Triệu Nhạc gật đầu nói: - Trong chuyện này chắc chắc có vấn đề, nhưng anh không thích hợp để can thiệp quá sâu, hay là giao cho Ủy ban Kỷ luật đi thăm dò là tốt nhất. Hàn Đông nói: - Tôi cũng nghĩ như vậy, song trong quyển sổ kia đề cập đến Phó bí thư Thành ủy, đến lúc đó thật sự muốn kiểm tra, chỉ sợ cuối cùng phải để Ủy ban Kỷ luật tỉnh ra mặt mới được. Triệu Nhạc cười cười, đương nhiên anh ta hiểu ý của Hàn Đông: - Vậy là đương nhiên rồi, chỉ cần vi phạm kỉ luật của Đảng, Tỉnh ủy cũng sẽ không bỏ qua. Bất luận là ai, chỉ cần có chứng cứ có liên quan, thì sẽ nhận lấy chế tài kỉ luật của Đảng. Hàn Đông anh quay về quan sát những thay đổi khác, nhiều hơn thì không cần nghĩ. Hàn Đông nói: - Bây giờ tôi chỉ nghĩ đến việc phát triển thành phố sao cho tốt, những chuyện khác cũng không lo lắng quá nhiều. Khoảng hai giờ, Triệu Nhạc phải đi làm, Hàn Đông liền xin ra về, sau đó đến đại học Tây Xuyên. Trước khi đến, Hàn Đông đã liên lạc trước với giáo sư Đinh Nhân Bá, chiều nay đi gặp anh ta, tiện đường nghiên cứu thảo luận một chút về vấn về phương diện học vấn. Tuy Đinh Nhân Bá luôn dạy học trong trường đại học, thân ở trên cao, nhưng không phải là người không biết gì đối với những chuyện ở bên ngoài. Ngược lại, là một nhà kinh tế học, chuyện đối nhân xử thế, thái độ đối với xã hội lại hiểu rất rõ, vì vậy, bây giờ anh ta cũng biết học trò trẻ tuổi Hàn Đông này, chắc chắn có thế lực không nhỏ, nếu không thì trong thể chế của nước Hoa Hạ, cho dù không có thế lực, người trẻ tuổi như vậy sao lại có thể trở thành cán bộ cấp Phó giám đốc sở có thực quyền như vậy chứ. Điều này khiến cho Đinh Nhân Bá cảm động vô cùng, những người trẻ tuổi giống như Hàn Đông đâu có nhiều. Từ trước đến nay, Hàn Đông luôn tỏ ra rất khiêm tốn trước mặt Đinh Nhân Bá, cũng rất tôn kính với ông, thậm chí còn thể hiện sự tôn sư trọng đạo hơn những học sinh khác. - Hàn Đông, việc kinh doanh thành phố của thành phố Tân Châu là do em đứng đầu phải không? Đinh Nhân Bá vừa gặp đã hỏi. Hàn Đông nói: - Đây là công trình quan trọng của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố chúng em. Em chỉ là đóng góp một chút công sức mà thôi. Đinh Nhân Bá cười nói: - Ha ha, Hàn Đông em không cần phải khiêm tốn đâu, thầy đã nghiên cứu một chút về việc kinh doanh thành phố của các em, cảm thấy các em chính là đưa thành phố Tân Châu trở thành một thương hiệu để kinh doanh, quảng bá. Điểm này là điểm có ý nghĩa sáng tạo nhất. Hàn Đông cũng biết, trên thực tế ngoài điểm này ra, những công việc khác của việc kinh doanh thành phố, căn bản không có ý tưởng mới gì đáng nói cả. Chẳng qua thành phố Tân Châu là người đầu tiên dám làm chuyện này, vì vậy một lần là nổi tiếng ngay, đạt được thành quả vô cùng tốt đẹp. Bây giờ đã có thể nhìn thấy một vài thành phố khác bắt đầu đăng quảng cáo trên đài truyền hình trung ương, song tuy vẫn có hiệu quả nhất định, nhưng hiệu ứng chấn động mang đến lại không thể nào so được với thành phố Tân Châu. Sau đó, Hàn Đông lại đưa ra một vài vấn đề mà mình thường gặp phải trong lúc đọc sách để hỏi Đinh Nhân Bá. Đinh Nhân Bá đều nhất nhất trả lời một cách tỉ mỉ, đồng thời lại đưa ra những chỉ đạo mang tính phương hướng đối với việc học tập sau đó của Hàn Đông. Lúc 4h30, Đinh Nhân Bá có một buổi giao lưu học thuật, vì vậy, Hàn Đông liền xin phép ra về vào lúc 4 giờ. Tả Nhất Sơn và Vu Đại Lực đến đợi ở cổng trường đại học Tây Xuyên đúng giờ. Xe vừa mới đi chưa được bao lâu, Hàn Đông liền nhận được cuộc điện thoại của Hồng Tiến Phong. Hồng Tiến Phong đã sắp xếp xong bữa tiệc rượu vào buổi tối tại một phòng của nhà hàng Sư Tử Lầu, bảo Hàn Đông đến lúc đó cứ đến thẳng đấy. Buổi tối cùng ăn cơm với Hồng Tiến Phong, hiểu được một chút tình hình của Hồng Tiến Phong, cảm thấy trải qua quá trình ở văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh, Hồng Tiến Phong so với trước đây, cả người đã có những thay đổi không ít, tầm nhìn đã được mở rộng ra rất nhiều, kiến thức cũng được tăng lên đáng kể, rõ ràng là đã tiến bộ không ít. Sáng ngày hôm sau, Hàn Đông liền quay về thành phố Tân Châu. Chu Chính cũng đi đến văn phòng của Hàn Đông trước tiên, đem một quyển sổ giao cho Hàn Đông. Mép bìa của quyển vở bị mòn đi một chút, có thể thấy nó thường hay được dùng. Hàn Đông lật một chút, cả quyển vở đã ghi chép được hơn một nửa rồi, giống như quyển nhật kí vậy, mỗi một trang đều ghi trên đó ngày tháng, thời tiết... sau đó nội dung chính là một số người, sự việc, phía sau tên của một số người còn có chữ số kí hiệu, tuy không nói rõ ra, nhưng cũng có thể thấy được ý nghĩa của những con số được ghi lại này là khoản tiền. - Quyển sổ này hãy để ở chỗ tôi đi. Hàn Đông thu quyển sổ này lại - Còn về tên cảnh sát kia, thì cứ khiêm tốn xử lý, không cần phải rút dây động rừng. Chu Chính gật đầu nói: - Tôi biết cách xử lý thế nào rồi, thưa lãnh đạo, lâu lắm rồi chưa được ăn cơm cùng nhau, tối nay có thời gian thì đi tụ tập một bữa. Hàn Đông gật đầu nói: - Được, anh cứ sắp xếp đi. Chu Chính liền mừng khấp khởi chào tạm biệt. Sau đó Hàn Đông lại giở quyển sổ ra xem một lượt, những ủy viên thường vụ Thành ủy được đề cập đến ở bên trong chủ yếu có hai người: Phó bí thư Thành ủy Ngụy Dụ Vĩ và Bí thư Đảng ủy Công an Trần Phúc Xương, ngoài ra còn có hai cán bộ cấp Phó giám đốc sở, một người thuộc Hội đồng nhân dân và Ủy ban nhân dân thành phố, đồng thời còn đề cập đến một vài lãnh đạo của các ban ngành quan trọng trực thuộc thành phố. Đương nhiên, đại đa số những người được ghi trong quyển sổ đều là những cán bộ lớn nhỏ của quận Cao Bằng, trong đó những con số được ký hiệu ở phía sau đề cập đến vài ủy viên thường vụ Quận ủy. Trong quyển sổ đó, còn ghi chép lại một vài chuyện công việc, bao gồm cả việc lãnh đạo ra ngoài ăn uống, khảo sát... - Người này, thật là rất chịu khó. Hàn Đông không khỏi cảm thán nói ra, rất rõ ràng, trong quyển vở của người này, ghi lại rất nhiều chuyện tiền bạc thăm viếng. Hàn Đông nhớ kĩ một vài tên có trong đó, ấn tượng của Hàn Đông đối với những người này vốn khá tốt, nhưng tình hình mà trong quyển sổ này cho thấy lại khiến cho Hàn Đông rất thất vọng. Sau khi lật xem quyển sổ một lượt, Hàn Đông liền gọi điện thoại cho Phó bí thư Thành ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trương Vân Bình, cười nói: - Bí thư Trương, tôi là Hàn Đông đây. Anh có rảnh không, tôi có chút chuyện muốn qua đó bàn với anh. Trương Vân Bình nói: - Được thôi, tôi đang ở văn phòng. Tắt điện thoại, trong lòng anh ta rất nghi ngờ, không biết Hàn Đông đến văn phòng của mình để nói chuyện gì, là chuyện của anh ta, hay là chuyện về người khác. Không lâu sau, Hàn Đông liền đến văn phòng của Trương Vân Bình. Hai người ngồi xuống hút điếu thuốc. Hàn Đông lấy quyển vở từ trong túi ra, đưa cho Trương Vân Bình rồi nói: - Bí thư Trương, anh xem cái này trước đã. Trương Vân Bình nghi ngờ rồi nhận lấy quyển vở, nhanh chóng giở ra xem mốt chút, sắc mặt liền trở nên nặng nề. - Quyển sổ này, chủ tịch thành phố Hàn có được từ đâu vậy? Trương Vân Bình khẽ cau mày hỏi. Hàn Đông thản nhiên cười nói: - Đây là quyển số mà Trưởng phòng Công an quận Cao Bằng Chu Chính giao cho tôi, là sau khi một tên trộm đã lấy được từ trong nhà của Bí thư Quận ủy quận Cao Bằng Cử Cẩm Dật, đã bị Cục Công an lấy được sau khi bắt anh ta. - Thật lôi cuốn. Trương Vân Bình cảm thán một tiếng. - Những tư liệu ở trong đây nếu như là thật, công tác của thành phố Tân Châu lại sắp đối mặt với một thách thức lớn. Hàn Đông nói: - Đúng vậy, hiện này chuyện này vẫn được khống chế trong phạm vi nhỏ, ý của tôi là, quyển sổ này là một sự đột phá nhỏ, nhưng cần phải có chứng cứ tương ứng. Chuyện này, cứ đưa quyển sổ nhỏ này giao cho Bí thư Trương, những chuyện sau này không còn liên quan gì đến tôi nữa. Trương Vân Bình thận trọng nhận lấy quyển sổ, nói: - Cái này anh cứ yên tâm, chỉ cần có cơ hội thích hợp, Ủy ban Kỷ luật sẽ toàn diện điều tra tình hình được tiết lộ trong quyển sổ này, chỉ cần là những người vi kỷ luật Đảng, chúng tôi sẽ kiên quyết nghiêm túc xử lý. Hàn Đông cười ha ha, nói: - Tôi rất tin tưởng Bí thư Trương, dù sao chuyện này đã kết thúc ở chỗ tôi rồi. Đúng rồi, tên trộm kia, tôi đã khiêm tốn xử lý ở Cục công an Cao Bằng rồi, hẳn là cũng không đến mức rút dây động rừng, song tôi nghĩ Cử Cẩm Dật bị mất quyển số quan trọng như vậy, chắc chắn anh ta sẽ đề cao cảnh giác. Trương Vân Bình nói: - Vậy thì không sao cả, nếu anh ta có hành động gì, chúng tôi cũng đúng lúc ra tay, có vài chuyện, không phải là anh ta muốn quyên đi là có thể quên đi được. Điểm này, Hàn Đông rất tán thành, dù sao những thứ mà quyển sổ đó ghi lại cũng không ít. Cử Cẩm Dật chỉ lo nếu như bản thân không xem quyển sổ nhỏ này, thì sẽ không nhớ được, nên cho dù bây giờ anh ta có đề cao cảnh giác, muốn quên đi, đó cũng là điều không thể nào. Hơn nữa, anh ta cũng không dám nói cho Ngụy Dụ Vĩ và những người khác biết chuyện bản thân mình sau khi đưa tiền xong lại ghi vào quyển sổ đó. Nếu như vậy, chỉ e không tới phiên Ủy ban Kỷ luật tra hắn, Ngụy Dụ Vĩ sẽ nhảy ra xử lý anh ta. Hiên nay cho thấy, Cử Cẩm Dật chỉ e chỉ có thể đợi tên trộm không biết đến nó, trực tiếp đem quyển sổ đó vứt vào đống rác, vậy thì tốt quá rồi. Đem quyển sổ giao cho Trương Vân Bình, đối với Hàn Đông mà nói, việc này quả thực đã kết thúc rồi. còn về việc Ủy ban Kỷ luật khi nào thì tìm được cơ hội để ra tay, cuối cùng điều tra ra được chuyện gì, thì đó không phải là điều mà Hàn Đông quan tâm bây giờ. Đối với bây giờ mà nói, thu hoạch lớn nhất của Hàn Đông, chính là trong quyển sổ đó ghi lại một vài người, những người này đã được Hàn Đông đưa vào danh sách đen, sau đó cũng không trọng dụng họ nữa. Lúc chiều gần tan làm, Chu Chính liền gọi điện thoại, nói với Hàn Đông tối nay sắp xếp đến chỗ cũ để ăn cơm giải trí. Chỗ cũ mà Chu Chính nói, chính là Thanh Vân Sơn Trang, còn có cả Mộng Ảo Thành nữa. Chu Chính dẫn theo cả bạn gái Viên Thanh Yến, mời cả Nguyên Á Văn, ngoài ra Hàn Đông cũng dẫn theo Tả Nhất Sơn và Vu Đại Lực, mặt khác còn bảo Vu Đại Lực gọi cả bạn gái của anh ta Trương Mai đến đây. Đây cũng coi như là một bữa tiệc rượu. - Lãnh đạo, tôi xin kính anh một ly. Chúc lãnh đạo sớm ngày thăng chức. Chu Chính đưa ly lên rồi cười ha ha nói. Câu nói này của anh ta có hai ý nghĩa, trong số những người ngồi ở đây chỉ có anh ta và Hàn Đông là hiểu. Hàn Đông cười cười: - Tôi cũng hi vọn được thăng chức, song không dễ dàng như vậy đâu. Sau đó Nguyên Á Văn và những người khác cũng lần lượt kính Hàn Đông một ly. Sau đó, mục tiêu của mọi người liền tập trung vào người của Tả Nhất Sơn. Tả Nhất Sơn vừa được đề bạt lên là Cục phó, đã đi đến trước mặt Nguyên Á Văn và Chu Chính, hơn nữa đây cũng là sau khi Tả Nhất Sơn thăng chức, mọi người lần đầu tụ họp, Tả Nhất Sơn vẫn khá khiêm tốn, là lấy những cái không và những cái duy nhất ra để chúc mừng. Tuy nhiên tửu lượng của Tả Nhất Sơn rất khá, cho dù uống không ít rượu, vẫn không đổi sắc mặt, từ điểm này mà nói, Tả Nhất Sơn mạnh hơn Hàn Đông một chút. - Đại Lực, tôi kính anh một ly, một là để chúc mừng anh thăng chức, hai là chúc anh và Trương Mai sống hạnh phúc với nhau. Chu Chính uống không ít rượu, khuôn mặt đã đỏ bừng, Vu Đại Lực không lâu trước đây cũng vừa bị lên chức cấp Tổ trưởng, bởi vậy cũng coi như là thăng chức rồi. Vu Đại Lực nói không nhiều lắm. Anh ta đỏ mặt rồi chạm cốc với Chu Chính, sau đó uống một hơi cạn trà ở trong ly. Anh ta phụ trách lái xe cho Hàn Đông, bởi vậy không được phép uống rượu. Trương Mai liền tỏ ra tự nhiên hào phóng, cô nói: - Chu Chính, anh và chị Viên lúc nào mới có chuyện vui đây, chúng tôi đang đợi uống rượu hỉ của hai người đây. Viên Thanh Yến liền nói: - E là em không chờ được đâu, em và Đại Lực chuẩn bị lúc nào mời bọn chi đây. Nhìn thấy mọi người tươi cười rạng rỡ tụ họp với nhau, trong lòng Hàn Đông cũng cảm thấy vui mừng. Thân ở trong giới chính trị, bình thường gặp nhiều cuộc tranh đấu, các loại đấu đám có thể cùng bạn bè uống rượu hàn huyên, cũng coi như là một chuyện hạnh phúc. Quan hệ giữa những người này và Hàn Đông, vừa là bạn, vừa là cấp trên cấp dưới, trong những trường hợp bình thương, những người làm lãnh đạo thường có dáng vẻ thâm sâu bí hiểm trước mặt cấp dưới, như vậy mới có thể giữ vững được quyền uy của họ tốt hơn, nhưng Hàn Đông không cảm thấy như vậy là tốt, anh là người như thế nào, trong lòng những người xung quang đương nhiên có một cái cân, cho dù anh có cố làm ra vẻ như thế nào, bên ngoài họ không nói ra, nhưng trong lòng lại giống như gương sáng vậy. - Chu Chính anh và Viên Thanh Yến cũng nên làm đi chứ, tôi đang đợi uống rượu hỉ của hai người đây. Hàn Đông cười nói: - Hai người làm rồi, Đại Lực và Trương Mai cũng làm ngay sau đó. Viên Thanh Yến dịu dàng nói: - Chủ tịch thành phố Hàn, nếu như chúng tôi làm, vậy thì Chủ tịch thành phố Hàn nhất định phải là người chứng hôn mới được. Hàn Đông cười nói: - Chuyện này không có vấn đề gì, mọi người ai cưới trước cũng được, đến lúc đó tôi sẽ mừng mọi người một hồng bao lớn. - Ha ha, quà lãnh đạo tặng không gọi là quà hối lộ đấy chứ.* Chú Chính cười ha ha nói. Nguyên Á Văn nói: - Lãnh đạo tặng quà, vậy thì là nể mặt anh rồi. Ăn cơm xong, mọi người liền đi đến Mộng Ảo Thành hát. Lãnh đạo cũng là người, cũng cần phải thả lỏng nghỉ ngơi, vì vậy Hàn Đông không phản đối hoạt động giải trí này. Chỉ cần không làm loạn, thì không có chuyện gì cả. Lúc đám người của Hàn Đông vừa đi vào Mộng Ảo Thành, phía sau có một chiếc xe đi tới với tốc độ nhanh, từ trong chiếc xe bước xuống vào người, người đứng đầu nhìn bóng dáng của Hàn Đông và Chu Chính một cách hung tợn, cuối cùng nói với giọng tức giận: - Mẹ nó, chính là hai thằng ranh này, khiến cho ông đây bị mất mặt. Người này chính là con trai của Phó bí thư Ngụy Dụ Vĩ, Ngụy Cẩm Phong. Lúc đầu anh ta bắt nạt đôi nam nữ từ nông thôn ra làm công ở trên phố, còn đẩy thương Tả Nhất Sơn, kết quả bị Chu Chính bắt lại tạm giam một ngày, bố của anh ta Ngụy Dụ Vĩ hỏi thăm ở các mặt, đều không đưa anh ta ra ngoài. Chuyện này khiến anh ta cảm thấy rất uất ức. Song sau khi quay về nhà, Ngụy Dụ Vĩ liền dạy dỗ anh ta một trận, vì vậy tuy anh ta rất hận Hàn Đông và Chu Chính, nhưng vẫn chưa ra tay hành động gì. - Anh Phong, có muốn xử bọn họ không? Một tên có mái tóc vàng nói. Ngụy Cẩm Phong lắc đầu nói: - Không được làm loạn, có cơ hội hãy làm. Đúng rồi, nếu như họ thường đến Mộng Ảo Thành, cái này khiến người ta chú ý, nếu như họ ở đây có hoạt động phấn khích gì, vậy thì để người ta tìm cơ hội chụp ít tấm ảnh, ha ha. - Ha hà, có cần phải tìm mấy cô em qua đó cho náo nhiệt không, đến lúc đó nhân tiện chụp vài tấm.* Tên có mái tóc vàng nghĩ ra chủ ý xấu rồi nói: - Chỉ cần chụp được vài tấm, đến lúc đó bùn vàng rơi vào trong đũng quần, không phải là phân cũng là phân, dù thê nào anh ta cũng không nói rõ được. - Chụp ảnh. Ngụy Cẩm Phong nghĩ một lúc, lập tức lắc đầu nói: - Không được, cách này đã có người dùng rồi, hơn nữa làm chuyện đó ở đây, cũng dễ dàng khiến cho người khác điều tra ra được tôi, các anh hãy quan sát tình hình, nếu bản thân hắn làm loạn ở đây, đó là điều tốt nhất. Anh ta cũng đã nghe Ngụy Dụ Vĩ nói về chuyện lần trước Hứa Kiến Thế phái người chụp ảnh trộm Hàn Đông, kết quả Hứa Kiến Thế đã bị cách chức, nên anh ta cảm thất cách này không có hiệu quả, hơn nữa Mộng Ảo Thành, anh ta là cổ đông lớn nhất, muốn cho người vu oan ở trong đó, vậy thì Hàn Đông cũng có thể dễ dàng điều tra ra được anh ta, vì vậy anh ta cũng không muốn mạo hiểm. Hàn Đông và Chu Chính cùng những người khác mở một cục điều hành bảo hiểm, bên trong vừa uống hồng rượu, vừa hát. Đương nhiên, hát chủ yếu là chuyện của Viên Thanh Yến và Trương Mai, mấy người đàn ông ông thì lấy việc uống rượu là việc chính. Chu Chính nói: - Lãnh đạo, ông chủ lớn nhất đứng đằng sau Mộng Ảo Thành này là Ngụy Cẩm Phong, tên này chuyện gì đều không làm, lại có thể kinh doanh lớn như vậy. Hàn Đông khẽ mỉm cười, nói: - Bất luận là ai mở công ty, chỉ cần là kinh doanh hợp pháp, thì không có bất cứ chuyện gì với chúng ta cả. Chu Chính cười ha hả nói: - Tên ranh đó lần trước ở trại tạm giam vẫn rất kiêu ngạo. sau một đêm ở đó, đã thành thực hơn rất nhiều. Ngày 1 tháng 9, ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Phó chủ tịch thường trực tỉnh Phạm Đồng Huy đến thành phố Tân Châu để thị sát chỉ đạo công tác. Trong hội nghị báo cáo công tác, Hề Hiểu Kiến và Hạ Kim Cường đều lần lượt làm bản báo cáo tương ứng. Vốn dĩ ở trong tình huống này, Hàn Đông chỉ là một ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó Chủ tịch thành phố xếp ở gần cuối, trên cơ bản đều không đến lượt Hàn Đông lên tiếng. Nhưng Phạm Đồng Huy đợi sau khi Hề Hiểu Kiến và Hạ Kim Cường lần lượt phát biểu, không hỏi những người khách còn có bổ sung gì nữa không như thường lệ, mà là trực tiếp để Hàn Đông đặc biệt báo cáo về tình hình công tác của kinh doanh thành phố. Hàn Đông liền đem tình hình công tác của kinh doanh thành phố và các các hiệu quả đã đạt được báo cáo lại một lượt. Lúc này Phạm Đồng Huy tỏ ra rất hứng thú. Trong quá trình Hàn Đông báo cáo, không ngừng gật đầu, khuôn mặt mang nụ cười tán thành. Đợi sau khi Hàn Đông báo cáo xong, Phạm Đồng Huy lập tức tỏ ý muốn đi đến tổ lãnh đạo kinh doanh thành phố để xem tình hình thực tế. Sau đó, Hàn Đông liền đặc biệt dẫn Phạm Đồng Huy thị sát tình hình công tác của tổ lãnh đạo kinh doanh thành phố. Phạm Đồng Huy kiểm tra các văn kiện có liên quan của tổ lãnh đạo và tiến hành nói chuyện thân thiết với các nhân viên công việc có liên quan, sau đó liền đưa ra đánh giá cao đối với công tác kinh doanh thành phố của thành phố Tân Châu, khích lệ Thành ủy thành phố Tân Châu tiếp tục cố gắng, đạt được những thành tích lớn hơn nữa trong các hạng mục công tác. Sau đó, Phạm Đồng Huy liền dẫn người rời khỏi thành phố Tân Châu, khiến cho người ta có cảm giác, Phạm Đồng Huy chính là đến để kinh doanh thành phố của thành phố Tân Châu, dường như chính là đến chỗ Hàn Đông. Hơn nữa, trong tin tức ở Tây Xuyên lúc tối, tin tức được đưa ra cũng chỉ là Phó chủ tịch tỉnh Phạm Đồng Huy thị sát công tác kinh doanh thành phố Tân Châu, bản tin đó vốn không có hình ảnh Phạm Đồng Huy cùng tọa đàm với Thành ủy, nhưng hình ảnh ở văn phòng ban lãnh đạo kinh doanh thành phố Tân Châu lại nhiều hơn một chút. Hàn Đông cũng xuất hiện vài lần trên màn ảnh. Tuy không có nói ra tên của Hàn Đông, nhưng so với Hề Hiểu Kiến, Hạ Kim Cường mà nói, lại tốt hơn nhiều rồi, ít nhất Hàn Đông cũng được xuất hiện ở trong bản tin, tuy không có lời thoại, nhưng cũng đã khá lắm rồi. Lúc tối, Hề Hiểu Kiến và Hạ Kim Cường đang ở bên cạnh chiếc TV để chờ xem tin tức, kết quả nhìn thấy tin Phạm Đồng Huy đến thành phố Tân Châu thị sát chỉ có một đoạn như vậy, hai người lập tức đều rất khó chịu trong lòng. Nhìn thấy vẻ mặt điềm đạm của Hàn Đông ở trên thời sự, trong lòng hai người đều rất khó chịu, nhưng không thế thì sao chứ, dù sao Phạm Đồng Huy đến thị sát, là tin cuối cùng mà thời sự Tây Xuyên đưa lên, về cơ bản là muốn Phạm Đồng Huy xem qua, hoặc thư ký của Phạm Đồng Huy sau khi xem xong mới có thể phát ra. Tuy nhiên, thông qua chuyện này, trong lòng hai người nhận thức hơn nữa khả năng của Hàn Đông quả thực không hề nhỏ, lần này Phạm Đồng Huy đến thị sát, rõ ràng là nhằm vào việc kinh doanh thành phố mà Hàn Đông đang làm. Chuyện này, Hề Hiểu Kiến và Hạ Kim Cường tuy cũng được thơm lây, nhưng hai người đều không có cách nào đoạt được công lao của Hàn Đông. Hai người đều cảm thấy rõ rằng, sự phát triển của Hàn Đông ở thành phố Tân Châu đã khó có thể ngăn chặn được nữa rồi. Chính là Hạ Kim Cường hợp tác khá tốt với Hàn Đông, bây giờ cũng cảm thấy rõ rằng, bản thân muốn khống chế Hàn Đông, về cơ bản là điều không thể nữa rồi. Điều này khiến cho Hạ Kim Cường cảm thấy khổ tâm trong lòng. Vừa bắt đầu, để có được sự ủng hộ của Hàn Đông, anh ta đã có một phen khổ tâm, hơn nữa đối với bản thân anh ta, anh ta đối với Hàn Đông như vậy đã đủ rồi, nhưng bây giờ nhìn thấy thế lực của Hàn Đông bây giờ đã phát triển lớn mạnh, anh ta lại không cam tâm, cuối cùng cảm thấy Hàn Đông không phải là hoàn toàn một lòng với mình, muốn Hàn Đông hoàn toàn trung thành với mình, dường như đã là chuyện không thể nữa rồi. Đối với bản thân Hàn Đông mà nói, tất cả những điều này đều là dựa theo ý định của mình mà làm, dù sao khiến anh ta không có tiếng tăm ở vị trí này, đó cũng là điều không thể, nhưng một khi thật sự muốn làm những chuyện này, thì sẽ đụng chạm đến lợi ích của rất nhiều người, đành phải đoàn kết với một vài người ở bên cạnh, khiến cho trong lòng một số người cảm thấy khó chịu, đó cũng là điều khó tránh khỏi được. Sự trưởng thành của bất kì người đứng đầu trong giới quan chức, đều là kết quả của phần đông lực lượng liên kết tạo ra, đồng thời cũng là giẫm đạp lên rất nhiều người để đi lên. Điểm này, tuy Hàn Đông còn trẻ, nhưng đối với những cái này đã nhận biết được rất rõ, vì vậy cho dù bây giờ Hàn Đông đã cảm thấy sự dè chừng của Hạ Kim Cường đối với bản thân, nhưng Hàn Đông cũng chỉ có thể từng bước đi tiếp. Ngoài ra, Hàn Đông không có sự lựa chọn nào khác. Trong khoảng thời gian này, Bí thư Quận ủy quận Cao Bằng thành phố Tân Châu Cử Cẩm Dật luôn cảm thấy bất an, thời gian trước, nhà của anh ta bị trộm ghé thăm, bị mất một ít tiền mặt, còn cả một chiếc điện thoại di động nữa, ngoài ra điều khiến anh ta lo lắng nhất chính là một quyển sổ nhỏ cũng bị tên trộm thuận tay đem đi. Cử Cẩm Dật còn có một thói quen, đó chính là có chuyện gì quan trọng một chút, đều ghi lại trong quyển sổ bí mật đó, như vậy cũng không đến mức lầm lẫn hay quên đi. Anh ta rất coi trọng quyển sổ này, ngay cả vợ mình cũng không cho xem, bất cứ lúc nào cũng mang theo bên mình, nhưng cũng chỉ trách hôm đó uống quá nhiều rượu, lại được những người đẹp trẻ trung vây lấy, kết quả đến khi về nhà, ngủ li bì đến nỗi trộm lẻn vào nhà cũng không biết, tên trộm đó thuận tay mang đi hết cả quần áo và quyển sổ. Vì thế, Cử Cẩm Dật tức giận mắng vợ một trận, nói cô ấy ngủ giống như heo chết vậy, trộm lẻn vào nhà lại không biết gì. Đồng thời, Cử Cẩm Dật cũng kiếm cớ phê bình gay gắt bảo vệ ở khu nhà ở, lại châm biếm cục Công an quận Cao Bằng một trận. Song anh ta biết quyển số đó rất quan trọng, bởi vậy cũng không dám gióng trống khua chiêng. Chỉ là, bây giờ đã mười ngày trôi qua rồi, tên trộm đó cũng không có tin tức gì, điều này khiến cho Cử Cẩm Dật cảm vừa lo lắng, lại có chút chờ mong ở trong lòng. Điều lo lắng là quyển sổ đó liệu có bị rơi vào tay nguời không nên rơi hay không, điều mong chờ là tên trộm sẽ tiện tay hủy quyển sổ đó đi. Chính vì như vậy, khoảng thời gian này, Cử Cẩm Dật làm việc gì cũng đều không yên tâm, hơi không hài lòng, ngay cả thư ký cũng mắng một trận. Đó là ủy viên thường vụ Quận ủy, Trưởng ban thư ký Quận ủy, cũng bị anh ta mắng một trận Những người ở Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận đều biết thời gian này tính khí của Bí thư Quận ủy Cử Cẩm Dật không được tốt, mọi người đều rất cẩn thận, để đỡ bị anh ta trách mắng. Ngay cả Chủ tịch quận Thường Tính Phong vốn là bạn lâu năm của Cử Cẩm Dật, cũng khiêm tốn không ít, dù sao Cử Cẩm Dật là Bí thư Quận ủy, là người đứng đầu trong quận, nếu như Cử Cẩm Dật không để ý hay mặc kệ, muốn nổi giận, cho dù là Chủ tịch quận, cũng không bỏ qua. Huống hồ, bây giờ tình hình ở trong quận, giữa Cử Cẩm Dật và Thường Tĩnh Phong cũng chỉ là không phân thắng bại mà thôi. - Ha ha, người này chắc chắn là không kiềm chế được rồi. Chu Chính biết được tình hình này, không kìm được vui mừng trong lòng. Anh ta hiểu tình hình, cũng đại khá biết sở dĩ tính khí của Cử Cẩm Dật trở nên nổi nóng như vậy, tất cả đều là quyển sổ rước họa đó mà ra. Nhìn thấy Tả Nhất Sơn thuận lợi được đề bạt làm cán bộ cấp Cục phó, trong lòng Chu Chính cũng có sự mong đợi. Anh ta cũng nhìn qua những cán bộ được đề cập đến trong quyển sổ của Cử Cẩm Dật có không ít, nếu như một khi bị lộ ra, đến lúc đó vị trí trống có không ít, cũng không chừng có một chỗ cho mình. Tuy nhiên, trước đây Hàn Đông đã đặc biệt hỏi thăm qua, chuyện này đã giao cho Ủy ban Kỷ luật, trước khi Ủy ban Kỷ luật không có hành động gì hơn nữa, anh ta cũng chỉ có thể âm thầm mà đợi, những cái khác đều không thể làm. Ngày 8 tháng 9, ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó bí thư Thành ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Trương Vân Bình gọi Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Khổng Giai Nam đến văn phòng của mình, sau khi hai người nói xã giao, ngồi xuống hút điếu thuốc một lúc, Trương Vân Bình liền lấy ra một bức thư tố cáo đưa cho Khổng Giai Nam, cười nói: - Anh Khổng, anh xem cái này đi. Khổng Giai Nam cầm lấy bức thư, nhanh chóng mở ra xem. Bức thư này là thư tố cáo Bí thư Quận ủy quận Cao Bằng Cử Cẩm Dật nhận hối lộ, mua quan bán chức, đồng thời còn tham ô tiền của công và những hành vi vi phạm pháp luật khác nữ, trong thư liệt kê ra rất nhiều chuyện, đều là có thời gian, địa điểm, những nhân vật có liên quan, kể ra rất tỉ mỉ. Xem xong bức thư, Khổng Gian Nam im lặng một lúc, rồi nghiêm túc nói: - Bí thư Trương, nội dung của bức thư này rất khiến người ta kinh ngạc. Bí thư Trương tính thế nào? Trương Vân Bình đến thành phố Tân Châu đảm nhiệm chức ủy viên thường vụ Thành ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật được một khoảng thời gian rồi, Khổng Giai Nam là người sớm nhất nương nhờ vào mình, hơn nữa trải qua một khoảng thời gian quan sát, người này cũng coi là khá tin cậy, vì vậy người mà Trương Vân Bình tìm đầu tiên là anh ta. Thản nhiên cười cười, Trương Vân Bình lại lấy từ trong túi áo bên mình một chiếc quyển sổ nhỏ, trong đó có không ít trang có nếp gấp. Anh ta cười nói: - Anh hãy xem những chỗ bị gấp này. Khổng Giai Nam có chút nghi ngờ rồi nhận lấy quyển sổ, cẩn thận mở từng chỗ có nếp gấp, vừa mở ra được vài trang, lập tức trong lòng anh ta kinh ngạc, không kìm được liền lấy bức thư tố cáo kia ra để đối chiếu, sau đó ngẩng đầu kinh ngạc nói: - Bí thư Trương, quyển sổ này.... Trương Vân Bình khẽ mỉm cười nói: - Anh cứ xem xong đã rồi hãy nói. Khổng Giai Nam liền đối chiếu từng cái một, càng xem càng thấy kinh ngạc. Sau khi xem xong, anh ta nhớ lại một chút, liền cảm thấy nội dung của bức thư tố cáo này có đến 80% đều tìm thấy những được những chỗ ghi chép đối chiếu tương ứng ở trong quyển sổ, rõ tàng quyển sổ nào có liên quan đến Cử Cẩm Dật. - Bí thư Trương chuẩn bị làm gì? Khổng Giai Nam có chút hưng phấn. Là một cán bộ kỳ cựu của Ủy ban kỷ luật, có thể bắt được một con cá lớn, điều này khiến cho anh ta cảm thấy rất vui mừng. Trương Vân Bình nói: - Bức thư và quyển vở này, anh là người đầu tiên xem được nó, anh có ý kiến gì không? Khổng Giai Nam vừa nghe xong, lập tức trong lòng cảm thấy vừa hưng phấn, vừa cảm thấy áp lực rất lớn. Hưng phấn là vì Trương Vân Bình đem tư liệu đưa cho mình xem đầu tiên, đó là sự tín nhiệm lớn nhất đối với bản thân, áp lực lớn là vì nếu như bản thân không thể hiện tốt, có lẽ điều này sẽ khiến cho Trương Vân Bình không hài lòng. Suy nghĩ một lúc, Khổng Giao Nam nói: - Từ sự ghi chép của thư tố cáo và quyển vở này, có thể tin rằng, lời tố cáo về Cử Cẩm Dật ở trong thư tố cáo, đa số là sự thật, do đó Ủy ban Kỷ luật cứ thế mà triển khai điều tra. Tuy nhiên, Cử Cẩm Dật là Bí thư Quận ủy quận Cao Bằng, tiến hành điều tra anh ra, phải thông qua lãnh đạo Thành ủy mới có thể triển khai công việc được. Trương Vân Bình khoát tay, quả quyết nói: - Chuyện này, ý kiến của tôi là, Ủy ban Kỷ luậttiến hành điều tra trước đối với nội dung của thư tố cáo, lúc cần thiết, có thể xin Ủy ban Kỷ luật tỉnh trợ giúp, nhất định phải điều tra cho rõ những người và những chuyện được đề cập đến trong thư tố cáo và quyển sổ kia. Anh Khổng, đây là một thử thách quan trọng của Ủy ban Kỷ luật chúng ta. Nhìn thấy dáng vẻ Trương Vân Bình nói rất thận trọng, hơn nữa không chuẩn bị báo cáo cho Thành ủy trước mà đã mời Ủy ban Kỷ luật tham gia, điều này khiến Khổng Giai Nam rất kinh ngạc, song anh ta không nghĩ gì cả, tự tin nói: - Cảm ơn sự tín nhiệm của Bí thư Trương, tôi không có bất cứ vấn đề gì cả, tất cả nghe theo sự chỉ huy của Bí thư Trương. Trương Vân Bình gật đầu mỉm cười, vừa lòng nói: - Vậy thì tốt, chuyện này, hiện nay chỉ có hai chúng ta biết, ý của tôi là, phải mau chóng tiến hành điều tra nội dung trong thư tố cáo, sau đó anh phải chọn ra những nhân viên có năng lực và hoàn toàn đáng tin cậy, hợp thành tổ điều tra chuyên án, nếu như nội dung trong thư tố cáo là thực, vậy thì phải mau chóng áp dụng biện pháp đối với Cử Cẩm Dật, còn về những vấn đề khác, cũng phải cùng nhau chứng thực. Thái độ của anh ta rất kiên quyết, nói: - Lần này bất luận là đề cập đến ai, đều phảu điều tra đến cùng, Ủy ban Kỷ luật thành phố không thể điều tra, vậy thì mời Ủy ban Kỷ luật tỉnh đến điều tra. Khổng Giai Nam cảm thấy được sự nghiêm túc, anh ta mơ hồ cảm giác được, chuyện lần này e là không chỉ đề cập đến một mình Cử Cẩm Dật, chỉ sợ còn đề cập đến một vài lãnh đạo trong thành phố, nếu không Trương Vân Bình cũng sẽ không nhờ Ủy ban Kỷ luật tỉnh ra mặt. Tuy nhiên nếu Trương Vân Bình không nói rõ, Khổng Giai Nam cũng sẽ không hỏi nhiều, đây là tố chất của cán bộ Ủy ban Kỷ luật nên có, không nói nhiều, không hỏi nhiều, làm tốt những chuyện nên làm là được rồi. - Bí thư Trương, anh còn có chỉ thị gì nữa không? Khổng Giai Nam cung kính hỏi. Trương Vân Bình nói: - Không có gì, anh nhanh chóng tổ chức nhân sự, buổi chiều tôi phải nói chuyện với họ, ngày mai sẽ bắt đầu chính thức làm việc. Đợi sau khi Khổng Giai Nam ra về, Khổng Giai Nam xem thư tố cáo ở trong tay, vẻ mặt không khỏi lộ ra vẻ tươi cười. Bức thư này đến thật là đúng lúc, anh ta từ Ủy ban Kỷ luật xuống, cũng không cam tâm sống mà không có tiếng tăm như vậy. Anh ta cũng nghĩ nhanh chóng làm ra chút thành tích cho lãnh đạo xem. Thời gian trước Hàn Đông đưa cho anh ta một quyển sổ, những người được đề cập trong đó khá nhiều, nhưng lại không có gì nổi bật nên anh ta chỉ có thể đợi, bây giờ thư tố cáo Cử Cẩm Dật này đang nằm tron ta anh ta, vì thế trước tiên anh ta liền chuẩn bị bắt đầu hành động. Tuy nhiên, thận trọng vẫn hơn, anh ta không nói cho Khổng Giai Nam biết tình hình của các lãnh đạo có liên qua đến Thành ủy, cũng là lo lắng Khổng Giai Nam có điều dè chừng hoặc có cách nghĩ khác. Cách nghĩ của anh ta là thông qua nội dung của bức thư tố cáo này, tiến hành điều tra Cử Cẩm Dật, chỉ cần một phần nội dung trong bức thư tố cáo này có thể được chứng thực, vậy thì sau khi nhanh chóng tiến hành bắt giam anh ta, thì có thể nhằm vào nội dung của bức thư tố cáo này, điều tra từng cái một, xác minh, lúc đó, nhất định phải nghĩ cách mọi ra được thứ gì đó từ trong miệng của anh ta. Đối với Trương Vân Bình mà nói, chỉ có bới ra cán bộ cấp Phó giám đốc sở, mới là thành tích lớn nhất. Tuy một khi những cán bộ cấp Phó giám đốc sở được đề cập đến được Ủy ban Kỷ luật tỉnh tiếp nhận, nhưng điều này cũng có thể thể hiện ra được khả năng làm việc của anh ấy. Anh ta là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, lại là từ Ủy ban Kỷ luật tỉnh xuống, khi làm việc, không khỏi đắc tội với những cán bộ khác, công việc của cán bộ Ủy ban Kỷ luật, ở mức độ rất lớn, chính là trong quá trình không ngừng đắc tội với những quan chức khác, tích lũy chiến tích. Trương Vân Bình không giống với những cán bộ Ủy ban Kỷ luật bình thường, anh ta từ Ủy ban Kỷ luật tỉnh trao quyền cho cấp dưới xuống dưới, vướng mắc không ít với những thế lực ở các phương diện trong địa bàn, vì thế mục đích lớn nhất của anh ta bây giờ, chính là phải nhanh chóng làm ra chút chuyện, còn về việc điều tra chuyện này, trong tỉnh xử lý thế nào, vẫn là chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có gì, cứ thế mà khiêm tốn xử lý, vậy thì lại là một chuyện khác. Sau khi Khổng Giai Nam tiếp tục, quả là hao tâm tổn sức, cuối cùng chọn ra năm nhân viên kiểm tra kỉ luật mà anh ta cảm thấy hoàn toàn đáng tin cậy, sau đó mang tư liệu của những nhân viên này cho Trương Vân Bình. Trương Vân Bình sau khi nghe Khổng Giai Nam giới thiệu tình hình của những người này, liền tỏ ra đồng ý với những người này. Sau đó Khổng Giai Nam liền đưa những người này tập trung đến phòng họp, nhìn thất đích thân Trương Vân Bình có mặt ở hội nghị này, những người tham gia hội nghị rất nghi ngờ, không biết lần này lại là chuyện gì, do Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tự mình đến sắp xếp nhiệm vụ, thường là những chuyện không nhỏ. Trước tiên Trương Vân Bình nhấn mạnh tính kỉ luật tổ chức của công tác Ủy ban Kỷ luật, sau đó mới đem đối tượng của việc điều tra lần này nói ra. Anh ta nói: - Đối tương công tác lần này, là uỷ viên thường vụ Thành ủy, là cán bộ quan trọng trong thành phố, nên mọi người phải dũng cảm cẩn trọng, nghiêm khắc dựa theo điều lệ công tác của Ủy ban Kỷ luật triển khai công tác, việc điều tra lần này, do Bí thư Khổng phụ trách dẫn đội, các anh phải phối hợp toàn diện, trong quá trình làm việc, phải làm một cách nghiêm túc bí mật, bất kì chuyện gì có liên quan đến công tác điều tra lần này, đều không được nói cho người khác biết. Mọi người có làm được không? - Làm được ạ! Mấy nhân viên công tác đều đồng thanh nói. Tuy âm thanh không lớn lắm, nhưng rất ngắn gọn, nghiêm túc, thể hiện được tính công bằng nghiêm minh của cán bộ Ủy ban Kỷ luật. Trương Vân Bình hài lòng gật đầu, lập tức có sự bố trí cẩn thận đối với công tác điều tra lần này. Sau khi hội nghi kết thúc, Trương Vân Bình đích thân gọi điện cho Hàn Đông, anh nói: - Chủ tịch thành phố Hàn, nghe nói quan hệ giữa anh và phân khu quân đội Hàn Chính khá tốt, tôi muốn mượn địa bàn của phân khu quân đội để dùng, không biết có tiện hay không, muốn làm phiền Chủ tịch thành phố Hàn hỏi giúp. Hàn Đông vừa bắt đầu hơi sửng sốt, lập tức cười nói: - Cái này không có vấn đề gì, tôi lập tức đi hỏi ngay, xin Bí thư Trương hãy chờ một chút. Hắn cũng không hỏi Trương Vân Bình có chuyện gì, trên thực tế Hàn Đông vừa nghe thấy lời của Trương Vân Bình, liền biết lần này Trương Vân Bình chắc chắn là tìm được khe hở nào đó, chỉ sợ chuyện quyển sổ đó đã bắt đầu bộc phát, còn Trương Vân Bình sở dĩ thông qua mối liên hệ giữa bản thân và Hàn Quốc Bình, trên thực tế cũng là biến thành một thông tin cho bản thân, khiến bản thân có thể làm tốt chuẩn bị trước tiên mà thôi. Trong tình hình chung, trong thành phố có gì phải cần phân khu quân đội phối hợp, trong phạm vi bình thường, phân khu quân đội chắc chắn sẽ không từ chối, còn mượn chỗ để sắp xếp cán bộ bắt giam, phân khu quân đội cũng sẽ toàn lực phối hợp, và không cần phải thông qua bản thân hỏi Hàn Quốc Bình. Cho nên Hàn Đông liền nhanh chóng hiểu được ý của Trương Vân Bình, nghĩ thầm anh ta không hổ làm công tác kiểm tra kỉ luật, thông báo tin tức đều mập mờ như vậy. Gọi điện thoại cho Hàn Quốc Bình, lúc này Hàn Quốc Bình tỏ vẻ không có chút vấn đề nào. Sau đó, Hàn Đông liền chuyển lời của Trương Vân Bình, trong quá trình này, Hàn Đông đều không hỏi mộ câu dư thừa nào. Điều này khiến cho Trương Vân Bình rất khâm phục, đổi lại là người khác, chỉ e là sớm không kìm được hỏi một hai câu rồi. Kì thực nếu như Hàn Đông hỏi, Trương Vân Bình cũng sẽ không giấu diếm, song Hàn Đông không hỏi, khiến cho sự kinh ngạc của Trương Vân Bình càng nhiều hơn mà thôi. Trước tiên Trương Vân Bình liên lạc với Hàn Quốc Bình một chút, sau đó bảo mấy nhân viên công tác thu dọn xong hành lý có liên quan, lập tức đưa những người này đến nhà khách thứ hai của phân khu quân đội, nhà khách này không mở ra bên ngoài. Tuy những người được Khổng Giai Nam lựa chọn khá yên tâm, nhưng những người liên lụy trong chuyện lần này rất nhiều, nên Trương Vân Bình vẫn không thể không thận trọng, vì vậy đưa những nhân viên điều tra đến đây, sau đó để họ bắt đầu khai triển công việc, cần gọi bất cứ người nào, đều là dó Khổng Giai Nam phụ trách truyền đạt. Nói cách khác, những nhân viên phụ trách điều tra thực tế, chỉ có thể thông qua Khổng Giai nam mới có thể liên lạc với bên ngoài, điều này cũng ngăn chặn khả năng họ để lộ bất cứ thông tin nào. Thông qua những người và việc được liệt kê trong thư tố cáo, tổ điều tra nhanh chóng chứng thực được chuyện ở trên, về cơ bản những tố cáo về Cử Cẩm Dật là thực. - Bí thư Trương, tình hình trong thư tố cáo cơ bản đã được chứng thực. Cử Cẩm Dật đúng là đã có rất nhiều hành vi trái pháp luật. Tôi đề nghị lập tức tiến hành bắt giam anh ta. Khổng Giai Nam đem tư liệu điều tra đưa cho Trương Vân Bình rồi nói. Trương Vân Bình lật xem tư liệu một chút, lập tức nhíu mày, hơi trầm tư một lúc, lập tức đập bàn một cái thật mạnh, nói: - Được, anh lập tức cho người đến quận Cao Bằng tiến hành bắt giam Cử Cẩm Dật, tôi sẽ đi báo cáo lại cho Bí thư Hề biết. Anh ta còn có nửa câu chưa nói ra, vậy chính là anh ta sẽ lập tức liên hệ với Ủy ban Kỷ luật, chuẩn bị bất cứ lúc nào mời sự tham gia của Ủy ban Kỷ luật. Khổng Giai Nam gật đầu, sắc mặt trầm xuống, nhanh chóng liền dẫn mấy nhân viên kiểm tra kỉ luật đi ra ngoài. Trương Vân Bình cầm lấy chiếc điên thoại ở trên bàn, bấm điện thoại, cung kính nói: - Bí thư Chu, chào anh, có chuyện này tôi muốn báo cáo với anh một chút, không làm phiền công việc của anh đấy chứ! - Có chuyện gì anh cứ nói đi. Người nhận điện thoại là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Chu Thanh Hi, dựa vào trình tự bình thường, Trương Vân Bình phải báo cáo tình hình cho anh ta trước tiên, sau đó do Chu Thanh Hi báo cáo cho Ủy ban Kỷ luật tỉnh Uông Kỳ Tài. Trương Vân Bình lập tức liền nói chuyện này ra, cố ý nhắc đến những ghi chép của quyển vở đó, nội dung tố cáo ở trong thư tố cáo là lần lượt ăn khớp, còn trong quyển sổ còn đề cập đến một số lãnh đạo trong thành phố, trong đó còn có một trong những lãnh đạo quan trọng của Thành ủy. - Tôi biết rồi, tôi lập tức báo lại cho bí thư Uông biết. Chu Thanh Hi nói. Lời của anh ta rất ngắn gọn, nhưng lại tràn đầy sức mạnh, dường như dự báo rằng một trận bão táp nhanh chóng kéo đến vậy.