Ngược Về Thời Minh

Quyển 7 - Chương 883: Bước đầu khai chiến (4)

Ô Ân Kỳ cũng đã từng cùng với phụ thân và thúc phụ làm chuyện như vậy rồi. Nhưng, đây là nơi chăn nuôi của họ, giết chết khách tới nhà, hơn nữa còn tặng cho y một phần quà hậu hĩnh, làm như vậy khiến cho y có chút khó có thể chấp nhận được.
Hồ Lỗ tiếp tục khuyên lơn:


- Năm trăm người bọn họ, mà chiến sỹ của chúng ta cũng có khoảng nghìn người. Một nghìn dũng sỹ đối phó với năm trăm thương lái. Họ một người cũng không chạy thoát được. Họ có lượng lớn tiền bạc, chúng ta sẽ trở thành một trong những người giàu có nhất Khoa Nhĩ Thấm. Quan trọng nhất là, hiện giờ trên thảo nguyên khắp nơi đều đang chiến đấu. Chúng ta không nói, có ai chứng minh họ bình an tới doanh địa của chúng ta?


Xử lý sạch họ! Cướp đi tiền bạc của họ, chôn họ sâu dưới lòng đất, xua đuổi đàn bò tới giẫm lên hai vòng, năm sau, ở đó sẽ là một cánh đồng cỏ màu mỡ. Chuyện này không thể có người biết được, ở đây chỉ có tộc người chúng ta.


Lòng tham của Ô Ân Kỳ đã bị y châm ngòi lên. Gã ngẩng đầu lên nhìn doanh trướng của người Hồ bên sông, đảo mắt, dần sáng mắt lên.
- Hồ Lỗ …
Giọng Ô Ân Kỳ có chút khàn đi:
- Ăn cơm xong, còn phải chăn thả, để tộc người của chúng ta trở về hết, buổi tối mới có thể đi giao dịch.


Hồ Lỗ ngẩn người ra, không cam lòng nói:
- Ô Ân Kỳ!
Ô Ân Kỳ liếc nhìn y, thấp giọng nói:
- Triệu tập nhân thủ của chúng ta!
- Vâng!
Hồ Lỗ vui mừng quá đỗi, kích động nhảy lên ngựa, lao nhanh đi.
Thôn Di và hai người Hán giả trang ngồi xổm bên bờ sông, vừa rửa mặt vừa thấp giọng trò chuyện.


- Có chút không đúng, họ không cần gọi phụ nữ và trẻ con đều về chứ, liệu có phải có ý gì với chúng ta không, muốn kéo mặt nạ hữu hảo xuống chuẩn bị đi cướp?
Một người Hán nhìn dòng nước trong xanh nói.
Một người Hán khác dùng ngữ khí cứng rắn nói:


- Nhiều lắm thì họ chỉ có một nghìn chiến sỹ. Tác chiến doanh địa này khác với chuyện chém giết trên thảo nguyên. Ưu thế cưỡi ngựa bắn cung của họ không dễ phát huy. Người của họ ít, nếu ban đêm tập kích, khả năng có rất nhiều người chạy thoát. Họ tập trung nhân mã của mình lại tìm tới cửa không phải là càng tốt sao? Y là một đao khách Triều Tiên, cũng là bộ hạ của A Đức Ni mời tới.


Thôn Di cười lạnh lùng nói:


- Không nên khinh thường, nếu họ muốn chịu chết trước, vậy thì chúng ta đánh một trận ác liệt. Ta đã kêu mọi người đề phòng rồi, chú ý hành đồng của họ, lập tức xung phong chúng ta cũng không có cách nào so sánh với những chiến sỹ trời sinh này. Nếu không thể chờ tới khi chúng ta tấn công doanh trướng của họ, vậy thì dụ họ tới. Mỗi người chúng ta đều tinh thông thuật tấn công gần. Một nghìn người này rất dễ đối phó.


Thượng du hạ du nước sông bỗng nhiên xuất hiện một đám kỵ binh. Họ cưỡi ngựa chạy tới, bọt nước bắn tung tóe, dọa đám cá không ngừng nhảy lên khỏi mặt nước, lóe lên từng đường ánh sáng màu bạc.


Thôn Di cười ha hả đứng lên, hữu hảo hướng về phía những người chăn nuôi hình như đang cho ngựa uống nước, tắm ngựa đó gật đầu, ánh mắt băn khoan nhìn đao ở thắt lưng và cung tên trên vai họ, liền rời đi.


Hai người phía sau gã im lặng lùi xuống hai bước, âm thầm nắm chặt con dao ở thắt lưng. Khi ánh mắt của Thôn Di lại một lần nữa gặp đại hán đầu lĩnh đó trên sông, hai mắt dường như cùng hiện lên vẻ tán khốc.


Giương cung, cài tên, cài dây cung, động tác liền mạch. Còn tên Thôn Di râu rậm đó và hai thủ hạ của gã động tác lại cực nhanh. Họ giống như ba chú thỏ bị hù dọa, liền nhảy lên bờ sông, nhào tới phía sau doanh trướng, đồng thời hô tiếng cảnh báo khắp nơi.


Đại hán nhụt chí lập tức gầm lên một tiếng, rút đao ra xoèn xoẹt, thúc ngựa xông lên. Trên dây thừng treo những bộ quần áo xinh đẹp. Những doanh trướng có tác dụng chống mưa cực tốt, mùa đông chống gió, giữ ấm cũng rất tuyệt. Y đương nhiên là thấy rất rõ rồi. Những thứ đó lập tức chính là tài sản của mình, y không lỡ làm rách.


Cùng lúc này, mấy phương hướng trên bờ, những người chăn nuôi Thát Đát vừa rồi còn thịnh tình tiếp khách, giống như bầy sói khát máu hung hãn, quơ đao kiếm xông lên. Những người thương lái vượt qua hàng ngàn vạn dăm thảo nguyên, cho dù là mình không tinh thông võ nghệ, cũng tất có sự bảo vệ dũng mãnh. Khả năng chiến đấu của họ không hề nhỏ chút nào.


Tuy nhiên, bây giờ số người của họ ít, ngựa ít, không có sự phòng bị, lạc đà tản mát ăn cỏ, cũng không kịp bố thành trận phòng vệ lạc đà. Có thể nói những thương lái này hoàn toàn tín nhiệm họ, chắc chắn không thể ngờ họ lại xúc phạm cấm kỵ lớn nhất của thảo nguyên, công khai dẫn người của mình đi cướp bóc của thương lái. Đây là vì tập kích bất ngờ của họ đã mang tới tiện lợi rất lớn.


Những thương lái vốn chuẩn bị việc kinh doanh đó căn bản không kịp phản kháng. Họ sợ hãi kêu gọi đồng bọn, chạy nhanh về phía doanh trại.


Doanh trướng của người Thát Đát, mỗi trướng chí ít cũng cách nhau hàng chục trượng. Mà những thương lái này vì chăm sóc xe ngựa và hàng hóa, những doanh trướng đó đặt gần nhau, giữa hai bên khoảng cách hữu hạn, cộng thêm vì bạt cố định tà nghiêng, cắm dây thừng xuống đất. Đây là cơ hội họ chạy trốn chu toàn.


Ô Ân Kỳ sao lại để cho họ có phản ứng, hiệu lệnh một tiếng, các chiến sỹ hung hãn như hổ thúc ngựa xông vào doanh khu. Gần trăm doanh trướng giống như rừng rậm. Đội ngũ hai bên chưa tới hai nghìn người hoàn toàn nuốt hết vào trong đó. Dây thừng chắn chân ngựa, hố bẫy ngựa, mũi tên đột ngột bắn tới, còn có tiêu thương, búa phi nữa.


Người nghe thấy mà kinh ngạc nhất còn một số người trong tay cầm trường đao khua lên lao thẳng vào người họ, phát ra tiếng bì bõm từ trong doanh trướng ra, còn chưa xuống tới trước mặt đã đầu rơi xuống đất rồi, vừa lăn vừa bỏ lao nhanh ra ngoài. Lăn lông lốc như hồ lô rơi xuống đất, không phải chặt chân ngựa mà chính là xiên thủng bụng ngựa, mang theo dòng máu tươi chảy ra.


Họ tức giận rống lên, thúc ngựa thành mục tiêu sống, tấn công kiểu lập thể bốn phương tám hướng. Mà ưu thế của chiến mã căn bản không thể nào phát huy được, muốn thúc ngựa lao ra, chém giết trong mớ hỗn loạn đã không thể truyền đạt được mệnh lệnh. Họ là tới để cướp bóc, căn bản không có mang theo cờ, ai nghĩ là sẽ có một hồi giết mổ. Lúc này muốn hiệu lệnh bộ hạ lui xuống đã hoàn toàn không kịp nữa rồi.


Xa xa, phụ nữ và trẻ con của họ đứng trong doanh trại nhìn phu huynh của mình anh dũng xông vào doanh trận của những thương lái đó, không khỏi nhiệt liệt hoan hô.


Trong mắt họ ánh lên sự hưng phấn, bởi vì rất nhanh, người thân của họ sẽ mang những thứ mà họ cần mà không mua nổi về như dụng cụ, đồ chơi, tơ lụa tuyệt đẹp, châu báu đắt tiền, thảm mềm mại và áo bào tươi đẹp về cho họ ….


Một làn gió ấm áp thổi tới, mang theo hương cỏ dại, hương hoa, mùi phân bò, mùi phân dê, còn có … mùi máu tanh