Người 2D Ông Trùm Nuôi Ba Năm Chạy Rồi

Chương 91: Thỏ tai cụp thút thít

 Ngày hôm sau, Tạ Kiều thức dậy mà vẫn nhớ rành rành giấc mộng tối qua, cứ như thể cậu đã thật sự từng gặp một bé rắn chín đầu con con vậy.
Cậu xòe tay, áng thử.
Bé rắn nọ chỉ lớn cỡ bàn tay.
----- còn chẳng to bằng cậu ấy chứ.
Sau đó cậu xuống giường.


Có lẽ là vì giấc mơ đêm qua, mà bỗng nhiên cậu cảm thấy rất tò mò về Ngu tiên sinh khi còn nhỏ, cậu gọi hai suất ăn sáng rồi gõ cửa phòng bên cạnh, không biết Ngu tiên sinh đã đi làm chưa nữa.
Cánh cửa tự động mở ra, cậu thở phào.
Tạ Kiều bước vào, thấy Ngu tiên sinh đang thắt cà vạt.


Cậu đặt phần ăn sáng lên bàn rồi ngồi xuống ghế.
Ngu Hàn Sinh thắt xong cà vạt thì cũng tiến lại gần.
Hai người ngồi đối diện nhau, Tạ Kiều tò mò hỏi: "Ngu tiên sinh ơi, rắn chín đầu các anh ấy, có phải hồi bé nhỏ xíu xìu xiu không."
Tay bóc hộp đựng của Ngu Hàn Sinh thoáng khựng lại.


Tạ Kiều thấy mình hỏi chưa đủ rõ ràng, liền bổ sung: "Nhỏ kiểu chỉ cỡ một bàn tay thôi ấy?"
Bầu không khí im lặng.
Ngu Hàn Sinh liếc cậu rồi hờ hững nói: "Không phải."
Tạ Kiều "ò" một tiếng, chẳng qua cậu thoáng thấy vẻ lúng túng trên nét mặt Ngu tiên sinh, nhưng chỉ là thoáng qua thôi nên cậu nghĩ mình nhầm.


Cậu uống một ngụm sữa bò rồi lại hỏi: "Vậy thì hồi bé anh sống dưới lòng đất thế nào ạ, có ở cùng với các bạn rắn khác không?"
"Không."
Ngu Hàn Sinh bình tĩnh nói.
"Vẫn luôn chỉ ở một mình ạ?" Tạ Kiều dè dặt hỏi.
Ngu Hàn Sinh "ừ" một tiếng nhẹ nhàng.


Tạ Kiều chợt cảm thấy rất đau lòng, một bé rắn chín đầu nhỏ bé đến vậy phải sống cuộc sống lẻ loi trong lòng đất âm u, không cha mẹ, không bạn bè, ngày qua ngày chỉ có thể lặng lẽ thu gom những đồ lấp lánh.


Cậu đến ngồi bên cạnh Ngu Hàn Sinh, tựa đầu vào vai hắn, để rồi nước mắt cứ rơi tí tách, tí tách, đến khi âu phục ướt một mảng nho nhỏ đậm màu mà vẫn có xu hướng tiếp tục lan ra.


Yết hầu Ngu Hàn Sinh hơi động, đuôi mắt thoáng cong giấu đi cảm xúc thật sự trong sâu thẳm con ngươi, hắn bình thản nói: "Đừng khóc."
"Em nào có khóc."
Tạ Kiều đáp bằng giọng nghẹn ngào.
Ngu Hàn Sinh nhấc cằm cậu thanh niên, khuôn mặt trắng nõn ướt nhòe liền hiện ra trước mắt.


"Không khóc thật mà." Tạ Kiều đã hết sụt sùi, chẳng qua là lí nhí đi hẳn.
Ngu Hàn Sinh nhìn cậu chăm chú, cuối cùng chỉ nói: "Ừ, không khóc."
------ với vẻ bất đắc dĩ cực kỳ.


Tạ Kiều còn chưa hết ngượng ngùng, Ngu Hàn Sinh đã đột ngột ôm lấy gáy cậu, hắn hành động quá nhanh, làm cậu hồi hộp đến đờ người không kịp phản ứng.
"Thích khóc đến vậy, về sau phải làm thế nào đây."
Rồi cậu nghe Ngu Hàn Sinh thủ thỉ bên tai như thế.
Cậu còn chưa kịp làm gì------


Ngu Hàn Sinh đã hôn lên má cậu, hôn sạch những giọt nước mắt còn vương, làm trái tim cậu nảy lên kịch liệt, cậu cũng ôm Ngu tiên sinh một cách vô cùng chậm rãi.
Cậu nghĩ, mình rất thích Ngu tiên sinh.
Thích cực kỳ.
*
Bình thường trừ những lúc quay phim thì Lam Mông đều ở cùng anh trai ở Liễu Âm.


Khi anh hắn ta mới trở về từ nước ngoài, Lam Mông cũng không tránh khỏi cảm thấy xa lạ với người họ hàng xa đến thăm bất ngờ ấy, thậm chí còn có hơi đề phòng nữa.


Nhưng Lam Tề đối xử với Lam Mông rất tốt, lo hắn ta không quen đồ ăn của đoàn làm phim, nên còn không ngại khổ ngại mệt mà thường xuyên tới đưa cơm, dần dà, Lam Mông cũng coi Lam Tề như ruột thịt của mình.
Tuy nhiên dạo gần đây Lam Mông lại thấy sợ hãi vô cớ khi về nhà.


Hắn ta bỗng nhận ra mình không biết gì về Lam Tề cả.
Hắn ta chỉ biết Lam Tề theo người nhà qua nước ngoài từ bé, sau đó về nước giữa lúc sương xám lan tràn, và trở thành giáo sư dốc lòng vì học thuật của đại học Liễu Âm.
Lần đầu tiên Lam Mông tra tên Lam Tề.


Cái tên này không hiếm, hắn ta tìm được bốn mươi trang kết quả.
Hắn ta xem từng trang một, cuối cùng tìm thấy một video từ ba năm trước.
------ thượng tướng của Hội nghiên cứu công khai ngược đãi mèo.


Video trích từ camera giám sát, mô tả một người đàn ông đang lạnh lùng bóp cổ mèo đen ở sảnh bán nhà đất.
Lam Mông bàng hoàng, bởi tên đàn ông đó lại chính là người anh ngày thường cư xử ôn hòa của hắn.
Lam Mông hoàn toàn không biết Lam Tề đã từng làm việc cho Hội nghiên cứu.


Lòng tin tuyệt đối bắt đầu rạn nứt, nhớ lại cảnh tượng anh mình hay đếm thứ gì đó kỳ lạ mấy ngày gần đây, Lam Mông không thể ngăn mình đi tìm tài khoản của Tạ Kiều trên wechat.
Trong vòng quan hệ xã hội hắn ta chỉ biết có Tạ Kiều thạo nghề này.


[Lam Mông] dạo này cậu có rảnh không, ghé nhà anh một chuyến được chứ?
Anh cảm giác anh trai anh có gì đó bất thường.
Nhưng chưa kịp gửi câu sau, Lam Mông đã nghe thấy tiếng bước chân tới gần, hắn ta ngẩng đầu, một khuôn mặt không cảm xúc đập vào tầm mắt.
"Em muốn gửi cái gì?"


Và hắn thấy Lam Tề chợt mỉm cười với hắn.
Mà Tạ Kiều nhận được tin nhắn của Lam Mông khi chuẩn bị ra ngoài.
Cậu dừng bước, vuốt màn hình.
[Lam Mông] dạo này cậu có rảnh không, ghé nhà anh một chuyến được chứ?
Tạ Kiều đứng ở cửa trả lời.


[Tạ Kiều] hôm nay em phải đi quay phim ạ, tuần tới em rảnh, có việc gì thế ạ?
Đợi rất lâu mới thấy Lam Mông hồi đáp.
[Lam Mông] không việc gì
Tạ Kiều nhìn màn hình với vẻ hoài nghi, nhưng vì phải đi quay phim nên cũng không nghĩ nhiều, chỉ là đúng lúc định tắt điện thoại thì Lam Mông lại nhắn.


[Lam Mông] em có cảm nghĩ gì về sương xám?
Không giống một câu hỏi Lam Mông sẽ đặt ra lắm.
Nhưng Tạ Kiều vẫn trả lời nghiêm túc.
[Tạ Kiều] sương xám hút chất dinh dưỡng từ sự sống, không thể tồn tại cùng sinh vật, như vậy thì chỉ có hai khả năng, một là tiêu diệt sương xám, hai là hành tinh sẽ chết.


[Lam Mông] không nghĩ tư tưởng của em lại không khác gì người bình thường khác
Tạ Kiều ngẩn người, đang cân nhắc nên đối đáp ra sao thì nghe Ngu Hàn Sinh bên cạnh hỏi: "Nhắn tin với ai vậy?"
Tạ Kiều còn chú ý đến chủ đề thảo luận với Lam Mông, liền trả lời không buồn suy nghĩ: "Tiền bối Lam Mông ạ."


Lời vừa dứt, Ngu Hàn Sinh đã cậy ưu thế chiều cao mà cướp mất điện thoại trên tay cậu: "Không được nhắn."
Tạ Kiều: ...


Cậu không khỏi tựa vào cửa phê bình: "Ngu tiên sinh à, em không can thiệp vào vòng bạn bè của anh mà." Nên là có thể cũng không quản quan hệ xã hội của cậu, hoặc ít nhất là trả lại điện thoại cho cậu được không.
Ngu Hàn Sinh cụp mắt, hình như là đang suy nghĩ.


Rồi bỗng, Ngu Hàn Sinh đưa điện thoại cho Tạ Kiều.
Tạ Kiều thở phào, cầm điện thoại rồi mới nhận ra đây không phải điện thoại mình, mà là điện thoại của Ngu tiên sinh, ý anh ấy là mình có thể quản anh ấy được sao...
Cậu ngẩng đầu nhìn nét mặt đối phương, ắt hẳn là cậu đoán đúng.


Dưới ánh nhìn chăm chú của người đàn ông, Tạ Kiều đành phải mở điện thoại Ngu Hàn Sinh, để rồi mở tròn hai mắt.
Hình nền điện thoại của Ngu tiên sinh là cậu.
Album ảnh của Ngu tiên sinh cũng chỉ có mình cậu.
Cậu chợt mềm lòng, không kiềm được mà nói: "Em không nhắn nữa."


Lúc này Ngu Hàn Sinh mới trả điện thoại.
Việc đầu tiên cậu làm khi nhận lại điện thoại là kéo Ngu Hàn Sinh chụp chung một tấm ảnh.
Trong ảnh, cậu nhón chân ôm cổ Ngu Hàn Sinh, thơm chụt một cái lên má hắn, ánh mặt trời tản xuống khiến đường nét khuôn mặt hai người mơ hồ lóe sáng.


Cậu đặt bức ảnh đó làm hình nền.
Cậu cũng gửi cho Ngu tiên sinh một bức.
Ngu tiên sinh nhận xét ảnh này là "Đồi phong bại tục."
Nhưng Tạ Kiều cũng chẳng buồn để bụng, cậu vẫy vẫy tay với Ngu Hàn Sinh: "Em đi quay phim nhé."
"Tôi có hội nghị buổi chiều."


Tạ Kiều chưa hiểu lắm, ngớ người chốc lát mới ngộ ra Ngu tiên sinh muốn nói anh ấy không thể đi cùng mình, cậu bèn gật đầu: "Em biết."
"Em nhớ cẩn thận."
Ngu Hàn Sinh nhìn cậu mà nói.
Thực ra Tạ Kiều không sợ, con thi trành hôm qua mới ở cấp nhập môn, một mình chị succubus đã có thể xử gọn rồi.


Chẳng qua cậu bị ánh nhìn của hắn soi cho nóng rực, cậu liền gật đầu trong luống cuống, rồi nhanh chóng đẩy cửa rời đi.
Tạ Kiều không biết sau khi cậu rời đi, Ngu Hàn Sinh lại mở điện thoại, thiết lập tấm hình đồi phong bại tục vừa rồi làm màn hình khóa.
----- còn ngắm nghía một hồi mới chịu tắt màn hình.
*


Khách sạn cách phim trường chừng năm trăm mét, Tạ Kiều đi mấy phút là đến nơi.
Có lẽ là do hôm qua tổ chức lễ khai máy rầm rộ quá, thế nên hôm nay thấy xuất hiện không ít người quen.


Ngô Nhạc mặc đồng phục xanh da trời tuần tra phim trường một cách nghiêm túc, thấy Tạ Kiều tới bèn lập tức bước lên nói nhỏ: "Tôi đang canh chừng cậu."
Tạ Kiều vỗ vai anh cảnh sát, thản nhiên đáp: "Nhọc lòng rồi."
Ngô Nhạc: ...


Sáng nay Tạ Kiều quay phim rất suôn sẻ, cảnh quay cuối cùng trong ngày đổi địa điểm sang giảng đường bậc thang, cậu bèn đi theo nhân viên đoàn làm phim đến khu giảng đường.
Giảng đường bậc thang là giảng đường đa phương tiện, diện tích rất lớn, có thể chưa hơn trăm người, Tạ Kiều ngồi ở giữa.


Không lâu sau, hơn một trăm diễn viên quần chúng cũng nườm nượp tiến vào.
Tạ Kiều khẽ nhíu mày.


Đông người không phải vấn đề, vấn đề là đám đông ngồi quá sát cậu, họ tụ tập lít nhít xung quanh Tạ Kiều đến độ không khí cũng như không trôi lọt, một thứ mùi lạ lùng và khó chịu toát ra, khiến cậu phải hơi nghiêng người về hướng cửa sổ.


Tại giảng đường bên cạnh, Lam Tề đang đứng lớp.
"Loài người kháng cự với bất cứ một loại thay đổi nào, vậy nhưng sự tiến bộ của nền văn minh nhân loại ắt đi kèm với thay đổi, người không bắt kịp sự đổi mới sẽ bị tự nhiên đào thải." Lam Tề đẩy kính trên sống mũi.


"Thế thì sương xám cũng tính là một loại thay đổi sao thưa thầy?" Một sinh viên giơ tay phát biểu.
"Hiển nhiên rồi."
Lam Tề mỉm cười khe khẽ.
*
Tạ Kiều ngồi nguyên trước bàn học trong giảng đường.
Đột nhiên, có tiếng hét kinh hãi từ ngoài vọng tới.
"Nhảy lầu rồi!"


Nhân viên đoàn làm phim mới bước một chân vào giảng đường, nghe vậy lập tức chạy ra.
Tạ Kiều bỗng thấy không đúng lắm, nhưng cậu lại không thể nói rõ là không đúng ở đâu.
Đến khi cửa giảng đường đóng rầm.
Cậu rốt cuộc cũng nghĩ thông.
Quá yên lặng.


Những diễn viên quần chúng vây xung quanh cậu không hề có bất cứ một biểu cảm gì khi nghe tin có người chết, mà chỉ nhìn chằm chằm cậu bằng ánh mắt vô hồn, chẳng khác nào nhìn một miếng thịt tươi sống.
Cả giảng đường đều không phải là người!


Tạ Kiều kiềm chế ý muốn đứng bật dậy của mình, cậu ngồi giữa giảng đường, đứng dậy thì không những không thể chạy thoát mà còn rút dây động rừng.
Cậu âm thầm triệu hồi sách sưu tầm.


Chẳng qua đám đông vẫn phát hiện ra hành động này của cậu, chúng tới tấp cởi lớp da người, để lộ thân thể mềm đen.
Tạ Kiều hít sâu.
Ngay sau đó, bóng người dần dần hiện lên giữa không trung.
Đầu tiên là succubus,
Tiếp theo là hồn ma,
Tiếp theo nữa là Linlin...


"Đông vậy sao." Succubus nhướng cặp mày mảnh nhẹ, rồi bình tĩnh rút mũi tên bằng xương cốt.
Hồn ma vung quyền trượng, gai xương sắc nhọn và những cánh tay đầm đìa máu xuyên lên từ mặt đất.


Linlin vừa bị vớt ra từ bể bơi, toàn thân còn ướt nhẹp, nhưng cô bé túm ngay một con thi trành rồi cắn phập vào nó một cách hung tàn.
Tạ Kiều được bảo vệ ở giữa nhanh chóng ước chừng sức mạnh của đám thi trành, để rồi cậu kinh hãi nhận ra đợt tấn công lần này tụ tập toàn thi trành cấp tráng miệng.


Chưa chắc bọn cậu đã có thể chạy thoát.
Thi trành ngày càng ép cứng bọn cậu.
Giảng đường như bị bao phủ bởi một lồng giam trong suốt, cậu có thể nhìn thấy sinh viên bên ngoài ôm sách ngang qua, nhưng người bên ngoài lại không thể nhìn thấy cảnh tượng diễn ra bên trong này.


Succubus rút mũi tên cuối cùng, chỉ là nét mặt vẫn ung dung: "Xem ra không ra mắt sản phẩm mới được nữa rồi."
"Còn Ni Ni và Bé Đá nữa."
Tạ Kiều siết chặt nắm đấm.
"Họ tới cũng vô ích thôi." Succubus lắc đầu.
Nàng có thể dễ dàng đánh bại một con, nhưng nơi này có nhiều thi trành quá.


Đây là một cuộc tấn công có chủ đích.
Hồn ma vẫn luôn im lặng, chẳng qua thân thể đã bắt đầu trong suốt vì tiêu hao nhiều linh lực.
Đúng lúc này, Tạ Kiều nghe thấy một giọng nói lạnh lùng truyền tới: "Đã dặn em phải cẩn thận rồi."
Tạ Kiều sững sờ quay lại.
Ngu Hàn Sinh cầm đao đen bước lại gần.


Mở đường máu giữa đám thi trành rậm rịt.
---- để rồi ôm cậu vào lòng.
Nằm trong lồng ngực Ngu tiên sinh, Tạ Kiều cảm thấy an tâm khó hiểu.
Succubus có chút kinh ngạc với với sức mạnh của Ngu Hàn Sinh, dù là Arcus thời toàn thịnh thì cũng chưa chắc đã đánh bại được hắn.


Rốt cuộc Ngu Hàn Sinh là kẻ nào?
Nàng thầm cảnh giác.
Mấy chục con thi trành nhào lên người Ngu Hàn Sinh như đánh hơi được miếng mồi ngon.
Ngu Hàn Sinh nhíu mày, lưỡi đao cắt cổ thi trành, nó hóa thành sương xám ngay khi đầu lìa khỏi cổ, chỉ còn lại con nhỏ nhất tấn công hắn từ phía sau.


Ngu Hàn Sinh vốn có thể dễ dàng né tránh, nhưng hắn không làm vậy.
Bởi vì Tạ Kiều ở trong lồng ngực hắn.
Hắn cương quyết chịu một đòn của thi trành.
Máu thấm mơ hồ sau lưng áo hắn, nhưng hắn vẫn bình thản như đòn tấn công chỉ là trò đùa cợt.


Khi tất cả thi trành hóa thành sương xám và bị sách sưu tầm hấp thụ xong, các sinh vật mới mệt mỏi trở về trong sách.
Tạ Kiều cất sách, ra ngoài cùng với Ngu Hàn Sinh.


Cậu đi chậm hơn Ngu Hàn Sinh, nên cậu nhìn thấy vết máu sau lưng áo đậm màu của hắn, vết máu chậm rãi loang ra trên âu phục, giống như vốn đã là màu nền của áo.
Cậu dừng chân.
Cậu không hỏi Ngu tiên sinh có đau không, vì trước mặt cậu, Ngu tiên sinh sẽ mãi nói không đau.


Cậu cúi đầu, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình: "Ngu tiên sinh, em vẫn chưa hỏi vì sao anh lại lên mặt đất thế?"
Nếu không lên mặt đất, dù cho có phải ở dưới lòng đất tối tăm, thì chí ít Ngu tiên sinh sẽ không bị thương nhiều thế nữa.
Ngu Hàn Sinh cũng dừng chân.
Bầu không khí trở nên yên lặng.


Rồi cậu nghe Ngu Hàn Sinh đáp bằng giọng điệu bình tĩnh dị thường: "Muốn gặp em."
Tạ Kiều bước lên, dịu dàng ôm Ngu Hàn Sinh từ phía sau lưng.
Cậu không dám tưởng tượng, để thoát khỏi gông xiềng mà lên trên mặt đất Ngu tiên sinh đã phải chịu đau đớn thế nào, ấy vậy mà Ngu tiên sinh vẫn tới.


Cậu bỗng không thích câu chuyện nàng tiên cá.
Nàng tiên cá sống dưới đại dương bước lên đất liền, mỗi một bước đi------
Đều đau như đao cắt.
______
Tác giả có lời:
Trong truyện cổ tích là nàng tiên cá
Ngoài thực tế là rắn chín đầu


# vẫn có bức tường ngăn giữa truyện và thực tế #