bí thư thành ủy Hàn Đông cho chúng tôi chỉ thị quan trọng! Thường Tĩnh Phong nhiệt tình nói. Nhưng trong lòng anh ta lại có chút bất mãn, lần này không ngờ Hàn Đông đích thân áp trận cho Vương Dược Minh và Nguyên Á Văn, chứng tỏ sự coi trọng của anh ta với hai người này không tầm thường, mặt khác có phải Hàn Đông cũng nhân dịp này thể hiện điều gì với anh ta. Hàn Đông mang theo nụ cười nhạt, chậm rãi nhìn quét qua hội trường một vòng, sau đó liền phát biểu, chủ yếu nói hai ý, một là hy vọng tha thiết đối với khu kỹ thuật cao Cao Bình, hy vọng bọn họ đoàn kết nhất trí, dưới sự lãnh đạo của ủy ban nhân dân thành phố, cố gắng làm tốt các hạng mục. Hai là hy vọng cán bộ quận ủy Cao Bình kiến thiết tác phong, đặc biệt là bắt được tác phong công tác của cán bộ đảng viên. Trước khi đến, Hàn Đông để Vương Dược Minh ngồi xe của hắn, đã nói qua với anh ta, để anh ta sau khi nhậm chức, bắt đầu toàn lực kiến thiết đội ngũ cán bộ, người là mấu chốt của công tác sự nghiệp, đội ngũ cán bộ đặc biệt quan trọng, chỉ có bắt được đội ngũ cán bộ, mới có thể lãnh đạo mọi người làm tốt các hạng mục công tác khác. Bản thân cái này cũng là một trong những công tác trọng điểm của thành ủy, Hàn Đông bây giờ chẳng qua cũng chỉ là để Vương Dược Minh làm trước ở quận ủy khu Cao Bình mà thôi. Sau khi đại hội cán bộ kết thúc, đã là mười một giờ hơn rồi. Với lời mời của Vương Dược Minh, Hàn Đông kiền lưu lại ăn cơm trưa. - Bí thư Hàn, tôi mời anh một chén. Còn mong anh sau này đối với công tác của tôi chỉ bảo phê bình nhiều hơn. Khương Tùng Thần bắt được cơ hội, nâng cốc nói với Hàn Đông, - Tôi xin uống trước, kính bí thư Hàn. Hàn Đông khẽ mỉm cười, cầm chén chạm với ông ta một cái, lập tức liền uống hết, nói: - Công việc của cán bộ bộ tổ chức là chọn người giỏi giang cho toàn thành phố, nhiệm vụ không hề nhẹ à, trưởng ban Khương phải học hỏi thêm tài liệu, lĩnh hội được tầm quan trọng trước mắt của kiến thiết đội ngũ cán bộ, đồng thời phải cùng cơ sở liên hệ thêm, hiểu biết động thái của cán bộ cơ sở, triển khai công việc với tính sáng tạo mới. Thấy trong lòng Khương Tùng Thần xúc động vậy, Hàn Đông nể mặt như vậy, xem ra quyết định của mình không sai. Ông ta hiện giờ là phó trưởng ban tổ chức cán bộ thành ủy, phía trên còn có một trưởng ban chèn ép, cho nên cho dù Hàn Đông phân quản ban tổ chức cán bộ, ông ta phó trưởng ban thường vụ bình thường cũng không có cơ hội tiếp xúc với Hàn Đông nhiều, nên cơ hội ngày hôm nay rất khó có được, sau khi đã hiểu được đại khái ý tứ của Hàn Đông xong, Khương Tùng Thần có thể tiến thêm một bước nữa. - Tôi nhất định sẽ nhớ kỹ chỉ bảo của bí thứ Hàn, sau này học hỏi thêm, suy xét thêm, liên hệ thêm với cán bộ cơ sở, tranh thủ làm tốt công tác. Hàn Đông gật đầu, ý của cái tên Khương Tùng Thần này đã rất rõ ràng rồi, cũng coi như là người có thể xem xét, dù sao ban tổ chức cán bộ cũng cần người của mình, vị trí phótrưởng ban thường vụ cũng khá quan trọng. Lúc này cánh cửa phòng mở ra, Tả Nhất Sơn tay cầm điện thoại đi đến, nói: - Bí thư Hàn, điện thoại của bí thư Hầu, nói có việc khẩn cấp. Hàn Đông ngẩn ra, nghi hoặc cầm lấy điện thoại, nói: - Tôi là Hàn Đông - Phó bí thư Hàn, tôi là Hầu Hoa Đông, vừa nhận được tin tức, Bí thư huyện ủy huyện Vũ An Phạm Linh Dịch và Chủ tịch huyện Vi Băng Hiên, đã xảy ra tai nạn xe cộ, Phạm Linh Dịch chết ngay tại chỗ, Bí thư Hề mời anh lập tức đến văn phòng của anh ấy Hầu Hoa Đông ở trong điện thoại vội vàng nói Hàn Đông trong lòng tràn đầy nghi hoặc, không ngờ là Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện cùng xảy ra tai nạn, chuyện này cũng quá kỳ quái rồi chăng, chẳng lẽ ở giữa có ẩn tình gì Tuy rằng không có ăn gì, nhưng Hàn Đông cũng đành phải lập tức trở về thành phố. Đám người Vương Dược Minh thấy Hàn Đông thần sắc khác thường, đều biết chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn, bởi vậy đều không có giữ lại.