Không biết tại sao, khoảnh khắc đọc được dòng tin ấy, trái tim Tạ Kiều bỗng dưng rung động, cậu hồi hộp gật đầu.
Rất lâu sau, Ngu tiên sinh mới nhắn tin trả lời.
----- Được.
Cậu nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, rồi nhét điện thoại xuống gối.
Trong phòng không bật đèn, bên ngoài không một tia sáng, cậu nhìn trần nhà đen nhánh, lắng nghe tiếng trái tim mình.
Sao lại gay thế cơ chứ.
Chắc chắn là do cậu ngủ lâu quá rồi.
Tạ Kiều bật đèn bước xuống giường, lấy báo cáo chăn nuôi từ trong ngăn kéo, điền chữ "tấn công bằng âm cao" vào phần "khả năng" của người cá.
*
Trong một tuần kế tiếp, Lý Trạch đăng ký tên công ty trên mạng, địa chỉ công ty tạm điền địa chỉ của tiệm sửa chữa, còn việc đặt tên, về lý thuyết người bình thường sẽ xoắn xuýt rất lâu.
Nhưng Ngu Hàn Sinh không phải người bình thường.
Khi Lý Trạch và Hạ Giản đang tranh cãi mỏi miệng xem "Chúng Cường" và "Bách Thành" từ nào có hàm ý tốt đẹp hơn, thì Ngu Hàn Sinh đã nhấc mắt, viết xuống chỗ trống trên tờ giấy hai chữ đơn giản.
----- họ Ngu.
Lý Trạch: ...
Hạ Giản: ...
Thế là, tên công ty trở thành "công ty trách nhiệm hữu hạn bất động sản nhà họ Ngu".
Thứ tư, chính quyền Biên thành bán đấu giá quyền sử dụng bốn miếng đất.
Hạ Giản đi theo Ngu Hàn Sinh và Lý Trạch vào phòng họp, ba người mặc âu phục thuê từ tiệm may gần nhà.
Chẳng qua là với vóc dáng cao ngất, vai rộng eo hẹp của Ngu Hàn Sinh, bộ âu phục màu đen hoàn toàn không giống một bộ phục trang rẻ tiền không đến năm trăm tệ, trừ việc ống tay áo bên phải thiếu mất một chiếc cúc.
Ấn tượng của Hạ Giản về Ngu Hàn Sinh vẫn dừng lại ở chỗ nghèo rớt mồng tơi, thế nên cậu ta không nhịn được hỏi Lý Trạch: "Tiểu Ngu thật sự có tiền à?"
"Ông ngoại đã mất của anh ta có căn nhà vừa bị di dời, nên là ảnh mới được đền bù một khoản kha khá." Lý Trạch chém gió không chớp mắt.
Cậu ta thân thiết với Hạ Giản, không muốn nói dối đối phương, nhưng chẳng lẽ lại bắt cậu ta kể rằng con rắn chín đầu nào đó ôm khoản tiền triệu kếch xù thu được từ đám lính đánh thuê của Hội nghiên cứu, mà vẫn tự nhiên ăn chùa ở chùa còn nhận lương của Hạ Giản không hề xấu hổ?
Ngu Hàn Sinh không biết xấu hổ, nhưng cậu ta thì có.
Ánh mắt Hạ Giản toát lên vẻ hâm mộ không che giấu, cậu ta cũng không nghi ngờ lời nói của Lý Trạch, vì Ngu Hàn Sinh tiết kiệm là thật, còn không nỡ mua quần áo cho mình.
Ngu Hàn Sinh không nghe thấy lời bọn họ trao đổi, hắn ngồi hàng ba, đôi chân dài mặc quần tây vắt chéo lên nhau, liếc nhìn tài liệu miếng đất được bán đấu giá.
Hôm nay bán đấu giá bốn miếng đất, ba miếng ở trung tâm thành phố, một miếng ở ngoại thành.
Hắn vừa ý miếng đất ngoại thành, diện tích năm mươi mẫu.
"Người đằng sau là ai?"
Tôn Tiên Tắc ngồi hàng đầu, liếc nhìn Ngu Hàn Sinh đằng sau, hơi cau mày.
"Có lẽ là một người kinh doanh nhà đất mới ạ." Thư ký trả lời.
"Mong là biết điều một chút."
Nói đoạn hắn quay đầu, không để ý thêm.
"Ai dám không nể mặt tổng giám đốc Tôn cơ chứ." Người bên cạnh Tôn Tiên Tắc cười nói, "Trong số các chủ đầu tư xây dựng tới đây hôm nay, ngài là người có nguồn lực hùng hậu nhất, có điều ngài lấy được thịt rồi thì cũng chừa cho chúng tôi hớp miếng canh, đúng chứ?"
Tôn Tiên Tắc lắc đầu cười: "Bất động sản ấy mà, cứ dựa vào bản lĩnh của mình thôi."
Ngu Hàn Sinh không tranh đoạt ba miếng đất đầu tiên, tuy nhiên cuộc cạnh tranh kịch liệt hơn hắn nghĩ, giá được đẩy lên tới ba trăm nghìn một mẫu, người trúng đấu giá là cùng một người, cho thấy rõ ý định độc chiếm.
Đây không phải một chuyện bình thường đối với nền kinh tế lạc hậu tại Biên thành.
Giống như bọt nước lăn tăn trước khi sôi trào, không chỉ một mình hắn phát hiện ra điều này.
Nhân viên bắt đầu đấu giá miếng đất thứ tư, giá khởi điểm là ba mươi nghìn tệ, hắn nhấc mắt, trực tiếp giơ thẻ một trăm nghìn tệ một mẫu, năm mươi mẫu đất tổng cộng năm triệu.
Phòng họp xôn xao.
Tôn Tiên Tắc vừa thu trọn ba miếng đất trước cũng kinh ngạc nhìn về phía Ngu Hàn Sinh còn đang rất thản nhiên.
Đất ngoại ô Biên thành một mẫu năm chục nghìn đã là giá cắt cổ, bất kể là để phát triển khu đô thị hay xây dựng biệt thự đều sẽ phải chịu lỗ.
"Sếp, cần trả giá không ạ?"
Thư ký hỏi khẽ.
"Chú để anh nghĩ đã."
Hắn ta đã dự định thu toàn bộ bốn miếng đất hôm nay, lão Cố về Biên thành nói là dưỡng lão, nhưng hắn lại cho rằng đó là một dấu hiệu, chẳng qua không thể đoán chính xác được chuyện gì.
Nhưng nền tảng của Biên thành chưa kiên cố, dù có chính sách hỗ trợ thì cũng không thể phát triển thần kỳ trong một hai năm cho được, nghĩ đoạn hắn ta liếc nhìn Ngu Hàn Sinh: "Bỏ đi."
Không ai dám trả giá thêm.
Không khí lắng lại.
Sau khi buổi đấu giá kết thúc, Ngu Hàn Sinh giao 20% tiền cọc, bốn triệu còn lại cần trả đủ trong hai tháng.
Khi bọn họ rời phòng họp, Hạ Giản cảm khái: "Vừa vung tay là mua ngay miếng đất năm triệu, Tiểu Ngu giàu ghê, thế thì lương tháng này khỏi cần phát cho cậu nữa nhé."
"Hết tiền rồi."
Ngu Hàn Sinh cởi vest, tháo cúc áo sơ mi.
"Không thể nào." Hạ Giản cười cười, "Thế thì bốn triệu còn lại cậu trả kiểu gì?"
"Đợi."
Hắn thốt ra một chữ nhẹ hều.
Hạ Giản: !! Thì ra là không có tiền thật
Hiện tại cậu ta đặc biệt khâm phục Ngu Hàn Sinh, chỉ có một triệu đã dám trả giá năm triệu tiền đất, mà sắc mặt vẫn bình thản như không, hoàn toàn không thấy có vấn đề gì.
Cậu ta nhìn Lý Trạch.
Lý Trạch cũng âm thầm ngạc nhiên, nhưng bây giờ cậu ta đã không đoán được suy nghĩ của Ngu Hàn Sinh, chỉ đành tỏ ra ủng hộ: "Thế thì cứ đợi vậy."
Hạ Giản cảm thấy vô cùng lo lắng.
*
Trên điện thoại, Tạ Kiều đang xem video trong phòng làm việc.
Dạo gần đây cậu đã chán đến độ xem hết một lượt tất cả những video tải xuống máy tính bảng ngày xưa, đến cả các loại video khoa học như [điều kỳ diệu của thiên nhiên] cũng xem cho bằng hết.
"Rắn là một loài động vật rất hay gặp trong tự nhiên, nhưng các bé không biết, thị lực và thị giác của rắn không tinh, ngay cả thính giác cũng thiếu nhạy bén..."
Cậu nhìn thấy rắn là sợ hết hồn, đang định tắt video, thì máy tính bảng đã tự dưng bị tắt, còn từ tay cậu rơi thẳng xuống sàn.
Tạ Kiều: ... Cậu quên mất Ngu tiên sinh cũng là một con rắn.
Trông có vẻ giận rồi.
Cậu vội vàng giải thích: "Chương trình này thiếu khách quan lắm, em còn nghi ngờ người làm chương trình là fan của gấu trúc ấy, cứ đến gấu trúc là xinh đẹp sắc nét 1080p luôn."
Ngu tiên sinh không nói gì.
Vẫn phải dỗ thêm một tí.
Thỏ tai cụp có bộ lông mượt mà làm trái lương tâm mà ca ngợi thiên địch của mình: "Rắn giỏi cực, đuôi thì dài thật dài, thân hình thon thả, mắt còn to nữa."
Cuối cùng Ngu tiên sinh cũng gửi tới một tin.
---- tiếp tục.
Tạ Kiều thoáng thở phào, nhưng mà cậu còn đang sợ rắn chết đi được, chớ nói chi là tìm đâu ra ấn tượng tốt, cậu vơ vét kiến thức về rắn trong đầu, buột miệng khen câu: "Có phải rắn nào cũng có hai dươ..."
Cậu còn chưa dứt lời, điện thoại đã truyền tới một tin nhắn.
----- em toàn nghĩ gì vậy?
Tạ Kiều cho rằng, mình đã là một con thỏ trưởng thành rồi, nói những chuyện giữa người trưởng thành với nhau thì làm sao cơ chứ.
Nhưng hiển nhiên Ngu tiên sinh không nghĩ như vậy, hắn rất chi là vô tình, ném hết số truyện tranh bảo bối [sau khi tỉnh giấc tôi ở trên giường bá tổng], [ngày ngày đêm đêm với bạn cùng phòng], [bảy ngày cầm tù]... của Tạ Kiều vào thùng rác.
Tạ Kiều: ... cuộc sống này không còn gì lưu luyến nữa
[bạn đã thành công ném truyện vào thùng rác]
[bạn đời của bạn có vẻ không được vui cho lắm, có lẽ bạn nên để ý nhu cầu tinh thần của cậu ấy một chút?]
[ưu đãi có thời hạn có gói sách truyện tại cửa hàng, gói sách một năm chỉ có 7999 đồng vàng, cực kỳ tiết kiệm]
Ngu Hàn Sinh nhìn bé thỏ tai cụp ủ rũ trên màn hình, quyết định mua gói sách, tài khoản chỉ còn lại 800 đồng vàng.
Cùng lúc đó, Tạ Kiều đứng dậy, vừa xoay người đã thấy kệ sách trống không được chất đầy sách truyện.
Cậu rút mấy quyển xem thử.
[Truyện cố tích Andersen], [một trăm nghìn câu đố chưa có lời giải đáp], [Triều hoa tịch thập]...
Xác nhận đã xem qua, là những tựa sách cậu sẽ không chọn đọc.
Tạ Kiều trả lại sách lên kệ.
[bạn đời của bạn lật xem tên sách]
[vẻ mặt cậu ấy rất bình đạm, cậu ấy hài lòng với món quà của bạn lắm đó, quý sau cửa hàng có ưu đãi mua một tặng một gói sách, xin hãy tiếp tục ủng hộ]
[cậu ấy rời khỏi phòng làm việc]
Trở về tiệm sửa điện thoại, Ngu Hàn Sinh cụp mắt, đặt điện thoại xuống, rồi lại giở sách trên quầy.
*
Tạ Kiều rời khỏi phòng làm việc, vào bếp nấu cơm cho đối tượng chăn nuôi.
Cậu bưng đĩa, mở cửa tiến vào trại chăn nuôi.
Từ sau khi vô tình thét chói tai làm Tạ Kiều ngất xỉu, người cá không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa, im lặng cả ngày.
Tạ Kiều dịu dàng bưng bát canh rong biển cho người cá: "Không sao cả, có việc gì em có thể ra hiệu với anh."
Người cá đã học được cách ăn cơm, ăn hết thức ăn sẽ không nhai nát bát đĩa nuốt xuống bụng, cô bé cẩn thận ăn húp hết canh, rồi đặt bát xuống.
Đoạn cô bé lại thận trọng quan sát nét mặt Tạ Kiều, chắc chắn cậu không nói dối, rồi mới khẽ ngoắc cái đuôi, xem chừng rất vui vẻ.
Người cá bắt đầu ca hát.
Rất khó để hình dung âm sắc của cô bé, rất kỳ ảo, như có như không, âm thanh nhẹ bâng như mây, mơ hồ như giấc mộng.
Tạ Kiều bất giác nhắm mắt, tiến vào cõi mơ.
Trong mơ cậu nhìn thấy Ni Ni, nó còn nhỏ hơn bây giờ, chỉ lớn chừng nửa bàn tay, trốn trong gác xép đen thui, chỉ để lộ ra một cặp mắt to tròn.
Một cậu thiếu niên không rõ mặt bước tới, đưa miếng bánh ngọt chảy kem cho tinh linh: "Anh lấy trộm trong nhà, em mau ăn đi."
Cánh tay thiếu niên có vết hằn vì roi đánh.
Ban đầu Ni Ni rất sợ, nhưng nó rốt cuộc không chống cự được sự cám dỗ từ mẩu bánh ngọt, nó liền nhảy lên tay cậu thiếu niên.
Thế rồi bọn họ vẫn bị phát hiện ra, rất nhiều người giơ đuốc đòi thiêu chết tinh linh, nhưng thiếu niên ôm chặt tinh linh trong lòng, gánh một thân ngập tràn thương tích.
Tinh linh trong lòng cậu rơi một giọt nước mắt màu xanh.
Không biết tại sao, Tạ Kiều cũng thoắt đỏ hai vành mắt.
----- như bản thân cũng đang trải qua hoàn cảnh ấy.
Để rồi ngay sau đó, giật mình tỉnh mộng.
Cậu mở mắt, Ni Ni cũng mở mắt, chỉ có ác ma không sa vào giữa tiếng hát của nhân ngư, là đang bình tĩnh quan sát Tạ Kiều.
Tạ Kiều không để ý ánh mắt ác ma, vì Ni Ni đã chui ra ngoài song sắt, cọ lên tay cậu một cách lưu luyến lạ thường.
Tạ Kiều cũng xoa xoa cái đầu trọc bé nhỏ của nó, khi chuẩn bị rời đi, tinh linh bỗng cắn chảy máu tay mình, nhỏ một giọt máu lên cổ tay cậu.
Giọt máu xanh chạm vào da cậu, lập tức mọc ra một cành lá màu xanh, cành lá ôm lấy cổ tay mảnh khảnh của cậu.
Cậu thoáng sửng sốt: "Ni Ni, đây là quà em tặng anh sao?"
Tinh linh gật đầu một cái thật mạnh, có chút yếu ớt không dễ nhận ra.
"Cảm ơn Ni Ni."
Tạ Kiều lại bôi nước gừng cho Ni Ni, xong xuôi mới rời khỏi trại chăn nuôi.
Cậu đã hoàn thành nhiệm vụ hôm nay, muốn đến sân cỏ vui chơi một lát, nhưng cậu vừa mới mở cửa phòng sân cỏ, đã nghe được tiếng trò chuyện xì xào.
"Con thỏ tai cụp đó lại tới rồi ư?"
"Ta thấy phiền con thỏ kia ghê, lần nào tới cũng gặm trụi tóc ta luôn ấy."
"Ta cũng phiền, cậu ta đặc biệt thích gặm ta, kiểu đầu ta mới làm không trụ nổi một tuần, chỉ thương cho số tóc vừa non vừa xanh của ta thôi."
Hình như là... đám cỏ đang trò chuyện.
Cậu sờ chiếc vòng tinh linh cho cậu, chắc có liên quan đến chiếc vòng này, cậu còn tưởng chỉ là một món trang sức bình thường.
Thỏ tai cụp có trái tim thủy tinh, bị ghét bỏ nên đành đóng cửa phòng sân cỏ.
[tâm trạng bạn đời của bạn có vẻ không tốt lắm]
[cậu ấy im lặng ngồi trên ghế sofa]
[mau mau đến dỗ dành cậu ấy]
Ngu Hàn Sinh vừa đọc xong cuốn sách, quay sang nhìn bé thỏ tai cụp giận đến mức đã hóa nguyên hình trên ghế sofa, dù không biết Tạ Kiều giận cái gì, nhưng hắn vẫn mở cửa hàng.
Cà rốt đã bị hắn mua hết.
Cự xà cau mày, mua một bó cỏ Timothy.
*
Thỏ tai cụp màu trắng ngồi trên ghế, tai ngóc cả lên vì giận, vểnh hai bên đầu.
Bất thình lình, một bó cỏ Timothy kề bên mép cậu.
Thơm quá đi thôi.
Thoắt cái cậu đã quên hết chuyện không vui, gặm cỏ răng rắc, chỉ trong chốc lát cái bụng nhỏ đã hóa tròn vo.
Lúc quả cầu lông ăn đến miếng cuối cùng, nó vô tình ɭϊếʍƈ bàn tay nọ một tí.
Ngu tiên sinh khựng lại.
Thỏ tai cụp cũng cứng đờ, may là tay Ngu tiên sinh sẽ không bị ɭϊếʍƈ trụi, nhưng cậu vẫn dè dặt hỏi một câu: "Có phải em có chút phiền không?"
Điện thoại rung, là tin nhắn trả lời của Ngu tiên sinh.
----- Phải.
Đôi tai thỏ lập tức ỉu xìu cụp xuống.
Nhìn thỏ tai cụp buồn bã trong màn hình, Ngu Hàn Sinh ngẫm nghĩ một hồi, ngón tay thon dài gõ màn hình, gửi tiếp một tin nhắn.
----- tôi không ngại em phiền hơn một chút.