Hứa Thái hấp tấp đi ra ngự thư phòng, nhìn chung quanh, thấy Giang Bân đang từ chỗ bóng cây phía ngoài cung điện đi tới,vội nói:
- Mau vào đi, Hoàng Thượng triệu khiến huynh đấy.
Giang Bân đáp lại một tiếng, thấy Hứa Thái sắc mặt nặng nề, liền hỏi:
- Hứa đại nhân, Hoàng Thượng hôm nay triệu kiến, rốt cuộc có chuyện gì?.
Hứa Thái cười nhẹ, nói:
- Không nên hỏi thì đừng nên hỏi, nhanh vào đi, Hoàng thượng đang có trọng trách giao cho ngươi đấy.
Giang Bân thấy Hứa Thái trả lời như thế, trong lòng cũng hồi hộp, gã vội vàng sửa sang lại y phục, nhanh chóng đi tới cửa ngự thư phòng, cao giọng nói:
-Thần Giang Bân cầu kiến Hoàng Thượng!.
Trương Thiên Sư và Phù Bảo đứng ở hành lang đợi rất lâu vẫn không thấy Hoàng Thượng triệu kiến, Trương Phù Bảo bực mình nói:
- Sớm biết vậy muội sẽ không cùng huynh đến rồi, Hoàng Thượng có ý gì, triệu người ta vào cung, lại để người ta ở đây không thèm ngó tới.
Trương Thiên Sư liền nói:
- Nói nhỏ thôi, đừng để người ta nghe được. Muội không thấy con cá lọt lưới cuối cùng Ninh vương thế tử này cũng đã bị bắt rồi, Hoàng Thượng sắp khởi binh rồi hay sao?
Trương Thiên Sư lắc đầu, gã bắt đầu suy đoán mục đích Hoàng Thượng triệu kiến gặp mình, chỉ là đàm kinh luận đạo sao? Ngài ấy vừa về Nam Kinh, lập tức triệu kiến liên tục các trọng thần nắm giữ trọng binh, e rằng chắc có đại sự, những việc này đương nhiên là mình không thể nhúng tay vào. Vậy trong thời khắc cấp bách như vậy, Hoàng Thượng còn có tâm trạng đâu mà triệu kiến gặp mình làm gì?
Trương Thiên Sư liếc mắt nhìn Phù Bảo muội muội đang chu cái miệng nhỏ nhắn đứng kế bên, lông mày muội muội cong cong, đường môi tinh tế, dịu dàng quyến rũ, hiện rõ trước mặt, cảm thấy khí sắc đó không giống với ngày thường, nếu là người bình thường nhìn vào chỉ cảm thấy khí sắc này rất tốt, nhưng đương nhiên Trương Thiên Sư nhận ra sự khác biệt đó.
Gã chợt nghĩ đến những thay đổi thần sắc muội muội lúc nãy bèn quan sát kỹ. Từ tướng mạo của muội muội cho thấy, không nghi ngờ gì nữa đúng là Hồng Loan tinh động, nhưng đối phương sẽ là ai? Dựa và mũi đoán đức lang quân, nhìn sống mũi muội ấy cân đối, đoan chính mượt mà, sống không mấu khớp, không nếp vân không nốt ruồi, da vẻ tươi tắn, đây là tướng mạo gả cho tướng quý nhân, dựa vào ngày sinh tương hợp suy đoán, nam tử sánh đôi phẩm bậc con nhà vương hầu trở lên, chẳng lẽ…..
Trong đầu của Trương Thiên Sư chợt ngẫm ra:
- Lẽ nào Hoàng Thượng đã chọn trúng Phù Bảo, có ý muốn nạp muội làm Phi?
Nếu không thì còn có chuyện gì để kêu mình hồi kinh? Ngài ấy cũng đường đường là một Đại khánh Pháp vương, tất có khuynh hướng đối với Phật Gia, sao lại vội vàng leo lên dãy Long Hổ sơn đã có cảm giác gần gũi đối với Đạo gia mình như thế được? Nhưng sao đang trong lúc bận quốc sự còn triệu mình đến gặp?
Nếu Trương Thiên Sư biết được vị Hoàng Thượng này đối với thần phật đều có hứng thú, chẳng những tự xưng mình là Đại khánh Pháp Vương, còn đặc biệt triệu tập những thầy tu đạo I-xlam đức cao trọng vọng của đạo Ít- xlam, đạo Hồi giáo đức cao trọng vọng, thậm chí chạy đến đảm nhiệm đức cha nhà thờ Thiên Chúa. Có lẽ không suy nghĩ lung tung như vậy rồi.
Trương Thiên Sư nói thầm: “Đáng tiếc không biết ngày sinh của Hoàng Thượng, nếu không có thể bấm tay bói một cái, bây giờ chỉ dựa vào tướng mạo, đành phải định tâm trong phòng suy đoán kỹ càng mới có thể biết được. Nhưng muội muội xinh đẹp vui vẻ, linh động khéo léo, tính khí rất giống với Hoàng Phi Đường Nhất Tiên mà Hoàng Thượng sủng ái, dựa vào điểm này suy ra, Hoàng Thượng đối với muội muội không thể nào không có cảm tình. Hơn nữa lúc này muội muội sao Hồng Loan động. Người chân mệnh đang ở gần đâu đây, ngoài Hoàng Thượng ra thì không có người thứ hai khác.
Trương Thiên Sư nghĩ đến đây tim gã đập mạnh phình phịch, gã chưa bao giờ có ý nghĩ làm quốc cữu, nếu quả thật Hoàng Thượng chọn trúng Bảo Phù, muội muội thích hay không thích, đồng ý hay không chuyện đó muội muội cũng không tự quyết định được, làm quốc cữu cũng phải làm, không làm cũng phải làm, đâu có sự chọn lựa nào?
- May mắn…
Đương Kim Hoàng Thượng không phải là ông già lụ khụ. Tuổi tác cũng tương đương với Phù Bảo, Trương Thiên Sư cũng chỉ có thể coi như may mắn thôi.
Lại qua lúc lâu, Giang Bân mặt đầy hồng quang từ ngự thư phòng bước ra, cùng Hứa Thái rời khỏi cung điện. Hai người đi tới trước mặt huynh muội Trương Thiên Sư, biết đây là quốc sư nhận được thánh chỉ hồi Nam Kinh, còn hạ thấp người hành lễ.
Trương Thiên Sư nhìn mặt Giang Bân đỏ bừng, hai vết sẹo trên má cũng tái tím. Xem ra không giống như muốn khởi binh đánh giặc. Ngược lại giống như thăng quan tiến chức, không kìm được liền bật cười:
“Mình đã quá khẩn trương rồi. Bây giờ Hoàng Thượng còn có thể khởi binh với ai? Hoàng Thượng triệu kiến công thần vào cung phong thưởng sau đại chiến công thắng trận rồi.
Nếu là vậy, vui mừng triệu kiến huynh muội ta đàm kinh luận đạo cũng không có gì lạ, lẽ nào ta đã suy nghĩ hơi nhiều? Nếu là như vậy, sao tướng mạo muội muội lại xuất hiện khí sắc kỳ lạ, người chân mệnh của muội ấy là ai?”
Trương Thiên Sư còn chưa kịp suy đoán cặn kẽ, một tiểu hoàng môn vội vàng chạy ra, cất giọng nói:
- Hoàng Thượng truyền huynh muội Thiên Sư tiếp kiến.
Trương Thiên Sư vội vàng lấy lại khí thái và phủi phủi áo bào, cùng muội muội nhanh chóng đi theo tiểu hoàng môn vào ngự thư phòng ……
Trong điện công chúa Vĩnh Phúc, Chu Tương Nhi khóc sướt mướt không ngừng, Vĩnh Phúc thấy vậy trong lòng khổ sở, tính mạng người yêu không thể không quan tâm, danh tiết của muội muội cũng không thể bỏ mặc, thật là khó xử cho một vị thiếu nữ mới tròn đôi tám tuổi thanh xuân.
Qua lúc lâu, nàng mới thở dài một tiếng, ôm chặt bờ vai Tương Nhi, cố kìm nén nổi lòng như dao cắt ở trong lòng, khẽ nói:
- Tương Nhi, trong lòng tỷ có lời muốn nói với muội, nếu muội cảm thấy có lý, đồng ý theo như vậy, thì Tỷ sẽ đứng ra quyết định cho muội, được không?
Chu Trương Nhi đang tựa đầu vào vai Vĩnh Phúc nhếch miệng khóc than, nghe Vĩnh Phúc nói vậy, liền nuốt nước bọt lau khô hai má, sau đó nhẹ nhàng ngồi dậy, khẽ nói:
- Tỷ tỷ nói đi.
Công chúa Vĩnh Phúc kéo nàng ngồi xuống, sâu kín nói:
- Tương Nhi, muội muội giờ là công chúa, trong thiên hạ tất cả thuộc vương gia, quận chúa đều ước ao được như muội, nhưng tuổi muội còn quá nhỏ, không biết nổi khổ của công chúa hoàng gia.
Tỷ ở trong cung, đã gặp nhiều những cô công chúa đó, mới vừa tròn tuổi xuân thì, thì đã chiêu phò mã, từ đó bị giam cầm điêu tàn theo năm tháng trong thập vương Phủ, cả ngày chỉ có đám thái giám và cung nữ đi theo, ngẩng đầu chỉ có thú và cung tường, mùa đông thì ngắm tuyết, mùa hè thì nghe tiếng mưa, ở đến người già tóc bạc, thời gian phu thê chung sống cùng mười mấy năm không bằng số lần hai tháng của đôi vợ chồng bình thường.
Nàng vuốt nhẹ mái tóc Tương Nhi. Mái tóc của Tương Nhi dính nước chưa khô, mái tóc đen mượt mài như tơ lụa, trong mắt Vĩnh Phúc lóe lên thương tiếc và ánh mắt ngưỡng mộ nói:
- Một tiểu giai nhân như vậy, muội có cam chịu được cuộc sống như vậy không?
Tương Nhi, Dương Lăng là nhất phẩm Quốc Công đương triều, địa vị tôn kính, lại tuổi trẻ tài cao, khôi ngô tuấn tú. Hắn nhìn thấy thân thể muội, cũng là duyên phận do định mệnh sắp đặt cho muội, nếu muội gả cho hắn, nói về danh tiết thì cũng xứng đáng. Tuy hắn sớm đã có thê thϊế͙p͙, thì cũng tốt hơn kiếm một phò mã sống những ngày như kiểu Ngưu Lang Chức Nữ, như ở Thiên đường nhân gian rồi.
Nếu thật sự giết hắn đi, mặc dù nói là muội vì trinh tiết của nữ nhi, Dương Lăng đó là quốc công, với muội, với Thục Vương Phủ đều tuyệt đối không bỏ qua chuyện này đâu. Hơn nữa chuyện này lan truyền ra ngoài, đối với danh tiết của muội có ít lợi gì? Bây giờ chỉ có kế này vẹn toàn nhất, chính là gả cho hắn. Tương Nhi, muội….muội có bằng lòng không?
Càng nói về sau giọng Vĩnh Phúc run run lên.
Chu Tương Nhi cười thầm:
“Tỷ Tỷ quả nhiên nghĩ tới biện pháp này, làm mình đỡ phải nhắc.”
Tương Nhi làm bộ ra vẻ do dự nghĩ một lúc, mới ngượng ngùng gật đầu, khẽ nói: