Mà bởi vì chiến hữu của Mao Quang Nam là Phó cục trưởng phòng kiểm kê Ngân hàng nhân dân tỉnh, cũng có ảnh hưởng nhất định đối với các Giám đốc ngân hàng ở các thành phố phía dưới, cho nên mọi người đều phải nể mặt gã. Sau khi ngân hàng Nông nghiệp vì Đậu Hồng mà phê duyệt cho nhà máy dệt Đặng Quan, Mao Quang Nam vô cùng tức giận, liền lien hệ với Hách Kim Liên, thông qua Hách Kim Liên biểu hiện chuẩn bị tiến hành kiểm tra một số vấn đề của Ngân hàng nông nghiệp. Điều này khiến Giám đốc ngân hàng Nông nghiệp hơi lo lắng, cho nên khi Hàn Đông muốn vay tiền cho công trình cầu Triệu Hoa, Ngân hàng nông nghiệp mới do dự.Nhưng, một người bạn quan trọng đối với Mao Quang Nam như Hách Kim Liên, bỗng nhiên, lại xảy ra biến cố như vậy. Không những bị tạm giam mười lăm ngày, còn bị tạm thời rời khỏi ngân hàng nhân dân.Cứ như vậy, Mao Quang Nam liền mất đi một ngoại viện quan trọng.- Tại sao có thể như vậy? Quan hệ của lão Hách cũng rất được mà. Lần trước chúng ta cùng đùa giỡn, cho đến tận bây giờ chẳng phải không có vấn đề gì sao?Trong long Mao Quang Nam thầm nghĩ. Đối với việc lần này Hách Kim Liên bởi vì chơi gái mà bị bắt được, lại bị cảnh sát bắt như vậy, quả thật y cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Có cảm giác liệu có phải Hách Kim Liên bị ấm đầu rồi không.Đương nhiên, Mao Quang Nam tuyệt đối không ngờ được, chiến hữu tốt của y sở dĩ gặp phải biến cố như vậy, nguyên nhân chủ yếu không phải do gã. Nếu không phải y ối đầu với Hàn Đông, Hách Kim Liên làm sao xảy ra chuyện như vậy được?Hai ngày trôi qua, việc cầu Triệu Hoa của huyện Phú Nghĩa được vay vốn bay đến tai Mao Quang Nam, y lại càng buồn bực hơn nữa. Những lời y nói trước đó, e rằng bây giờ không hề có chút tác dụng nào, ngược lại chỉ trở thành một trò cười thôi.Còn trong lòng y, lại càng hận Hàn Đông hơn. Vốn dĩ chỉ muốn trút giận cho Tào Đạo Tĩnh, bây giờ lại trực tiếp hận Hàn Đông.Đương nhiên, Hàn Đông bây giờ cũng không quan tâm đến Mao Quang Nam nữa. Một khi Hách Kim Liên bị nắm thóp, thì Mao Quang Nam cũng còn làm được trò trống gì. Cho nên Hàn Đông cũng không muốn lãng phí sức lực cho y nữa.Ngày hai mươi tháng mười một, cầu Triệu Hoa đã bắt đầu khởi công. Việc này đối với những người dân vùng gần cầu Triệu Hoa, Trường Giang mà nói, là một sự kiện lớn.Trước đây, những người dân sống gần đó, xe cộ, chỉ có thể ngồi thuyền để qua song. Nhưng thuyền ở đây không phải lúc nào cũng có, cho nên thường phải đợi rất lâu mới được qua song, khiến người ta đợi đến mức nóng long.Mà bây giờ phía huyện bắt đầu xây cầu, sau này việc đi lại cũng sẽ thuận tiện hơn nhiều, lại không cần phải đợi, tiết kiệm được rất nhiều thời gian.Bởi vì việc xây dựng cải tạo cầu Triệu Hoa, những người dân gần đó, đều khen ngợi Ủy ban nhân dân huyện quả thật là việc rất thiết thực.Đương nhiên, có người còn nhắc đến Hàn Đông, người từng làm Bí thư, Chủ tịch thị trấn Triệu Hoa ra, nói tất cả mọi việc đều là công lao của Hàn Đông. - Chủ tịch huyện Hàn trước đây là Bí thư thị trấn Triệu Hoa, kéo tập đoàn Hy Vọng đến thôn An Khê xây dựng nhà máy rượu. Bây giờ lại xây cầu Triệu Hoa, Chủ tịch huyện Hàn quả thật là một cán bộ tốt.- Anh không biết nhỉ, bây giờ Chủ tịch huyện Hàn còn làm một cơ sở dịch vụ lao động mẫu, đào tạo, giới thiệu công việc miễn phí cho mọi người. Nếu đi ra ngoài làm việc, mỗi tháng sẽ kiếm được mấy trăm tệ, nhiều hơn thì còn có thể kiếm được hơn ngàn tệ. Cậu út của tôi đi, gọi điện thoại nói là tháng thứ nhất tiền lương là tám trăm tệ, công việc lại không nặng nề lắm.- Có việc tốt như vậy sao?- Đương nhiên, anh cho rằng bên ngoài cũng nghèo như thị trấn Triệu Hoa hay sao?- Vậy chúng ta cũng ra bên ngoài tìm việc đi!- Anh bỏ được người vợ trẻ đẹp của anh không?- Có cái gì mà không bỏ được, không có tiền mà cứ ngồi giữ vợ như vậy cũng được gì.Về việc này, người dân cũng không phải không hoàn toàn biết gì cả. Đương nhiên là vì bọn họ đều muốn quy công lao về cho Hàn Đông.Đây là một hiện tượng gặp khá thường xuyên ở Trung Quốc. Nếu như trong lần đảm nhiệm đó chính quyền làm được việc gì thiết thực, những người dân có được lợi ích thường đem sự cảm kích trong long đặt lên một vị lãnh đạo cụ thể nào đó, chứ không phải quy công lao cho chính phủ.Đương nhiên, huyện Phú Nghĩa có thể làm được việc có lợi cho dân, quả thật Hàn Đông là người có công lao lớn nhất. Nếu như không có Hàn Đông lãnh đạo, không những không thể nghĩ tới những điểm này, mà có nghĩ đến rồi, cũng không có người bắt tay làm, cũng không thể nhanh như vậy đã có thể thúc đẩy nó tiến hành được.Nhưng, việc này cũng không phải chỉ một mình Hàn Đông là có thể làm được, còn có nhiều người giúp hắn như vậy. Ví dụ như Thẩm Tòng Phi, Hiểu Đông, Trương Trường Hà..v..v… Sức lực của họ bỏ ra cũng không phải ít. Nhưng, dân chúng bên dưới làm sao biết nhiều như vậy được, phần lớn đều cho rằng đây là công lao của Hàn Đông.Cho nên, từ phương diện này mà nói, Trung Quốc là một điển hình của xã hội nhân trị, tác dụng của cá nhân lãnh đạo là rất quan trọng.- Việc tu sửa cầu Triệu Hoa, cũng coi như có thể mang lại một chút đạo lý cho Nhà máy rượu An Khê rồi.Hàn Đông lẩm bẩm. Bản thân hắn đã từng đồng ý sẽ nhanh chóng giải quyết vấn đề cầu đường, việc này cũng là việc rất lâu trước đây đã bắt đầu xây dựng cải tạo rồi, cũng coi như khá đúng lúc.Thị trấn Triệu Hoa cũng được coi là một cơ sở của Hàn Đông. Có thể ở đó lưu lại dấu ấn của mình, Hàn Đông cũng đồng ý làm như vậy.Trước đó, Hàn Đông đã qua việc công khai công việc chính quyền mà tạo được danh tiếng cho mình rồi, đồng thời cũng khiến nhiều người nhớ đến tên tuổi Hàn Đông. Việc sửa cầu Triệu Hoa lần này, lại một lần nữa khiến những người dân bình thường nhất cũng nhớ đến tên hắn. Sau này đợi khi cầu được xây dựng xong, mọi người đi trên cầu, đương nhiên cũng sẽ tự nhiên mà nhớ đến Hàn Đông.Hàn Đông ngồi trong văn phòng, suy nghĩ một lượt những công việc trước mắt. Nói tổng quát, các hạng mục công việc tiến triển cũng không tồi.Cơ sở dịch vụ lao động mẫu nhận được sự mở rộng của khắp mọi nơi, qua cuộc thăm dò của Hàn Đông, mọi người ở các thôn trấn khác đều khá hiểu biết đối với việc này. Cũng có thể thấy việc tuyên truyền của sự việc này cũng không tồi, ít nhất mọi người đều hiểu biết khá rõ về việc này.Đặc biệt khi biết được những người ra ngoài làm việc, mức lương cũng không hề thấp, những lao động trẻ tuổi khỏe mạnh đang nhàn rỗi cũng bắt đầu rục rịch rồi.Đối với hiện tượng này, Hàn Đông vô cùng vừa long, chứng tỏ công việc của Trương Trường Hà làm rất tốt.Điện thoại di động vang lên, khiến Hàn Đông đang trầm tư bỗng bừng tỉnh lại.Nhìn dãy số, là ở Thục Đô gọi đến, liền nghe Tôn Hải Quần nói:- Hàn Đông, tôi là Tôn Hải Quần. Đây là số điện thoại văn phòng làm việc của tôi, việc lần trước anh nói, bây giờ đã có cơ hội rồi. Sở Công an tỉnh chuẩn bị điều động một vài cảnh sát giỏi ở địa phương lên Sở để giữ chức rèn luyện, tiến hành giao lưu nhân viên, anh bảo Chu Chính đăng ký đi.- Ừ, cảm ơn anh Tôn nhiều, tôi sẽ nói với Chu Chính ngay.Những việc giao lưu nội bộ này, thông thường, đều là những người có quan hệ mới được đi. Mà Chu Chính lại do Tôn Hải Quần đánh tiếng, đăng ký xong rồi chắc chắn sẽ không có vấn đề gì nữa.Hàn Đông lập tức gọi điện thoại cho Chu Chính, nói chuyện này với y, nói:- Anh nhanh nhanh một chút, sau này có anh Tôn nâng đỡ, ở Sở tỉnh chắc cũng không có vấn đề gì.Chu Chính cảm kích nói:- Cảm ơn lãnh đạo, tôi lập tức đi làm ngay.Hàn Đông nói:- Ừ, việc của tiểu Viên có cần tôi giúp không?Chu Chính nói:- Dì của cô ấy hình như cũng có chút quan hệ, có lẽ không cần phải làm phiền đến lãnh đạo.Chu Chính cảm thấy rất vui mừng, Hàn Đông quan tâm đến y như vậy, tức là đã coi y là tâm phúc rồi. Còn mặt khác, khi đến Sở tỉnh, bản thân y có thể mở rộng tiền đồ, lại có thể tích lũy được nhiều mối quan hệ hơn, cũng sẽ có lợi hơn nhiều đối với sự phát triển sau này.Hàn Đông sở dĩ sắp xếp cho Chu Chính như vậy, chủ yếu là vì khá vừa long với Chu Chính. Hơn nữa Chu Chính làm việc cũng không tệ, lại thêm tuổi tác của Chu Chính cũng xấp xỉ hắn, như vậy thời gian hợp tác sau này của hai người cũng sẽ nhiều hơn. Từ lúc bắt đầu đã bồi dưỡng Chu Chính, sau này cũng có thể để y trở thành cánh tay đắc lực của hắn.Chu Chính đương nhiên không biết, vận mệnh của mình, bởi vì có sự quan tâm của Hàn Đông, bắt đầu có thay đổi đến long trời lở đất. So với quỹ đạo vận mệnh trước đây của y, đã hoàn toàn khác biệt.Ngày hai mươi mốt tháng mười một, Phương Trung kéo dài một thời gian dài, cuối cùng cũng thông báo mở Hội nghị thường vụ.Chỉ có điều sau khi Phùng Chấn Hoa gặp chuyện không may, đây là lần đầu tiên Huyện ủy Phú Nghĩa triệu tập Hội nghị thường vụ.Mười giờ, các vị Ủy viên thường vụ của huyện Phú Nghĩa đều có mặt đông đủ.Phương Trung ngồi ở ghế chủ tọa, Hàn Đông ngồi phía tay trái y, Thẩm Tòng Phi ngồi bên phải.Phóng tầm mắt nhìn, trong mười một Ủy viên thường vụ, phần lớn đều là người thuộc phe Hàn Đông.Trong long Phương Trung hoảng sợ, vẻ mặt nặng nề, dường như những người ngồi đây đều đang thiếu tiền y vậy.- Hội nghị thường vụ lần này, chủ yếu là mọi người gặp mặt nhau, thảo luận một số công việc trong huyện.Giọng nói của Phương Trung rất trầm thấp, thật ra là nói trắng ra, Hội nghị thường vụ hôm nay, chủ yếu là để mọi người gặp mặt nhau, nhân tiện tìm hiểu một chút tình hình.Cho nên đối với mọi người mà nói, Hội nghị thường vụ lần này cũng khá thoải mái. Đương nhiên, trong long những người thuộc phe Phương Trung cũng cảm thấy không thoải mái. Hàn Đông ngồi đó, trên mặt là nụ cười nhạt, vẻ mặt tràn đầy sự tự tin. Trong Hội nghị thường vụ, mọi người tiến hành thảo luận về những công việc gần đây của huyện Phú Nghĩa, trao đổi một chút ý kiến. Đối với những thành tích huyện Phú Nghĩa có được trong nửa năm trở lại đây, mọi người đều khẳng định. Đương nhiên, đám người Thẩm Tòng Phi, Vương Hòa Bình, trong lúc nói chuyện, đều tán dương cao độ tác dụng của Hàn Đông. Điều này khiến cho sắc mặt Phương Trung càng thêm khó coi. Quả thật không xem một Bí thư huyện ủy như y ra cái gì sao. Ủy ban nhân dân huyện có được thành tích lớn hơn nữa, không phải cũng tiến hành dưới sự lãnh đạo của Huyện ủy cả hay sao? Lẽ nào là một mình Hàn Đông làm ra được hay sao? Tan họp, Phương Trung trầm mặt, không nói một lời nào mà trở về. Y cảm giác mở Hội nghị thường vụ chính là một loại sỉ nhục cực độ vậy. - Làm Bí thư Huyện ủy như thế này, thật là uất ức. Ph ương Trung ngồi trong văn phòng, mặt âm trầm.Thạch Dũng ngồi bên ngoài cẩn thận ngồi xuống. Tính khí Ph ương Trung quả thật không tốt, y cũng từng bị khiển trách mấy lần rồi, cho nên cũng trở nên cẩn thận hơn so với trước đây.Hàn Đông cùng mọi ng ười vừa nói vừa cười đi ra khỏi phòng họp. Lúc này điện thoại di động của Hàn Đông vang lên, lấy ra xem, là Ngưu Chí Không gọi điện đến. Trong long Hàn Đông bỗng cảm thấy vui mừng, lần này Ngưu Chí Không hẳn là tiến cử người cho hắn rồi.Quả nhiên không ngoài dự liệu, Ngưu Chí Không nói qua điện thoại: - Anh Đông, có một tin tốt muốn báo cho anh. Một người bạn của tôi giới thiệu cho tôi một người, là làm ở nhà máy dệt Đặc Sắc, rất có hứng thú với nhà máy dệt Đặng Quan, chuẩn bị ngày mai tới xem thử. Hàn Đông vui mừng nói: - Vậy tốt lắm, mọi người lúc nào đến đây? Ngưu Chí Không nói: - Sáng sớm là đến luôn, người này làm ăn không tồi, chủ yếu là làm những mặt hàng dệt đặc sắc để xuất khẩu ra nước ngoài. Cho nên anh Đông có lẽ nên bắt đầu từ phương diện này, đến lúc đó cũng dễ làm việc hơn. Hàn Đông nói: - Được, tôi sẽ đi sắp xếp ngay. Cúp máy, Hàn Đông liền nói với Hứa Hiểu Đông: - Phó chủ tịch huyện Hứa, có người muốn đến khảo sát nhà máy dệt Đặng Quan. Đối phương là người làm ngành dệt sản phẩm đặc biệt, nên phải bắt đầu từ lĩnh vực này để khơi dậy tiềm lực của nhà máy dệt Đặng Quan, hy vọng có thể cải chế thành công nhà máy dệt Đặng Quan trong thời gian nhanh nhất. Hứa Hiểu Đông vô cùng vui mừng nói: - Chủ tịch huyện Hàn, vậy tôi sẽ thông báo cho Ngụy Nghi Hiên, để anh ta đi chuẩn bị một chút. Hàn Đông suy nghĩ một lúc, rồi nói: - Như thế này đi, chúng ta quay về rồi bảo Ngụy Nghi Hiên cùng đến rồi bàn bạc. Trở lại Ủy ban nhân dân huyện, Hàn Đông liền bảo Tả Nhất Sơn gọi điện thoại kêu Nghị Nghi Hiên đến, sau đó nói rõ ý định của mình, bảo Ngụy Nghi Hiên suy nghĩ một chút, thử xem Nhà máy dệt Đặng Quan rốt cuộc có gì đặc biệt. Ngụy Nghi Hiên suy nghĩ một hồi lâu, khó xử nói: - Nhà máy dệt Đặng Quan dường như cũng không có sản phẩm gì đặc biệt. Nhưng, những loại tơ do nhà máy sản xuất ra, thực sự cũng rất tốt, nhưng do giá cả cao, nên tiêu thụ cũng không tốt lắm. Hàn Đông hỏi nên mới biết, thì ra dây chuyền sản xuất tơ tằm là ba năm trước khi Khương Hoành Chi vừa mới lên chức Xưởng trưởng đã đưa vào sản xuất. Những thiết bị được lắp đặt cũng thuộc loại tốt nhất, dùng hết tiền trong xưởng rồi, còn thiếu nợ đến hơn mười triệu nhân dân tệ. Ai ngờ khi dây chuyền sản xuất mới vừa được lắp đặt, con đường tiêu thụ tơ lụa không tốt, kết quả Khương Hoành Chi lại quay về làm những hàng tơ tằm cũ. Cứ quẩn quanh như vậy, Nhà máy dệt Đặng Quan ngày càng tụt dốc. - Vậy thì thật sự tiếc cho dây chuyền sản xuất đó? Hàn Đông hỏi. Ngụy Nghi Hiên cười khổ nói: - Bây giờ đều bỏ không ở đó, máy móc đều đóng cả lớp bụi ở đó rồi. Hàn Đông phất tay nói: - Ừ, đây chính là một tiềm lực không tồi. Anh lập tức về, tu sửa dây chuyền sản xuất đó một chút, những công nhân thao tác có lien quan cũng nhanh chóng tập hợp lại đi. Hứa Hiểu Đông nói: - Đây là một cơ hội rất tốt, Chủ tịch huyện Hàn không dễ dàng gì mới thông qua các mối quan hệ mà tìm được một người có ý khảo sát. Chúng ta nhất định phải coi trọng, cố gắng nắm chắc cơ hội lần này. Ngụy Nghi Hiên gật đầu nói: - Chủ tịch huyện Hàn, Phó chủ tịch huyện Hứa, vậy tôi quay về chuẩn bị một chút. Hàn Đông gật đầu nói: - Đi đi. Hứa Hiểu Đông và Hàn Đông ngồi bàn bạc một lúc nữa, rồi mới quay về. Sau đó, Hàn Đông gọi Tả Nhất Sơn vào chỉ bảo: - Cậu đi tìm một ít tài liệu có lien quan đến tơ tằm, xem thử xem con đường tiêu thụ trên thế giới thế nào? Phải nhanh chóng tìm đấy nhé. Nhiệm vụ này có chút khó khắn, nhưng nếu Hàn Đông đã dặn dò rồi, Tả Nhất Sơn cũng phải cố gắng nghĩ cách giải quyết. Sau khi ra ngoài, Tả Nhất Sơn liền gọi một vài cuộc điện thoại, nhờ vả mấy người bạn học của y tìm hiểu giúp. Ngoài ra y cũng gọi điện thoại cho một vài phòng ở cục Xúc tiến đầu tư, tìm hiểu tình hình xung quanh.Hàn Đông cũng không hề nhàn rỗi. Hắn cũng thông qua những mối quan hệ của mình để tìm hiểu tình hình. Trước tiên Hàn Đông gọi điện thoại cho Trưởng phòng Uông Hoằng Trạch của phòng Thu hút đầu tư – Đối ngoại tỉnh. Thời gian gần đây quá bận rộn, Hàn Đông cũng không thường xuyên lien lạc với y. Nhận được điện thoại của Hàn Đông, Uông Hoằng Trạch vui mừng nói: - Chủ tịch huyện Hàn, cũng đã lâu lắm rồi chúng ta chưa cùng nhau uống rượu nhỉ? Hàn Đông cười nói: - Không còn cách nào khác, thời gian này bận quá, chờ tôi có thời gian rảnh rồi sẽ tìm anh. Sau đó khi Hàn Đông nói đến vấn đề cải chế Nhà máy dệt Đặng Quan, Uông Hoằng Trạch cười nói: - Chủ tịch huyện Hàn, anh phải nên lien hệ với tôi sớm hơn. Tôi có quen một người bạn, anh ta chủ yếu kinh doanh tơ tằm, hơn nữa còn chủ yếu xuất khẩu ra nước ngoài. Anh chờ một chút, tôi tìm số điện thoại. Hàn Đông khẽ mỉm cười, hắn tại sao lại không nghĩ đến Uông Hoằng Trạch chứ? Y làm việc ở phòng Thu hút đầu tư tỉnh, chắc chắn có quen biết không ít ông chủ lớn trong ngành này. Rất nhanh, Uông Hoằng Trạch liền nói: - Chủ tịch huyện Hàn, ông chủ này tên là Nghiêm Nam Thu, anh ghi lại số điện thoại đi. Đợi lát nữa tôi nói với anh ta một tiếng, anh ta có lẽ sẽ nể mặt tôi mà đến huyện Phú Nghĩa xem thử. Hàn Đông lập tức ghi lại số điện thoại, sau đó lại tìm hiểu thêm một chút về tình hình thị trường tơ tằm. Uông Hoằng Trạch cũng không rõ lắm, nhưng y nói rằng sẽ hỏi giúp cho, bởi vì Nghiêm Nam Thu hiểu khá rõ về mặt này. Cúp máy, đợi thêm một lát nữa, Uông Hoằng Trạch liền gọi điện thoại đến. Y cười ha hả nói: - Chủ tịch huyện Hàn, hóa ra anh đã sớm lien hệ với ông chủ Nghiêm rồi. Hàn Đông sửng sốt, liền cười nói: - Ha ha, hóa ra là cùng một người, vậy lần này hy vọng cũng rất lớn đây. Uông Hoằng Trạch cũng nói: - Lão Nghiêm nghe nói nhà máy đó của các anh sản xuất tơ tằm, liền có hứng thú hơn nữa. Hàn Đông cười khổ một chút, dây chuyền sản xuất tơ tằm của nhà máy dệt Đặng Quan cũng chỉ là một vật trang trí mà thôi. Tuy nhiên, có Ngưu Chí Không giới thiệu, lại có Uông Hoằng Trạch ra mặt, chắc chắn Nghiêm Nam Thu cũng sẽ mang theo thành ý mà tới khảo sát một chút. Điều này còn phải xem dây chuyền sản xuất tơ tằm của Khương Hoành Chi như thế nào nữa. Nói tới Khương Hoành Chi, trong long Hàn Đông có chút buồn bực. Nếu không phải Khương Hoành Chi gây sức ép lung tung, nhà máy dệt Đặng Quan cũng không căm tức như vậy, lúc cải chế cũng sẽ thoải mái hơn nhiều. Ngày hôm sau, Ngưu Chí Không liền đi cùng Nghiêm Nam Thu đến huyện Phú Nghĩa. Nghiêm Nam Thu là một người vô cùng thực tế, trực tiếp đi cùng Hàn Đông đến nhà máy dệt Đặng Quan. Xem xét dây chuyền sản xuất tơ tằm trước, sau đó khi ăn cơm, y liền đưa ra một điều kiện đơn giản, nói: - Chủ tịch huyện Hàn, con người của tôi rất thực tế. Nếu đã có sự giới thiệu của Chí Không, lại có Trưởng phòng Uông ra mặt, đối với việc thu mua nhà máy dệt Đặng Quan, tôi cũng không cần phải giấu giếm gì nữa.. Tình hình ở nhà máy này khá rối loạn, nợ cũng nhiều, công nhân cũng nhiều, hơn nữa hiện nay tiền vốn của tôi cũng không thể điều động toàn bộ qua được, cho nên, cũng không có khả năng tiếp nhận toàn bộ được. Nghe anh ta nói như vậy, Hàn Đông cũng không nóng long, chỉ cười nói: - Vậy ông chủ Nghiêm có kiến nghị gì hay không? Nghiêm Nam Thu mỉm c ười nói:- Cách thì thật ra cũng có một cách, nếu Chủ tịch huyện Hàn nghe xong cảm thấy phù hợp, thì tôi sẽ đẩy nhanh việc tiến hành bước tiếp theo. Nghiêm Nam Thu nói: - Chủ tịch huyện Hàn, thành thật mà nói nhé, tôi chỉ thích dây chuyền sản xuất tơ tằm đó thôi. Cho nên suy nghĩ của tôi là thế này, tôi bỏ ra một khoản tiền, chiếm một cổ phần nhất đinh của nhà máy dệt, sau đó để Nhà máy dệt hoàn toàn sản xuất tơ tằm. Ngoài ra tôi cũng có thể thông qua các mối quan hệ của tôi, đem những sản phẩm còn tồn lại trong nhà máy bán hết ra ngoài. Nhưng tôi có một điều kiện, chính là hình thức quản lý trong nhà máy phải do tôi quy định, không được giống như trước đây nữa. Đương nhiên cụ thể phải quản lý như thế nào, việc này cũng có thể bàn bạc, tuyệt đối sẽ không làm khó Chủ tịch huyện Hàn.