Bữa cơm đoàn viên rất phong phú, mùi vị rất thơm ngon, đến rượu cũng là Mao Đài, hương vị tinh khiết và thơm ngát, lão thái gia không bao giờ uống cũng ngoại lệ uống vài chung, nhưng chị Trương hộ lý lại ở bên cạnh không ngừng nhắc nhở, không thể uống qua hai chung, thế là đổi chung nhỏ hơn, một ly chỉ được ngụmHàn Đông trước tiên kính lão thái gia một chén, chúc ông khỏe mạnh. Đối với lão thái gia mà nói, thân thể khỏe mạnh, đó là điều mong chờ nhất của mọi người. Dù sao lão thái gia trên chính đàn Trung Quốc, có địa vị hết sức quan trọng, nhất là hai năm nay quan hệ với Nam Tuần Trường ngày càng thân thiết, cho dù là nhàn rỗi ở nhà, nhưng lời nói trong chính trị Trung Quốc vẫn rất có sức nặng, mỗi lần mở hội nghị thường vụ trung ương, bình thường đều mời lão thái gia tham gia hội nghị, chứng tỏ rằng trước mặt tập thể lãnh đạo lão thái gia vẫn được tôn trọng, chỉ có điều không có chuyện gì đặc biệt lớn về cơ bản lão thái gia không tham gia mà thôi. Đối với thái độ này của lão thái gia, Nam Tuần Trường cũng rất hài lòng, đã nhiều lần lấy tác phong của lão thái gia để động viên những đồng chí đã có tuổi sắp về hưu mà không cam tâm về hưu, cần phải nhìn Hàn lão gia, buông lỏng hoài bão một chút.Chính vì vậy, mọi người cũng đều hi vọng sức khỏe lão thái gia khỏe mạnh chút, để kéo dài thời gian che mưa chắn gió cho mọi người hơn, như vậy thì cả Hàn gia mới có thể phát triển tốt hơn được.Còn trong suy nghĩ của mọi người, cũng sơ sơ biết được, trong những sự thay đổi này, Hàn Đông cũng có tác dụng rất lớn. Từ lúc Hàn Đông viết 3 bài văn ở thành phố Vinh Châu, vừa lúc phù hợp với suy nghĩ của Nam Tuần Trường, lại thêm những biểu hiện về sau của Hàn Đông, cũng làm cho quan hệ giữa lão thái gia và Nam Tuần Trường càng thân thiết hơn.Mặc dù là bữa tiệc gia đình, nhưng khi mọi người ăn cơm, cũng dần dần nói về chuyện công việc. Đầu tiên là Hàn Chính và Trịnh Trạch Hoa nói một chút về tình hình công việc của từng người, đưa ra một số địa phương đáng để chú ý, sau đó mọi người liền anh một câu tôi một lời mà nói tiếp.Lão thái gia bình thường ít nói chuyện, nhưng khi ông nói chuyện, mọi người đều chú ý lắng nghe. Lời nói của lão thái gia rất ngắn gọn, nhưng bình thường đều là từ trong một câu, những vấn đề phức tạp lập tức được phân tích một cách đơn giản rõ ràng.Đây chính là sự lây nhiễm mấy chục năm trong chính đàn Trung Quốc, là phong độ của thế hệ trước đã trải qua vô số mưa gió phong ba. Điều này chính là trong suy nghĩ sau khi có được xu thế phát triển 10 năm gần đây trong kí ức của Hàn Đông, cũng khó có thể đuổi kịp được.Hàn Đông nghe nhiều mà nói ít, dù sao mình trước mặt tiền bối, thấp giọng một chút vẫn hơn.Tuy nhiên, lão thái gia lại cứ nhắc đến những gì mà Hàn Đông đã làm, khiến cho Trịnh Trạch Hoa và Hàn Chính cũng nhiều lần tự hỏi Hàn Đông làm ra được những chuyện nào.- Làm đến nơi đến chốn, xử lý chuyện thật, có thể tiến bộ; trái lại, chỉ làm bề ngoài, chân đạp mây trôi, thì không đi được bao xa. Các anh theo chính trị, trong lòng phải thay dân chúng, chỉ có người làm việc thực, dân chúng mới có thể đời đời nhớ đến anh, tin tưởng anh.Lão thái gia nói không nhanh không châm, nhắc nhở mọi người nhất định phải làm đến nơi đến chốn, vì dân làm việc thực. Điều này thực ra là đạo lý mà mọi người đều biết. Nhưng trong công việc thực tế mọi người lại thiếu quyết tâm để giải quyết thực sự, đều thích làm những chuyện chỉ vì cái trước mắt, như này có thể dễ dàng làm ra thành tích, có chính tích rồi thì có thể thăng quan dễ dàng. Lão thái gia không muốn Trịnh Trạch Hoa và Hàn Chính đi trên con đường này. Cho dù muốn làm nên thành tích, cũng cần phải làm những chuyện giúp ích cải thiện nhân sinh mới được.Đối với lời dạy bảo của lão thái gia, Trịnh Trạch Hoa và Hàn Chính đều rất chăm chú nghe, hơn nữa còn bày tỏ về sau nhất định chú ý.Lão thái gia ngẩng đầu lên, thấy mọi người đều đặt đũa xuống mà chăm chú nghe mình nói, không nhịn được mỉm cười nói:- Mọi người ăn cơm đi, khó có thể tụ họp một chỗ như này, mọi người đều vui vẻ mà uống. Lời nói của lão thái gia, không khí trên bàn ăn hoạt bát hẳn lên, mấy đứa cháu bàn ăn bên cạnh cũng đi sang chúc rượu.Mà Hàn Đông là người trẻ tuổi nhất trong bàn ăn đó, vai vế cũng là nhỏ nhất, vì vậy hắn có nhiệm vụ rót rượu.Ăn xong bữa cơm đoàn viên, mọi người liền ngồi vây quanh lão thái gia ở trong sân, ngồi phơi mình dưới ánh nắng ấm áp. Nói chuyện, chủ đề nói lúc này lại thoải mái hơn rất nhiều, không phải là trên công việc nữa.- Tiểu Đông, cháu thế nào. Vấn đề con người cần phải nắm chặt. Bây giờ cháu đã là cấp Trưởng phòng, tiến lên chút nữa là Phó giám đốc cấp Sở, vấn đề cá nhân thu xếp sớm một chút cũng là có lợi cho cháu.Bác cả Hàn Kiến Quốc cười nói.Cô hai Hàn Tuệ Chi cũng cười nói:- Đúng đấy, tiểu Đông của chúng ta đẹp trai như này, lại có tiền đồ, người thích cháu nhất định rất nhiều. Đúng rồi, cô bé nhà họ Tô kia rất xinh đẹp, cô gặp nó rồi, đúng là không rồi, cũng khá có khí chất, Hàn Đông sao cháu lại không để ý đến chứ, hay là ảnh chụp không được đẹp?Hàn Đông là người có tiền đồ nhất trong lớp trẻ. Vì vậy nói đến chuyện của hắn, mọi người đều rất hứng thú.Nghe xong câu nói của cô hai, Hàn Đông không khỏi cười khổ một hồi, cô hai bình thường cũng không phải là người nói nhiều, sao bây giờ lại biểu hiện bát quái như vậy chứ.Về chuyện lần trước mẹ đưa cho mình một tấm ảnh, Hàn Đông hiện tại cũng quên mất cô gái trong bức ảnh đó rốt cục là bộ dạng như nào nữa rồi, chỉ nhớ cô ấy hẳn là một mĩ nữ.Chỉ có điều, mĩ nữ trên thiên hạ nhiều vô số, Hàn Đông cũng không thể vì một cô gái đẹp mà thích ngay được. Hồi trước hắn luôn luôn vì chuyện của Kiều San San gặp rắc rối, cũng muốn bước thêm một bước phản đối, là hôm qua đã nói một lượt với lão thái gia, khiến trong lòng Hàn Đông đầy chua xót, bất đắc dĩ. Thái độ của lão thái gia rất rõ ràng, chuyện của hắn với Kiều San San, căn bản không có chút hi vọng gì, lão thái gia không phản đối hắn qua lại với Kiều San San, liền đã xem như tốt rồi.- Cháu bây giờ vẫn còn trẻ, nghĩ đến chuyện cá nhân sớm quá cũng không hay.Hàn Đông chỉ có thể nói như vậy.Dượng hai Trịnh Trạch Hoa cười nói:- Nói chung tuổi của Hàn Đông cũng không lớn, nhưng cấp bậc hiện tại của cháu không thấp, chuyện cá nhân cũng nên xem xét rồi mới đúng.Hàn Đông chỉ có thể bất đắc dĩ gãi gáy, chuyện của hắn và Kiều San San, cũng không tiện nói với cả nhà. Trong lòng hắn, trước sau vẫn hi vọng cùng Kiều San San thành một đôi.Thấy Hàn Đông bình thản, lúc đó bộ mặt xấu hổ, mọi người không nhịn được cười ha ha.Lão thái gia lúc này cũng mỉm cười nói:- Hàn Đông à, cháu và mọi người đi ra ngoài chơi đi, không cần ngồi cũng chúng ta đâu.Hàn Kiến Quốc nói:- Đúng đấy, Hàn Đông, cháu giao lưu nhiều hơn chút với Mạn Lương, nếu nó có được một nửa tiền đồ của cháu thì tốt rồi.Hàn Mạn Lương ngồi bên nghe cha mình phàn nàn như vậy. Vẻ mặt buồn bực, nhưng cũng không dám phản bác lại. Trước mặt Hàn lão gia, những đứa cháu này, trừ con bé đáng yêu Tiêu Bối Bối này ra, tất cả mọi người đều run như cầy sấy, dè dặt. Đến nói cũng không biết nói thế nào, tất cả đều im lặng ngồi đó, nghe những người già ngồi nói chuyện thật vui vẻ, cũng không có ai nói chen vào. Mà nhìn Hàn Đông và các vị tiền bối điễm tĩnh tự nhiên nhìn nhau, trong lòng mọi người đều rất sùng bái hắn, đặc biệt là mấy người con trai, trong lòng đều vô cùng khâm phục Hàn Đông, thầm nghĩ ngồi đơ ra không bằng giao lưu với hắn chút.Trịnh Trạch Hoa nói:- Đúng vậy, Hàn Đông cháu có thể dạy bảo thêm cho bọn Trịnh Đồng, các cháu đều là cùng lứa, giao lưu chút cũng tốt hơn.Hàn Đông mỉm cười nói:- Vâng ạ. Cháu cũng muốn giao lưu nhiều hơn với anh em.Trên thực tế, tuổi của Hàn Đông cũng tương đương với Hàn Mạn Lương, Trịnh Đồng, Hầu Khôn, nhưng vì biểu hiện của Hàn Đông xuất sắc hơn họ nhiều. Vì vậy trong lòng mọi người theo bản năng mà không để ý đến tuổi của Hàn Đông.Hàn Đông đứng lên, từ biệt lão thái gia và mọi người.Còn đám người Hàn Mạc Lương vào lúc này như được lệnh đặc xá, đều thở phào một hơi, đứng dậy cáo từ.Nhìn đoàn người đi ra ngoài, trong đám người đó, bóng dáng của Hàn Đông là vững vàng nhất, trong lòng mọi người cảm thấy vô cùng hài lòng, trên con người người thanh niên này có một cảm giác gì đó vô cùng điềm đạm, chính là khí thế này, đã vượt qua được những người cùng lứa rất nhiều.Trịnh Trạch Hoa cảm thán nói:- Hàn Đông quả thực không tồi nhỉ. Cái khí thế này có thể so với cán bộ cấp tỉnh.Trên mặt lão thái gia lộ ra vài phần tươi cười, gật đầu nói:- Là một viên ngọc, vẫn cần phải mài giũa nhiều.- Tiểu Đông, em rất khâm phục anh.Vừa ra khỏi cửa, Trịnh Đồng liền kéo tay Hàn Đông, cợt nhả nói.Hầu Khôn ở bên cạnh cũng nói:- Đúng đấy tiểu Đông. Chú thật giỏi, anh thật ngưỡng mộ chú, quả thực tràn đầy như nước sông Hoàng Hà.- Dừng!Hàn Đông bất đắc dĩ ngắt lời của anh ta, nói:- Em nói có phải là anh xem tiểu thuyết của Kim Dung nhiều quá rồi phải không.- Ha ha, gần đây đang đọc cuốn “Lộc Đỉnh ký”. Nhưng mà tiểu Đông này, anh khâm phục chú là lời từ đáy lòng. Chú không biết, cha anh cả ngày đều lấy chú ra để dạy anh đấy.Hầu Khôn cười ha ha nói, anh ta làm việc trong phân cục khu vực nội thành dưới quyền quản lý của Cục công an thành phố Kim Lăng, cái này cũng không tính là kém cạnh. Nhưng so sánh với Hàn Đông, đúng là kém xa trời đất. Hơn nữa cha của anh ta Hầu Vệ Dân còn nói với anh ta, không chỉ lão thái gia coi trọng Hàn Đông, mà Nam Tuần Trường cũng rất hứng thú với Hàn Đông, cũng từng khen ngợi Hàn Đông, cái này không phải là có thể so sánh với cấp Phó phòng này được.Hầu Tiểu Anh cũng nói:- Đúng vậy, anh Đông, em cũng thường nghe thấy mẹ khen anh đấy.Đối với người anh họ có danh khí lớn, trong lòng Hầu Tiểu Anh cũng rất sùng bái.Tiêu Bối Bối kéo tay Hàn Đông, cười ha ha nói:- Đúng đó, anh Đông là ai nào, chúng ta khó lắm mới có thể tụ họp, tối nay nhất định phải chơi hết mình.Cô bây giờ là sinh viên khoa ngoại ngữ trường Đại học Yến Kinh, lên đại học tất nhiên nhàn rỗi hơn rất nhiều so với thời cấp 3.Hàn Đông giơ tay xoa đầu cô, cười nói:- Được, tối nay anh mời.Hàn Mạn Lương nói:- Sao lại để chú mời được, hôm nay anh mời, cả nhà đi Đế Hào, nhất định phải chơi hết mình.Mắt Trịnh Đồng liền sáng lên, nói:- Đế Hào à. Lâu lắm rồi không đến đó.Trước kia Trịnh Đồng ngốc nghếch trong cơ quan Ủy ban kỷ luật trung ương, lúc đó anh ta với Hàn Mạn Lương cùng với lũ bạn bè hư hỏng ở Yến Kinh sống phóng túng, vô cùng phóng khoáng, sau đó đến tỉnh Liêu Đông, có cha lúc nào cũng quản, nên không chơi được nhiều, vừa nghe Hàn Mạn Lương mời mọi người đến Đế Hào, anh ta tất nhiên có một cảm giác gì đó quen thuộc.