Ngược Về Thời Minh

Quyển 7 - Chương 871: Ánh trăng như nước (3)

Nụ cười của nàng rất đáng yêu, Dương Lăng nhìn thấy bèn thân thiết vuốt ve chóp mũi nàng, Thành Khởi Vận nghịch ngợm làm mặt quỷ với hắn, nụ cười trên mặt càng thêm ngọt ngào.


Nàng đã từng thích nhất là thể hiện bản lĩnh của một cao nhân hơn người, nhưng nàng thà để Dương Lăng cho rằng chỉ có hắn mới phát hiện ra điều cổ quái trong đó, nhìn thấy Dương Lăng nhíu mày lại, vẻ mặt suy nghĩ sâu sa trông vô cùng đáng yêu và rung động lòng người.


Hóa ra, người đàn ông khiến mình yêu anh minh thần võ, càng có cảm giác thành tựu hơn dự liệu như thần của mình.
Hóa ra, dụ cho người mình thích vui vẻ thì bản thân mình sẽ càng vui hơn.
Hóa ra, làm một người con gái bé nhỏ thì trong lòng sẽ càng thỏa mãn hơn làm một người con gái mạnh mẽ.


Thành Khởi Vận hơi híp mắt lại, khép nép dựa vào cạnh Dương Lăng như con chim nhỏ, trong lòng tràn đầy men say ấm áp.


Trở về doanh trại, đêm đã rất khuya, trong doanh trại chỉ có một vài nơi còn sang đèn, nhưng đám Dương Lăng vừa bước vào phạm vi của doanh trướng đã có mấy tên thị vệ đeo đao kiếm ào ra từ chỗ tối, tra hỏi thân phận của họ.


Khi tới vùng trọng yếu nhất, càng có mấy đội tuần tra lặng lẽ đi qua phạm vi doanh trướng, hộ tống chặt chẽ.
- Đứng lại!
Một tiếng quát khẽ, một đội tuần tra chạy tới, cho dù đám Dương Lăng đã đi qua rất nhiều chốt kiểm tra mới tới được doanh trướng ở trung tâm, nhưng họ vẫn không dám qua loa.


Đèn lồng giơ lên, chiếu vào mặt Dương Lăng, Thành Khởi Vận ở bên cạnh khẽ nói:
- Y tên là Tịch Bân, nguyên là thị vệ trong triều đầu tiên được đám Liễu Bưu huấn luyện ra. Khi đó đã là Bách Hộ, là một người rất nhanh nhạy, tháo vát.


Tịch Bân cũng nhìn thấy rõ Dương Lăng và Thành Khởi Vận trong trang phục người Mông Cổ, vội hạ thấp người nói:
- Quốc công gia, Thành Đương đầu, hai vị đã trở về rồi.
Thành Khởi Vận đáp lại một tiếng:
- Ừ, chúng ta đã về rồi, doanh trại tăng cường tuần tra bảo vệ, đi thôi.
- Vâng!


Tịch Bân ấn đao đáp, khom người thi lễ với hai người, rồi khoát tay, dẫn đám thị vệ tránh ra.
Thành Khởi Vận đều đuổi hết đám thị vệ đang đi theo hai bên, sau đó đưa ánh mắt đẹp nhìn quanh, như cười như không hỏi:
- Đại nhân nghỉ ở đâu?


Dương Lăng giờ mới nhận ra có chút vấn đề. Ba doanh trướng phía trước xếp thành hình chữ “Phẩm”, doanh trướng ở giữa chính là nơi bọn họ nghị sự lúc chiều tối, đó là chỗ ở của Thành Khởi Vận. Bên trái là chỗ ở của A Đức Ny. Trong khe cửa sổ nho nhỏ còn thấp thoáng ánh đèn. Bên phải là doanh trướng của Hồng Nương Tử, đã tối om rồi.


Dương Lăng chần chừ một lúc, nắm tay lại ho khẽ hai tiếng, mặt dày chỉ vào chỗ ở của A Đức Ny.
Thành Khởi Vận cười khanh khách, đến nỗi mặt Dương Lăng có chút đỏ bừng.
Thành Khởi Vận đung đưa ánh mắt xinh đẹp, như viên đá quý sáng lấp lánh dưới ánh sao ánh trăng:


- Vậy… Vận nhi về phòng ngủ đây. Đại nhân nghỉ… sớm đi. Bóng dáng thướt tha xinh đẹp đi tới trước trướng, vén rèm lên, ánh đèn hắt ra, Thành Khởi Vận chợt ngoái đầu lại cười, rồi nhanh nhẹn bước vào trong phòng.


Dương Lăng thở dài, quay đầu nhìn sang doanh trướng không một tiếng động của Hồng Nương Tử, một lúc sau mới cất bước đi vào phòng A Đức Ny, vén rèm lên bước vào trong. Dương Lăng không khỏi ngạc nhiên, đèn trong trướng sáng trưng, màn trướng trên giường gấm đã buông xuống, nhưng trong chiếc màn mỏng đó lại không có bóng dáng người ấy.


Hắn vừa định xoay người đi, muốn ra tìm người để hỏi thì một bóng người bên cạnh chỉ mặc chiếc váy lụa, ngọc thể mềm mại thướt tha đã nhào vào trong lòng…
Dưới chân là cỏ xanh mềm mại, giẫm lên giống như đang đứng trên chiếc thảm Ba Tư đắt tiền, mềm mại mà lại đàn hồi.


Thảo nguyên mênh mông này tập trung khoảng một trăm doanh trướng, toàn là các thị vệ đóng ở đây với đủ than phận, nhưng cho dù thế nào, Tân Bân cũng không dám sơ suất, dù nơi y canh giữ là chốt cuối cùng, khép chặt quanh ba đại trướng trung tâm, trách nhiệm tuần tra ở đây mặc dù to lớn nhất, nhưng thực ra công việc cũng ít nhất.


Y còn trẻ, mới vừa ba mươi tuổi, vốn chỉ là một Giáo úy nhỏ bé trong doanh địa canh gác của Thần Cơ Doanh, trời xui đất khiến thế nào lại vào trong triều, nhờ sự thông minh tháo vát nên rất nhanh đã lên tới chức Bách Hộ, y hài lòng rồi, vốn tưởng rằng đời này được làm tới vị trí này cũng đã thấy đủ rồi, nhưng không ngờ trong một đêm toàn bộ tinh anh trong triều đều bị rút đi, từ sáng biến thành tối biến mất trong biển người mênh mông…


Từ đó, y bị điều động ra biên giới, ở đây, giờ y đã có một bãi chăn nuôi riêng của mình, hai mươi mấy dân du mục và nô lệ, còn mua được hai phòng cơ thϊế͙p͙ trẻ trung, xinh đẹp, được người dân du mục bình thường ở địa phương tôn kính gọi là Tịch lão gia.


Y rất quý trọng tất cả những thứ trước mắt, y cũng tin rằng chỉ cần đi theo Quốc Công, những thứ y có sẽ ngày càng nhiều. Dương Lăng, Thành Khởi Vận chính là phụ mẫu cơm áo của y, ai dám động tới họ thì phải bước qua Tịch lão gia là y, kể cả đập bát cơm của y, hủy hoại tiền đồ của y, con dao trong tay y sẽ không chút do dự chém xuống.


Một đêm chỉ có hai ca, còn nửa canh giờ nữa mới tới lúc thay ca nghỉ ngơi, Tịch Bân ngẩng đầu nhìn trăng sáng tỏ trên trời, tay nắm chặt chuôi đao ấm nóng, tiếp tục đi qua đi lại không biết mệt mỏi.
- Đứng lại! Ai đó? Kẻ nào manh động, giết!


Cùng với tiếng quát khẽ của Tịch Bân, trường đao của y đã rút ra khỏi vỏ, vung lên lấp lánh, mang theo sát khí lao về phía bóng người đang lén lút kia.


Cùng lúc đó, một tiểu đội phía sau hắn đều bổ nhào tới, hai người vung đao, cùng y tạo trận hình đánh lẽn chữ “Phẩm”, sáu người khác chia hai bên trái phải, chặn mọi hướng chạy thoát của người đó.
- A! Đừng! Đừng bắn tên, ta! Là ta!


Dương Lăng thần uy, như muốn vò nát A Đức Ny đang nhiệt tình như lửa, cuối cùng không yên lòng về Thôi Oanh Nhi vừa kiên cường như núi, lại mềm mại như nước, vậy là hắn rón ra rón rén chạy ra. Hắn cầm theo áo choàng đang cẩn trọng mò mẫm tới phòng ngủ của Hồng Nương Tử thì bị tiếng quát của Tịch Bân dọa cho run rẩy, đứng sững tại chỗ.


Dưới đao của Tịch Bân lại có chừng mực, đao thép chưa mảy may làm người khác bị thương. Lúc này y mới nhìn chăm chú, lập tức toát mồ hôi. Tịch Bân vội vàng dịch dao ra, hoảng hốt hỏi:
- Quốc công gia, ngài… ngài đây là…?


- Ta… à… vừa đến đây, ngủ không quen. Nghĩ nơi này không có thành trì tường vây, lo lắng, đi ra…. Khụ khụ, tuần tra một lượt.


Đền lồng được đưa tới, bộ dạng này của Quốc công gia… tóc dài búi sau đầu, người mặc quần áo lót, ôm quần áo trước ngực, chân đi một đôi giày ủng, trên mặt còn thấp thoáng mồ hôi…
Tịch Bân lúng túng nói:


- Quốc công gia cứ yên tâm, có đám thuộc hạ canh giữ ở bên ngoài, tuyệt đối không sơ hở đâu. Ấy. Thuộc hạ đi ra đằng ky tuần tra đây, Quốc công gia xin cứ an tâm nghỉ ngơi đi.
- Được, được! Vất vả các ngươi rồi!
- Không vất vả, không vất vả!


Tịch Bân vừa nói, vừa xách đao chạy thẳng một mạch.
Dương Lăng nhìn quanh hai bên, vội vã lẻn đến trước trướng của Hồng Nương Tử, vén rèm lên bước vào trong. Trong trướng không có đèn, nhưng cửa sổ ở góc kia không biết từ khi nào được vén lên cho ánh trăng rọi vào.