Dương Lăng nhìn thấy hai vị công chúa rời phòng, liền vội vàng trở người nhảy xuống giường, trên chăn đã dính một ít cháo, hắn kéo chăn ra nhìn, tiểu huynh đệ co rút lại giống như một con nhộng, hai bên đùi đỏ bừng một mảng, vừa sờ nhẹ liền đau, nơi bị bỏng hơi phồng lên.
Dương Lăng thở dài, may mà không có trở ngại gì lớn, hắn vội vàng gài cửa phòng lại, cởi quần áo ra, nhanh chóng thay áo khác, sau đó vội vàng chạy đến "Hồ Tiên Đường". Khi hắn chạy đến nơi chỉ thấy trong phòng khách trống hươ trống hoác, trên bàn còn đặt mấy chén trà, hai thị nữ đang thu dọn. Dương Lăng vội vàng hỏi: -Sao chỉ có các ngươi ở đây, Hoàng thượng đâu?
Hai thị nữ vội vàng khom người nói:
-Bái kiến Quốc Công gia, Hoàng thượng và Thiên Sư đã ra khỏi phủ rồi, nói là muốn đọ sức với nhân mã của Dao vương một phen.
Dương Lăng vừa nghe, vội vàng xoay người chạy ra cửa. Mặt trong hai bên đùi bị y phục cọ xát hơi đau, hắn cũng không quan tâm. Dương Lăng lao ra khỏi phủ, nhìn ra bãi đất bằng phẳng có vẽ một bức hình Thái Cực cực lớn có hai đội nhân mã đứng đối diện nhau, tinh kỳ phấp phới khắp bốn phương tám hướng, quan binh triều đình đông nghịt một mảnh, vây kín nơi này chật như nêm cối.
Chính giữa bãi đất, lấy hình Thái Cực làm trung tâm, hai bên trái phải đều có mấy trăm người đứng, bên trái là thị vệ đại nội mặc chiến bào màu vàng sáng thuần một màu, ai ai cũng y giáp sáng choang, đao thương lấp lánh. Bên phải tin rằng chính là đội ngũ người Dao kia, bọn họ quấn khăn trùm lên đầu, trên người mặc áo vải ngắn màu xanh vạt áo tỳ bà, buộc đai lưng, ngoài trừ số ít người đeo trường đao mũi hẹp ra, đa số đều cầm trường mâu đơn sơ trong tay, tin rằng vũ khí sắc đối với bọn họ mà nói cũng là một vật phẩm cực kỳ xa xỉ.
Chính Đức Hoàng Đế mặc bộ áo nhẹ tay bó, tay cầm bảo kiếm đứng trước đám thị vệ đại nội. Đối diện cũng có một người đứng thẳng người, dẫn đầu cả đội ngũ, thân hình người đó to lớn, cho dù nơi này ấm áp nhưng cũng là mùa đông, nhưng trên người người kia chỉ mặc một chiếc áo không tay, một thân đầy thịt đen nhánh, to béo chắc nịch.
Khăn vải của người này quấn thành hình chiếc mũ còn cắm mấy cọng lông vũ, trong tay cầm một thanh đại đao chín vòng, tuy thoạt nhìn hung thần ác sát, nhưng thần sắc người đó rõ ràng có chút bất an. Ông ta không nhìn Chính Đức đối diện, mà lại đánh giá trên dưới đội ngũ quan binh đứng ngay ngắn chỉnh tề, lại dày đặc kín kẽ, dựng thẳng đao thương san sát như rừng rậm, tin rằng người này chính là vị Dao vương Bàn Khất Thực kia.
Dương Lăng nhìn khí thế hai bên, không giống như lãnh binh đánh giặc mà lại giống như hai vị lão đại xã hội đen triệu tập chúng huynh đệ đâm chém vậy, bất giác không khỏi buồn cười. Hai vết phồng rộp trên người hắn cọ xát khó chịu, lúc này chạy đến đây nhìn thấy hai bên còn chưa đánh nhau thì tâm tình vừa thả lỏng lại cảm thấy bị kẹp đến đau đớn, hai chân bước đi không khỏi vạch thành hình chữ bát.
Hắn đi đến trước mặt Chính Đức, chỉ thấy Trương Thiên Sư cũng đang đứng bên cạnh tận tình khuyên bảo Hoàng đế, Dương Lăng vội chắp tay nói: -Hoàng thượng, ngài là chủ của tứ hải, người đứng đầu vạn vật, man di nơi sơn dã không biết trời cao đất rộng, xuất khẩu cuồng ngôn vốn đáng để chê cười, Hoàng thượng cười trừ là được, hà tất phải đánh với bọn họ làm gì? Chính Đức cười nói: -Trẫm khó có được cơ hội tự mình lãnh binh đánh giặc, vừa hay đích thân giáo hóa đám man di này, năm đó Gia Cát Lượng bảy lần bắt bảy lần tha, khiến Mạnh Hoạch kia từ nay về sau quy thuận, lập tức được truyền thành giai thoại. Hôm nay nếu trẫm khiến Dao vương này tâm phục khẩu phục, từ nay chịu sự giáo hóa thì có gì không tốt chứ?
Dương Lăng mặt nhăn nhíu mày, quay đầu nhìn Đường Nhất Tiên và ba vị công chúa đứng phía sau. Nếu Đường Nhất Tiên quyết ý ngăn cản, phỏng chừng Chính Đức chưa chắc sẽ làm trái tâm ý của nàng. Đường Nhất Tiên vô cùng khôn khéo, khi chỉ có phu thê hai người thì cho dù nàng tính khí ngang bướng thế nào thì đều có thể coi như là tình thú nơi khuê phòng của hai người, ở trước mặt người ngoài, Đường Nhất Tiên quyết không chút quá giới hạn, vô cùng chú ý duy trì hình tượng thiên tử của Chính Đức.
Nàng ở nhà sau nên biết tin muộn, khi ra ngoài Chính Đức và Dao vương Bàn Khất Thực đã cứng rắn nói muốn động thủ, nàng là một phụ nữ trong nhà, dĩ nhiên không tiện ra mặt ngăn cản, nên mới bảo Vĩnh Thuần gấp rút chạy đến mời Dương Lăng, hi vọng hắn dùng thân phận đại thần triều đình mà khuyên can Hoàng thượng.
Nhưng bây giờ Chính Đức Hoàng đế đã ra khỏi cửa phủ, hai bên đều đã bày ra tư thế, lúc này thu binh thật sự sẽ khiến người ta chê cười. Dương Lăng suy nghĩ một chút, nói: -Hoàng thượng là vua của một nước, một Dao vương nho nhỏ làm sao có tư cách đánh trận với ngài? Nếu Hoàng thượng đã muốn lãnh binh tác chiến, vậy Hoàng thượng chính là chủ soái ba quân, nên ở lại chỉ huy, thần làm tiên phong là được rồi.
-Cái này Chính Đức có chút do dự, Dao vương Bàn Khất Thực đối diện trừng đôi mắt trâu, nhìn thấy đối phương thì thào nói gì đấy, không biết lại có ý đồ gì, trong lòng càng sợ hãi.
Dũng sĩ Thạch Đầu Nhất Quý dưới tay gã cầm trường đao thật cẩn thận tiến lên hai bước, nhỏ giọng nói với Bàn Khất Thực: -Đại vương, lúc chúng ta lên núi cũng không thấy đối phương có nhiều nhân mã như vậy nha. Ngài nhìn binh lính xung quanh xem, còn nhiều hơn cả già trẻ nam nữ của mấy trại chúng ta nữa. Thiên trưởng công của trại Kim Đan nói y là vua của bộ lạc lớn nhất lớn nhất trong thiên hạ, xem ra là thật rồi. Chúng ta đã tập hợp tất cả dũng sĩ của toàn trại rồi, nhưng nhân số còn kém quá xa, có thể đánh thắng bọn họ không?
Bàn Khất Thực xoa cái cằm mập mạp, hối hận nói: -Quỷ thần không đắc tội được, Thiên Sư nói mấy người kia đắc tội quỷ thần, sẽ mang đến tai họa cho chúng ta, cũng không nói là vua của Đại Minh này là giống như đại vương của quỷ thần nha, nhưng bây giờ chúng ta dừng ta sẽ bị người ta chê cười. May mà vua của bọn họ nói muốn hàng phục chúng ta, sẽ không ra tay giết người. Như vậy đi, nói với người của chúng ta, tuyệt đối đừng tổn hại người của vua Đại Minh, lát nữa lao ra ta sẽ vờ như nhất thời thất thủ bị vua của bọn họ bắt được, sau đó bỏ qua mặt mũi mà nhận thua vậy.
Thạch Đầu nhất thời há hốc miệng, lui về nhỏ giọng truyền đạt mệnh lệnh của đại vương với Đậu Hủ Tam Quý, sau đó hai người chia nhau truyền đạt mệnh lệnh xuống dưới. Người Dao trước khi kết hôn nam thì lấy tên là Quý, nữ thì lấy tên là Muội, để phân biệt thì trước Quý, Muội còn phải thêm vào chữ khác. Thông thường thì sau khi trẻ con được sinh ra, thì phụ thân của nó sẽ đặt tên bằng đồ vật mà ông ta nhìn thấy đầu tiên khi ra khỏi cửa. Cha của Thạch Đầu Nhất Quý khi ra khỏi cửa đã nhìn thấy tảng đá, cho nên gọi là Thạch Đầu Nhất Quý, cha của Đậu Hủ Tam Quý khi ra cửa nhìn thấy ông lão bán đậu hủ, cho nên liền đặt Đậu Hủ.
Lần này những người mà Dao vương dẫn theo đa phần là nam tử tráng niên, người đã thành thân thì đổi chữ Quý thành chữ Đà, nhưng đa số vẫn là thanh niên tên Quý. Hai người nhanh chóng truyền đạt mệnh lệnh cho một đám Quý và Đà. Bên này vừa mới truyền đạt mệnh lệnh xong thì Chính Đức Hoàng Đế ở đối diện cũng quyết định nhượng bộ, y giao bảo kiếm lại cho Dương Lăng, cất giọng nói với Dao vương kia: -Được, trận thứ nhất, do ái khanh Uy Quốc Công Dương Lăng của trẫm xuất chiến thay trẫm.