Người 2D Ông Trùm Nuôi Ba Năm Chạy Rồi

Chương 122: Thỏ tai cụp của kiếp trước

Tạ Kiều phớt lờ thanh kiếm nhuốm máu của Ngu Hàn Sinh mà đưa tay ôm lấy hắn.
Còn Ngu Hàn Sinh cũng kéo cậu vào lòng và ôm chặt lấy cậu trước khi cậu có cơ hội chủ động hoàn toàn.
Màn đêm buông xuống, tầng tầng mây gắn lên bầu trời, che sạch ánh sáng.


Hai người toàn thân đầy máu lặng lẽ tựa vào nhau trong bóng tối.
*
Trở lại Biên thành Tạ Kiều lại mở sách sưu tầm.
Giá trị ngoài sách đã đạt kịch trần sau khi hấp thu con thi trành hôm nay.
500 000/ 10 000.


Chợt nghĩ đến một điều gì đó, cậu mở trang sách về người tuyết, chữ viết trên trang đã biến mất sạch sẽ.
Tạ Kiều sực nhớ, lúc ngồi cốt long rời khỏi trại chăn nuôi cậu đã mang theo Ni Ni, Arcus, succubus, ….
Duy chỉ quên đưa theo người tuyết.


Rồi cậu lại bỗng biết, thì ra Trần Nhược Sương chính là người tuyết giữa trời băng tuyết ngập tràn ngày ấy.
Hẳn đã rất gian nan mới đến được thế giới này.
Cậu chậm rãi vuốt ve trang sách trống không, nghiêm túc nói: “Tuyết rất đẹp.”


Ngoài cửa sổ người ta bắn pháo hoa, mà trong ti vi, người dẫn chương trình cũng không giấu nổi giọng điệu hân hoan của mình.
“Diện tích phủ sương xám toàn cầu đã giảm xuống 8.76%, nhờ ảnh hưởng của màn tuyết không rõ thành phần, hầu hết đất đai ô nhiễm đã được khôi phục.


“Thuốc thử thi trành chính thức được đưa vào sử dụng. Thuốc thử được đặt tên là Tiêu Tử Kỳ căn cứ vào người có công phát hiện thi trành lẩn trốn trong cơ thể con người. Ngoài ra, nhà nước sẽ dựng đài tưởng niệm ở biên giới phòng tuyến phương nam nhằm vinh danh những vị anh hùng đã hy sinh vì tinh cầu, họ sẽ được người người biết đến.”


Tạ Kiều ngẩng đầu, trong danh sách chi chít những tên, cậu nhìn thấy rất nhiều cái tên quen thuộc.
Tiêu Tử An- An Nam, Tiêu Tử Kỳ- An Nam, Phùng Nguyên- Lương Châu, Cố Thừa Đoạt- Biên thành, Ngô Nhạc- Biên thành,…


Tạ Kiều nhìn cái tên cuối cùng, cậu nhớ viên cảnh sát này, đứng cạnh nhà cậu giữa trời đông giá rét của tháng chạp, bụng đói cồn cào mà không chịu nhận dù chỉ là cốc nước.
Cậu đứng dậy, cúi đầu trước những cái tên này.


Ti vi vẫn tiếp tục phát tin: “Sẽ có một đợt tổng điều tra trên phạm vi toàn quốc vào cuối tháng này, nhằm dọn sạch thi trành trong ngoài phòng tuyến, tranh thủ tiêu diệt sương xám hoàn toàn trong năm nay và khôi phục kinh tế trong nước…”
Dường như hết thảy đều diễn ra theo hướng tích cực.


Tạ Kiều chạm lên lồng ngực, cảm giác bỏng rát ấy cũng đã tiêu tan.
Cậu nộp danh sách của Abel lên cho các phòng ban của các khu vực khác nhau, để đảm bảo chúng sẽ không bị sửa đổi, và tin rằng thuốc thử sương xám sẽ có thể phân biệt rõ.
Sau đó cậu về phòng ngủ.


Ngu Hàn Sinh ở phòng tắm, quần áo dính máu tán loạn trên sàn gỗ. Khi cúi người định nhặt quần áo đem đi giặt, Tạ Kiều chợt thấy một chiếc hộp màu xanh da trời rất nhỏ rơi ra khỏi túi áo quần.
Tạ Kiều vô thức bị thu hút.
Vì chiếc hộp quá sạch sẽ.


Mình nó không có lấy một vết máu, cảm giác như đã được lau chùi cẩn thận rồi được đặt trong túi áo khoác.
Là đá quý chăng?
Tạ Kiều bất giác mở chiếc hộp ra, để rồi nín thở vào khoảnh khắc nhìn thấy vật bên trong.
Là một chiếc nhẫn.
Lấp lánh dưới ánh đèn.


Cậu sắp được cầu hôn ư?!!
Đầu óc Tạ Kiều nổ cái oành.
Đúng lúc này tiếng nước chảy ngưng bặt, Tạ Kiều vội vàng và luống cuống đóng nắp cất hộp về trong túi áo.


Khi Ngu Hàn Sinh mang theo mớ tóc ướt ngọn ra ngoài, Tạ Kiều còn đang giả vờ bình thản ngồi trên ghế đọc sách, chờ Ngu Hàn Sinh mở miệng.
Nhưng mãi mà chẳng thấy gì.


Rốt cuộc không giả vờ thêm được nữa, cậu tới trước mặt Ngu Hàn Sinh, lắp ba lắp bắp: “Mai sinh nhật em rồi, ừm thì… anh không có gì muốn tặng em ư?”
Cậu nói liến thoắng nửa câu sau rồi cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn vào mắt Ngu Hàn Sinh.


Ngu Hàn Sinh hơi khựng lại, vành tai thoáng đỏ một tí xiu, nhưng lại hờ hững nói: “Không.”
Thỏ tai cụp không phục: … Em thấy cả nhẫn rồi.
Nhưng Ngu tiên sinh không có ý tiết lộ, cậu cũng chỉ đành đánh răng rửa mặt rồi lên giường trằn trọc trở mình, mong sao ngày mai đến mau mau một chút.


—- lần đầu tiên háo hức đến sinh nhật của mình.
*
Sáng sớm hôm sau.
Tạ Kiều dậy rất sớm, thay đồ tử tế, đến trước cửa phòng succubus và hồi hộp gõ cửa.
Succubus ra mở cửa với cặp mắt díu lại, tay chống cửa: “Sao thế, nói đi?”
“Mua quần áo.”
Tạ Kiều ngượng ngùng đáp.


“Hả?”
Succubus suýt tưởng mình mơ ngủ, dậy sớm thế này chỉ để mua quần áo?
“Mua quần áo.”
Tạ Kiều lặp lại.
Cậu muốn ăn mặc đẹp chút.
Nếu là người khác thì succubus đã đóng cửa về ngủ tiếp luôn rồi, nhưng ai bảo trước mặt lại là một con thỏ tai cụp xù lông cơ chứ.


Succubus thở dài, thay đồ xong liền ra ngoài với Tạ Kiều.
Họ ngồi xe buýt đến quảng trường trung tâm, đi thang máy lên tầng bốn, tầng bốn bán đủ kiểu đồ nam.
“Cái này thế nào ạ?” Tạ Kiều thay một chiếc áo sơ mi kẻ sọc màu xanh nhạt, thấp thỏm hỏi.
“Đẹp.”
Succubus ngồi trên ghế, chống cằm đáp.


“Cái này thì sao?”
Tạ Kiều lại thay một chiếc áo len trắng mỏng.
“Bé con mặc sao cũng đẹp.”
Succubus không hiểu sao hôm nay Tạ Kiều lại đặc biệt để ý đến hình thức, cứ như thể bị đánh tráo luôn vậy. Nàng bèn hỏi: “Hôm nay cậu có chuyện gì quan trọng à?”


Thanh niên mặc áo len trắng “vâng” một tiếng rồi cười xấu hổ, tựa như đứng giữa ánh mặt trời.
“Cái này rất đẹp.”
Nàng không khỏi nói.
“Vậy em lấy cái này.”
Tạ Kiều đi tính tiền, cạnh quầy thu ngân treo một màn hình đang phát bản tin buổi sáng.


“Đêm qua đã điều tra khẩn cấp tổng cộng một trăm bảy mươi hai người trên ba mươi thành phố, trong đó bảy mươi tư kẻ đã bị phát hiện là thi trành và bị đánh gục tại chỗ. Tính đến mười giờ ba mươi tám phút buổi sáng ngày hôm nay, diện tích phủ sương xám đã giảm xuống 0.87%.”


Mọi người trong gian hàng đều dừng tay nhìn chằm chằm màn hình, tưởng như chớp mắt một cái là màn hình sẽ biến mất ngay vậy.
Tạ Kiều thở phào, xem ra danh sách ấy vẫn đáng giá.
Nhưng biến cố đột ngột xảy ra ngay sau đó.


Ti vi chuyển cảnh sang kết nối với cô phóng viên hiện trường, đằng sau cô là thi trành ùn ùn kéo đến, nhưng cô không chạy trốn mà vẫn nói với máy quay: “Khu Đông Thành của Biên thành đột nhiên xuất hiện một nhóm lớn thi trành, hơn nữa số lượng vẫn đang tiếp tục gia tăng…”


Phóng viên chưa nói dứt lời, một con thi trành đã cắn đứt cổ cô, micro rơi xuống đất, nghe được rõ ràng tiếng nhai xương người.
Cảnh ti vi bị ngắt.
Tạ Kiều siết chặt nắm đấm. Bọn cậu đang ở khu Đông Thành.


Trung tâm thương mại rơi vào hỗn loạn, có người khóc lóc tỉ tê, có người chạy trốn, có người kêu gào tuyệt vọng.
“Không phải sương xám sắp bị diệt rồi sao, sao còn nhiều thi trành như vậy?”
“Tận thế đến rồi?”
Tạ Kiều nhắm mắt.


Vua thi trành là ngòi lửa, một khi nó còn tồn tại thì thi trành sẽ không bao giờ biến mất. Mà việc thi trành liên tục sản sinh ra ở Đông Thành chỉ có một ý nghĩa duy nhất.
Vua thi trành cũng ở đây.
Hơn nữa còn sắp tỉnh giấc.
Cậu mở mắt, bỗng hỏi succubus: “Augustine biến tính đột ngột sao?”


Succubus ngớ người chốc lát mới nói: “Hình như vậy, một ngày giết hơn mười nghìn người, máu đổ mọi nơi, không ai dám lại gần hắn nữa.”
Tạ Kiều đặt tiền xuống quầy thu ngân vắng vẻ, hít sâu một hơi, đoạn nói: “Đi thôi.”
“Cậu ổn không thế?”
Succubus chần chừ hỏi.


“Chỉ là nghĩ ra một số chuyện.” Tạ Kiều cúi đầu nhìn chiếc áo mới, nụ cười trong mắt chậm rãi tan đi.
Về nhà, hội Arcus đã bị Lý Trạch kéo đến khu Đông Thành, chỉ có hồn ma không thể ló mặt dưới ánh mặt trời là còn cần mẫn quét nhà. Hình như hắn ta luôn chỉ có một mình.


“Tôi nói chuyện với ông một lát được không?”
Tạ Kiều nhìn hồn ma.
Hồn ma khựng lại.
Cậu đi vào phòng đọc sách với hồn ma, sau khi đóng cửa cậu hỏi: “Phải làm gì để diệt sạch thi trành.”
Giọng cậu ung dung như tự thuật.
Hồn ma cúi đầu vẻ tránh né.


“Tôi vẫn cho rằng chúng ta là bạn.” Tạ Kiều nhìn đối phương, “Bất kể là giờ, hay là mười nghìn năm trước.”
Hồn ma ngập ngừng: “Không thể nói.”
“Vì sao?
Tạ Kiều truy hỏi.
Hồn ma cúi đầu thấp hơn.
Hắn ta nhớ về chuyện mười nghìn năm trước.


Khi còn sống hắn ta là một người vô ích, khi chết đi là một hồn ma vô ích, chỉ là nhận ơn của mẹ bệ hạ nên nhận lời chăm sóc bệ hạ trưởng thành.


Dưới sự thống trị tòa thánh, sinh vật khác loài sống hèn mọn dưới đáy vực sâu. Vì là nữ thú, mẹ bệ hạ bị đem đi làm đồ chơi cho quý tộc, dù sinh ra đứa con của quý tộc thì cũng không sống qua nổi tuổi hai mươi.


Lần đầu hắn ta gặp bệ hạ, bệ hạ hẵng còn là một thiếu niên gầy còm, với đôi mắt phủ kín sương mù. Bệ hạ không sợ hắn ta, còn ngẩng đầu gọi tiếng “chú”.
Hắn ta luống cuống đáp lời.


Nhưng hắn ta không phải một hồn ma tài giỏi, hắn ta chỉ biết nấu cơm giặt giũ cho bệ hạ, rồi chứng kiến bệ hạ lớn lên thành một chàng trai dịu dàng và sống nội tâm.


Bệ hạ ngày càng mạnh mẽ, người vây quanh bệ hạ ngày một nhiều, mà hắn ta chẳng qua chỉ là một kẻ mờ nhạt không đáng để tâm. Hắn ta bắt đầu sợ mình không theo kịp bước chân của bệ hạ.


Khi ấy hắn ta nghiễm nhiên coi rằng sinh vật khác loài như mình là giống loài hèn mọn, thậm chí cho rằng mình xứng đáng bị xử tội treo cổ, mà hoàn toàn không lĩnh hội được lời viết trên tờ giấy da của chàng trai trẻ ấy.


—- một ngày nào đó, tôi sẽ tạo ra một quốc gia, nơi mà tất cả chủng tộc đều có thể vui vẻ chung sống trong bình đẳng.
Hắn ta chỉ muốn gần gũi bệ hạ.


Thế nên mới liều mình chiếm đoạt tất cả những đồng loại đã từng gặp gỡ, trở thành chủ nhân của địa ngục, chấp chưởng địa ngục thay bệ hạ.
Đến khi con thi trành đầu tiên xuất hiện.
Để áp chế sự lan tràn của sương xám, bệ hạ chỉ có thể phong ấn vua thi trành trong tim như một kiểu cộng sinh.


Nhưng rồi sẽ đến một ngày phong ấn lỏng lẻo. Hắn ta vẫn nhớ ngày hôm ấy, bệ hạ đã trở thành bạo quân đứng trước mặt mình, lại gọi mình một tiếng “Chú”.
Chỉ có điều lại nói—–
Chú, giết cháu đi.


Hồn ma ngừng mạch hồi tưởng, sống lưng thoáng run lên, lặp lại một lần: “Không thể nói.”
Dù bệ hạ sẽ ghét hắn ta.
Thì hắn ta cũng không thể nói.
Tạ Kiều xoay người rời đi.


Nhìn theo bóng lưng đơn độc của cậu, hồn ma bỗng nói giọng nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy: “Có thể trấn áp được lần nữa.”
Chàng trai dừng bước.
“Nếu hắn bằng lòng…”
Chưa dứt lời, hồn ma đã nghe thấy chàng trai trẻ gằn giọng: “Ông còn muốn mạng anh ấy sao?”


Hồn ma ngẩn người, hắn ta chưa từng thấy bệ hạ tức giận đến thế.
Khóa linh lực được gọi là khóa linh lực, nhưng thực chất nó lại dùng để rút tuổi thọ của kẻ bị trói. Dù mạnh như tướng liễu thì cũng đã bị rút hao tám mạng rồi, có điều đấy là biện pháp tốt nhất hắn ta có thể nghĩ ra.


Ít nhất thì, bệ hạ sẽ sống.
“Xin lỗi.”
Hồn ma cúi đầu, ngập ngừng nói: “Chỉ là tôi chưa nghĩ ra cách khác.”
Tạ Kiều ngước mắt nhìn hồn ma chăm chú: “Vậy giết tôi thì sao?”