- Đồng chí Tiến Phong, đây là do chúng ta không làm tròn chức trách. Hàn Đông ngữ khí trầm trọng nói với Hồng Tiến Phong: - Hạng mục trạm thủy điện thác nước cũng tiến hành lâu như vậy rồi nhưng tình cảnh cuộc sống của nhân dân di dời lại khó khăn như vậy, chỉ e là rất nhiều người trong chúng ta không ai nghĩ đến. Hồng Tiến Phong gật đầu nói: - Đây quả thực là nghe rợn cả người, khó mà tưởng tượng được. Những người dân kia làm sao sống được chứ, chuyện này là do công tác của chúng ta làm chưa đến nơi đến chốn, lâu như vậy rồi mà chúng ta lại không biết, đây quả là vấn đề lớn... Hàn Đông nói: - Vì vậy chúng ta phải nghe tiếng lòng của nhân dân nhiều một chút, nếu không suy nghĩ, quyết sách của chúng ta rất có khả năng tách rời với hiện thực. Bây giờ chúng ta cả ngày nói chuyện ổn định, nhưng chúng ta cũng phải nghiêm túc suy nghĩ một chút tại sao lại xuất hiện chuyện không ổn định, giống như nhân dân thôn Tiểu Câu, nếu bọn họ có thể sống cuộc sống hẳn hoi thì bọn họ có là căn nguyên của sự không ổn định không? Tôi thấy chưa chắc, rất nhiều nhân tố không ổn định lại bởi vì nguyên nhân không làm tốt công tác, muốn duy trì ổn định, điều chủ yếu nhất là công việc của chúng ta phải làm tốt, nhân dân có thể an cư lạc nghiệp, ổn định cũng chính là chuyện thuận theo tự nhiên... Hai người Trương Trọng Lâm và Phùng Nhược Phong đều toát hết cả mồ hôi. Cuộc nói chuyện giữa Hàn Đông và Hồng Tiến Phong, mặc dù không nói đến tên bọn họ nhưng lại là phê bình lớn nhất đối với hai người. Bây giờ hai người đều rõ ràng, xảy ra chuyện lớn như vậy, tiền đồ của hai người chắc chắn là một mảnh ảm đạm. Vốn dĩ lúc trước hai người còn đều có lòng dạ tranh đấu. Nhưng bây giờ, hai người đều không có suy nghĩ tranh đấu nữa, chỉ e là chạy không thoát. Phùng Nhược Phong lại thấy rất oan uổng, dù sao y cũng không làm chủ ở thành phố Du Bình, về vấn đề đối đãi với việc di dân khu chứa nước, mặc dù y có suy nghĩ của mình nhưng lại không thể thực thi, nhiều lúc đều là chấp hành cái gọi là các quyết định tập thể của Thành ủy một cách bị động, thậm chí còn tứ phía dập tắt lửa. “Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, cho dù mình có giải thích thế nào đi nữa, Chủ tịch tỉnh Hàn e là cũng không nghe.” Phùng Nhược Phong trong lòng vô cùng chán nản, vốn tưởng lần này Hàn Đông đến thị sát công việc, sẽ là một cơ hội đối với bản thân, bây giờ xem ra không chỉ không phải cơ hội, chỉ sợ còn là bắt đầu của một cơn ác mộng. Từ đầu đến cuối, Hàn Đông đều không nói chuyện với Trương Trọng Lâm và Phùng Nhược Phong. Trong lòng Hàn Đông sớm đã phán quyết tử hình hai người này. Trạm thủy điện thác nước là hạng mục trọng điểm của quốc gia, thành phố Du Bình đặc biệt phụ trách công tác giải phóng mặt bằng nhưng lại làm thành thế này, có thể thấy công việc của hai người này làm ra sao. Đồng thời Hàn Đông đã quyết định, phải biết Ủy ban Kỷ luật Tỉnh ủy tiến hành điều tra xét xử vấn đề thành phố Du Bình. Theo những gì Hàn Đông biết, khoản tiền bồi thường cho người dân là chuyển đến thành phố Du Bình rồi, nhưng tại sao vẫn xảy ra vấn đề như thế này, số tiền kia lại dùng vào đâu rồi? Phía trước có một thị trấn nhỏ, Hàn Đông và những người khác xuống xe đi ăn chút gì đó, sau đó tiếp tục tiến về phía trước, đại khái khoảng hai rưỡi thì đến Bộ chỉ huy của hạng mục trạm thủy điện thác nước. Phó tổng giám đốc tập đoàn thủy điện Chu Hạ Hoa đã đợi đến nỗi có chút không kiên nhẫn được nữa, chuyện Chủ tịch tỉnh mới lên nhậm chức, muốn đến nói chuyện hạng mục trạm thủy điện, y là lãnh đạo cao nhất của trạm thủy điện thác nước do tập đoàn thủy điện phái đến ở đây, đương nhiên được thông báo phải đợi Hàn Đông, bởi vì muốn giải quyết cả sự việc cần phải có sự bàn bạc thêm của tỉnh và tập đoàn thủy điện. Vốn dĩ thời gian Hàn Đông đến là khoảng 12h, nhưng thời gian qua đi hai tiếng đồng hồ Hàn Đông vẫn chưa đến, điều này làm Chu Hạ Hoa rất bực mình. Gã là Phó tổng giám đốc tập đoàn thủy điện, cũng coi như là cán bộ cấp Giám đốc sở, hơn nữa là quản lý cấp cao của tập đoàn tài nguyên năng lượng với quy mô lớn trên toàn quốc, sau khi đến địa phương, lãnh đạo địa phương đều vô cùng khách khí, vì vậy cho dù là đối mặt với Chủ tịch tỉnh, Chu Hạ Hoa cũng không thấy có chút nào thấp hơn người khác. Vì vậy, khi Hàn Đông để gã đợi hai tiếng, gã trong lòng vô cùng khó chịu. Nhưng đối với lai lịch của Hàn Đông, gã cũng từng nghe nói, đặc biệt sau khi Hàn Đông xác định sẽ đến tỉnh Tây Xuyên nhậm chức Chủ tịch tỉnh, Tổng giám đốc tập đoàn thủy điện Tạ Khánh Giang đặc biệt gọi điện đến dặn dò Chu Hạ Hoa nhất định phải hiệp thương tốt đẹp với Ủy ban nhân dân tỉnh Tây Xuyên, tranh thủ nhanh chóng giải quyết ổn thỏa chuyện này. Nếu không phải như vậy thì Chu Hạ Hoa sớm đã đi ô tô rời khỏi Bộ chỉ huy rồi. Tuy rằng trong lòng tức giận, nhưng khi thấy Hàn Đông, trên mặt Chu Hạ Hoa vẫn lộ ra nụ cười thể hiện sự tôn kính. Hai bên ngồi xuống phòng họp, Hàn Đông đại biểu Tỉnh ủy Ủy ban nhân dân tỉnh bày tỏ sự quan tâm đến vấn đề hạng mục trạm thủy điện thác nước, chỉ ra bắt buộc phải nhanh chóng giải quyết vấn đề một cách thỏa đáng, nhanh chóng khiến công trình khởi công một lần nữa. Lời của Hàn Đông có chút cứng rắn, bản thân vấn đề trạm thủy điện thác nước, tập đoàn thủy điện đã không thoát khỏi có quan hệ, chất lượng công trình có vấn đề, cho dù là nguyên nhân về phương diện nào thì bọn họ cũng phải có phương án giải quyết thỏa đáng, chỉ là do vấn đề lần này có chút phức tạp, vốn dĩ khi hai bên ký kết hợp đồng, ở tỉnh đưa ra một vài yêu cầu để tăng thêm quyền khống chế và quyền tham gia vào công trình, ví dụ như dưới điều kiện kiểm nghiệm nghiệm thu hợp quy cách, công trình phải ưu tiên sử dụng công nhân địa phương, phải ưu tiên sử dụng nguyên vật liệu mà Ủy ban nhân dân tỉnh giới thiệu, chuyện này đã khiến hiện tại hai bên có suy nghĩ khác nhau về việc phân chia vấn đề, phía tập đoàn thủy điện cho rằng lúc đầu tập đoàn thủy điện dùng loại chất đông đặc của nước Mỹ chính là vì Ủy ban nhân dân tỉnh đề cử, vì vậy trách nhiệm của bọn họ là thứ yếu. Mà theo cách nghĩ của Hàn Đông, cho dù nguyên vật liệu là do ai đề cử sử dụng, tập đoàn thủy điện là người gánh vác, người chịu trách nhiệm về việc xây dựng công trình, có trách nhiệm đảm bảo chất lượng công trình, không thể vì bất cứ nguyên nhân nào mà rũ bỏ trách nhiệm. Đối với Hàn Đông mà nói, Chu Hạ Hoa trong lòng có chút khó chịu, sau khi chuyện lần này xảy ra, tập đoàn trên dưới vô cùng coi trọng, cho rằng lần này là nguy cơ rất lớn, vì vậy để ứng phó với nguy cơ lần này, tập đoàn cũng tiến hành thảo luận nhiều lần, kết quả cuối cùng là phải hết sức cố gắng tránh cho tập đoàn chịu ảnh hưởng tiêu cực, vậy thì phải cố gắng đem trách nhiệm giao cho Ủy ban nhân dân tỉnh Tây Xuyên, nhưng bây giờ nghe giọng của Hàn Đông đoán chừng sẽ là tập đoàn thủy điện rồi, điều này làm Chu Hạ Hoa vô cùng tức giận. - Về vấn đề trạm thủy điện thác nước, lúc đầu khi kí kết hợp đồng, tập đoàn và Ủy ban nhân dân có ước định trước, đương nhiên, về vấn đề phát sinh, tập đoàn cũng vô cùng coi trọng. Với thái độ có tinh thần trách nhiệm, nghiên cứu biện pháp giải quyết hậu quả tương ứng... Theo cách nói của Chu Hạ Hoa, tập đoàn thủy điện mặc dù cũng sai nhưng cũng không thể chịu trách nhiệm toàn bộ, vì vậy đối với vấn đề trạm thủy điện thác nước, tập đoàn thủy điện chuẩn bị làm theo ước định trong hợp đồng, xây dựng lại cả hạng mục, nhưng cần Ủy ban nhân dân Tây Xuyên chi ra một số tiền. Nghe Chu Hạ Hoa chậm rãi nói, Hàn Đông trong lòng cười lạnh một chút, tập đoàn thủy điện lại chỉ tính toán mặt tốt theo ý mình. - Đối với phương án mà Tổng giám đốc Chu nhắc đến, tôi có thể nói một cách rõ ràng, Ủy ban nhân dân tỉnh sẽ không đồng ý, là bên xây dựng, có trách nhiệm cuối cùng đối với cả công trình, công trình có vấn đề, ít nhất rốt cục là xảy ra như thế nào, chuyện này không xung đột với trách nhiệm phải gánh chịu của tập đoàn, đây không phải vấn đề do nhân tố bất khả kháng gây ra, vì vậy, tôi cho rằng phương án mà tập đoàn các anh đưa ra không hợp lý. Trước hết, tập đoàn các anh nên nhanh chóng xây dựng lại công trình, không có bồi thường, sau đó tập đoàn các anh cũng nên đưa ra bồi thường tương ứng cho những tổn thất của Ủy ban nhân dân tỉnh. Thái độ của Hàn Đông vô cùng cứng rắn, tập đoàn thủy điện đưa ra ý kiến, chẳng lẽ liền cho rằng sẽ ăn chắc Ủy ban nhân dân tỉnh sao? Là Chủ tịch tỉnh, Hàn Đông bắt buộc phải đứng trên góc độ của Ủy ban nhân dân tỉnh để xử lý vấn đề, hơn nữa chuyện trạm thủy điện thác nước lần này, tập đoàn thủy điện quả thực không tránh khỏi trách nhiệm, thậm chí Ủy ban nhân dân tỉnh ngoài việc yêu cầu tập đoàn thủy điện nhanh chóng xây dựng lại hạng mục một lần nữa, còn phải bồi thường một khoản tiền nhất định, dù sao công trình phải xây dựng lại, nhất định sẽ làm chậm trễ, kế hoạch của cả hạng mục đều bị chậm trễ ít nhất hai năm, điều này đối với tỉnh Tây Xuyên mà nói, cũng là một tổn thất rất lớn. Chu Hạ Hoa sắc mặt trầm xuống, nói: - Yêu cầu của Chủ tịch tỉnh Hàn, thứ cho tôi khó có thể đồng ý, tôi cũng không quyết định được... - Vậy thì tìm người nào có thể quyết định được để nói đi. Hàn Đông thản nhiên nói.