Pháo doanh mang đến ống hỏa dược, trong tiếng nổ cực lớn, binh lính vừa mới chạy lên cầu và vụn đá gạch ngói đồng loạt bay lên không trung. Quân Ninh Vương đã chạy qua sông đang cảm thấy mình may mắn vì đã chạy trốn nhanh nhìn thấy Ninh Vương tuyệt tình như vậy lại không khỏi có cảm giác thỏ chết cáo bi.
Chính Đức đi rất nhanh, nhưng dọc đường chỉ nhìn thấy vô số tử thi, bởi vì quân Ninh Vương bỏ chạy càng nhanh hơn. Đến khi y lao đến đoạn cầu gãy bên sông thì mới nhìn thấy đại quân đã bị ngăn cách bởi dòng sông, quân Ninh Vương đã bỏ trốn mất dạng rồi.
Chính Đức giận dữ, quát: -Vì sao không qua sông đuổi theo?
Giang Bân vội vàng tiến lên quỳ tâu: - Khởi bẩm Hoàng thượng, nước sông chảy xiết lạnh như băng, vừa rồi vi thần phải người qua thử, dù cho chỉ là mặc y phục nhẹ nhàng để qua sông thì ở nơi sâu nhất chính giữa, binh lính thấp bé một chút cũng sẽ bị nước dìm mất không thể qua được, hơn nữa quân đội của chúng ta lấy hỏa khí làm chủ, lội nước qua sông thì sức chiến đấu sẽ bị giảm đi khó lòng đối địch. Thần đã phái người đến gần đây chặt cây làm cầu nổi rồi.
Chính Đức nghe vậy lúc này mới hiểu ra, Dương Lăng phóng ngựa chạy đến trước mặt Chính Đức, cười nói: -Hoàng thượng ngự giá thân chinh, thật sự là thế như chẻ tre, Ninh Vương nghe tiếng mà chạy, căn bản không chịu nổi một chiêu mà.
Chính Đức dương dương đắc ý nói:
-Thiên binh của trẫm đến đây, quỷ quỷ quái quái dĩ nhiên không dám coi nhẹ mũi nhọn này. A! Bây giờ trẫm hối hận rồi nha.
Dương Lăng ngạc nhiên nói: -Hoàng thượng hối hận cái gì?
Chính Đức nói: -Khi Bá Nhan Mãnh Khả lui binh tái ngoại, sao trẫm lại phái Vương Thủ Nhân truy giết chứ? Nếu trẫm đích thân lãnh binh, tin rằng bây giờ Bá Nhan đã là tù binh dưới tay trẫm từ lâu rồi.
Dương Lăng: -
Lòng tin của Hoàng thượng bành trướng cũng quá nhanh rồi. Thật ra nếu không phải từ đầu Dương Lăng bày bố đội quân tinh nhuệ ở đây, lại điều thủy sư bảo vệ nơi hiểm yếu Trường Giang, đồng thời trước khi xuất binh đã căn cứ theo đặc điểm của Nam quân mà sử dụng lượng lớn hỏa khí đồng thời trang bị thủ lôi cực kỳ có tác dụng trong việc hủy hoại ý chí chiến đấu của binh sĩ thì trận chiến này sao có thể thuận lợi như thế chứ?
Đương nhiên, nguyên nhân căn bản nhất là: Ninh Vương Chu Thần Hào thật sự quá mục nát mà.
Chỉ chốc lát sau, binh lính chặt cây đã vác từng chiếc từng chiếc cầu nổi đơn sơ chạy đến bên sông. Giang Bân đặc biệt lực chọn những binh lính thân hình cao lớn rắn chắc xuống sông đỡ cầu. Nhưng lúc này đã là tháng mười hai, tuy ở Giang Nam nhưng nước sông cũng lạnh thấu xương, những binh lính cường tráng này ngâm nước không bao lâu thì môi cũng phát tím, sắc mặt tái nhợt, lắc lư chao đảo trong nước, làm cho chúng binh lính không dám qua sông.
Chính Đức thấy thế mà đầu nóng cả lên, đột nhiên nhảy xuống ngựa chạy nhanh qua đó, nhảy vọt vào trong sông hô to: -Thêm mấy người nữa xuống đây, lấy tay nối nhau, để đỡ cầu vững vàng, đuổi theo Ninh Vương rồi trẫm sẽ đặt tiệc mừng thật lớn khao thưởng ba quân.
Đám người Dương Lăng sợ ngây người, thất thanh kêu lên: -Hoàng thượng, dòng nước chảy xiết băng giá, ngài mau lên đây.
-Đừng nói nhảm, các ngươi xuống đây!
Dương Lăng thật sự sợ y có bất kỳ sơ xuất gì, vội vàng nhảy xuống ngựa, vội vã tiến vào trong sông, đỡ lấy cánh tay của Chính Đức, gánh cầu nổi trên vai, đoạn nói: -Hoàng thượng, thần ở đây bày cầu, ngài nhanh chóng lên bờ đi. -Không, trẫm là thiên tử Đại Minh, các khanh không cho trẫm cầm đao ra trận thì trẫm sẽ ở đây hô hào trợ uy cho quan binh Đại Minh ta.
Hứa Thái, Giang Bân, chư tướng Kinh Doanh vừa thấy Hoàng thượng xuống nước, làm sao dám chậm trễ, chúng tướng lĩnh đồng loạt nhảy vào trong sông, vững vàng nâng cầu nổi lên, cao giọng hét lên trên bờ: -Hoàng thượng đỡ cầu cho tướng sĩ ba quân, còn không nhanh chóng qua sông, anh dũng giết địch?
Những binh lính vốn dĩ bị đông lạnh co rút lại nhận được cổ vũ to lớn, ào ào xuống sông đỡ cầu, trong chớp mắt hơn hai mươi chiếc cầu nổi dâng lên trên sông, chúng binh sĩ đỏ cả mắt nhanh chóng chạy qua sông, giống như một đám dã thú gào thét đuổi theo về phía xa.
Dưới lòng bàn chân đạp lên bả vai của Hoàng thượng đó. Đừng nhìn những binh sĩ này phần nhiều đều không biết chữ, xưa nay cực kỳ vô lại, giống như không để ý bất cứ thứ gì, nhưng bây giờ Hoàng thượng lại làm khung cầu thang cho bọn họ, một đôi chân giẫm lên trên vai Hoàng thượng, khí huyết trong lồng ngực của cả đám binh sĩ to đầu này sôi trào: liều mạng, đáng giá! Dù để cho người ta chặt thành thịt bằm thì đời này cũng đáng giá rồi.
Kiên trì một phen, khi tứ chi bị đông lạnh đến run dần lên, Chính Đức rốt cuộc bị Dương Lăng mạnh mẽ kéo ra khỏi nước, đám tiểu thái giám đi theo đội quân vội vàng mời Hoàng thượng vào trong xe, thay đổi y phục, đốt lò sưởi ấm, Chính Đức đang thay y phục thì Dương Lăng đột nhiên đi đến, xốc màn che mà chui vào trong.
Hắn cũng vừa thay quần áo, sắc mặt vẫn xanh mét trắng bệch, khóe môi hiện ra màu đỏ tím, nhìn Hoàng đế nói: -Hoàng thượng, chỉ dựa vào thang nổi thì khó lòng vận chuyển vật nặng qua sông. Thần đã tìm thuyền đánh cá trên dưới dọc bờ sông để làm cầu nổi rồi. Vừa rồi tìm được một hộ gia đình, nghe nói đi dọc theo bờ sông tầm mười dặm có một cây cầu, có điều qua cầu ở đó rồi phải vòng qua một ngọn núi thì mới có thể về lại trên quan đạo, thần đã bảo một vị tham tướng tập trung các doanh kỵ binh đi trước từ chỗ đó rồi.
-Tốt! Cho dù thế nào, trẫm cũng phải đánh đến uy phong, đánh cho ông ta tan tác tơi bời, không có thời gian mà thở dốc. Chính Đức cũng không còn lòng dạ nào sưởi ấm, vén màn kiệu đứng trên càng xe phóng mắt nhìn toàn quân qua sông.
Tướng sĩ trong quân xếp thành hơn hai mươi hàng đang chỉnh tề ngăn ngắn qua sông, vừa nhìn thấy thiên tử xuất hiện dưới long kỳ, hai đội quan binh gần đó cao giọng hô trước tiên: -Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn tuế!
Tiếp đó toàn quân đều hô vang vạn tuế, tiếng hô như dời non lấp biển, nhất thời khí thế ngất trời.
-Đại quân của Hoàng thượng thật sự là đội quân lang hổ mà. Hoàng thượng làm tấm gương tốt, ân cần đối xử binh lính, trên dưới toàn quân nhận được khích lệ này, đừng nói là quân ta vượt trội hơn phản quân Ninh Vương, cho dù là không bằng thì quân đội của Hoàng thượng bây giờ cũng sẽ lấy một chọi mười, không ai ngăn được đâu. Dương Lăng cảm khái nói.
Chính Đức nghe thấy mà vui mừng lại, y vươn thẳng lưng, vịn lấy cột cờ mà ngẩng đầu ưỡn ngực trước mặt ba quân, nở nụ cười, uy phong lẫm liệt, một lát sau, y lặng lẽ quay đầu hỏi Dương Lăng: -Ái khanh, khanh cảm thấy thế nào?
-Ách? Cảm thấy cái gì? Dương Lăng không hiểu ra sao cả.
Chính Đức không hài lòng, nói: -Chẳng lẽ khanh không cảm nhận được khí thế bá vương dạt dào che trời phủ đất đang đánh về phía khanh sao?
Dương Lăng hoàn toàn câm nín
Chính Đức nước mũi chảy ròng ròng lại ưỡn ngực, ngẩng đầu lên đón lấy cơn gió lạnh thấu xương, tư mình say sưa nói: -Tinh anh thuần túy trong trời đất, tài hoa của Chung Hà Nhạc Thanh Thục, tài cao nhất thế, khí che hiên cổ, trí tuệ đủ chống đỡ sự thay đổi của thiên hạ, dũng cảm đủ để thống lĩnh ba quân, có hình tượng thẳng tắp như Thái Sơn, có hứng thú bay liệng như phượng hoàng, lấp lánh như ngọc trên núi, lung linh như trăng trên mặt nước. Trẫm tự thấy mình là bậc đế vương chưa từng có trong thiên cổ, khanh thấy thế nào?
Dương Lăng vừa nghe, lập tức vái dài với Chính Đức Hoàng đế gương mặt tím tái vì bị đông lạnh, nước mũi sụt sịt: -Hoàng thượng anh minh, Hoàng thượng đích thực là đế vương chưa từng có trong thiên cổ, chưa từng có trong thiên cổ mà