Hàn Đông thỉnh thoảng được lên tin tức, cũng không sao, nhưng lần này hình ảnh trong tin tức, không ngờ là hình ảnh trò chuyện thân thiện giữa Putin và Hàn Đông. Putin là một nhân vật có thế mạnh, nhận được quan tâm tích cực từ trong và ngoài nước. Do đó, Hàn Đông có khả năng sẽ được nhiều người trên quốc tế chú ý đến. Tuy Hàn Đông là người thanh niên trẻ nổi bật, nhưng trong bộ máy của nước Trung Hoa, hắn chỉ là một cán bộ cấp Thứ trưởng, so với Tổng thống Putin của nước Nga vốn dĩ không phải nhân vật cùng đẳng cấp. Bây giờ tin tức lại có hình ảnh như vậy, rất có khả năng đẩy Hàn Đông lên đầu sóng ngọn gió. Hiện nay họ Hàn đã phát triển ổn định, hơn nữa lão đại của cấp trên cũng có sức mạnh, do đó ít ra trong vòng vài chục năm dự kiến, họ Hàn sẽ không có vấn đề to lớn. Cho nên Trịnh Trạch Hoa xem ra, hiện Hàn Đông hoàn toàn không nên vội vàng đạt được thành công, mà nên từng bước tiến, một bước một dấu chân, phát triển nền tảng như vậy mới chắc chắn. Hơn nữa Hàn Đông đã biểu hiện ra khả năng làm việc phi phàm, sau này trụ vững, có thể có ích với hắn. Hàn Chính cũng cảm nhận sâu sắc, dù sao họ Hàn đi đến ngày hôm nay, sức ảnh hưởng của cấp trên tuy lớn, nhưng cũng có không ít đối thủ cạnh tranh. Nếu Hàn Đông quá kiêu ngạo, rất có thể bất lợi đối với hắn. Dù là Hàn Kiến Quốc, lúc này nghĩ về cảnh tượng kia, cũng cảm thấy Hàn Đông như vậy thực sự khiến người khác chú ý, xem ra vẫn nên khiêm tốn một chút. Tuy nhiên, có cụ Hàn ngồi đó, đối với sắp xếp của Hàn Đông, mọi người đều có quyền phát ngôn, mà không có quyền quyết định. Lão thái gia tuy lớn tuổi, nhưng đầu óc tuyệt đối không hồ đồ, hơn nữa trải nghiệm của lão thái gia nhiều hơn, người hiện nay căn bản không có được trải nghiệm như vậy. Do đó ánh mắt của lão thái gia, rất nhiều điều mà mọi người không sánh bằng. Lúc này, ánh mắt của mọi người đều dồn về phía lão thái gia, xem ông ấy sẽ nói gì. - Một tin tức thôi mà, đừng nên quan tâm nhiều. Lão thái gia vẫn với bộ dạng cười tít mắt, chậm rãi nói: - Cùng trò chuyện với Putin thì thế nào, dù là trò chuyện với Thư ký Liên Hiệp Quốc cũng không có gì. Hơn nữa, lần này Hàn Đông đi, cũng đã làm được việc, có lợi rất lớn đối với hợp tác giữa song phương Trung-Nga, vậy sao lại phải quan tâm đến người khác nói thế nào. Biểu hiện của lão thái gia rất bình thản, lời nói của lão thái gia, tiết lộ được khí chất vì mọi người. Với Trịnh Trạch Hoa, Hàn Chính xem đây là một việc trọng đại, lão thái gia lại xem nhẹ, hoàn toàn không đem nó là việc to lớn. Về điểm này, toát lên suy nghĩ của lão thái gia, hoàn toàn vượt xa suy nghĩ của mọi người. - Lão thái gia mới là hòn đá định tâm của họ Hàn, có lão thái gia đây, dù có sóng gió thế nào, cũng không là gì. Hàn Đông cảm thán trong lòng. Nghe xong lão thái gia bình thản nói, trong lòng Hàn Đông cũng trở nên yên tĩnh. Lúc này lão thái gia lại nói: - Nước Trung Hoa đang trong giai đoạn không ngừng thay đổi phát triển, nhà nước của chúng ta, cần nhất là người thế nào? Ánh mắt của ông ấy dần dần lướt qua vẻ mặt của mọi người, lập tức nói khẽ - Hiện nay quan trọng nhất chính là người làm được việc, hơn nữa còn dám làm việc. Làm được việc, không phải việc xấu, vậy thì không cần phải che giấu. - Cho dù mọi người đứng trên lập trường nào, đối với hiểu biết của một quan viên, đều có một tổng thể tiếp cận tiêu chuẩn, chính là xem người này có năng lực hay không, điểm này đặc biệt là càng về trên càng quan trọng. Có năng lực là quan trọng nhất, còn về những cái khác, ví như con người có khiêm tốn không v.vân.., tuy quan trọng, nhưng tuyệt đối không phải nhân tố đầu tiên. - Hàn Đông vốn dĩ luôn khiêm tốn, hơn nữa cũng tôn trọng đồng chí lão thành, lại làm được việc, mọi người còn lo lắng điều gì? Lão thái gia đương nhiên biết được trong lòng nhóm người Trịnh Trạch Hoa đang lo lắng gì, cho nên dứt khoát nhân cơ hội này, đem vấn đề mà ông cụ suy nghĩ trong thời gian này đưa ra, cũng xem như giảng dạy cho mọi biết. - Trịnh Trạch Hoa cậu ở kinh thành, tuy là một nơi phức tạp, nhưng cũng không thể không lo ngại, xem chính xác một việc, thì phải dốc hết sức mà làm, nếu không, lãng phí hết thời gian trong vài năm. Nghe lời của lão thái gia, Trịnh Trạch Hoa vốn là Ủy viên Cục chính trị nước Trung Hoa, Bí thư thành ủy thành phố Yến Kinh, vô cùng khiêm tốn ngồi lắng nghe. Anh ta biết, suy nghĩ và quen biết của lão thái gia, đó trải qua bao nhiêu rèn luyện, có thể nghe được chỉ đạo của lão thái gia, đối với anh ta cũng rất có ích. Lão thái gia cũng không nói nhiều, sau đó ánh mắt chuyển sang Hàn Chính, nói: - Hàn Chính con ở Bộ ngoại giao, phải thống lĩnh toàn cục, chú trọng thực lực, tìm hiểu tình hình của cấp trên. Cuối cùng lão thái gia lại chuyển ánh mắt sang phía Hàn Kiến Quốc, nói: - Kiến Quốc, con đã làm nhiều năm tại bộ phận dầu mỏ, có thể buông tay cho người khác làm rồi. Lần này đàm phán với nước Nga cũng xem như viên mãn, con cũng có thể thành công rút lui rồi. Đối với quyết định mà lão thái gia đột nhiên nhắc đến, mọi người đều có chút ngạc nhiên. Hàn Kiến Quốc luôn làm việc tại dầu mỏ Trung Hoa, từ một nhân viên bình thường, luôn làm việc cho đến là nhân vật số một cho tập đoàn, có thể nói anh ta đi theo trưởng thành của dầu mỏ Trung Hoa mà lớn lên, công lao, khổ lao cũng không đếm xuể. Cộng thêm dựa theo tình hình bình thường, Hàn Kiến Quốc còn có thể làm thêm một hai năm rồi mới lui về tuyến sau, như vậy có thể sẽ có ích cho phát triển của dầu mỏ Trung Hoa. Nhưng lão thái gia đột nhiên cho anh ta lui về trước, không biết xuất phát từ nguyên nhân nào. Chỉ có lão thái gia cũng không có giải thích thêm nào, những việc do cụ quyết định, đương nhiên cũng không ai phản đối. Đương nhiên, trong lòng mọi người vẫn đang ước đoán ẩn ý đằng sau quyết định của lão thái gia. Hàn Kiến Quốc nói: - Cha, con sớm muốn trút cái gánh nặng này rồi ạ, lần này chủ ý do Hàn Đông nghĩ ra, để hợp tác giữa nước Trung Hoa và nước Nga tiến sâu hợp tác hơn, cũng đã thực hiện được tâm nguyện của con rồi, ngày mai con sẽ viết báo cáo từ chức, cũng vừa đúng có thời gian, ở bên cạnh cha nhiều hơn. Hàn Kiến Quốc đã sáu mươi tuổi, là cán bộ cấp chính của doanh nghiệp, cũng không có tiền đồ gì cần bỏ, cho nên khi anh ta nghe lão thái gia nói vậy, lập tức nhẹ nhàng đưa ra quyết định rút lui. Lão thái gia gật đầu, nói: - Ừm, Mạn Lương cũng nên thành thân rồi, trưởng thành rồi, chuẩn bị suốt đời một mình sao? Hàn Mạn Lương là trưởng tôn, lão thái gia từng kỳ vọng rất nhiều vào anh ta, chỉ đáng tiếc hy vọng càng lớn, thất vọng càng cao, hành vi của Hàn Mạn Lương khiến lão thái gia thất vọng tột cùng, thậm chí là tuyệt vọng, ngay cả lo lắng cũng không thèm lo cho anh ta. Cũng may Hàn Đông đột nhiên xuất chúng, nhất thời giúp cho họ Hàn có người tiếp nối đời thứ ba, điều này khiến trong lòng lão thái gia như được an ủi, càng không quan tâm đến Hàn Mạn Lương. Hàn Kiến Quốc cười khổ một cái, nói: - Cha, cha cũng không phải không biết, đứa con Mạn Lương thích đi chơi... - Là người hơn ba mươi tuổi rồi, lại không là trẻ con nữa. Lão thái gia xua tay, nói: - Cho cậu ta chuyển nhượng cái công ty điện ảnh đi, lại không phải không có tiền tiêu, mở cái công ty tuyển người quá rõ để làm gì. Nghe giọng điệu của lão thái gia quyết đoán như vậy, hơn nữa không ngờ còn quản đến chuyện lông gà vỏ tỏi (chuyện nhỏ nhặt) này, trong lòng mọi người càng thấy kỳ lạ. - Xem ra trong lòng lão thái gia lại bắt đầu một trận bố trí mới nữa rồi. Trong lòng mọi người không khỏi nghỉ ngợi. Nhìn thấy vẻ nghi ngờ của mọi người, lão thái gia nhận thức được nói: - Là một cán bộ lãnh đạo, phải biết có kỷ luật, không chỉ bản thân phải đủ cứng cáp, người bên cạnh cũng phải quản, ánh mắt của mọi người đều hướng về chúng ta. - Xem ra lão thái gia lại bắt đầu lập kế hoạch cho phát triển của họ Hàn. Hàn Đông nghĩ thầm trong lòng, tạm thời tuy vẫn chưa hiểu được hành động cụ thể của lão thái gia, nhưng Hàn Đông biết, họ Hàn thực sự muốn phát triển tốt hơn, như vậy chủ yếu vẫn phải làm tốt công việc bên trong, chỉ cần bản thân đủ cứng, mới có sức cạnh tranh lớn hơn, mới có thể dập tắt được chiến tranh nhận được thắng lợi thật sự trong trận chiến chính trị. Cả gia đình trò chuyện đến gần mười giờ, lão thái gia cần phải nghỉ ngơi, lúc này mọi người mới rời khỏi biệt thự số sáu ở núi Ngọc Sơn Mặc dù mọi người đều ở Yến Kinh, nhưng lão thái gia lại không muốn để mọi người cùng ở chung với ông ấy, có lẽ do người đã già, nên càng muốn được yên tĩnh thêm.