Khi giữa trưa, Hàn Mạn Lương dẩn theo người đẹp đến, anh ta nói- Tiểu Đông, cậu phải giúp anh thu phục được nhà sản xuất điện ảnh Nga Mi đấy, hôm qua Vưu Thụy Cường bị cậu làm mất mặt rồi, sáng sớm hôm nay đã tung tin, không cho nhà sản xuất điện ảnh Nga Mi hợp tác với bọn anh, đồng thời còn nói công ty bọn anh không thể mơ tưởng phát triển ở tỉnh Tây Xuyên.Hàn Đông bất đắc dĩ nói- Được rồi, em nghĩ cách giúp anh.Nghĩ đi nghĩ lại, Hàn Đông chỉ có thể tìm Triệu Nhạc giúp đỡ, liền rút điện thoại ra, gọi điện cho Triệu Nhạc, nói chút tình hình, mong ông ta hỏi thăm bên sở Văn hóa chút.Chuyện này đối với Triệu Nhạc mà nói, chỉ là một chuyện nhỏ không đáng kể, bởi vậy Triệu Nhạc nhẹ nhàng đáp ứng- Hàn Đông, cậu bây giờ học tập ở trường Đảng, có thời gian đến nhà ngồi chút đi.Đối với Hàn Đông, Triệu Nhạc vẫn khá là khách khí, trước tiên Hàn Đông là cháu của ông Hàn, thân phận hiển hách, sau đó công lao của Hàn Đông vô cùng hiển hách. Ông Hàn cũng rất quan tâm với hắn ta, ký thác kỳ vọng rất cao, chỉ cần Hàn Đông có thể vững bước phát triển, như vậy trở thành đối tượng bồi dưỡng trọng điểm trong hệ thống nhà họ Hàn, mà bây giờ có quan hệ với ông ta khá tốt, đối với Triệu Nhạc mà nói thì là tất yếu.Dập điện thoại, Hàn Đông nói với Hàn Mạn Lương- Được rồi, đã không còn vấn đề gì rồi, anh đợi chút đi liên lạc với nhà sản xuất điện ảnh Nga Mi đi, đảm bảo Vưu Thụy Cường cũng không dám đánh rắm nữa.- Ha ha, vậy là tốt rồiHàn Mạn Lương cười đùa nói- Vậy anh và Lã Nam Phương đi đến quán rượu trước, Hàn Đông tối nay cùng ăn cơm không?Hàn Đông nói- Thôi, bọn anh đi chơi đi.Lã Nam Phương và Hàn Mạn Lương ở cùng nhau. Chắc chắn là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, cũng không biết đi chơi cái gì, Hàn Đông cũng không muốn làm bọn họ mất vui.- Vậy cũng được, anh để tiểu Bạch ở cùng cậu, ha haHàn Mạn Lương nói, liền lái xe Santana của Hàn Đông đi mất, anh ta đến Thục Đô cũng không có xe để lái, tạm thời dùng xe này một chút, dù sao Hàn Đông cũng ở gần đây, tạm thời không có xe cũng không có vấn đề gì.Bài giảng buổi chiều vừa mới kết thúc, Hàn Đông đi ra khỏi phòng học, điện thoại vang lên, là Hàn Mạn Lương gọi đến, muốn Hàn Đông qua đó đón Bạch Vũ Giai.Hàn Đông tức giận nói- Em đón cô ta làm gì, bọn anh không phải có việc sao?Hàn Mạn Lương nói- Cũng không có việc cụ thể gì, hơn nữa việc hợp tác với nhà sản xuất điện ảnh Nga Mi cũng sắp làm xong rồi, Vưu Thụy Cường kia cũng không dám ho he gì, ha ha. Không nói nữa, cậu tự qua đó đón cô ấy đi, đợi chút nữa anh đi ăn cơm uống rượu với Lã Nam Phương, cậu không hy vọng tôi đem tiểu Bạch đi đấy chứ.Hàn Đông đối với anh ta thật hết chỗ nói, nói- Không phải cô ta biết lái xe sao, để cô ta tự lái xe qua đi, em không qua đâu.- Vậy cũng đượcHàn Mạn Lương nói, lại than một câu- Cậu đấy, một chút cũng không thương hoa tiếc ngọc.Dập điện thoại, Hàn Đông lắc đầu, Bạch Vũ Giai bây giờ là đại minh tinh, đi cùng mình có chút không tiện, đợi chút nữa đi đâu ăn cơm mới là vấn đề.Nghĩ đến đây, Hàn Đông quyết định đợi chút nữa sau khi Bạch Vũ Giai đến, đi đến nhà ăn ăn cơm được rồi, thế là Hàn Đông đi vào nhà ăn, gọi mấy món, dùng hộp cơm dùng một lần đem về.Vừa mới về không lâu, Bạch Vũ Giai lái xe đến, mở cửa ra, vẻ mặt cô mầu hồng nhạt, dường như là nóng vì leo lên lầu.Hàn Đông nói- Chỗ anh chẳng có gì cả, chỉ có đồ ăn từ nhà ăn thôi, em đã đến thì ăn đi.Bạch Vũ Giai khẽ mỉm cười, nói- Ăn cơm cùng anh Đông, món gì cũng ngon.Hàn Đông cười nói- Không cần phải khoa trương thế chứ.Sau đó hai người cũng ngồi đối diện nhau trên bàn ăn cơm, Hàn Đông bày món ăn mua từ nhà ăn lên trên bàn, có vẻ rất đơn giảnHàn Đông nói- Hàn Mạn Lương tên đó, việc đến nói chuyện hợp tác lần này, đem theo em làm gì chứ.Bạch Vũ Giai mắt sáng ngời, nhẹ giọng nói- Anh Đông, là em bảo ông chủ đưa em qua đây, em muốn đến thăm anh ĐôngHàn Đông vừa ngẩn ra, trong lòng rung động, một tia cảm động trong lòng.Nhìn thấy Hàn Đông ngẩn người, Bạch Vũ Giai nhẹ giọng cười nói- Anh Đông, mau ăn cơm đi, không lạnh bây giờHàn Đông gật đầu, ăn một miếng rau, nói- Vũ Giai, anh nói với em, em ở trong công ty, thì làm việc em thích làm, những cái khác không cần nghĩ nhiều, cũng không cần lo lắng, anh cũng hy vọng em có thể sống qua tháng ngày vui vẻ.Bạch Vũ Giai chớp chớp hai hàng mi. Dùng sức gật đầu, nói- Anh Đông, em bây giờ vô cùng vui vẻ, anh Đông, anh không biết, trước kia, giấc mơ của em là thành công bước vào giới nghệ thuật, có thể đóng một hai bộ phim. Em liền hài lòng rồi. Mà bây giờ, đã hoàn toàn qua sự tưởng tượng của em, đều là do anh Đông cho em, em đã rất cảm kích, rất biết đủ rồi.Hàn Đông nhìn Bạch Vũ Giai, cô chậm rãi nói hết ý trong lòng mình, đôi mắt toát ra vẻ cảm động, trong lòng Hàn Đông, không tự chủ được đã xảy ra một loại cảm giác muốn ôm cô ta vào ngực.Nói đến chỗ cảm động, đôi mắt Bạch Vũ Giai hơi hồng, đôi mắt xinh đẹp chân thành ngắm nhìn.Ánh mắt hai người tương đối yên lặng, khoảnh khắc yên lặng trong phòng lúc này, là sự yên lặng trong lòng, cảm giác vô cùng ấm áp.Kiểu trạng thái này, giống như vợ chồng son đang ăn cơm vậy, nói chuyện phiếm nhẹ nhàng với nhau.Cơm nước xong, Bạch Vũ Giai giống như một người vợ hiền lành, trong lòng nhẹ nhàng nhỏ giọng hát, thu thập tàn tích bữa cơm.Sau đó, cô ta tự nhiên ngồi bên cạnh Hàn Đông, vừa ngồi xem tivi vừa nói chuyện.Trong đầu Hàn Đông, hình ảnh sâu trong ký ức không tự chủ được cứ hiện ra khiến trong lòng Hàn Đông vô cùng dịu dàng.Bạch Vũ Giai cũng có thể cảm nhận sâu sắc được tâm tình của Hàn Đông, trong lòng cô ta cũng vui vẻ, tuy nhiên không biết Hàn Đông rốt cuộc là vì cái gì, nhưng có thể tin tưởng rằng, Hàn Đông đối với tình cảm bản thân, chỉ là giống như người nhà của mình mà thôi.- Mình cũng không cầu danh phận gì, cũng không yêu cầu gì quá nhiều, chỉ cần trong lòng anh ta có vị trí của mình, là đã đủ rồiBạch Vũ Giai trong lòng nghĩ thế, không chỉ là bởi vì cảm kích Hàn Đông, còn bởi vì thời gian ở cạnh Hàn Đông càng nhiều, cô ta càng cảm thấy bản thân vướng bận yêu say đắm Hàn Đông, dường như hai người có lẽ trước kia, cũng là trong lúc hoạn nạn thành người một nhà.Kiểu cảm giác này, rất kỳ diệu, nhưng lại vô cùng chân thực, mỗi lần khi ở cùng Hàn Đông, cô ta càng cảm giác được rõ ràng tất cả.- Gặp được Hàn Đông, là số mệnh của mình, là ông trời sắp đặt tất cảBạch Vũ Giai nghĩ như vậy, cho nên cho dù không nói cho Hàn Đông, nhưng trong lòng cô ta đã quyết định, cuộc đời này, bản thân đã là người của Hàn Đông, sẽ yên lặng chờ đợi hắn.Đêm qua, Kiều San San và Bạch Vũ Giai nói chuyện nhiều lắm, từ lần cô ta quen biết Hàn Đông, rất nhiều việc đều nói cho Bạch Vũ Giai, thậm chí chuyện giữa hai người bọn họ đến từ áp lực trong nhà Hàn Đông cũng đều nói hết.Bạch Vũ Giai từ trong lời nói của Kiều San San, biết cô ta và Hàn Đông thật lòng yêu nhau, chẳng qua bởi vì thân phận đặc thù của Hàn Đông, bởi vậy hai người nếu muốn đi cùng nhau đến cuối, chướng ngại nhiều vô cùng, Kiều San San còn nói với cô ta, cho dù về sau người nhà Hàn Đông không đồng ý bọn họ ở với nhau, cô ta vẫn yêu Hàn Đông, trước khi Hàn Đông buông tay, cô tuyệt đối không muốn chia tay.Mà lúc đó, trong lòng Bạch Vũ Giai cũng nghĩ tới bản thân, cô biết, cô giống như Kiều San San, cho dù có tình cảm sâu đậm với Hàn Đông, cũng là không thể nhận được sự tán đồng của người nhà Hàn Đông, cho nên bản thân về sau nhiều nhất cũng chỉ có thể yên lặng ở phía sau Hàn Đông mà thôi, chờ đợi vì hắn, chúc phúc vì hắn.Cái này đối với phụ nữ mà nói, tuyệt đối là một chuyện vui mừng, nhưng ngoài trừ cái này ra, Bạch Vũ Giai không còn lựa chọn nào khác, cũng không thể lựa chọn cái khác.Thời gian dần dần trôi đi, Hàn Đông và Bạch Vũ Giai vừa xem tivi, vừa nói chuyện, đã gần mười giờ rồi rồi, Hàn Đông nói với Bạch Vũ Giia- Không còn sớm nữa rồi, đi tắm sớm rồi nghỉ ngơi đi.Bạch Vũ Giai gật đầu, liền đi vào trong phòng lấy áo ngủ đi tắm, đợi cô ta đi ra, Hàn Đông trước mặt không kìm được sáng ngời. Bạch Vũ Giai mặc đồ ngủ mầu hồng. Dưới chân đi một đôi dép mầu hồng, đôi chân trắng ngần thon thả lộ ra, cả người mơ màng vô hạn.Cô đi đến ngồi bên cạnh Hàn Đông, một mùi hương thơm ngát thản nhiên bay vào mũi Hàn Đông, Hàn Đông không kìm nổi liền hít sâu một hơi.- Anh Đông, anh cũng đi tắm điKiều San San mặt đỏ bừng, nhẹ nhàng nói- Em chờ anh.Hàn Đông sửng sốt, lập tức cười- Cô bé này.Giơ tay ấn lên trên mũi cô ta, đứng dậy đi vào phòng tắm.Đợi Hàn Đông tắm xong đi ra, thấy Bạch Vũ Giai ngồi khoanh chân trên ghê sô pha, đang cầm cái lược chải đầu. Làm cho người ta cảm thấy được một cảm giác thoát tục thanh nhã.- Anh Đông, chúng ta đi ngủ thôiBạch Vũ Giai đứng lên, kéo tay Hàn Đông.Nhìn thấy bộ dạng cô như con chim nhỏ nép vào người, Hàn Đông không kìm nổi nói đùa- Em muốn ngủ cùng anh, không sợ anh thịt em saoBạch Vũ Giai đỏ mặt, lập tức dịu dàng nói- Không sợ, anh Đông muốn thịt thì thịt đi.- Cô bé nàyHàn Đông bất đắc dĩ nói- Hay là em đi đến gian phòng kia ngủ đi, anh sợ đến lúc đó anh không kìm nổi đâu.- Không, anh Đông em muốn ngủ cùng anh, nếu không ngủ một mình em không ngủ đượcBạch Vũ Giai biểu lộ nụ cười giảo hoạt- Nếu không. Chúng ta học cái tối hôm đó, gì cũng không làm, chỉ nằm nói chuyện cùng nhau có được không?Cô hơi ngửa đầu, vẻ mặt vô cùng khẩn cầu.Hàn Đông không kìm nổi trong lòng, gật đầu nói- Vậy được rồi.Đồng thời trong lòng Hàn Đông nói- Là tự em dâng đến cửa, thật đối với em thế nào em đừng có hờn đó.Đi vào phòng ngủ, hai người nằm trên giường, lúc bắt đầu giữa hai người có chút khoảng cách, nhưng sau đó Bạch Vũ Giai rõ rằng trườn cơ thể, đồng thời giơ tay ra kéo tay Hàn Đông, để Hàn Đông ôm cô ta.Ngửi thấy mùi thơm tự nhiên trên đầu của Bạch Vũ Giai, nhìn từ phía sau, có thể thấy cổ cô ta trắng ngần, từ chỗ hở của áo ngủ, có thể nhìn thấy một mảng da trắng như tuyết.Lúc này Bạch Vũ Giai động đậy một chút, vểnh cái mông lên, vừa lúc Hàn Đông cọ vài cái, khiến trong lòng Hàn Đông trào dâng, tay không tự chủ được bắt đầu vuốt ve, đặt tay lên trên ngực của cô.Tuy rằng chỉ cách có áo ngủ, nhưng Hàn Đông vẫn cảm giác được đôi gò bồng đảo đẫy đà phập phồng ở tay. Rất hiển nhiên trong áo ngủ của Bạch Vũ Giai không mặc gì cả, bị giải phóng bởi chiếc áo con, tay vừa chạm, vô cùng đàn hồi.Bên trong cơ thể Hàn Đông, dòng máu nóng chảy xuôi xuống, dùng sức ghì chặt Bạch Vũ Giai.Bạch Vũ Giai nhẹ nhàng rên lên một tiếng, bỗng nhiên xoay người lại, Hàn Đông cảm thấy luồng gió chạm vào mũi. Sau đó môi Bạch Vũ Giai bao trùm lên môi của hắn.Tan hương, vị ngọt, giống như cỗ máy trong cơn khát lâu ngày mới được uống nước.Hàn Đông không kìm nổi ham muốn từ cổ họng. Đông thời tay của Hàn Đông cũng nhẹ nhàng đặt lên Bạch Vũ Giai, dần dần thăm dò vào trong áo ngủ.Hai người ôm nhau, hôn nhau nồng nhiệt.Tất cả lúc này, dường như tự nhiên như vậy, dường như hai người tiến hành vô số lần rồi.Rất lâu rất lâu.Hai người lúc này mới buông nhau ra, Hàn Đông cúi đầu, lập tức đến hô hấp cũng dùng lại chút ít.Lúc này áo ngủ của Bạch Vũ Giai đã bị cởi ra rồi, đôi bầu ngực đẫy đà ngạo nghễ đứng thẳng, nụ hoa màu đỏ sẫm vô cùng hấp dẫn.Hàn Đông cuối cùng cũng không kìm được, vừa mới hôn thơm chun chút, khiến tình cảm chôn sau trong trí nhớ trong đầu hắn đều bị đẩy ra ngoài.Mặc kệ kiếp trước kiếp này, Bạch Vũ Giai cũng là đàn bà của ta.Lúc này, Hàn Đông trong lòng vô cùng tiếc nuối Bạch Vũ Giai, yêu say đắm, chỉ muốn ôm chặt cô, chỉ muốn ấu yếm cô thật nhiều.Hàn Đông cúi đầu, nhẹ nhàng mút.Thân thể Bạch Vũ Giai nhè nhẹ run lên, trong miệng nhẹ nhàng phát những tiếng rên.Lần này tuy là lần đầu tiên, nhưng tại sao bản thân cảm thấy quen thuộc như vậy, bốn bề vô cùng mong chờ, không ngờ đến cảm giác thẹn thùng cũng không có, dường như đã xảy ra vô số lần. Bạch Vũ Giai trong lòng cảm thấy mê ly, tiếng rên càng ngày càng lớn.Một lát sau, Hàn Đông nâng cơ thể lên, xoay người rồi đè lên người Bạch Vũ Giai.Rất nhanh, Bạch Vũ Giai cau mày lại, kêu lên một tiếng đau nhói nhưng sảng khoái không kém, sau đó Hàn Đông tiến vào, bắt đầu thở nhẹ.Hai người rốt cuộc hoàn toàn hòa hợp vào nhau.Giờ phút này, hai người tuy hai mà một, thân thể, linh hồn hoàn toàn hòa vào nhau.Hài người quên bản ngã, Bạch Vũ Giai cũng như từ lúc đầu thấy lạ, sau rất nhanh phối hợp thuần thục, khiến Hàn Đông cảm nhận được sự sung sướng chưa có từ trước tới nay.Bạch Vũ Giai với kiểu thích ứng rất nhanh này, khiến Hàn Đông vô cùng kinh ngạc, thậm chí hoài nghi, có phải kiếp trước bản thân và cô ấy có tình cảm chưa dứt hay không, cho nên cô ta mới có thể làm được như vậy.Nằm trên giường, Hàn Đông quay đầu thấy trong đôi mắt của Bạch Vũ Giai, toát lên vẻ trong suốt, không khỏi ngẩn ra nói- Sao vậy?- Em hạnh phúc lắmBạch Vũ Giai nói, xoay người ôm chặt Hàn Đông, mặt dán vào ngực Hàn Đông, da thịt hai người bóng loáng ma sát tại một chỗ.Hàn Đông giơ tay ra, vỗ về nhẹ vào tấm lưng trơn bóng của Bạch Vũ Giai, trong lòng hắn bắt đầu bình tĩnh lại, trong lòng Hàn Đông, cũng không có chút hối hận.Dù sao trong lòng hắn, kiếp trước Bạch Vũ Giai là người yêu của mình, mà kiếp này, bản thân có thể may mắn quen biết cô ấy, lại có thể lại có được cô ấy thêm lần nữa, cũng coi như là bù đắp tiếc nuối của kiếp trước.Lúc này Hàn Đông nhớ tới Kiều San San, trong lòng không tự chủ được dấy lên cảm giác áy náy.Kiều San San là kiếp này hắn yêu nhất, hắn thật lòng với cố ấy, cũng không muốn làm tổn thương cô ấy.Nhưng Hàn Đông cũng biết, một người phụ nữ, làm gì có ai hy vọng chia sẻ người đàn ông của mình với người khác cơ chứ.- ÔiTrong lòng Hàn Đông thở dài một hơi, chuyện này thật không dễ làm.Cho dù là tối này mình với Bạch Vũ Giai không có xảy ra chuyện gì, nhưng mình không thể trơ mắt thấy cô ta và người khác thân mật với nhau. Nếu mình không thể nhớ rõ hết thảy kiếp trước, vậy thì còn dễ nói, nhưng bản thân lại nhớ rõ tất cả của kiếp trước, vậy thì có thể nhìn thấy người phụ nữ mình yêu ở kiếp trước xuất hiện ở kiếp này ở cùng người khác sao?Đáp án rất rõ ràng, nếu đã gặp lại Bạch Vũ Giai, vậy thì Hàn Đông không thế nhìn thấy cô ta bị thằng khác ôm ấp được, cho nên bảo vệ cô, có được cô ta, là định sẵn rồi.- Sao vậy?Bạch Vũ Giai nhạy bén cảm nhận được cảm xúc của Hàn Đông, liền ngẩng đầu, nhẹ nhàng hỏi- Anh Đông, anh không vui sao?Hàn Đông giơ tay vuốt nhẹ khuôn mặt cô ta, nói- Không phải, anh cũng vui mà, anh với em là do trời định, em là người phụ nữ của anh, kiếp trước kiếp này, đều là người của anh.- Anh ĐôngNghe thấy lời nói thâm tình của Hàn Đông, trong lòng Bạch Vũ Giai cảm động, ngẩng đầu hôn lên môi Hàn Đông, cái lưỡi nhỏ thơm tho duỗi vào trong miệng của Hàn Đông.- Không nghĩ nữa, về sau từ từ giải thích với Kiều San San vậyTrong lòng Hàn Đông nói, hai tay vòng ra sau ôm lấy tấm lưng nhẵn nhụi của Bạch Vũ Giai, nóng bỏng đáp ứng lại.