A Đức Ny cười hì hì liếc mắt nhìn Thành Khởi Vận, dùng ánh mắt đáp lại câu nói mà vừa rồi nàng ta nói Thôi Oanh Nhi nam nữ khó phân. Thành Khởi Vận làm như không thấy, tiếp tục nói với Thôi Oanh Nhi: -Lần này đến đây, ngoài trừ mang vật tư đến cho cô, mang một số tài vật đi, thật ra ta còn có một nguyên nhân.
-Tộc trưởng bộ lạc mà cô muốn ta hỏi thăm, ta đã hỏi thăm rõ ràng rồi. Bộ lạc của ông ta cũng không lớn, thế lực cũng tuyệt đối không tổ chức được một đội quân ngàn người trang bị hoàn mỹ. Theo điều tra của ta, đội quân mà ngày đó cô gặp được, hẳn là vệ đội của nữ vương Ngân Kỳ bên Đóa Nhan Tam Vệ. Nói cách khác, lão già kia không phải là nhân vật quan trọng, nữ hài mà cô gặp được trong trướng ngày đó mới là đại nhân vật chân chính.
Thôi Oanh Nhi hơi ngẩn ra, nhíu mày ngẫm nghĩ, giãn mặt cười nói: -Khó trách ngày đó nàng ta luôn tranh nói chuyện với ta, lão già kia lại chỉ lên tiếng ứng đối theo, ta còn cho rằng ông ta yêu quý vãn bối. Nữ vương Ngân Kỳ sao? Ôi! Vốn muốn kết giao vài thủ lĩnh bộ lạc, nàng ta đã là nữ vương Đóa Nhan Tam Vệ, vậy thì không tiện tiếp cận rồi.
Thành Khởi Vận lắc đầu nói: -Nói vậy là sai rồi. Phải biết rằng luc trước đại nhân lệnh cho cô xuất quan, hoàn toàn không ngờ được Bá Nhan Mãnh Khả sẽ thưởng đất cho cô, để cô phát triển. Suy nghĩ ban đầu chính là cô đầu nhập vào Bá Nhan hoặc Hỏa Si, lấy lợi từ giữa bọn họ, như vậy cô nhất định phải tỏ rõ đối địch với Đại Minh, có thái độ đối địch với Đóa Nhan Tam Vệ.
-Nhưng trước khác nay khác. Cô phát triển quá nhanh, nhanh đến mức đã vượt qua cực hạn mà Bá Nhan Mãnh Khả có thể tiếp nhận được, cũng vượt qua cả sức thừa nhận của Hỏa Si và Diệt Bất Lạt. Bây giờ đang là thời tiết cỏ cây tươi tốt, thích hợp cho đại đội hành quân, ta nghĩ liên quân của Hỏa Si và Ngõa Lạt rất nhanh sẽ sử dụng hành động đối với cô.
-Bá Nhan chỉ có thái độ lợi dụng cô còn ước gì cô và Hỏa Si liều hết thực lực làm hao tổn binh mã của bọn họ, song phương đại chiến một trận, ông ta tuyệt đối sẽ không xuất một binh một tốt, lúc đó làm sao đây? Muốn Đại Minh công khai xuất binh quy mô lớn tỏ vẻ ủng hộ cô sao?
-Ta tính toán một chút, Đại Minh phải trải qua một đợt nghỉ ngơi dưỡng sức, nếu muốn có dư sức xuất binh thì chí ít phải sau hai năm. Còn cô muốn củng cố địa bàn của cô, để bộ tộc ở đây hoàn toàn quy thuận người Hán cô, vậy thì chí ít cũng phải bảy đến mười năm, cô có thời gian này sao?
Thôi Oanh Nhi hơi ngẫm nghĩ một lát, nói: -Thành tỷ tỷ, nói cho ta biết tường tận suy nghĩ của tỷ.
Thành Khởi Vận nói: -Ở đây là lưu vực sông Hàn Nan phì nhiêu nhất, là nơi hưng long của Thành Cát Tư Hãn. Ông ta sinh ra ở Điệt Lý Ôn Bột Lặc Đáp Hắc bên dòng sông này, cũng là phát triển cho đến khi phong Hãn ở đây, do vậy, bộ tộc ở đây rất có cảm giác kiêu ngạo và tự hào là dũng sĩ Mông Cổ. Bộ tộc nơi này không dễ dàng bị một thủ lĩnh người Hán như cô khuất phục đâu.
-Sở dĩ Bá Nhan cho cô nơi này, tất nhiên là vì khi đó ở đây bị người Ngõa Lạt chiếm giữ, ông ta muốn không tốn một binh một tốt, lấy nhân mã của cô kiềm chế Hỏa Si và Ngõa Lạt, đồng thời cũng vì một khi cô đủ lông đủ cánh, khiến ông ta không khống chế được, cô là người Hán, ông ta là người Mông Cổ, chỉ cần ông ta lĩnh binh giết thì cô sẽ mất đi nhân hòa, rất khó trấn an nội bộ đồng thời kháng cự với ông ta.
Thôi Oanh Nhi gật đầu, khẽ nhắm hai mắt, trầm tư nói: -Tiếp tục!
Thành Khởi Vận nói: -Đây chính là nhược điểm trước hết của cô, hơn nữa trong thời gian ngắn không thể xóa đi được. Nhưng, ông ta hoàn toàn không biết cô có chúng ta âm thầm ủng hộ, cho nên vốn dĩ là mùa đông khó khăn nhất, mùa đông bất lợi nhất lại không hề tạo thành bất cứ trở ngại nào cho cô, ngược lại, lợi dụng những điều kiện bất lợi đối với Ngõa Lạt này, cô đã dùng một mùa đông thì đã chinh phục được một vùng đất lớn.
-Bây giờ thế lực của cô khuếch trương thế nào? Hướng tây, tới núi Khẳng Đặc Hãn, nhìn xuống thành Ô Lan Ba Thác của người Ngõa Lạt. Hướng bắc, cưỡi ngựa đến hồ Bối Gia Nhĩ. Hướng đông tiến vào hồ Bối Nhĩ, hồ Hô Luân nằm trong phạm vi khống chế của Nô Nhi Can Đô Ti, hướng đông nam lại là Đóa Nhan Tam Vệ. -Nhìn xem thế lực xung quanh cô đi. Hướng bắc là hãn quốc Khách Sơn và hãn quốc A Tư Đặc Lạp, giữa bọn họ thường xuyên chinh chiến, không còn sức mà nam hạ. Phía tây là địa bàn của người Ngõa Lạt, bọn họ đã cảm nhận đươc uy hϊế͙p͙ của cô, chắc chắn sẽ diệt trừ cô nhanh chóng. Phía đông là Nô Nhĩ Can Đô Ti, dọc theo sông Thạch An Khách đến đây, dân đoàn của Bành Tiểu Dạng và Mộc Hà Vệ của Hàn Uy có thể che chở cho cô, nhưng không thể đến cuối cùng. Bây giờ cô vẫn không thể bại lộ sự thật cô là quan binh Đại Minh.
-Phía nam thì sao? Cách một con sông Khắc Lỗ Luân chính là địa bàn của Bá Nhan. Khi Ngõa Lạt đại chiến với cô, ông ta sẽ không xuất binh giúp cô, thậm chí ngay khi các ngươi lưỡng bại câu thương ông ta còn có thể công khai dùng thân phận Đại Hãn chạy đến tiếp nhận thế lực và địa bàn của cô, mưu lợi từ giữa.
-Cô, bây giờ cần một đồng minh mạnh mẽ!
Thôi Oanh Nhi mờ mịt mở mắt, hỏi: -Đồng minh của ta ở đâu?
-Ở đông nam, bên cạnh Bá Nhan, chính là Đóa Nhan Tam Vệ! Thành Khởi Vận trầm tĩnh nói: -Nữ vương Ngân Kỳ trong ngoài đều khốn đốn, bây giờ cũng là lúc cần một đồng minh hùng mạnh. Ta nghĩ, các ngươi hẳn là có thể đạt được nhu cầu của đôi bên.
-Làm sao có thể? Đừng quên, sở dĩ lúc trước lấy danh nghĩa Bạch Y quân xuất quan, một là vì không muốn khiến Bá Nhan và Hỏa Si dè chừng Đại Minh, nguyên nhân khác chính là tránh Đóa Nhan Tam Vệ kéo Đại Minh vào chiến cuộc. Làm sao ta lại kết minh với Đóa Nhan Tam Vệ chứ? Không nói ra thân phận Đại Minh, vậy thì ta vẫn là một mã tặc, nữ vương Ngân Kỳ dám mạo hiểm đắc tội với triều đình Đại Minh mà liên thủ với ta sao?
Thành Khởi Vận cười nói: -Cô dùng thân phận Bạch Y quân, vốn dĩ là để yểm hộ, là để bọn họ đều cảm thấy cô có thể lợi dụng được đối với họ, là vô hại, các ngươi có chung một kẻ địch, thuận tiện để cô dừng chân. Bây giờ cô đã dừng chân rồi, thậm chí còn đứng rất vững, đã trở thành cái gai trong mắt bọn họ, cô còn băn khoăn những thứ đó làm gì?
-Còn về Đóa Nhan Tam Vệ, hứ! Khi còn Hoa Đương thì đã lộ ra dã tâm muốn phản bội Đại Minh mà đi rồi. Bây giờ bọn họ có được thực lực thực tế không thua gì Bá Nhan và Hỏa Si, nếu có thể lấy được sự trợ giúp của cô thúc đẩy nội bộ bọn họ không tiếp tục chia rẽ nữa, vậy thì bọn họ còn lo lắng triều đình Đại Minh sẽ bất mãn sao?
-Hơn nữa, cho dù có lo lắng, những chuyện này cũng là may mắn mà thôi. Muốn để Ngân Kỳ tin rằng sự kết minh trong tình huống bất đắc dĩ của nàng ta sẽ không gây nên sự phản đối mãnh liệt của Đại Minh thì dễ như trở bàn tay, triều đình chỉ cần dùng chút thủ đoạn thì có thể phối hợp với hành động của cô rồi.
Thành Khởi Vận nhấp một ngụm trà, cười nói tự nhiên: -Bá Nhan Mãnh Khả muốn đào tạo cô trở thành một thanh đao sắc trong tay ông ta! Còn cô, mang theo đại kỳ của ông ta mà đánh lấy một giang sơn thật lớn cho mình! Bây giờ, lão đông gia đỏ mắt muốn trở mặt, nhưng cô lại chưa đến lúc tự lập môn hộ, làm sao đây? Phó Hãn của thảo nguyên này như cô muốn tiếp tục đục nước béo cò thì cần một ông chủ mới, một người cũng muốn các bộ lạc thảo nguyên thừa nhận làm con rối!
-Nữ vương Ngân Kỳ?
-Nữ vương Ngân Kỳ!