Tuy nhiên, trải qua một phen phân tích, Tào Vĩnh Hy cảm thấy Hàn Đông đảm nhiệm lãnh đạo phân công quản lý của mình, đối với mình mà nói, cũng coi là một cơ hội không tồi, chỉ cần nắm bắt, tương lai không chừng sẽ thăng chức rất nhanh, cho nên trước khi đến văn phòng của Hàn Đông báo cáo công tác, y đã làm công tác chuẫn bị thật tốt. Công tác chuẩn bị của Tào Vĩnh Hy không uổng phí. Y cảm thấy trong quá trình cùng Hàn Đông nói chuyện, thần thái, biểu hiện của Hàn Đông đều cho thấy hắn đối với vài quan điểm của mình là có đồng cảm. - Cải cách thể chế kinh tế đối với sự nghiệp mở cửa cải cách của nước ta có ý nghĩa vô cùng trọng đại, theo đà phát triển không ngừng của năng suất xã hội, trong thể chế kinh tế rất nhiều mặt không phù hợp với sự phát triển năng suất sẽ dần dần bộc lộ, cái này cần chúng ta phải nghiêm túc nghiên cứu, đứng ở hiện tại nhìn về tương lai, giải quyết vấn đề mới… Hàn Đông chậm rãi nói, hắn cảm thấy hiểu biết của Tào Vĩnh Hy đối với rất nhiều vấn đề cũng khá tỉnh táo. Nhưng Hàn Đông cũng biết, hiểu biết vấn đề là một mặt, mấu chốt là muốn giải quyết vấn đề lại không phải dễ dàng như vậy. Bởi vì bất cứ vấn đề nào, đều có khả năng dính dáng tới lợi ích của rất nhiều người. Do đó muốn tiến hành cải cách đối với một vài thể chế cũ, khẳng định sẽ xâm phạm đến một loạt kẻ được lợi, bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua lợi ích mình đã từng có được, cho nên sẽ toàn lực bảo vệ cho chế độ hiện giờ, tìm cách căn ngản anh thay đổi nó. Không nên xem thường những người đã có lợi ích này, năng lực của bọn họ cực kỳ lớn, do đó rất nhiều vấn đề cho dù cấp cao muốn thay đổi cũng không hề dễ dàng. Bởi vậy, cho dù Hàn Đông và Tào Vĩnh Hy trong nhiều vấn đề có chung nhận thức, nhưng chỉ dựa vào hai người họ, rất nhiều vấn đề cũng không thể nhanh chóng giải quyết. Đương nhiên về mặt công tác mà nói, có chung nhận thức, nói chuyện với nhau dễ hơn nhiều. Điều này cũng làm cho Hàn Đông thở phào nhẹ nhõm. Tào Vĩnh Hy ngồi trong văn phòng của Hàn Đông khoảng nửa tiếng, lúc này mới cáo từ. Một lát sau, Vụ trưởng Vụ Điều phối ngành công nghiệp Phùng Thụy Bách đến văn phòng của Hàn Đông. Quyền lực của Vụ Điều phối ngành công nghiệp về mặt phát triển quy hoạch ngành công nghiệp rất tập trung, trong đó chức trách chủ yếu là tổng hợp, phân tích những vấn đề trọng đại của sự phát triển ngành công nghiệp và dịch vụ, tổ chức sắp xếp chính sách ngành công nghiệp toàn diện, nghiên cứu đề xuất ý kiến chính sách toàn diện, trù tính chung kế hoạch nối tiếp cân bằng giữa quy hoạch phát triển ngành công nghiệp, dịch vụ xã hội và kinh tế quốc dân, xây dựng việc điều phối mở rộng ứng dụng các trang bị hiện đại, và cứ điểm ngành công nghiệp quan trọng, sẽ sắp xếp các chính sách và chiến lược quan trọng ngành phục vụ có liên quan. Phùng Thụy Bách đã bốn mươi sáu tuổi, làm Vụ trưởng có thực quyền ở Ủy ban Cải cách, nếu được điều đến địa phương làm, khẳng định phải là cấp Thứ trưởng, thậm chí có thể vào Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, cho dù dùng thân phận Vụ trưởng của y đến tỉnh lị làm, khẳng định cũng được làm chức vị Phó chủ tịch tỉnh tương ứng, Phùng Thụy Bách làm ở Vụ Điều phối ngành công nghiệp không ít thời gian, y cũng hy vọng từ vị trí này có thể tiến thêm một bước là Phó Chủ nhiệm Ủy ban Cải cách, nhưng có khó khăn lớn, dù sao thì Phó Chủ nhiệm chỉ có vài vị trí, mà người nhắm vào thì không ít, ngoại trừ Trưởng ban, Phó trưởng ban thư ký, Vụ trưởng các Vụ của Ủy ban Cải cách, còn có các lãnh đạo cấp Thứ trưởng các tỉnh bên dưới cũng hy vọng có thể được lên chức, cho nên cạnh tranh vô cùng kịch liệt, không có mạng lưới quan hệ nhất định rất khó đạt được mục đích. Lần này Bì Hiệu Kiệt có thể từ phòng Nghiên cứu chính sách một bước trở thành Phó Chủ nhiệm, có liên quan đến quá trình công tác tại phòng Nghiên cứu chính sách Trung ương trước đây của y, y là từ Cục nghiên cứu kinh tế của phòng Nghiên cứu chính sách Trung ương điều tới phòng Nghiên cứu chính sách của Ủy ban Cải cách, lúc điều qua là cán bộ cấp Phó Giám đốc Sở, không bao lâu liền được bổ nhiệm làm cán bộ cấp Giám đốc sở, lần này lại được bổ nhiệm làm Phó Chủ nhiệm Ủy ban Cải cách, con đường lên chức như vậy có thể nhìn ra được, sau lưng khẳng định có nhân vật có thế lực ủng hộ. Nghe nói Bì Hiệu Kiệt rất được Ủy viên thường vụ Trung ương, Phó Thủ tướng Xa Phổ Thụy coi trọng, chỉ có điều không biết tin tức này có đúng không. Nếu thật sự đúng vậy, vậy thì tiền đồ của Bì Hiệu Kiệt này không chỉ là chức Phó Chủ nhiệm Ủy ban Cải cách này. Trước khi gặp Hàn Đông, trong lòng Phùng Thụy Bách có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, bởi vì so sánh với Hàn Đông, y là một quan già, mà Hàn Đông lại là cấp trên, điều này làm cho y có chút áp lực, cảm giác mình vẫn phải nghĩ cách được điều đến tỉnh, có thể làm Ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch tỉnh cũng không tệ. Nhưng muốn tiến thêm một bước làm Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, thì phải cần tác động một chút mới được. Sau khi cùng Hàn Đông nói chuyện vài câu, suy nghĩ của Phùng Thụy Bách tập trung lại, bắt đầu nghiêm túc báo cáo với Hàn Đông công tác của Vụ Điều phối ngành công nghiệp, y đương nhiên biết, Hàn Đông có thể đi đến bước này, tuyệt đối không thể tùy tiện qua mặt, cho nên y cố gắng nói thật, như vậy chí ít có thể tránh cho Hàn Đông bắt được nhược điểm. “Sự phát triển của Vụ điều phối ngành công nghiệp là một đề tài rất lớn, các phương châm, chính sách của chúng ta nhất định phải trải qua nghiên cứu điều tra thận trọng, trưng cầu ý kiến nhiều mặt, thỉnh giáo nhiều chuyên gia, học giả, như vậy mới có thể tìm ra phương châm quy hoạch phù hợp với tình hình thực tế…” Hàn Đông cảm thấy cùng Tào Vĩnh Hy, Phùng Thụy Bách nói chuyện, có thể thiết thực cảm giác được bọn họ làm Vụ trưởng thực quyền của Ủy ban Cải cách, cách nhìn xuất phát điểm của vấn đề, nhìn đại cục, so với các cán bộ dưới tỉnh, khác nhau rất nhiều, nếu để bọn họ ở cơ sở làm việc, có thể đối với sự phát triển ở địa phương đó có không ít tác dụng xúc tiến, từ điểm này mà nói, Hàn Đông càng có thể hiểu được, hiện tại bên trên lúc đề bạt sử dụng cán bộ cấp tỉnh càng có khuynh hướng nghiêng về cán bộ có kinh nghiệm cơ sở lại vừa có kinh nghiệm làm ở các Bộ và Ủy ban. Phùng Thụy Bách trong văn phòng của Hàn Đông đi ra, chỉ cảm thấy tay mình đầy mồ hôi, Hàn Đông tư duy cực kỳ nhạy bén, trong quá trình cùng hắn nói chuyện, đối với những vấn đề hắn hỏi, Phùng Thụy Bách cảm thấy khó mà trả lời, nhưng vấn đề của lãnh đão không trả lời không được, trả lời có lệ hai câu càng không được, cho nên y cũng vắt hết đầu óc, cũng không biết đáp án cuối cùng có làm Hàn Đông hài lòng hay không. Vừa từ thang máy đi ra, y liền nhìn thấy Hoàng Viễn Thành người của Vụ mình trong bộ dạng do dự đi tới, liền hỏi: - Tiểu Hoàng, hai ngày này sao thần thái không mấy tốt vậy? - Chào Vụ trưởng Phùng. Hoàng Viễn Thành chút nửa là bị hù chết, y là chuẩn bị đến văn phòng của Hàn Đông một chuyến. Đêm đó bị Hàn Đông dọa, trong lòng y có chút lo lắng, lúc làm việc cũng thường xuyên mất hồn vía, hiện tại Hàn Đông đã chính thức nhậm chức, y muốn tự mình cứ ngốc mãi cũng không được, dù sao thì chuyện cũng đã xảy ra rồi, bản thân không thể hy vọng Hàn Đông trong nhất thời quên mình được, cho nên cách tốt nhất chính là chủ động xuất kích, đi xin lỗi Hàn Đông, nói không chừng còn có thể thừa cơ hội này tạo quan hệ với Hàn Đông, còn không phải là nhờ họa được phúc hay sao. Chỉ có điều y chỉ là một Trưởng phòng, tùy tiện chạy đến văn phòng của Hàn Đông, có chút không ổn, cho nên y cũng rất do dự. Thấy Vụ trưởng Phùng Thụy Bách từ trong thang máy đi ra, y đương nhiên biết Phùng Thụy Bách là đi gặp Hàn Đông, trong lòng không hiểu sao cảm thấy lo lắng, lại buồn bực, Vụ trưởng người ta đi báo cáo công tác, đó là danh chính ngôn thuận, mình lấy cớ gì gặp Hàn Đông chứ. Cho dù mình đi, Hàn Đông không quan tâm, nhưng vấn đề là nếu để sau khi bị người khác nhìn thấy, sẽ nghĩ gì về mình? Trong tình hình hiện tại, y lại không thể mượn thế của Hàn Đông làm kinh sợ người khác, dù sao thì bản thân y hiểu được mình không mượn nổi thế của Hàn Đông. Bị Phùng Thụy Bách gặp được, Hoàng Viễn Thành cũng tùy tiện tìm cớ, sau khi chạy một vòng chỗ khác, lại trở về văn phòng của mình. “Làm sao bây giờ, chuyện này rốt cuộc làm sao đây?” Ngồi trước bàn làm việc, Hoàng Viễn Thành suy nghĩ rối bời. Lúc này điện thoại của y reo lên, lấy ra xem, là văn phòng tại Yến Kinh của tỉnh Giang Bắc gọi đến, thời gian này người của tỉnh Giang Bắc nhiều lần tìm y, chính là vì chuyện một hạng mục của tỉnh Giang Bắc, Hoàng Viễn Thành là Trưởng phòng Dệt công nghiệp nhẹ của Vụ Điều phối ngành công nghiệp, đối với việc quy hoạch khu công nghiệp nhẹ hiện đại của tỉnh Giang Bắc có ảnh hưởng rất lớn, cho nên người của văn phòng tỉnh Giang Bắc lần này tìm y, hy vọng tài liệu trình duyệt có thể sớm một chút được thông qua, chỉ có sau khi Phòng của bọn họ xét duyệt sơ bộ rồi mới trình lên Vụ, sau cùng là lãnh đạo Vụ căn cứ tình hình mới quyết định là có trình lên lãnh đạo Ủy ban thảo luận quyết định hay không. Làm khâu bắt đầu, Trưởng phòng Hoàng Viễn Thành tự nhiên trở thành cửa thứ nhất cần khắc phục của văn phòng tỉnh Giang Bắc. - Chào Trưởng phòng Hoàng, tôi là Đào Húc Thần, tối hôm nay anh có thời gian không, Chủ tịch tỉnh Tô của chúng tôi đặc biệt đến Yến Kinh, nếu Trưởng phòng Hoàng có thời gian, cùng nhau dùng cơm thấy thế nào? Lần này giọng điệu của Đào Húc Thần tương đối mà nói cứng rắn hơn nhiều. Hoàng Viễn Thành trong lòng vốn buồn bực, hiện tại càng thấy không vui, vừa muốn lạnh lùng từ chối, nhưng nhanh chóng suy nghĩ lại, Chủ tịch tỉnh Tô của tỉnh Giang Bắc, họ Tô không phải là chỉ có một vị sao? Lẽ ra thân phận của vị này cho dù là vì hạng mục của tỉnh Giang Bắc cũng không đặc biệt mời mình ăn cơm. “Chẳng lẽ đây là một bước ngoặc tuyệt hảo sao?” Hoàng Viễn Thành trong lòng không kìm nổi có chút kích động.