Lúc Lý Trạch đang ngồi trên tảng đá ăn trưa bằng thịt hộp, cậu ta tình cờ trông thấy cự xà nhìn điện thoại mà cười.
Cậu ta nghi ngờ đôi mắt của mình.
Rồi cậu ta lại tiếp tục ăn thịt hộp rơi ra từ người xác chết.
Ban đầu ngồi giữa biển máu núi thây không ăn nổi thứ gì, hiện giờ---
Cậu đá văng cái đầu bị nổ bay đến bên chân, tiếp tục ăn món thịt thơm phức của mình.
*
Mấy ngày tiếp theo, ác ma bắt đầu tuyệt thực.
Đã năm ngày hắn không có gì vào bụng.
Cặp mắt hắn đỏ bừng như máu, đôi cánh nhỏ sau lưng cũng ngày một cứng đờ.
----- dường như có chuyện gì đó rất đáng sợ sắp sửa phát sinh.
Hay là chán ăn nhỉ?
Tạ Kiều ngẫm nghĩ chốc lát, múc một bát ớt ngâm từ hũ đồ chua trong tủ.
Cậu lấy một miếng thịt bò, thả vào máy cắt lát mỏng thành những cuộn bò nhúng lẩu.
Chuyện sau đó rất đơn giản, đợi nước sôi, lần lượt chần nấm kim châm và thịt bò, rồi lại đổ dầu vào nồi, phi thơm gừng tỏi cùng với rượu nấu ăn, cho ớt đèn lồng vàng và ớt ngâm vào tiếp tục xào, cuối cùng bỏ nốt nấm kim châm và thịt bò tái.
Trước khi nhấc nồi, đổ thêm ít giấm trắng và muối ăn.
Một bát canh chua thịt bò kích thích vị giác đã hoàn thành.
Cậu múc ra hai bát, bưng đến trại chăn nuôi.
Ni Ni vừa thấy cậu đã hớn hở chạy tới bên song sắt, kiễng chân thò cái đầu nhỏ, cho cậu xem tóc mới dài ra của mình.
"Dài rồi! Dài rồi!"
Tạ Kiều nhìn một sợi tóc ngắn tủn ngủn trên đầu nó, động viên: "Lát dấp ít nước gừng lên là sẽ mọc nhanh hơn đấy."
Ni Ni vừa xoa đầu vừa cười e thẹn.
Tinh linh không kén ăn, đưa nó cái bát là nó ăn ngấu nghiến.
Ác ma góc tường hừ một tiếng, tỏ vẻ hết sức coi thường.
"Mi chán ăn à?"
Tạ Kiều bưng bát cơm vào: "Mi nếm thử chút xem, cơm hôm nay ngon lắm."
Ác ma tí hon khoanh tay, có dụ dỗ thế nào hắn cũng không ăn.
Khi nhịn đói đến một mức độ nhất định, hắn có thể bùng nổ sức mạnh kinh người, đủ để phá vỡ trại chăn nuôi, ăn thịt con thỏ tai cụp xấu xa này.
Hắn nghĩ thì nghĩ vậy, mà mấy ngày vừa qua hắn cũng nhẫn nhịn được, bất kể tên trọc da xanh đằng kia ăn vui vẻ đến mức nào, hắn cũng sẽ không đụng vào dù một miếng.
Nhưng mà cơm hôm nay thơm quá hu hu hu.
Ác ma tí hon không nhịn được, vẫy cánh bay đến cạnh bát cơm, vùi đầu đánh chén.
Quả là ngon ghê.
Canh chua kết hợp với thịt bò tươi mọng, ngon đến mức húp cạn cả nước.
Ác ma ɭϊếʍƈ hết bát, nằm phơi cái bụng tròn giống hệt tinh linh, đôi cánh đen giương ra vì thỏa mãn.
Hắn quyết định ngày mai sẽ tuyệt thực.
Nhìn ác ma ăn no, Tạ Kiều mới thở phào nhẹ nhõm.
Nghĩ lại thì, trại chăn nuôi rất tẻ nhạt, đối tượng chăn nuôi chỉ có thể bị giam trong căn buồng, không thể làm gì cả, chán ăn cũng là chuyện khó tránh.
Nghĩ tới đây, cậu giãn gân cốt, bê cả kệ lẫn tivi ra ngoài, cắm điện vào.
Ni Ni tò mò nhìn đồ vật vuông vắn trên kệ.
"Đây là cái gì đó?"
Nó hỏi bằng chất giọng giòn tan.
Ác ma cũng nhìn chằm chằm đầy cảnh giác.
Tạ Kiều chuyển đồ xong, quệt mồ hôi trán: "Cái này gọi là ti vi."
Ni Ni lớ ngớ gật đầu.
Do không có mạng hay cáp gì hết nên không xem được chương trình nào, Tạ Kiều chỉ có thể lấy đống đĩa CD hoạt hình mình xem khi còn bé.
Cậu tích được hẳn một hộp CD.
Tạ Kiều vừa nhìn CD vừa hỏi: "Mọi người muốn xem phim gì, có [Trở thành ma vương từ con số 0], [bé tinh linh nhà nuôi]..."
"Trở thành ma vương từ con số 0!"
"Bé tinh linh nhà nuôi!"
Tạ Kiều: ...
Các bạn nhỏ cãi nhau vì tranh phim hoạt hình là chuyện rất dễ xảy ra, mỗi tội ác ma và tinh linh còn chẳng thèm cãi vã, chúng động thủ luôn, ta quăng vào mi một đóa hoa ăn người, mi ném trả ta một quả cầu lửa bé tí.
Tạ Kiều lùi liền mấy bước, vội vã hô ngừng: "Sáng xem [bé tinh nhà nuôi], chiều xem [trở thành ma vương từ con số 0]."
Ni Ni ngoan ngoãn gật đầu.
Ác ma xùy một tiếng rồi cũng không ý kiến.
Lúc này công cuộc giao tranh mới kết thúc.
Tạ Kiều rời khỏi trại chăn nuôi.
Tinh linh hào hứng xem phim hoạt hình, còn tầm mắt ác ma lại đặt lên bóng lưng Tạ Kiều.
Không biết vì sao, hắn lại cảm giác bóng lưng này trông rất quen thuộc.
Nhưng không thể nào?
Người ấy đã chết từ lâu, không còn xương cốt.
Hắn nở nụ cười châm chọc.
Trong lúc nấu cơm Tạ Kiều phát hiện tủ lạnh còn thừa ít dâu tây, nhưng vì để tủ lạnh quá lâu nên đã bị đông cứng.
Chắc là ăn không thì không ngon lắm.
Tạ Kiều định làm thành mứt dâu tây.
Cậu tốn mất cả buổi mới làm xong hai hũ nhỏ.
Cậu ăn thử một miếng, ngọt ngậy vô cùng.
Chớp mắt cậu đã ăn xong một hũ, nhưng không đụng tới hũ dâu còn lại.
Tạ Kiều đặt mứt dâu trên bàn trà phòng khách, rồi nhắn cho Ngu tiên sinh.
---- Chào Ngu tiên sinh, trên bàn có mứt dâu tôi tự làm, mong rằng ngài sẽ thích
Đến tận buổi tối mà Ngu tiên sinh vẫn chưa trả lời.
Thỏ tai cụp bé nhỏ hỏi lại một lần về phía không trung.
"Ngu tiên sinh, ngài có đó không?"
"Tôi làm ít mứt dâu, ngài muốn nếm thử một chút chứ?"
"Ăn ngon lắm đó."
*
Sau một tuần đình chiến.
Lý Trạch bị tiếng máy bay đánh thức.
Cự xà như đã đoán trước được, hắn cẩn thận giấu điện thoại vào trong hang.
Cabin đen nhánh của chiếc máy bay không người lái ẩn trong bóng tối, không có bộ binh và xe thiết giáp hỗ trợ tấn công, máy móc của con người vẫn quá yếu đuối so với thân hình khổng lồ của cự xà.
Ngoại trừ CL-20.
"Cẩn thận!"
Cậu ta la lớn về phía cự xà.
Cự xà chỉ nhìn cậu ta một cái.
Lý Trạch dốc hết sức bình sinh chạy ra ngoài chiến trường, cậu ta không biết mình có thể chạy nhanh đến thế, mà khiến cậu ta bất ngờ hơn cả là tốc độ của máy bay không người lái cũng không nhanh, trái lại còn chậm hơn tốc độ bình thường rất nhiều.
Nhưng cậu ta bấp chấp mọi nghi ngờ, liều mạng chạy về phía trước.
"Đằng trước có người!"
Trong phòng chỉ huy tác chiến, có người kinh ngạc phát hiện ra Lý Trạch.
"Là kẻ phản bội."
Lâm Tranh Minh lạnh lùng nói: "Bắt lại."
Gã đang tập trung chú ý chiếc máy bay không người lái, hiển nhiên cự xà cũng phát hiện ra sự tồn tại của chiếc máy bay, chiếc đuôi dài và mạnh mẽ co lại sẵn sàng tấn công, nó có thể phá hủy mọi thứ mà nó quét qua.
Cự xà giương đuôi.
Gã đang chờ khoảnh khắc ấy.
Máy bay không người lái chứa đầy thuốc nổ CL-20, được ca ngợi là loại thuốc nổ chứa năng lượng cao ngang ngửa vũ khí hạt nhân, với tốc độ phát nổ lên tới 9500m/s.
Đuôi cự xà đập lên thân máy bay, như châm ngòi----
Hàng trăm chiếc máy bay không người lái bất ngờ phát nổ, sáng rực bầu trời như đêm pháo hoa rực rỡ.
Lâm Tranh Minh bình tĩnh theo dõi màn hình, gã đã cho thêm phốt pho trắng vào trong thuốc nổ.
Phốt pho trắng gặp không khí sẽ cháy, bom nổ gặp người sẽ lập tức bén lên, nhiệt độ cháy trên 1000 độ, đốt xuyên da thịt thiêu cháy tủy xương.
Ngọn lửa bùng trên cơ thể cự xà, lan rộng đến khi toàn bộ mặt đất hóa thành một biển lửa.
"Thành công rồi."
Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Không một sinh vật nào có thể sống sót trong biển lửa ấy.
Không ai ngờ được, đến khi ngọn lửa từ từ tàn lụi, giữa màn khói thuốc súng----
Cự xà khổng lồ mở cặp mắt lạnh băng.
Lớp vảy màu đen quanh mình nó vẹn nguyên không tổn hại, không một dấu vết bị bỏng, trái lại, xích sắt giam cầm nó bị nung nóng thành màu nham thạch đỏ bừng.
Phòng chỉ huy im phăng phắc.
"Đây là thứ quái gì!"
Có kẻ sợ hãi mềm chân.
Lâm Tranh Minh rời khỏi phòng chỉ huy, không nói một lời.
Hội nghiên cứu không thể chi tiền mãi được.
Chưa được nửa ngày, người trong căn cứ đã rút lui toàn bộ, chỉ còn mình Lâm Tranh Minh ở lại.
Gã nhìn tài liệu về cự xà, trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng dí súng vào đầu Lý Trạch: "Dẫn tôi đi tìm nó."
*
Hang động tối tăm nồng nặc mùi cháy khét, toàn bộ lọ thủy tinh, đèn pin, mảnh gương vỡ đều tan sạch.
Đồ đạc cự xà thu thập được đằng đẵng nhiều năm bị thiêu rụi hoàn toàn, ngay cả chiếc điện thoại được giấu cẩn thận nhất cũng bị cháy hỏng màn hình.
Đen kịt.
Không phản ứng.
Ngu Hàn Sinh cụp mắt, ẩn mình trong bóng tối, không thấy rõ ưu tư.
Hắn ngửi được mùi con người, hắn lại giương mắt.
Lâm Tranh Minh nhìn chiếc điện thoại cự xà đang nắm chặt: "Chúng ta trao đổi đi, ngài cho tôi một miếng vảy, tôi sửa điện thoại cho ngài."
Lý Trạch nhìn Lâm Tranh Minh đầy kinh sợ.
Lâm Tranh Minh không quan tâm ánh nhìn của Lý Trạch.
Mặc dù gã đã tham gia vô số chiến dịch, nhưng đến khi đối mặt với người đàn ông do cự xà hóa thành, gã vẫn không kiềm được nỗi sợ hãi toát ra từ trong tim.
Gã không tự tin cự xà sẽ cho gã vảy, gã chỉ cược một ván mà thôi.
Cược rằng tài liệu nói đúng, rằng con cự xà rất thích chiếc điện thoại tàn trong tay nó.
Lâm Tranh Minh hơi run rẩy sống lưng, nhưng nét mặt vẫn kiên định.
Người đàn ông mặt mày anh tuấn biến thành con rắn khổng lồ ngay sau đó.
Phải thật sự đứng trước mặt cự xà, mới có thể chân chính hiểu được sự đáng sợ của sinh vật này.
Chỉ riêng thân mình khổng lồ của nó con người đã không thể nào so được, cự xà ngoác miệng, để lộ hàm răng lạnh băng sắc bén.
Thua rồi sao...
Lâm Tranh Minh nhắm mắt.
Nhưng nghe thấy tiếng hàm răng sắc bén xé toạc da thịt, gã mở bừng hai mắt.
Cự xà rút vảy bạo tàn, cũng là lần đầu máu chảy ra trên cơ thể nó.
Máu đầm đìa trên mặt đất, nhưng ánh mắt nó bình tĩnh lạ thường, dường như không hề cảm nhận được đau đớn.
Lâm Tranh Minh run rẩy nhận lấy miếng vảy sắc bén như dao: "Tôi phải về nơi đóng quân lấy dụng cụ."
Lý Trạch kiềm chế tâm tình phức tạp, đi theo gã.
Người trong doanh trại đã rút lui hết, chỉ còn mấy túp lều vải không đáng tiền, Lý Trạch lo lắng: "Thượng tá Lâm, không có dụng cụ thì phải làm sao?"
Lâm Tranh Minh lạnh mặt, hoàn toàn khác biệt với kẻ vừa run lẩy bẩy trước mặt cự xà: "Cậu còn muốn sửa thật?"
"Cớ gì không sửa cho nó!"
Lý Trạch cắn chặt răng, hoàn toàn nổi giận.
Lâm Tranh Minh lấy làm ghê tởm mà nhíu chặt chân mày: "Con người vĩnh viễn không trao đổi với quái vật."
Gã gọi một cuộc điện thoại: "Lấy được đồ rồi."
Lâm Tranh Minh trèo lên trực thăng, bị Lý Trạch cản đường.
Gã vốn định phớt lờ, nhưng nhìn thái độ kiên định của Lý Trạch, gã nói: "Cậu đang thông cảm cho quái vật."
Lý Trạch im lặng.
Lâm Tranh Minh không hề do dự, vung tay chém đứt cánh tay phải của Lý Trạch: "Hội nghiên cứu không cần cậu nữa."
Lý Trạch không phản xạ kịp, đến lúc cậu ta nhận ra, cánh tay phải đã rơi xuống nền đất lạnh băng.
Trán cậu ta rỉ mồ hôi, ôm cánh tay đứt lìa, đau đớn đổ rầm xuống đất.
Lâm Tranh Minh bước lên trực thăng.
Để lại một con cự xà mất đi chiếc vảy của mình dưới lòng đất.
Nó nhìn màn hình đen nhánh.
Trên màn hình----
Còn dính vết máu sậm màu.
_____
Tác giả có lời: Bé thỏ còn đợi cậu về ăn mứt dâu mà QWQ