Điều đó khiến Tiêu Vọng Nhạc nghĩ đến chuyện, Hàn Đông và Tôn Căn Tiến là bạn học tại Trường Đảng ở Tỉnh ủy, hẳn là có quan hệ không tệ. Nói như vậy, đến trường Đảng học tập, chuyện quan trọng nhất chính là phải thiết lập tốt mạng lưới quan hệ. Hàn Đông và Tôn Căn Tiến đều là cán bộ cấp Cục trưởng. Tuổi hai người không phải là quá lớn, bởi vậy khẳng định có thể thành lập quan hệ không quá tệ.Tất nhiên ông ta lại không biết, khi ở trường Đảng, người duy nhất có quan hệ không tốt với Hàn Đông, chính là Tôn Căn Tiến. Nếu không, ông ta sẽ không bảo Tôn Căn Tiến giữ Hàn Đông lại ăn cơm.Trong lòng Tôn Căn Tiến rất buồn bực, nhưng anh ta không muốn làm người tiếp khách, ăn cơm uống rượu với Hàn Đông, nhân tiện nói:- Bí thư Tiêu, buổi chiều tôi có chuyện phải ngoài ra, sợ là không tiếp được trưởng phòng Hàn.Tiêu Vọng Nhạc xua tay nói: - Chuyện gì cũng hoãn lại, ăn cơm đã. Cứ quyết định như vậy đi.Tôn Căn Tiến buồn bực muốn chết. Uy tín của Tiêu Vọng Nhạc ở thành phố Phù rất cao. Nếu ông ta đã nói như vậy, Tôn Căn Tiến cũng không có cách nào từ chối. Hơn nữa, quả thật anh ta không có chuyện gì đặc quan trọng tới mức không thể tranh thủ thời gian ăn cơm trưa được.Ngoài ra, sở dĩ Tôn Căn Tiến có thể thuận lợi lên làm Bí thư thành Đoàn thành phố Phù, chủ yếu là nhờ Tiêu Vọng Nhạc ủng hộ. Nếu không phải Tiêu Vọng Nhạc coi trọng anh ta, anh ta sẽ không nhanh chóng được đề bạt làm cán bộ cấp Cục trưởng như vậy. Cho nên trong lòng anh ta, cũng không dám đối nghịch với Tiêu Vọng Nhạc, không dám đi ngược lại mệnh lệnh của Tiêu Vọng Nhạc.- Được.Trong lòng Tôn Căn Tiến buồn bực đến mức hận không thể một ngụm nuốt Hàn Đông vào bụng.Thấy Hàn Đông mỉm cười đứng ở bên cạnh, Tôn Căn Tiến cảm thấy người này vô cùng đạo đức giả. Anh ta hận không thể tát một cái khiến Hàn Đông bay ra ngoài.Cùng lúc đó, anh ta lại nghĩ tới Kiều San San xinh đẹp như hoa, không ngờ bị Hàn Đông theo đuổi. Hơn nữa nhìn hai người quan hệ với nhau lại thân mật như vậy. Khi Hàn Đông còn học Trường Đảng ở Tỉnh ủy, Kiều San San thậm chí còn thường xuyên chú ý tới anh ta. Hiện tại, chỉ sợ cô đã là người của Hàn Đông. Tưởng tượng cảnh Kiều San San nằm ở trong lòng Hàn Đông, trong lòng Tôn Căn Tiến liền cảm thấy vô cùng đố kị và oán giận.“Đúng là một đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu."Trong lòng Tôn Căn Tiến thầm nguyền rủa Hàn Đông, nhưng trên mặt lại có thể lộ ra một khuôn mặt tươi cười.Trong lòng Hàn Đông không nhịn được cảm thấy thật buồn cười. Đương nhiên, hắn có thể đoán được, hiện tại khẳng định Tôn Căn Tiến buồn bực muốn chết. Nhưng Hàn Đông lại đang muốn nhìn bộ dạng buồn bực của anh ta, cho nên đã không hoà giải.Sau đó, Hàn Đông bỏ qua sự khác biệt về tình hình giữa hai tổ khảo sát. Ngược lại cán bộ thành phố Phù cũng không xuất hiện tình huống gì khác thường.- Xem ra bộ máy lãnh đạo không giống nhau, tình hình cán bộ cũng có điểm khác biệt.Trong lòng Hàn Đông thầm cảm thán nói. So sánh Bí thư Thành ủy thành phố Phù Tiêu Vọng Nhạc, Bí thư Thành ủy Vinh Châu và Bí thư Thành ủy Tân Châu, rõ ràng còn kém nhau một khoảng cách. Bởi vậy so sánh bộ máy của hai thành phố, sẽ kém hơn nhiều so với bộ máy thành phố Phù.Giờ ăn cơm chiều, Tôn Căn Tiến là cán bộ cấp Cục trưởng, ở trước mặt Tiêu Vọng Nhạc và một đám lãnh đạo Thành ủy, chỉ có thể là một người tiếp rượu. Còn Hàn Đông, tuy rằng cũng chỉ là cán bộ cấp Cục trưởng, nhưng vị trí của Hàn Đông đã có sự khác biệt. Cho nên Hàn Đông và Trầm Hàm Thần lại đứng trên vị trí khách mời. Trầm Hàm Thần là Phó trưởng ban cán bộ Tỉnh ủy, tất nhiên được bố trí ngồi ở vị trí khách chính. Tiêu Vọng Nhạc và Chủ tịch thành phố Phù theo thứ tự ngồi ở hai bên.Tất cả mọi người biết Hàn Đông và Tôn Căn Tiến là bạn học với nhau từ ban bồi dưỡng cán bộ thanh niên ở Trường đảng, bởi vậy không khí bữa cơm rất sôi nổi. Tất cả mọi người đều khuyến khích Tôn Căn Tiến mời rượu Hàn Đông. Điều này khiến trong lòng Tôn Căn Tiến hết sức buồn bực. Nhưng trước mặt nhiều cán bộ lãnh đạo như vậy, anh ta không thể từ chối. Hơn nữa còn nhất định phải biểu hiện bộ dạng vô cùng nhiệt tình. Điều này khiến anh ta cảm thấy rất không thoải mái, trong lòng càng không ngừng mắng Hàn Đông. Mà Hàn Đông lại tỏ ra không quan tâm. Dù sao đi nữa, hắn vẫn cố gắng từ chối. Một là không muốn uống rượu, hai là vì Tôn Căn Tiến, Hàn Đông lại càng không muốn uống rượu.Bởi vì buổi chiều còn có chuyện phải làm, cho nên uống rượu vẫn phải kìm chế một chút.Cơm nước xong, Tôn Căn Tiến liền kiếm cớ rời khỏi. Hàn Đông thấy khi anh ta rời khỏi, vẻ mặt buồn bực, trong lòng càng cảm thấy buồn cười.Bốn rưỡu chiều, tất cả nhiệm vụ kiểm tra đánh giá đã được hoàn thành. Về tổng thể mà nói, tình hình thành phố Phù tốt hơn nhiều so với thành phố Vinh Châu và thành phố Tân Châu.Sau khi từ chối khéo lời mời cơm chiều của Tiêu Vọng Nhạc, mọi người lên ô tô quay về Thục Đô.Tuy rằng Hàn Đông muốn gặp Kiều San San, nhưng do dẫn theo cả đội tới, Hàn Đông không tiện rời khỏi đội để đi gặp bạn gái, chỉ có thể đến thăm Kiều San San sau. Tuy nhiên Hàn Đông vẫn đặc biệt gọi điện thoại cho Kiều San San, nói với cô một tiếng. Về điều này Kiều San San cũng có thể hiểu được.Khi mọi người trở lại, đã là hơn sáu giờ.Ngày hôm sau, chủ yếu là tiến hành tập hợp tình hình đã khảo sát kiểm tra trong mấy ngày qua.- Sau khi nắm bắt được tình hình khảo sát trong mấy ngày qua, mọi người đã khá nghiêm túc. Hi vọng trong quá trình khảo sát sau này, mọi người tiếp tục duy trì.Hàn Đông tiến hành tổng kết tình hình kiểm tra đánh giá trong mấy ngày qua, cũng đưa ra một vài vấn đề cần phải chú ý. Ngoài ra còn yêu cầu hai Phó cục trưởng Thi Trung Xuân và Lỗ Vinh Cường theo thứ tự phụ trách khảo sát cán bộ, viết ra bản kiểm tra đánh giá. Hắn nhấn mạnh phải xét trên phương diện thực tế. Cuối cùng sẽ căn cứ vào bản kiểm tra đánh giá xem xét của bọn họ, để tiến hành tập hợp, cũng tiến hành đánh giá về mấy bộ máy cấp thành phố, viết thành báo cáo kiểm tra đánh giá.Sau khi tan họp, đúng lúc gặp được Phó cục trưởng Thôi Khánh Đổng đi ra. Nhìn thấy Hàn Đông, lông mày cô thoáng nhăn lại, trên mặt lại không tỏ thái độ, xoay người đi vào văn phòng.Hàn Đông thấy, chỉ mỉm cười. Sau khi hắn trở lại văn phòng, liền gọi điện thoại cho Thôi Khánh Đổng, bảo cô báo cáo về tình hình hai ngày qua một chút. Trước khi Hàn Đông xuống khảo sát, đã sắp xếp Thôi Khánh Đổng ở lại phụ trách xử lý công việc hằng ngày. Bởi vậy sau khi quay trở về, tất nhiên là muốn gặp cô để tìm hiểu tình hình.Trên thực tế, Hàn Đông biết hai ngày qua cũng không có chuyện gì đặc biệt. Nhưng vừa nhìn đến bộ dạng của Thôi Khánh Đổng, Hàn Đông không nhịn được muốn khiến cô buồn bực một chút.Nhận được điện thoại của Hàn Đông, Thôi Khánh Đổng vô cùng buồn bực. Cô biết Hàn Đông làm vậy là cố ý, rõ ràng chính là dùng chức quyền để đùa giỡn mình thôi. Nhưng cô lại không có cách nào khác. Đây là quyền lực của Hàn Đông. Hàn Đông là trưởng phòng, là lãnh đạo trực tiếp của cô. Hắn muốn hỏi cô về tình hình công tác, cũng là chuyện đương nhiên. Bởi vậy Thôi Khánh Đổng chỉ có thể nín nhịn, nói sơ qua một chút về tình hình hai ngày qua, sau đó lạnh lùng nhìn Hàn Đông.Hàn Đông gật đầu nói:- Ừ, tôi đã biết, tình hình không tồi.- Vậy tôi ra ngoài.Thôi Khánh Đổng cố kìm chế sự phẫn nộ trong lòng, nói xong liền xoay người đi ra ngoài."Hừ, để xem cô còn có thể làm được gì."Hàn Đông nhìn theo bóng cô, trong lòng thầm nghĩ. Sở dĩ hắn muốn chọc giận cô, chính là muốn khiến cô lộ ra, như vậy mới có biện pháp để thu phục cô. Nếu một người suốt ngày nghĩ biện pháp hại mình như vậy, Hàn Đông không thể không đề phòng.Vị trí Phó cục trưởng thường trực Phòng Cán bộ số hai vẫn khá quan trọng. Hàn Đông không muốn bên cạnh mình luôn có một quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào. Hắn hi vọng có thể tìm được một sơ hở nào đó, thay thế Thôi Khánh Đổng.Tuy nhiên, xem tình hế hiện tại, ở đây, Hàn Đông không chọn được người nào thích hợp để thay thế Thôi Khánh Đổng. Ngoài hai Phó cục trưởng Thi Trung Xuân và Lỗ Vinh Cường ra, Hàn Đông cảm giác được bọn họ đều đã ở Ban tổ chức cán bộ quá lâu, trên người không tránh được có chút nản lòng. Tốt nhất là có thể chọn người thích hợp hơn đến thay thế.- Theo những người mà mình biết được, hiện tại thật sự không chọn được người nào thích hợp.Trong lòng Hàn Đông cân nhắc. Phó cục trưởng thường trực Phòng Cán bộ số hai, ít nhất cũng phải là Phó cục trưởng. Hơn nữa không thể là người vừa được đề bạt làm cán bộ cấp Cục phó. Nghĩ tới nghĩ lui, trong tay Hàn Đông cũng không người nào thích hợp với những điều kiện đó để chọn lựa.Đúng lúc này, điện thoại di động của Hàn Đông vang lên. Hắn lấy điện thoại ra vừa nhìn đã biết là Ủy viên thường vụ Thành ủy Vinh Châu, Trưởng ban thư ký Thành ủy Hồng Tiến Phong gọi điện thoại tới. Hàn Đông khách khí nói.- Trưởng ban thư ký Hồng, chào anh.Hồng Tiến Phong cười nói: - Trưởng phòng Hàn, không quấy rầy cậu làm việc chứ?Hàn Đông nói:- Sao có thể chứ? Trưởng ban thư ký có chỉ thị gì không?Trong lòng Hàn Đông đã nghĩ, lần này cần nghĩ biện pháp giúp Hồng Tiến Phong một phen. Dù sao, xem xét tình hình quan hệ từ trước tới nay, Hồng Tiến Phong là người không tệ. Nếu có thể để ông ta tiến thêm một bước, mới có lợi đối với tương lai của mình.Ngoài ra, tuổi của Hồng Tiến Phong chỉ lớn hơn một hai tuổi so với Chu Khải Kiệt. Chỉ cần có trợ lực, tương lai sẽ có chút tiền đồ.Hồng Tiến Phong nói:- Tôi nào dám chỉ thị cho Trưởng phòng Hàn chứ? Không biết ngày mai cậu có bận việc gì không? Tôi sẽ đến Thục Đô, muốn mời cậu ăn cơm. Tình cảnh hiện tại có chút thâm thúy. Bản thân ông ta là Trưởng ban thư ký Văn phòng thành ủy thành phố Vinh Châu, lại không cùng một tuyến với Bí thư Thành ủy, bởi vậy công tác của ông ta có chút bị động. Ngoài ra ông ta biết bố cục thành phố Vinh Châu không có khả năng tiếp tục thế này. Vị trí của mình tới mười phần sẽ bị động tới. Để có thể điều chỉnh tốt một chút, tất nhiên ông ta phải bắt đầu hành động trước. Mà Hàn Đông lại là người trợ lý lớn nhất của ông ta. Ông ta biết sở dĩ Chu Khải Kiệt có thể tiến nhanh như vậy, chủ yếu là nhờ Hàn Đông giúp giật dây bắc cầu, do đó đáp lên tuyến của Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Triệu Nhạc. Nếu không anh ta không có khả năng từ Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy lên thẳng chức Phó bí thư Thành ủy. Trước đó quan hệ giữa Hồng Tiến Phong và Hàn Đông bình thường, nếu không phải sau lại Đinh Vi Dân được điều đi, quan hệ của ông ta với Hàn Đông sẽ không được cải thiện. Hiện tại nếu đã tạo dựng được mối quan hệ không tệ với Hàn Đông, đương nhiên, ông ta muốn cô gắng bảo vệ. Mà khiến Hàn Đông hỗ trợ, cũng là một biện pháp không tồi.Hàn Đông nói: - Được, khi nào thì Trưởng ban thư ký đến Thục Đô?Hồng Tiến Phong nói:- Hơn mười một giờ. Khi nào tới, tôi sẽ điện thoại cho cậu.Hàn Đông nói: - Được rồi, hôm nay gặp.Cúp điện thoại, Hàn Đông cân nhắc nên thao tác thế nào để giúp Hồng Tiến Phong. Bây giờ Hồng Tiến Phong là cán bộ cấp Phó Giám đốc sở. Để cho ông ta triển khai hoạt động tốt hơn trên cương vị của mình, khó khăn vẫn không nhỏ.Điện thoại trên bàn làm việc lại đổ chuông. Hàn Đông nhấc điện thoại lên, liền nghe được một giọng nói trầm ổn vang lên trong điện thoại:- Trưởng phòng Hàn, tôi là thư ký Nghiêm Húc của Trưởng ban Triệu. Trưởng ban Triệu mời anh qua một chuyến.- Được, Phó chánh văn phòng Nghiêm.Hàn Đông khách khí nói. Nghiêm Húc là thư ký của Triệu Nhạc, đồng thời lại là Phó chánh văn phòng Ban tổ chức cán bộ, coi như là thân tín của Triệu Nhạc. Tất nhiên Hàn Đông muốn khách khí một chút.