Bành Vũ Lĩnh ở tỉnh Tây Xuyên mấy ngày, đi thăm mấy chỗ, rồi Chủ Nhật quay về Yến Kinh. Ngày đầu tiên, Bành Vũ Lĩnh phát biểu vài câu, những hôm sau thì ít xuất hiện hơn, đến thứ Sáu ông ta tới nhà cỏ Đỗ Phủ và vài chỗ phong cảnh, sáng Chủ nhật liền quay về. Tối Thứ Sáu, Bành Vũ Lĩnh đến thăm và nói chuyện với Phạm Đồng Huy rất lâu, hôm sau Hàn Đông liền phát hiện tinh thần Phạm Đồng Huy dường như không tốt lắm. Trên thực tế, tâm trạng Phạm Đồng Huy đâu chỉ không ổn, ông ta đang rất buồn bực. Bởi vì đêm qua Bành Vũ Lĩnh nói chuyện với ông ta rất nhiều, tỏ ra bất mãn với tình hình tỉnh Tây Xuyên, lại tán thành Hàn Đông và bảo Phạm Đồng Huy phải làm nhiều chuyện có ích hơn. “Rốt cuộc tên Hàn Đông này đã làm được gì?" Phạm Đồng Huy suy nghĩ mãi vẫn không hiểu, phải biết rằng ngày đầu tiên Bành Vũ Lĩnh đến tỉnh Tây Xuyên, đã tỏ ra rất bất mãn với Hàn Đông, nhưng mới được vài ngày liền thay đổi hoàn toàn. Bành Vũ Lĩnh là chỗ dựa của Phạm Đồng Huy, bây giờ lại có vẻ hơi bất mãn với Phạm Đồng Huy, như vậy công việc sau này của ông ta lại càng khó làm rồi. Vốn là Phạm Đồng Huy hy vọng Bành Vũ Lĩnh đến tỉnh Tây Xuyên sẽ xoay chuyển cục diện bất lợi này, mà lúc đầu Bành Vũ Lĩnh cũng không để ông ta thất vọng, chỉ có điều sau khi điều tra nghiên cứu, thái độ của Bành Vũ Lĩnh lập tức chuyển biến, khiến Phạm Đồng Huy vô cùng căm tức. "Hơn nữa Hàn Đông cũng sẽ biết Bành Vũ Lĩnh thay đổi thái độ, như vậy nhất định hắn sẽ làm mạnh hơn nữa!" Phạm Đồng Huy càng buồn rầu, vị trí Bí thư Tỉnh ủy này càng ngày càng khó làm rồi. Phạm Đồng Huy căm tức nhưng Hàn Đông lại có niềm vui bất ngờ, lúc đầu thái độ của Bành Vũ Lĩnh rất lạnh nhạt. Nhưng trong lòng Hàn Đông cũng không để ý, dù sao Bành Vũ Lĩnh đối với mình như vậy là vì ông ta không hiểu mình, mà mình lại trẻ tuổi, chỉ cần chứng minh được mình là giải thích được tất cả. Chắc có lẽ không có vấn đề lớn đấy. Có một điều kiện tiên quyết là Bành Vũ Lĩnh phải là một người chính trực, nếu ông ta là một lão già chỉ biết che chở người mình thì khẳng định Hàn Đông cũng sẽ không thèm để ý, ông ta cũng chỉ là Ủy viên bộ Chính trị nhiệm kỳ trước mà thôi, vẫn không thể lay động vị trí hiện tại của Hàn Đông. Lại nói tiếp, đến hiện tại, thế của Hàn Đông đã thành, chỉ cần hắn không gây ra vấn đề gì lớn, người khác rất khó đẩy ngã hắn. Huống chi tuy rằng Hàn Đông làm việc mạnh bạo, nhưng cũng không phải một người lỗ mãng. Hắn vẫn chú ý sách lược, tiến hành theo chất lượng. Thứ Hai, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Chu Lộ Lương báo cáo tỉ mỉ về tình hình ở thành phố Thiết Giang cho Phạm Đồng Huy, lần này bắt giam tổng cộng năm cán bộ cấp Phó giám đốc sở, mười một người cấp Cục trưởng, chừng ba mươi người cấp Cục phó, còn có vài chục cán bộ cấp phòng cũng bị tra ra có vấn đề. Nhiều người liên lụy như vậy, Phạm Đồng Huy cũng vô cùng tức giận. Chỉ sợ Hàn Đông lại chuyện bé xé ra to. “Hiện Hàn Đông đang không ngừng cường điệu phải tăng mạnh giám sát quản lý đội ngũ cán bộ, lần này thành phố Thiết Giang có vấn đề. Đúng lúc cho hắn lấy cớ rồi.” Phạm Đồng Huy lặng lẽ hút thuốc, nhưng trong lòng thì tự suy nghĩ. Tóc ông ta đã bạc dần, thực tế thì tóc ông ta đã bạc trắng rất nhiều, tuy đã nhuộm đi, nhưng tóc bạc mọc rất nhanh, cho dù thường xuyên nhuộm, người ta vẫn nhìn ra được. Khi ông ta soi gương cũng thường buồn rầu, hơn nữa ông ta cảm giác được từ khi Hàn Đông tới tỉnh Tây Xuyên, tóc của mình càng bạc nhanh hơn. Hàn Đông này, khiến Phạm Đồng Huy có một cảm giác lao lực quá độ, thực sự muốn bỏ lại tất cả không để ý cái gì nữa. Nhưng người trong chính trị, có mấy người có thể cam tâm tình nguyện buông bỏ quyền lực trong tay chứ, cho dù tới lúc về hưu, rất nhiều người vẫn luyến tiếc đấy. Huống chi là kẻ đứng đầu một tỉnh như Phạm Đồng Huy, càng sẽ không dễ dàng thỏa hiệp, ngược lại chỉ có tranh đấu quyền lực, mới có thể duy trì sức sống của bọn họ, mới càng khỏe ra, một khi bọn họ buông bỏ quyền lực trong tay, bọn họ sẽ càng già nhanh hơn. "Thôi, tạm thời để Hàn Đông nhảy nhót đi, nếu vẫn áp chế hắn, ngược lại chỉ kích lên ý chí chiến đấu của hắn, nếu cứ cho hắn thoải mái mà làm, có lẽ khi hắn đắc ý vênh váo càng dễ xảy ra vấn đề, chỉ cần có vấn đề ta liền có cơ hội đối phó hắn, cho dù không thể đối phó bản thân hắn, nhưng đối phó người bên cạnh hắn cũng được. Cho dù không có vấn đề, thành tích của Hàn Đông ta cũng vẫn có phần đấy, điều ấy cũng không ai chối được, đến lúc đó ta liền an an ổn ổn tới Quốc hội hoặc Mặt trận Tổ quốc dưỡng lão là được.” Phạm Đồng Huy hơi chán nản, lùi một bước trời cao biển rộng, mình cũng phải thả lỏng một chút. Nghĩ thông suốt điều ấy, dường như tâm trạng Phạm Đồng Huy dễ chịu hơn một tí, kết hợp với chuyện Chu Lộ Lương báo cáo, liền gọi điện thoại bảo thư ký nói với mấy vị Phó bí thư rằng buổi chiều tổ chức hội nghị công việc bí thư. Thành phố Thiết Giang xuất hiện vấn đề lớn như vậy, Tỉnh ủy nhất định phải tổ chức hội nghị thảo luận công tác giải quyết hậu quả, trong đó chủ yếu nhất là sắp xếp nhân sự. Bởi vì trong lòng Phạm Đồng Huy tính toán lui một bước, cho nên ông ta đã nghĩ kỹ, vấn đề nhân sự, trừ một số vị trí mấu chốt, còn lại để mọi người tranh giành, cũng coi như phát triển tinh thần dân chủ đi, dù sao ông ta cũng không lôi kéo các vị các ủy viên thường vụ Tỉnh ủy từ lúc đầu. Hai giờ rưỡi chiều, Hàn Đông đi tới văn phòng Phạm Đồng Huy, mấy vị Phó bí thư khác cũng đã đến đông đủ. - Đồng chí Lộ Lương, anh giới thiệu về tình hình thành phố Thiết Giang đi. Phạm Đồng Huy bình tĩnh nói. Chu Lộ Lương gật gật đầu, lập tức cầm lấy một xấp tài liệu về tình hình điều tra thành phố Thiết Giang, mọi người nghe xong đều trở nên nặng nề, đã xảy ra chuyện như vậy, bất kể thế nào, những người đang ngồi đây đều có trách nhiệm nhất định. Dù sao là những người cực kỳ có quyền lực trong tỉnh Tây Xuyên, cán bộ trong tỉnh có vấn đề là do công tác của họ làm không tốt, đội ngũ cán bộ không ổn, bên trên tất nhiên sẽ quy trách nhiệm cho bọn họ. Đương nhiên, Phạm Đồng Huy là Bí thư Tỉnh ủy, là người đứng đầu, cách nhìn của Trung ương đối với tỉnh Tây Xuyên, ở một trình độ rất lớn chính là cái nhìn của ông ta. - Tôi rất đau lòng, đã xảy ra chuyện như vậy, bộ máy Đảng uỷ chúng ta phải chịu trách nhiệm đấy, chúng ta không điều hành tốt đội ngũ cán bộ. Đương nhiên, trách nhiệm chủ yếu do tôi, tôi không làm tốt. Phạm Đồng Huy âm trầm, giọng điệu vô cùng nặng nề. Trong lòng mọi người đều vô cùng kinh ngạc, không biết rốt cuộc Phạm Đồng Huy định làm gì, sao ngay từ đầu đã quy hết trách nhiệm ình. Điều này không giống như chuyện mà một cán bộ thành thục nên làm, hơn nữa tuy rằng nói là cán bộ lãnh đạo cấp nào của tỉnh Tây Xuyên có vấn đề, Tỉnh ủy đều có trách nhiệm, nhưng phân tích tình hình cụ thể, trong hai mươi thành phố cấp 3 phía dưới có nhiều cán bộ như vậy, một số người có vấn đề cũng là chuyện rất bình thường. Hàn Đông tuy cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn ăn ngay nói thật, nói: - Thành phố Thiết Giang xuất hiện vấn đề như vậy, trách nhiệm của Tỉnh ủy là không thể tránh khỏi. Nhưng chúng ta cũng phải xem xét, một số cán bộ Đảng viên xuất hiện vấn đề như vậy, nguyên nhân căn bản vẫn là tư tưởng của bản thân có vấn đề, nguyên nhân bên trong quyết định sự phát triển của sự vật. Mà nhìn nhận khách quan là cơ chế giám sát của chúng ta còn không kiện toàn, chế độ giám sát giữa các cấp, giám sát truyền thông còn chưa hoàn thiện, cũng chấp hành không đúng chỗ. Cho nên đối với vấn đề lần này ở thành phố Thiết Giang, tôi có ba ý kiến: một là điều tra triệt để, nhất định phải nhanh chóng xử lý theo kỷ luật Đảng, theo luật pháp; hai là sắp xếp cán bộ thích hợp, không thể để công tác ở thành phố Thiết Giang bị ảnh hưởng nhiều; ba là chúng ta phải tăng cường giám sát, tăng mạnh đội ngũ cán bộ giám sát, Ủy ban Kỷ luật, sở Giám sát, phòng Đốc tra phải làm tốt công tác hằng ngày, phải tăng cường thu thập tin tức, mà không thể ngồi trong phòng làm việc, trong văn phòng không thể giám sát tốt được, đối với vấn đề này, tôi có một ý tưởng bước đầu, đó là mở đường dây nóng Chủ tịch tỉnh, do Ban Tuyên giáo, Cục Thông tin Đối ngoại và Bộ phận nhân sự tạo thành một tổ phụ trách, phụ trách tiếp nghe điện thoại của nhân dân, chuyển tin tức có liên quan tới bộ phận tương ứng để xử lý, cũng tiến hành theo dõi quá trình xử lý tình huống, đảm bảo có thể giải quyết vấn đề. Vì cam đoan tính công chính của đường dây nóng Chủ tịch tỉnh, chúng ta có thể mời một số người đảm nhiệm công tác xã hội tham dự công việc hàng ngày, tiến hành giám sát công việc hàng ngày... Mọi người nghe Hàn Đông nói vậy, suy nghĩ trong lòng đều không giống nhau. Phạm Đồng Huy nghĩ thầm: "Quả nhiên như ta dự đoán, Hàn Đông sẽ không từ bỏ cơ hội lần này, xem ra hắn muốn làm một mẻ lớn rồi, tuy nhiên cứ để cho hắn làm đi, dù sao hắn làm càng nhiều, sơ hở cũng sẽ càng nhiều." "Hàn Đông lại muốn nhân cơ hội làm công tác chỉnh đốn tác phong rồi!" Trịnh Như Dân tức giận nghĩ thầm, "Người này luôn không biết điểm dừng, ta thấy hắn chỉ như thằng hề nhảy nhót, muốn làm chút chuyện lấy lòng mọi người, chứ có bao nhiêu ý nghĩa thực tế đâu." Song lần này chuyện khiến mọi người bất ngờ chính là Bí thư Tỉnh ủy Phạm Đồng Huy lại tỏ ra ủng hộ Hàn Đông, cho rằng ba ý kiến của Hàn Đông vô cùng quan trọng, cho rằng công tác giám sát của Tỉnh ủy còn chưa đủ, giai đoạn tiếp theo nhất định phải tăng mạnh chỉnh đốn, phải tổ chức một hoạt động giáo dục cán bộ lãnh đạo liêm khiết, đề cao tính tự giác của Đảng viên, đồng thời phải tăng mạnh giám sát bên ngoài, đề cao lực chế ước với các cán bộ lãnh đạo. Thấy Phạm Đồng Huy thoải mái như vậy, mọi người suy nghĩ trăm lần vẫn không có lời giải đáp, lúc trước khi Hàn Đông nhắc tới chuyện này, thái độ của Phạm Đồng Huy vô cùng mờ ám, hoặc là tránh, hoặc là nói sơ qua, nhưng hôm nay có chuyện gì xảy ra vậy, không ngờ lại gióng trống khua chiêng tỏ vẻ ủng hộ, hơn nữa còn đưa ra một số biện pháp cụ thể. "Hai người này đang làm gì?" Phó bí thư Đỗ Trung Sâm bưng chén trà, ánh mắt nhanh chóng liếc qua Phạm Đồng Huy và Hàn Đông, âm thầm suy nghĩ: "Chẳng lẽ hai người này lại đã đạt thành hiệp định gì, tiến vào thời kỳ hợp tác thân mật? Như vậy thì cái gì thúc đẩy điều đó chứ?"