Nghĩ một chút, Hàn Đông quay đầu nói với Chu Chính:- Cái tên Lôi Cương này điều tra cẩn thận một chút.Chu Chính gật đầu, trong lòng nghĩ cái tên Lôi Cương này lại bị Hàn Đông ghi nhớ rồi, vậy y về cơ bản đã bị tuyên án tử hình, cho dù chuyện mà mấy trang báo này kể chưa chắc đã là sự thật nhưng ít nhất có thể nhìn ra cái tên Lôi Cương này chắc chắn không phải người tốt gì, nếu muốn điều tra thì chắc chắn có thể điều tra ra rất nhiều vấn đề, muốn xử lý y chắc chắn là dễ như trở bàn tay, chỉ là không biết phía sau lưng y sẽ liên quan đến ai.Phạm Lương Binh lúc này vẻ mặt muốn nói lại thôi, Hàn Đông thấy vậy liền cười nói:- Phó trưởng ban thư ký Phạm hiểu về tên Lôi Cương này không?- Cũng không phải rất hiểu biết nhưng biết một vài chuyện của y, người này là Ủy viên Ủy ban Mặt trận Tổ quốc tỉnh, y kinh doanh thủy sản với quy mô rất lớn, các quận trong toàn thành đều có nghiệp vụ của công ty thủy sản Thanh Giang, ở rất nhiều nơi thủy sản Thanh Giang thậm chí còn lũng đoạn cả nghiệp vụ thủy sản địa phương, cũng có rất nhiều người từng tố cáo y nhưng kết quả cuối cùng đều không giải quyết được gì.Phạm Lương Binh nói. Đối với tình hình của tên Lôi Cương này, anh ta nghe nói rất nhiều, người này hoàn toàn ỷ vào mạng lưới quan hệ hùng mạnh, đi bắt nạt lũng đoạn thị trường khắp nơi, gây ra sự kêu ca rất lớn của nhân dân, chỉ là vẫn luôn không bị xét xử mà thôi.Anh ta đơn giản rõ ràng nói tóm tắt về những gì Lôi Cương đã làm cho Hàn Đông, mặc dù một số phương diện anh ta không nói cực kỳ cụ thể nhưng phương diện tìm từ rất chú ý, nghĩ cẩn thận là có thể hiểu chuyện gì đã xảy ra.Hàn Đông nghe xong, không biểu lộ thái độ ngay lập tức, nhưng trong lòng hắn đã quyết định, cái tên Lôi Cương này nhất định phải diệt trừ.Chu Chính nhìn sắc mặt Hàn Đông liền hiểu tâm ý của Hàn Đông, trong lòng âm thầm nghĩ phải đẩy nhanh động tác mới được. Cái tên Lôi Cương này có thể khiến cho Hàn Đông đích thân coi trọng cũng coi như chết có ý nghĩa.Lúc này cửa Ủy ban nhân dân thị trấn có lãnh đạo thị trấn ra nói chuyện với mọi người, chỉ là quần chúng đang kích động, hiệu quả nói chuyện rõ ràng không tốt.- Đi, Ủy ban nhân dân thị trấn không có tác dụng, chúng ta đến Ủy ban nhân dân Quận, tìm Chủ tịch quận. Chúng ta không tin không có nơi nào nói lý. Ủy ban nhân dân Quận không được thì chúng ta đến Ủy ban nhân dân thành phố, Ủy ban nhân dân thành phố cũng không xong thì chúng ta đến Trung ương!Một người đàn ông cao lớn phẫn nộ rống to, dưới sự lôi kéo của gã, mọi người bắt đầu tiếp tục di chuyển về phía trước.Đi dọc theo con đường này về phía trước liền có thể trực tiếp đến Ủy ban nhân dân Quận Tín Sơn. Những người này phỏng chừng thấy Ủy ban nhân dân thị trấn không thể giải quyết vấn đề vì vậy liền muốn đến Ủy ban nhân dân Quận gây chuyện, dù sao bọn họ cũng không có biện pháp tốt hơn, chỉ có thể thông qua cách này để làm to sự việc lên, như vậy liền có thể thu hút sự chú ý của lãnh đạo lớn, chỉ cần lãnh đạo lớn chú ý đến chuyện này thì bọn họ tin rằng sẽ có bước chuyển ngoặt.Hàn Đông bảo Vu Hữu Quan từ từ lái xe, đi theo đoàn người tiếp tục tiến lên phía trước. Không lâu sau liền đến quảng trường Tín Sơn, những người kia đi thẳng đến Ủy ban nhân dân Quận Tín Sơn.Mà cửa Ủy ban nhân dân Quận lại có không ít xe cảnh sát đã dừng lại từ lâu, một số cảnh sát đã sớm bày trận địa sẵn sàng đón quân địch rồi.- Nghiêm khắc đả kích hành vi tấn công bao vây nghiêm trọng đến Ủy ban nhân dân, quấy nhiễu đến trật tự công tác bình thường của Ủy ban nhân dân!Hai bên trái phải của cửa Ủy ban nhân dân thành phố đều căng biểu ngữ của cảnh sát, rất rõ ràng Ủy ban nhân dân Quận đã nhận được tin tức, làm tốt công tác chuẩn bị tương ứng trước đó.Thấy cảnh này, trong lòng Hàn Đông tự nhiên nảy sinh cảm giác phẫn nộ, bách tính không phải nước lũ hay mãnh thú, đáng để giống như lâm đại địch như thế này sao? Như thế này, những người dân chịu oan ức thật sự thì ai quan tâm sự sống chết của họ chứ.Đám người đi phía trước hơi dừng lại một chút, sau đó liền dũng cảm tiến lên trước, giằng co với cảnh sát đứng ở cửa Ủy ban nhân dân Quận, vì vậy cũng có thể nhìn ra những người này vừa có quan hệ huyết thống vừa rất đoàn kết.Một cảnh sát tai to mặt lớn đứng ở phía sau nhô đầu ra, tay y cầm một cái loa phóng thanh, vừa khuyên mọi người phải lý trí, phải tin tưởng Chính phủ, phải tin tưởng pháp luật vừa uy hiếp những người này, nói đây là nơi xử lý công việc của cơ quan Chính phủ, mọi người bao vây như thế này ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc bình thường của cơ quan chính phủ, đây là hành vi vi phạm pháp luật, hy vọng mọi người mau giải tán, có chuyện gì thì phản ánh thông qua con đường chính thức.Lời nói của người quan viên này ngược lại càng khơi dậy máu nóng của những người này, quần chúng tâm trạng càng hăng, mấy người to lớn phía trước nâng thi thể lên bắt đầu xung đột với cảnh sát.Tình hình trở nên có chút khó mà khống chế được, cái tên quan viên tai to mặt lớn kia thấy vậy sớm đã rụt đầu lại, ở đó chỉ huy bọn cảnh sát nhất định phải ngăn nhân dân lại.Thấy như vậy, Hàn Đông liền bảo Lý Tri Thu một tiếng, bảo anh ta gọi điện thoại cho Bí thư Quận ủy Tín Sơn Ông Bá Lương.Lý Tri Thu bấm số điện thoại của Ông Bá Lương, tự nói thân phận, sau đó nói Hàn Đông đang ở cửa Quận ủy Tín Sơn, sau đó cũng không nói gì.Ông Bá Lương không ở trong quận mà đến vùng ngoại ô thị sát công việc, nhận được điện thoại của Lý Tri Thu, y liền có dự cảm trong quận xảy ra chuyện liền lập tức gọi điện thoại cho Chủ tịch quận La Tĩnh Khoa.Chủ tịch quậnTín Sơn La Tĩnh Khoa lúc này đang bưng một chén trà, đứng ở cửa sổ văn phòng Ủy ban nhân dân Quận, vẻ mặt căm tức nhìn những người gây chuyện ở dưới lầu, lông mày nhíu chặt, những tên điêu dân kia thật khiến người khác đau đầu, bắt cũng không được, đuổi cũng không đi, nếu bị lãnh đạo nào nhìn thấy thì lại bị liên lụy.Điện thoại kêu lên, La Tĩnh Khoa lấy ra nhìn, là Bí thư Quận ủy Ông Bá Lương gọi đến, nghe điện thoại, khách khí nói:- Chào Bí thư Bá Lương.- Tĩnh Khoa à, anh mau ra ngoài cửa.Trong điện thoại giọng Ông Bá Lương có chút vội vã.Điều này khiến cho trong lòng La Tĩnh Khoa có chút buồn bực, trong lòng nghĩ chẳng phải Ông Bá Lương nói đi đến vùng ngoại ô thị sát công việc sao, sao lại biết ngoài cửa Ủy ban nhân dân Quận xảy ra chuyện gì chứ, theo lý mà nói chút chuyện nhỏ này không đến mức khiến y quan tâm như vậy.- Bí thư Bá Lương cứ yên tâm, chút chuyện nhỏ mà thôi, tôi đã bảo Hoàng Vĩ Đông xuống xử lý rồi, những người kia rất nhanh sẽ được khuyên đi khỏi.La Tĩnh Khoa giọng điệu rất bình tĩnh.Đầu bên kia Ông Bá Lương vừa nghe xong lập tức bị chọc tức, trong lòng nghĩ cái tên La Tĩnh Khoa này lần này đá phải thiết bản rồi, phỏng chừng Hàn Đông đến quận Tín Sơn thị sát, đúng lúc gặp chuyện này, lần này chỉ e vị trí của La Tĩnh Khoa có chút không vững rồi. Vốn dĩ La Tĩnh Khoa rất phối hợp với công việc của y, vì vậy Ông Bá Lương khá vừa lòng với La Tĩnh Khoa, từ tận đáy lòng y cũng không muốn La Tĩnh Khoa xảy ra chuyện gì, dù sao bộ máy trong Ủy ban nhân dân Quận ủy đã phối hợp rất tốt, nếu đột nhiên đổi Chủ tịch quận, chỉ e là phải mất khoảng thời gian dài để khớp nhau, điều này không có lợi cho công việc.- Tôi bảo này La Tĩnh Khoa, anh làm sao vậy, Bí thư Hàn ở ngay ngoài cửa, cho dù là chuyện gì cũng nhất định phải xử lý thỏa đáng.Ông Bá Lương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.- Hả...La Tĩnh Khoa giật mình kinh hãi, điện thoại trong tay suýt rơi xuống đất, gã không ngờ Hàn Đông lại ở ngoài cửa:- Vậy tôi nhanh chóng đi xuống.Cúp điện thoại, La Tĩnh Khoa hít sâu một hơi, nghĩ một lát liền đưa Thư ký vội vàng đi xuống lầu, trong quá trình đi xuống lầu, gã dùng điện thoại gọi cho Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố, nhanh chóng dặn dò một phen, sau đó gã liền chạy ra ngoài từ cửa sau tầng dưới cùng, lên xe, nói với người lái xe đã đợi bên ngoài từ lâu:- Đi vào thành phố lượn một vòng!Trong nháy mắt, La Tĩnh Khoa đã nghĩ xong, mặc dù Hàn Đông ở ngay bên ngoài nhưng mình không thể tùy tiện đi xuống, bởi vì nếu mình trực tiếp đi xuống, vậy thì Hàn Đông nhất định sẽ nghĩ mình không đúng, tùy tiện phái một người xuống gánh trách nhiệm lại không thể xử lý sự việc một cách thích đáng, điều này sẽ để lại ấn tượng rất không tốt cho Hàn Đông. Ngược lại, mình chỉ cần làm ra vẻ đi ra ngoài thị sát công việc, sau khi nhận được thông báo mới vội vàng quay về, vậy thì cho dù trong lòng bất mãn nhưng Hàn Đông cũng không đến nỗi làm gì mình, còn về Hoàng Vĩ Đông, người mà lúc trước mình gọi điện bảo xuống chống đỡ thì phải xem vận mệnh của y rồi, dù sao vừa lúc lúc trước mình dùng điện thoại gọi cho y, y cũng không biết mình ở văn phòng.Đợi vài phút vẫn không có ai xuống, mà tình hình ở đây đã có chút không kiểm soát được, Hàn Đông trong lòng rất bực mình, cái tên Ông Bá Lương này làm sao vậy, chẳng phải nói đã thông báo cho Chủ tịch Quận La Tĩnh Khoa xuống rồi sao, sao vẫn chưa có phản ứng gì vậy, cái gã La Tĩnh Khoa này đang giở trò gì vậy.- Tri Thu, anh đi khống chế cục diện một chút.Hàn Đông đành để Lý Tri Thu ra mặt.Vốn Hàn Đông vẫn muốn khống chế sự việc ở quận Tín Sơn, để Ông Bá Lương giải quyết nhưng bây giờ Hàn Đông đã bảo Lý Tri Thu ra mặt rồi, vậy thì Hàn Đông tuyệt đối sẽ không để chuyện này kết thúc một cách dễ dàng.Lý Tri Thu nhận lệnh, xuống xe tiến lên trước, từ trong đám người nhanh chóng chen lên phía trước mặt cảnh sát, đưa giấy chứng nhận trong tay cho y. Người cảnh sát kia đang bày trận thế sẵn sàng phòng bị người trước mặt, thấy tên tiểu tử này đột nhiên đưa một tờ giấy chứng nhận đến, rất khó chịu nhưng khi cúi đầu nhìn tình hình cụ thể trên giấy chứng nhận, sắc mặt y lập tức thay đổi.Lý Tri Thu không để ý đến y, từ bên người y chen vào, đi đến bên cạnh người đàn ông tai to mặt lớn kia, trầm giọng nói:- Tôi là Thư ký Lý Tri Thu của Bí thư Thành ủy Hàn, đây là giấy chứng nhận của tôi, mời anh đưa loa phóng thanh cho tôi.Anh ta vừa nói vừa đưa giấy chứng nhận, vừa giơ tay nhận loa phóng thanh mà tên kia đưa cho.Hoàng Vĩ Đông bị khí thế của Lý Tri Thu trấn áp, để Lý Tri Thu dễ dàng lấy loa phóng thanh đi.- Bà con, mọi người yên lặng một chút. Tôi là Thư ký của Bí thư Thành ủy Hàn, tôi là Lý Tri Thu, mọi người có chuyện gì có thể nói với tôi, nhưng mời mọi người yên lặng cho, cũng đừng chen chúc, chuyện của mọi người tôi đại khái đã hiểu được, Bí thư Hàn nhất định sẽ làm chủ ọi người.Lý Tri Thu cầm loa phóng thanh nói.Đám người hỗn loạn bắt đầu dần dần yên lặng, có người nhận ra Lý Tri Thu liền thêm vài phần tín nhiệm đối với những gì anh ta nói.- Tôi vừa thấy anh ta, còn tưởng là phóng viên nữa, tôi đã đưa một bản tài liệu khiếu nại cho anh ta rồi, không ngờ anh ta là Thư ký của Bí thư Thành ủy, Bí thư Thành ủy biết chuyện của chúng ta rồi, vậy thì oan ức của Dị Đức Bưu có thể được giải rồi.- Bà con, mọi người yên lặng một chút, nghe xem anh ta nói ra sao đã!Dưới lời kêu gọi của người dẫn đầu, những người có mặt ở hiện trường đều yên lặng.Người tai to mặt lớn là Hoàng Vĩ Đông lúc này sắc mặt tái nhợt, trên trán không ngừng chảy mồ hôi, trong mồm không ngừng lẩm bẩm:- Xong rồi, xong rồi, Bí thư Hàn nhất định đã nhìn thấy chuyện vừa nãy, xong rồi...