Lý Thiết Trụ liếc mắt nhìn Andy, nghiêm túc nói: - Đây là những việc thường ngày của cô sao? Sắc mặt Andy liền đỏ lên, tức giận nói: - Tôi đã nói rồi, tôi không phải là vệ sĩ. Nhìn thấy Andy với bộ dạng thẹn thùng tức giận, Lý Thiết Trụ không nói gì nữa, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, tựa như không có một chút cảm giác gì với người đang tức giận ở bên cạnh. Andy tức giận đứng sững lại, trừng mắt nhìn Lý Thiết Trụ một cái sau đó lập tức cúi đầu không nói gì nữa. Trên thực tế, mặc dù cô không cho rằng mình là vệ sĩ nhưng cô cũng biết tùy tiện nghe chuyện của người khác là không đúng. Chỉ là cô tức mình vì thái độ của Lý Thiết Trụ, anh ta làm sao vậy chứ, sao thái độ của anh ta không được tốt chút nào, ngoài ra, Andy rất có tự tin về ngoại hình và tướng mạo của mình, nhưng Lý Thiết Trụ như có mắt không tròng. Ngay từ ban đầu từ lúc cô lên xe ở phía ngoài sân bay, Lý Thiết Trụ ngoài việc cảnh giác và chú ý ra anh ta chưa lúc nào nhìn qua cô, điều đó khiến cho cô thấy đả kích rất lớn. Chính là bởi vì vậy, từ trong thâm tâm Andy mới nảy sinh ý muốn phân cao thấp với Lý Thiết Trụ, chỉ đáng tiếc rằng Lý Thiết Trụ mặc dù nhìn bề ngoài rất hiền lành, nhưng cách ăn nói và làm việc của anh ta rất có phong cách làm cho Andy không có cách nào đối phó với anh ta, hiện tại chỉ có thể quay ra hờn dỗi mà thôi. Trong xe chỉ có tiếng nhạc du dương vang lên, có vẻ rất yên tĩnh. Vài phút trôi qua, Andy không ngồi yên được nữa, cô vặn mình, nghiêng đầu nói với Lý Thiết Trụ: - Tôi tên là Andy, là trợ lí của San, vì sự hợp tác sau này, tôi hi vọng giữa chúng ta có thể hòa bình hợp tác với nhau. Lý Thiết Trụ gật đầu nói: - Tôi tên là Lý Thiết Trụ. Andy hé miệng cười nói: - Cái tên thật là quê, hợp với người lắm. Lý Thiết Trụ cũng không tính toán so đo với cô, thản nhiên cười, điều này làm cho Andy có 1 cảm giác thất bại, cô cảm thất Lý Thiết trụ vốn dĩ không coi cô ra cái gì cả, điều đó lại làm cho cô cảm thấy không có ý nghĩa gì đặc biệt. Khoảng 11 rưỡi, Hàn Đông và Kiều San San đi xuống dưới tầng, Hàn Đông ôm Tiểu Hàn Nguyệt, mặt con bé cười tươi như hoa, lông mi cong vút như vành trăng non, thanh âm non nớt đang ngân nga một giai điệu vui của 1 ca khúc tiếng anh mà con bé mới học được ở Hongkong. Con bé trời sinh thông minh lanh lợi này sớm đã học được vài bài nhạc thiếu nhi tiếng Hoa và tiếng Anh, hôm nay được ở cùng với bố mẹ, nó không cầm được sự vui sướng, đem những bài hát đã được học hát 1 lượt. Sau khi nhận được sự khen ngợi của Hàn Đông con bé lại càng vui sướng. - Thiết Trụ, cậu và Andy không cần lúc nào cũng ngồi trong xe, có thể ra bên ngoài quán trà hay quán cà phê thư giãn một chút, có vấn đề gì tôi sẽ gọi ngay cho mọi người. Hàn Đông cười nói. Nhìn thấy dáng vẻ như khúc gỗ của 2 người trong xe cảm thấy rất buồn cười, dường như Lý Thiết Trụ không thèm để ý đến cô gái kia. Nhưng phải nói Lý Thiết Trụ là người rất thông minh nhưng nguyên nhân là do trong môi trường huấn luyện của bộ đội, anh ta nói rất ít, bình thường là người nói ít làm nhiều, với tính cách như vậy, để làm 1 người vệ sĩ là rất hợp lí, nhưng đối với những mối quan hệ trong cuộc sống thì dễ làm cho người khác cảm thấy vô vị. Lý Thiết Trụ gật đầu nói: - Không việc gì ạ, nơi này yên tĩnh. Andy lại bĩu môi, trong lòng nghĩ Lý Thiết Trụ không có 1 chút ý tứ gì cả, người như thế này làm sao có thể để anh ta làm vệ sĩ cho Hàn Đông được chứ, cô cũng đoán không ra thân phận của Hàn Đồng, chỉ là cảm thấy thân phận của người trẻ tuổi kia không hề đơn giản, mặc dù trẻ tuổi nhưng nhìn vào khí thái nhất định bản thân cô trước kia chưa gặp qua. Tiếp theo đó, mấy người đi ăn cơm, nơi đến là sơn trang Cẩm Tú mà mấy người Chu Chính lần trước mời. Gọi vài món của Tứ Xuyên, thêm vào vài món của phía Nam, có thể đáp ứng được khẩu vị của tất cả mọi người nhưng trong lúc ăn cơm món ăn của Tứ Xuyên hết rất nhanh, Hàn Đông dứt khoát bảo người gọi thêm vài món ăn của Tứ Xuyên. - Cay, tê nhưng rất ngon. Đây là lần đầu tiên Andy ăn món ăn của Tứ Xuyên, lúc đầu không dám ăn, chỉ ăn từng tí từng tí một nhưng sau đó không thể dừng lại được, ăn cay lắm nhưng lại không kìm lại được, có 1 câu nói của các cụ rằng ăn ở Trung Hoa vị ở Tứ Xuyên, quả thật không sai. Lúc ăn cơm Hàn Đông và Andy hàn huyên vài câu, mặc dù chỉ là tiếp xúc, giao lưu 1 khoảng thời gian ngắn nhưng với tính tình của Andy lại hiểu rất rõ, Hàn Đông là người của 2 thế giới, lại trong thể chế lâu như vậy, ánh mắtôi nhìn người thì người bình thường không so được. Mặc dù Andy từ nhỏ đã trải qua rất nhiều khó khăn nhưng thực sự mà nói cô là một người con gái có tấm lòng lương thiện, cũng là 1 người con gái rất có lòng cảm ân với người giúp đỡ mình, mặt khác cô ấy còn là người thông minh, lanh lợi, điều đó làm sự có mặt của cô bên Kiều San San khiến Hàn Đông rất yên tâm. Kiều San San nghe nội dung Hàn Đông và Andy nói chuyện liền hiểu rằng Hàn Đông đang quan tâm cô, điều đó chỉ là muốn cho cô được tốt, trong lòng tràn đầy sự xúc động và hạnh phúc. Andy không cảm thấy Hàn Đông đang mượn cớ nói chuyện để biết thông tin về mình, chỉ là cảm thấy khuôn mặt đang cười của người đàn ông này rất thân thiết, khiến người ta cảm thấy an tâm, mang lại 1 cảm giác như là gió xuân, từ tận đáy lòng cảm thấy rất có thiện cảm với Hàn Đông, cũng mừng thay cho Kiều San San. Lúc ở Hongkong, cô đã biết trong lòng Kiều San San rất yêu 1 người nhưng từ trước đến nay chưa từng gặp anh ta đến, trong lòng cảm thấy bất bình thay cho Kiều San San, Cảm thấy nếu 2 người thật lòng yêu nhau, vậy tại sao người kia lại không thế đến Hongkong thăm Kiều San San, Kiều San San một mình nuôi nấng một đứa trẻ tốn biết bao công sức, mà bây giờ khi đã gặp Hàn Đông, tiếp xúc một khoảng thời gian ngắn, Andy có sự thay đổi rất lớn về Hàn Đông. Ngày thứ hai là cuối tuần, Hàn Đông có thể ở bên cạnh San San và Hàn Nguyệt, tâm trạng rất tốt. Buổi tối, Hàn Đông không quay về đại viện ở Tỉnh ủy mà ở lại khu gần trường Đảng Tỉnh ủy. Tiểu Hàn Nguyệt vui đến nỗi không ngủ được, nằm trong vòng tay của Hàn Đông, nghe Hàn Đông kể những câu chuyện cổ tích, tuy rằng những câu chuyện đó con bé đã nghe rất nhiều lần nhưng vẫn chú ý lắng nghe, Hàn Đông kể mệt rồi, con bé liền nằm bên cạnh Hàn Đông, đôi mắt tròn xoe nhìn Hàn Đông, khóe miệng hơi nhếch lên, trong lòng cảm thấy hạnh phúc nhẹ nhàng. Buổi tối lúc ngủ, 2 tay Hàn Nguyệt ôm lấy một cánh tay của Hàn Đông, khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào bả vai của Hàn Đông, ngủ rất ngon, cả tối đều tươi cười trong trẻo trong giấc mộng. Buổi sáng của ngày thứ 2, Hàn Nguyệt tỉnh rất sớm, con bé mở mắt ra nhìn và thấy Hàn Đông vẫn còn đang nằm bên cạnh, liền nở một nụ cười vui sướng, hôn lên trán Hàn Đông 1 cái. Hàn Đông tỉnh dậy, ôm Hàn Nguyệt vào lòng, Hàn Nguyệt liền cười rất tươi. Ăn xong bữa sáng, Hàn Đông bảo Lý Thiết Trụ đưa mình, Kiều San San và Hàn Nguyệt vào thành phố. Lần này Kiều San San trở lại, vẫn còn một mục đích nữa là muốn trở về nhà bố mẹ đẻ, bởi vì bố mẹ của cô ấy sức khỏe không được tốt, cô ấy rất lo lắng. Vốn dĩ Kiều San San không cho Hàn Đông đi cùng để tránh người khác nhìn thấy mà gặp phải phiền phức gì nhưng Hàn Đông vẫn nhất quyết muốn đưa 2 mẹ con đi, dù sao cũng khó mới có thể được ở gần nhau, Hàn Đông muốn có nhiều thời gian ở bên cạnh 2 mẹ con. Tới thành phố Phù Thành, Hàn Đông vào 1 khách sạn trước, còn Kiều San San mang theo Hàn Nguyệt cùng với Andy về nhà. Bố của Kiều San San là Kiều Hiếu Nghĩa, hiện tại là bí thư Thành ủy, mặc dù là cuối tuần, bình thường bí thư Thành ủy như ông cũng không được rảnh dỗi nhưng hôm nay không giống mọi hôm, sáng sớm Kiều Hiếu Nghĩa đã bảo bảo mẫu phải từ chối khéo bất cứ người nào đến tìm ông. Nguyên nhân do con gái và cháu ngoại của ông về chơi, cả nhà đoàn tụ. Hai vợ chồng Kiều Hiều Nghĩa đã sớm biết mối quan hệ giữa Kiều San San và Hàn Đông, họ cũng không có nói gì, chỉ là đôi khi nghĩ lại những chuyện lúc đầu, Kiều Hiếu Nghĩa có chút cảm thán, bản thân lúc đó không đồng ý Kiều San San và Hàn Đông ở bên nhau, nhưng chúng vẫn ở bên nhau lại còn có cả cục cưng đáng yêu Hàn Nguyệt. Bởi vậy cũng có thể thấy, tình cảm của Hàn Đông với Kiều San San là thật lòng, chỉ có điều tạo hóa trêu ngươi, giữa Hàn Đông và Kiều San San vẫn là không có danh phận. Mặc dù trong lòng thấy đáng tiếc nhưng hai vợ chồng cũng đều chấp nhận hiện thực, dù sao hạnh phúc của con gái mới là điều quan trọng nhất. Nhìn thấy dáng vẻ lanh lợi đáng yêu như công chúa của cô cháu ngoại, hai vợ chồng cười vui đến nỗi không ngậm nổi miệng. con bé đó không những thông minh lanh lợi, cái miệng nhỏ nhắn vô cùng ngọt ngào mà trong cái ba lô nhỏ còn có cả chocolate mang từ Hongkong đến, mà còn là mang đến để tặng riêng cho ông bà ngoại, điều đó làm cho 2 ông bà vui mừng không tả siết. - Ông ngoại, bà ngoại, kẹo của cháu là để dành riêng cho ông bà, đến bố cháu cũng không cho. Bộ dạng của Hàn Nguyệt như đang nói 1 bí mật. - Khi ông bà gặp bố cháu, ông bà không được cho bố biết đâu đấy. Sắc mặt hai vợ chồng Kiều Hiếu Nghĩa cũng thay đổi, một lát sau, Mẹ của Kiều San San nói: - San San, nó đã đến đây rồi, sao không bảo nó vào cùng đi? Kiều San San gật đầu, lập tức nói: - Con bảo anh ấy không cần đến. Kiều Hiếu Nghĩa thở dài nói: - Con gọi điện cho nó, bảo nó đến Nhã Trúc đi, lát nữa nhà mình đến đó ăn cơm. Kiều San San do dự 1 lúc, rồi lấy điện thoại gọi cho Hàn Đông. Nhận được điện thoại của Kiều San San, Hàn Đông có chút hoài nghi, nhưng không từ chối, liền bảo Lý Thiết Trụ lái xe đến nhà hàng Nhã Trúc. Nhã Trúc ở phía Nam thành phố, là một nhà hàng ẩm thực, đồng thời khác ở chỗ là một nông trang dân dã, chi phí ở đây cao hơn những chỗ khác không ít. Bởi vậy không như những nông trại bình thường khác có người đến người đi, bên trong nhiều cây cao và to, xanh um tươi tốt, vô cùng mát mẻ. Giữa những hàng cây, có rất nhiều nơi nghỉ chân, có vẻ rất khác biệt. Kiều San San đến Nhã Trúc trước, Hàn Đông tới ngay sau đó. - Bác trai, bác gái, thật ngại quá… Hàn Đông áy náy nói với 2 vợ chồng Kiều Hiếu Nghĩa. Bất kể như thế nào, trong chuyện của Kiều San San, cô là người chịu thiệt hơn 1 chút, là bố mẹ của Kiều San San, bất kể đổi lại là ai, chỉ sợ mọi người không được vui vẻ. Đối với thái độ của hắn ta, vợ chồng Kiều Hiếu Nghĩa cũng không nói gì, bố mẹ Kiều San San với vẻ mặt hiền từ nhìn Hàn Đông, chàng trai này mọi mặt đều tốt nhưng bởi vì do gia thế, tình cảm giữa hắn ta và Kiều San San mới không thể có kết quả, điều này đối với Kiều San San mà nói là điều đáng tiếc lớn nhất. Đáng tiếc là một chuyện nhưng trong lòng bà đã coi Hàn Đông là con rể của mình, cũng không thể vì hắn ta là chủ tịch tỉnh mà có điều gì đó bất đồng.