Phía trên ngọn núi cao nhất, có Phiêu Vọng tháp và Đại hùng Bửu điện cùa chùa Nga Sơn Phổ Pháp, thánh địa Phật giáo thu nhỏ, ngoài ra nghe đồn còn có thi pháp của đạo nhân La Hải Đôi cùng với Kim Tiền Tự mà vua Thuận Trị xuất gia ở đó. Mấy di tích của người xưa này, cùng với đình chùa miếu mạo, khiến cho núi Thanh Sơn càng thú vị hơn so với chỉ có phong cảnh thuần túy tự nhiên.Vương Tiểu Phong đi theo một chuyến cũng rất hài lòng với phong cảnh ở đây. Y nói:- Đây đúng là nơi ngắm cảnh thật tốt. Nếu sản xuất phim quảng cáo, chắc chắn có thể thu hút người khác.Hàn Đông nói:- Nơi đây hẳn là thích hợp cho các anh quay phim chứ?Vương Tiểu Phong gật đầu:- Thích hợp vô cùng. Phần lớn kịch bản đều được quay trong rừng núi, hoàn cảnh ở đây đúng là vừa vặn.Hàn Đông đắc ý nói với Hàn Mạn Lương:- Tôi đã nói rồi, chắc chắn là không gạt anh đâu. Anh cứ chờ anh ấy ra phim cho anh xem.Hàn Mạn Lương lúc này chợt nảy ra một ý, nói:- Tiểu Đông, không phải cậu đang muốn quảng bá núi Thanh Sơn sao? Vậy cứ để Bạch Vũ Giai làm người phát ngôn cho núi Thanh Sơn đi. Tôi thấy khí chất của cô ấy sẽ làm tôn lên phong cảnh của núi Thanh Sơn thôi.Hàn Đông mỉm cười nói:- Cũng là chủ ý tốt, nhưng chuyện này cần phải hỏi ý kiến của Bạch Vũ Giai mới được.Hàn Mạn Lương cười nói:- Chắc chắn cô ấy sẽ nhận lời.Vương Tiểu Phong đứng cạnh nghe được, thầm nhớ kỹ trong lòng, về sau nhất định phải khách sáo với Bạch Vũ Giai một chút mới được. Đồng thời trong lòng anh ta cũng rất hâm mộ, không ngờ vận khí của Bạch Vũ Giai thật sự quá tốt, chiếm được sự ưu ái của Hàn Đông, sau này công ty y nhất định phải hết sức giữ lấy cô.Từ núi Thanh Sơn trở về, Hàn Đông dùng cơm với mấy người Hàn Mạn Lương. Nhắc đến chuyện núi Thanh Sơn, Bạch Vũ Giai tất nhiên hoàn toàn đồng ý. Đối với cô mà nói, làm người phát ngôn cho núi Thanh Sơn cũng là việc cùng nhau tăng thêm sức mạnh thôi.Hơn nữa, Hàn Đông đã giúp đỡ cô nhiều như vậy, cô có thể làm được một chuyện để giúp đỡ Hàn Đông thì cô cũng rất sẵn lòng.Nhưng còn Hoa Phương và Vu Đông Lan ngồi bên cạnh nghe được, trong lòng đều không vui.Bạch Vũ Giai có là gì chứ? Một con nhóc để sai vặt. Nếu không phải Hàn Đông coi trọng cô, thì nói gì cũng không đến lượt cô làm người phát ngôn cho núi Thanh Sơn.Dù trong lòng Hoa Phương và Vu Đông Lan, người phát ngôn của núi Thanh Sơn cũng chẳng là gì, nhưng các cô đều nhận thấy được địa vị của Hàn Đông trong lòng Hàn Mạn Lương, vì vậy đã nghĩ đến chuyện này, tiến thêm một bước tranh thủ tình cảm của Hàn Mạn Lương. Chỉ cần ông chủ vừa lòng, tương lai ở công ty sẽ chắc chắn hơn.Vì hôm sau Phạm Đồng Huy mới tới nên Hàn Đông liền bảo Cốc Cương đi cùng với mấy người Hàn Mạn Lương trong suốt hành trình, còn hắn thì quay về xử lý công việc trong Ủy ban nhân dân huyện, chuyện kia để nói sau.Chiều hôm sau, Phạm Đồng Huy cùng Bí thư Thành ủy thành phố Vinh Châu Đinh Vi Dân, Chủ tịch tỉnh Sa Ứng Lương cùng đi đến huyện Phú Nghĩa.Hàn Đông cùng Phương Trung và Phạm Huy Đồng thị sát căn cứ lao động mở. Phạm Đồng Huy còn cùng các anh em trong nhóm học kỹ năng nói chuyện rất thân thiết, khuyến khích họ cố gắng học kỹ năng thật giỏi để ra ngoài đi làm kiếm tiền, cần cù làm giàu. Tiếp đó, Phạm Đồng Huy nhìn đường Tân Giang và căn cứ số một xong bèn đi ngay đến hiện trường thi công đường Phú Thọ.Dưới sự sắp xếp của Hứa Hiểu Đông, công ty xây dựng trúng thầu đã chuẩn bị rất tốt. Đầu tiên Phạm Đồng Huy biểu lộ nhiệt tình tràn trề, cho rằng Ủy ban nhân dân huyện Phú Nghĩa khai thác núi Thanh Sơn là có suy nghĩ, tìm được cơ hội phát triển, đồng thời ông ta còn liên hệ đến tài nguyên du lịch phong phú của tỉnh Tây Xuyên, vạch đường lối phát triển kinh tế, là một bước đột phá rất hay.Đài truyền hình Tây Xuyên, Nhật báo Tây Xuyên và một loạt phương tiện truyền thông đều tiến hành quay phim phỏng vấn tại hiện trường.Phó Chủ tịch thường trực tỉnh là một trong những người lãnh đạo trọng yếu trong tỉnh, những tin tức liên quan chắc chắn phải được nắm bắt. Nếu không, những người làm truyền thông như họ đúng là không làm tròn bổn phận.Ngoài ra, những hãng truyền thông đó cũng biết đến thanh danh huyện Phú Nghĩa. Nơi này có tin tức mới, nhất định phải nắm bắt thời cơ để đưa tin, nếu không, có thể là mất đi một đề tài đăng tin tốt.Hàn Đông đứng nghe bên cạnh, khóe miệng có một nụ cười nhàn nhạt. Phạm Đồng Huy nói đến kinh tế du lịch, e là Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh đang có ý tưởng.Lần đó, Hàn Đông gặp Nguyên Hằng Kiện trên núi Thanh Sơn nói chuyện một lúc lâu, có nhắc tới đề nghị vài điểm trong việc phát triển kinh tế tỉnh Tây Xuyên, trong đó bao gồm nông dân trong lúc nông nhàn có thể mở điểm du lịch.Giờ xem ra, chuyện nông dân trong lúc nông nhàn đã bắt đầu chậm rãi thực hiện, mà huyện Phú Nghĩa chính là huyện làm thí điểm. Chuyện khai thác du lịch có lẽ là công trình trọng điểm tiếp theo trong chính sách của tỉnh.Phải phát triển kinh tế du lịch thì chuyện xây dựng đường sá là vô cùng quan trọng. Giờ đường giao thông trong tỉnh Tây Xuyên vẫn còn khá lạc hậu, tiếp theo không chừng là một đợt cao trào xây dựng và cải tạo quốc lộ. Vì thế, có lẽ huyện Phú Nghĩa có thể từ đó mà có được thời cơ tốt.Sau khi Phạm Đồng Huy nói xong, mọi người đã cùng nhau chuẩn bị sẵn cái xẻng, xúc một ít nơi bãi đất máy ủi đất đã san bằng trước. Các thiết bị chụp ảnh quay phim đều đua nhau lưu lại cảnh tượng này.Ngay sau đó, nghi thức khởi công đường Phú Thọ xem như hoàn thành.Gần 5 giờ, cả đám người Phạm Đồng Huy rời khỏi huyện Phú Nghĩa.Hàn Đông cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Mọi việc hôm nay xem như là diễn ra khá thuận lợi, không xuất hiện điều ngoài ý muốn. Hàn Đông biết, dù Phạm Đồng Huy đối với bản thân mình không tệ, nhưng nếu dưới mắt nhìn của công chúng mà lại xuất hiện chuyện gì bất ngờ thì đối với mình hoàn toàn không có lợi.Đương nhiên, có người vui vẻ thì cũng có người buồn bực.Buồn bực nhất chính là Bí thư Huyện ủy Phương Trung. Dù y luôn đi cùng Phạm Đồng Huy, nhưng Phạm Đồng Huy lại chẳng để ý đến y chút nào. Ngoại trừ lúc mới bắt đầu, Phạm Đồng Huy chỉ hỏi vài câu, ngoài ra chủ yếu chỉ nói chuyện cùng Đinh Vi Dân, Sa Ứng Lương và Hàn Đông.Hơn nữa, Phương Trung nhận thấy, lúc Phạm Đồng Huy nói chuyện với Hàn Đông, thái độ vô cùng tốt, thậm chí còn tốt hơn cả với Đinh Vi Dân và Sa Ứng Lương.Trước đó, Phương Trung cũng mơ hồ biết được, Hàn Đông và Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy đương nhiệm, Trưởng Ban tổ chức cán bộ tỉnh Triệu Nhạc có quan hệ không tồi. Nhưng giờ thấy điệu bộ của Phạm Đồng Huy, có lẽ quan hệ với Hàn Đông của ông ta cũng rất tốt.“Nếu tất cả bọn họ đều là chỗ dựa của Hàn Đông, thì mình ở đây còn có thể làm được gì?” Trong lòng Phương Trung thầm nghĩ.Hiện giờ, trong cuộc cạnh tranh giữa y và Hàn Đông, y luôn chiếm thế hạ phong. Nhưng y vẫn luôn nghĩ cách áp đảo Hàn Đông.Nhưng hôm nay, tình hình Phạm Đồng Huy đến thị sát lại khiến Phương Trung rầu rĩ một phen.Phương Trung có thể leo lên được như hiện nay cũng nhờ có chút quan hệ với Chủ tịch tỉnh Sa Ứng Lương, quan hệ với Phó Bí thư Thành ủy Dương Lâm Sâm cũng không tệ lắm. Ngày lễ hay tết y cũng viếng thăm tặng quà.Chính vì có hai người này ủng hộ y mới có thể vững vàng ngồi vào vị trí Bí thư Huyện ủy, nếu không, dựa vào cách làm việc thong thả ung dung của y mấy năm nay thì không có cách nào lên được.Nếu Hàn Đông thật sự có Triệu Nhạc và Phạm Đồng Huy đứng phía sau làm chỗ dựa, thì dù Phương Trung có cố hết sức cũng không tạo được ảnh hưởng gì với Hàn Đông.Cũng như vậy, nếu muốn làm nên chuyện, biện pháp duy nhất của Phương Trung chính là thành thành thật thật phối hợp công tác với Hàn Đông, cho Hàn Đông lập được chút thành tích rồi rời khỏi nơi này.Nhưng Phương Trung lại cực kỳ không muốn có chuyện này.Vì Phương Trung đã thật vất vả mới lên được Bí thư Huyện ủy. Trước kia, lúc làm Chủ tịch huyện thì bị Hoàng Văn Vận áp chế, giờ đã lên đến Bí thư Huyện ủy dù sao cũng phải được làm chủ một chút.Cho nên, mặc kệ ra sao, Phương Trung vẫn cảm thấy không cam lòng.Lẳng lặng ngồi yên trong phòng, Phương Trung không ngừng lấy hai tay xoa đầu, dường như phải làm như thế mới nảy ra được ý tưởng.Vào lúc này, Hàn Đông lại đang triệu tập cuộc họp ở Ủy ban nhân dân huyện.Lần này Phạm Đồng Huy đến thị sát đã khiến việc khai thác núi Thanh Sơn của Hàn Đông có chiều hướng tích cực hơn.Mở cuộc họp hôm nay nhằm tiến thêm một bước điều động lực lượng trong toàn huyện, cố gắng hết sức làm tốt công tác này.Cùng lúc đó, trong hội nghị, Hàn Đông còn thông qua phương pháp thử nhiệm thay đổi cơ cấu doanh nghiệp nhà nước trên huyện Phú Nghĩa, quyết định thay đổi chế độ xã hội của các doanh nghiệp nhà nước làm ăn không tốt trong toàn huyện.Hàn Đông rất hiểu, cho dù mình không tuyên bố ra ngoài thì đủ thứ tin tức cũng sẽ lan ra, ngược lại còn khiến nhiều người phải suy đoán lung tung. Nếu vậy chẳng bằng công bố rõ ràng cho toàn huyện, như vậy sẽ có lợi cho những người giải thích và thực hiện ý đồ của huyện, tránh cho vài người tâm địa xấu xa giở trò bên trong.Trong cuộc họp, Hàn Đông đề xuất rõ ràng sẽ lấy nhà máy dệt đã đóng cửa kia làm thí điểm, từ đó hy vọng mọi người có thể đóng góp ý kiến, khiến công tác thay đổi cơ cấu được thực hiện một cách thuận lợi.Tan họp, Hàn Đông gặp riêng Thẩm Tòng Phi, Ngụy Nghi Hiên, giám đốc mới vừa nhận chức của nhà máy dệt, còn gọi thêm Tô Duy Hạ bên Ủy ban Kế hoạch, bàn thêm về việc nghi thức thay đổi chế độ.Ngụy Nghi Hiên trước đây là Bí thư Đảng ủy nhà máy dệt, vì không thể phối hợp được với Khương Hoành Chi nên Hàn Đông đã bảo Thẩm Tòng Phi điều chỉnh một chút. Giờ công tác của Khương Hoành Chi cứ để chỗ Trưởng Ban tổ chức cán bộ, chờ sắp xếp sau.Làm như vậy cũng vì muốn bảo đảm việc thay đổi chế độ của nhà máy dệt được tiến hành thuận lợi. Trước đây Hàn Đông đã từng nói chuyện với Khương Hoành Chi, qua lời nói của gã, hắn cảm thấy người này rất nhiều ý kiến đối với chuyện Ủy ban nhân dân huyện muốn thay đổi chế độ của nhà máy dệt. Hàn Đông cũng có thể đoán được đại khái, sở dĩ Khương Hoành Chi không bằng lòng cho huyện động đến nhà máy dệt vì lo rằng sẽ đụng chạm đến lợi ích của gã. Nếu như vậy, Hàn Đông liền sắp xếp, rõ ràng không cho Khương Hoành Chi thu xếp chuyện gì, cho gã một thời gian rồi tính sau.Ở Trung Hoa, có nhiều doanh nghiệp nhà nước thoạt nhìn kinh doanh rất khổ sở, thậm chí thua lỗ mấy năm liên tiếp, nhưng các quản lý cấp cao của những doanh nghiệp nhà nước đó lại không hề thấy khó chịu, thậm chí nhiều người còn thấy thoải mái nữa.Hiện tượng này cũng là tệ nạn lớn nhất trong doanh nghiệp nhà nước. Cũng vì loại này mà nhà nước mới phải thay đổi phương thức quản lý kinh doanh các doanh nghiệp nhà nước.Ngụy Nghi Hiên có dáng vẻ nho nhã, đang ngồi yên lặng ngay ngắn, tay cầm bút, không ngừng nghi chép các chỉ thị của Hàn Đông.Thật ra, những lời Hàn Đông nói ra đây đều hết sức bình thường, nhưng vì trước đây chưa từng tiếp xúc với Ngụy Nghi Hiên nên không biết được tình hình thực tế của ông ta nên cảm thấy có nhiều việc phải dặn dò cẩn thận một chút, tránh đến phút cuối lại trở tay không kịp.- Chuyện anh cần làm hiện tại chính là duy trì sự ổn định, đồng thời truyền đạt tinh thần của huyện xuống cho các công nhân yên tâm rằng Ủy ban nhân dân huyện nhất định sẽ cân nhắc cho họ.Hàn Đông nhấn mạnh:- Hàng ngày, trong công tác, anh phải đặc biệt chú ý đến những người có ý đồ, nhân cơ hội đổ dầu vào lửa, xúi giục những công nhân không hiểu rõ vấn đề để gây rối. Duy trì sự ổn định là nhiệm vụ lớn nhất trước mắt, anh phải làm cho tốt. Làm tốt việc này thì anh là công thần, còn làm không tốt thì những việc khác đều hỏng cả.Hàn Đông nhìn dáng vẻ thành thành thật thật của Ngụy Nghi Hiên, thầm nghĩ của chẳng mong mỏi xa vời rằng ông ta có thể tạo ra cống hiến đặc biệt gì, chỉ cần ông ta có thể duy trì được sự ổn định trong nhà máy dệt thì đã cảm ơn trời đất. - Chủ tịch huyện Hàn, tôi sẽ cố gắng hết sức.Giọng điệu của Ngụy Nghi Hiên cũng chẳng kiên định gì mấy.Trên thực tế, sau khi Thẩm Tòng Phi tìm ông ta nói chuyện, ông ta cũng biết mình lên làm giám đốc cũng chẳng phải là chuyện tốt.Bản thân nhà máy dệt kinh doanh đã vô cùng gian nan, hơn nữa Khương Hoành Chi làm việc nhiều năm, người trong nhà máy cơ bản là đều người của gã. Trước đây, lúc Ngụy Nghi Hiên làm Bí thư, cũng gần như là lùi về tuyến hai, chỉ ngồi yên hưởng phúc mà thôi. Cho nên, dù có mâu thuẫn với Khương Hoành Chi, Ngụy Nghi Hiên cũng không lo được việc gì.Nhưng hiện nay trên huyện đột nhiên muốn thay đổi chế độ của nhà máy dệt, còn bảo ông ta phải thay Khương Hoành Chi làm giám đốc, chuyện này đối với ông ta đúng là chuyện tốt, nhưng nghĩ đến những vấn đề đang mắc phải, trong lòng ông ta cũng chẳng dám mơ nhiều.Hiện giờ nhà máy dệt có lẽ đã thiếu khá nhiều tiền. Lần trước, các công nhân trong nhà máy dệt náo loạn, những nơi từng cho Khương Hoành Chi vay đều không cho vay nữa. Nếu Hàn Đông không ra mặt, có lẽ đã phải nợ lại tiền lương của công nhân. Cho dù vậy, hiện giờ nhà máy cũng đã nợ công nhân không ít lương.Có thể nói, cục diện của nhà máy dệt hiện giờ rất rối rắm. Dựa vào năng lực của Ngụy Nghi Hiên, nhất định sẽ không đấu lại Khương Hoành Chi, vì thế, ông ta cảm giác như mình nắm phải củ khoai lang nóng bỏng tay, vô cùng bực tức.Giờ nghe được Hàn Đông hết mực xem trọng việc duy trì ổn định, trong lòng Ngụy Nghi Hiên càng thiếu tự tin.Những công nhân đang làm việc trong nhà máy đã rất bực tức, nếu có người có ý định gây rối, thì việc ông ta muốn ổn định cục diện sẽ còn phải gặp nhiều khó khăn hơn nữa. Hàn Đông khoát tay nói:- Ừ, anh chẳng những phải cố gắng hết sức, mà là nhất định phải duy trì được ổn định. Phải báo cáo cho Ủy ban nhân dân huyện bất kỳ lúc nào.Sau khi Ngụy Nghi Hiên đi rồi, Hàn Đông khẽ cau mày nói:- Phen này e là Ngụy Nghi Hiên không trấn áp nổi rồi.Thẩm Tòng Phi nói:- Vấn đề mấu chốt hiện nay là không có người nào thích hợp hơn ông ta. Khương Hoành Chi này trước đây được Phương Trung ủng hộ, nên rất có uy tín trong nhà máy dệt. Những người khác càng không biết gì, chỉ có Ngụy Nghi Hiên này làm việc đỡ hơn một tí.Hàn Đông thở dài một hơi nói:- Đó là một vấn đề khó giải quyết. Hiện giờ mục đích của chúng ta rất rõ ràng, chính là để nhà máy dệt được nhận thầu hoặc là phải bán đi. Tất nhiên cũng có ý tưởng khác, nhưng vấn đề quan trọng là tìm ai có thể tiếp nhận được.Thẩm Tòng Phi cũng tràn đầy đồng cảm nói:- Chủ yếu là nhà máy đã vay mượn quá nhiều, còn vấn đề của mấy trăm công nhân giải quyết không tốt. Chuyện này làm việc thay đổi chế độ thêm khó khăn.Hàn Đông xua tay nói:- Cho dù khó khăn lớn đến mấy chúng ta cũng phải làm cho bằng được. Nếu không, nhà máy dệt này trước sau cũng như một khối u ác tính, không giải quyết sớm thì chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề. Giờ chúng ta phải mạnh dạn làm vì việc chung, nếu không có tính khiêu chiến thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.Hàn Đông hiện tại chủ yếu là nắm giữ hai chuyện, thứ nhất là khai thác núi Thanh Sơn, thứ hai là cải cách các doanh nghiệp nhà nước.Công việc của hắn đã phân công người làm, Hàn Đông chỉ thỉnh thoảng tìm hiểu tình hình là được.Đương nhiên, hai chuyện hiện tại mà Hàn Đông quản lý đều có khó khăn rất lớn.Ngày mai là Chủ Nhật, Hàn Đông quyết định đi Thục Đô một chuyến. Thứ nhất là hắn đã hẹn với Kiều San San sẽ gặp ở Thục Đô, thứ hai là hắn muốn đi tìm Ngưu Chí Không, để anh ta giới thiệu với hắn những công ty liên quan, xem có muốn tham gia vào ngành dệt không, để có thể tiến cử một công ty đến tiến hành thay đổi chế độ xã hội của nhà máy dệt.Trên thực tế, những vấn đề ở nhà máy dệt, Hàn Đông đã chuẩn bị tốt công tác tương quan, chỉ cần tìm được nơi bán thích hợp là xong.Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu gió đông. Nhưng người mua đúng là không dễ tìm được.Một nhà máy lớn, khoản vay lại nhiều, thêm nhiều công nhân như vậy, không phải công ty nào cũng dễ dàng nhận lấy.Hơn nữa, hiện giờ khắp nơi cũng không ít nhà máy dệt. Nhà máy dệt ở huyện Phú Nghĩa cũng chẳng có chỗ gì tốt hơn các nơi khác nên lại càng khó thể tìm được người mua.Sáng sớm, Hàn Đông đã lái xe đến Thục Đô.Xa cách mấy ngày, Hàn Đông có cảm giác như đã ba năm nên đã rất mong chờ đến ngày hôm nay để có thể gặp được Kiều San San.Từ thị trấn Phù Thành đến Thục Đô chỉ mất khoảng hơn hai giờ, mất ít thời gian hơn đi từ huyện Phú Nghĩa. Đi được nửa đường, Hàn Đông đã nhận được điện thoại của Kiều San San. Cô gọi bằng điện thoại của Khách sạn Xuân Hi, nói cô đến rồi và cũng đã đặt phòng xong, bảo Hàn Đông cứ đến thẳng đó gặp cô.“Em ở khách sạn chờ anh.” Câu nói của Kiều San San khiến Hàn Đông run rẩy, trong đầu lại hiện lên phong cảnh kiều diễm khi hai người ở cùng nhau, liền hận rằng không thể bay ngay đến đó.Dù gia đình đã rõ ràng phản đối việc hắn ở cùng Kiều San San, dù ông nội đã bắt đầu thu xếp tìm đối tượng cho hắn.Nhưng Hàn Đông vẫn không kìm nổi muốn ở cùng Kiều San San.Cho dù sau này gia đình sẽ sắp xếp cho hắn một cô gái khác, nhưng Hàn Đông đã quyết định, mặc kệ bất cứ nguyên nhân nào cũng tuyệt đối không từ bỏ Kiều San San, trừ phi Kiều San San chủ động chia tay hắn trước.Cho dù không thể cho Kiều San San một danh phận, nhưng hắn cũng phải khiến cô hạnh phúc.Đây là lời thề trong lòng Hàn Đông.Cuối cùng đã đến Thục Đô, hắn chạy đến phía nam đường Xuân Hi, rồi rẽ trái, đến khách sạn Xuân Hi.Hàn Đông đậu xe xong, đi lên lầu ba, gõ vào cửa mấy tiếng.- Ai vậy?Giọng nói trong trẻo của Kiều San San vang lên.Trong lòng Hàn Đông đột nhiên rất kích động, nói:- San San, là anh.Còn chưa dứt lời, cửa đã mở ra, Kiều San San như con chim yến nhỏ, lao đầu vào lòng Hàn Đông.Hàn Đông ôm lấy Kiều San San, dùng chân đóng cửa lại, cúi đầu, hôn cô thật sâu.Trong khoảnh khắc đó, trời đất như mù mịt.Được một lúc lâu, hai người mới rời nhau ra.Lúc này Hàn Đông mới nhận ra, không ngờ Kiều San San chỉ mặc một chiếc áo ngủ màu hồng phấn.- Ha ha, em không chờ nổi sao?Kiều San San cười quyến rũ nói:- Hàn Đông, em tắm rồi, anh đi tắm đi.- Em tắm cùng anh đi.Hàn Đông kéo Kiều San San nói.Kiều San San hơi đỏ mặt nói:- Đừng mà.Hàn Đông không cần nói nhiều, bèn ôm lấy cô đến phòng tắm.Rất nhanh chóng, trong phòng tắm tràn đầy cảnh xuân kiều diễm, hai cơ thể trần truồng quấn chặt lấy nhau, vô số bọt xà phòng bám vào người họ, trôi tuột theo làn nước.Hàn Đông không ngừng vận động trên người Kiều San San, hơi thở cũng ngày càng dồn dập.Phía dưới của hắn đã có một lực lượng mới xuất hiện, hiên ngang đứng thẳng.Kiều San San bị Hàn Đông làm cho rất khó chịu, khuôn mặt đỏ bừng, hai bàn tay nhỏ bé cũng đáp trả Hàn Đông, thỉnh thoảng lại lướt qua nơi nhạy cảm của hắn.Hàn Đông không kìm nổi ôm Kiều San San đứng lên, bắt cô đối mặt với hắn, đưa tay xuống…- Chờ một chút.Kiều San San bỗng nhiên ngăn Hàn Đông lại.- Anh tắm trước đi, hay ngâm mình…Hàn Đông cười ha hả, nói;- Được, chúng ta rửa nơi trọng điểm đi.Xong hoàn toàn những nơi trọng yếu, Hàn Đông lại kéo Kiều San San tới, lập tức ôm lấy cô, khoảng cách giữa hai người nhanh chóng biến thành số âm.Không biết hai người triền miên bao lâu, Kiều San San mệt đến cả người xụi lơ, miệng thở hổn hển.Sau đó hai người tắm rửa, mặc áo ngủ vào, rồi trở về giường nằm xem TV.Hàn Đông ôm lấy Kiều San San, trong lòng tràn đầy cảm giác hạnh phúc.Kiều San San rất cẩn thận. Lúc đến cũng chuẩn bị cả đồ ngủ cho Hàn Đông, là trang phục tình nhân với áo ngủ của cô, phía trước in hình Chuột Mickey và Vịt Donald rất dễ thương.Nằm được một lúc, Hàn Đông lại bỗng nhiên cảm thấy rất đói khát, nhìn đồng hồ, thấy đã hơn một giờ, hắn không khỏi cười nói:- Chúng ta thật đúng là mất ăn mất ngủ.Trên mặt Kiều San San tựa như quét một lớp phấn hồng, thẹn thùng nói:- Còn không phải tự trách anh sao? Muốn hết lần này đến lần, như chẳng bao giờ đủ vậy.Hàn Đông cười ha hả nói:- Em nói đúng, đúng là muốn không đủ, vĩnh viễn cũng không đủ.Nói xong, Hàn Đông đưa tay lên hủy diệt khuôn ngực Kiều San San.Kiều San San cười ha ha, xoay người né tránh sự trêu chọc của Hàn Đông, đứng lên nói;- Hàn Đông, chúng ta xuống ăn chút gì đi.Hàn Đông gật đầu nói:- Đúng, không ăn gì thì buổi chiều không còn sức lực.Kiều San San lườm Hàn Đông đến trắng cả mắt, nói:- Suốt ngày cứ nói bậy bạ.Hai người mặc quần áo vào rồi xuống lầu, tìm một quán ăn gần phố Xuân Hi, gọi chút thức ăn. Hai người giống như đôi tình nhân trẻ cùng nhau ăn uống.- Hàn Đông, Hoa Phương thật sự đóng phim ở núi Thanh Sơn sao?Kiều San San đột nhiên hỏi.Hàn Đông gật đầu nói:- Đúng vậy, các cô ấy phải đóng phim câu chuyện sát thủ gì đấy.- Đúng là thật rồi, vậy tốt quá, hôm nào em tìm cô ấy chụp ảnh lưu niệm, còn phải ký tên nữa.Mặt mày Kiều San San rạng rỡ.