Ngũ Văn Định dâng tấu tố cáo Ninh Vương tạo phản: “ Ngày 25 tháng 9 năm Chính Đức thứ 2, thần Ngũ Văn Định phụng sắc: Dời thăng đồng tri Thành Đô Ngũ Văn Định làm tri phủ phủ An Khánh Nam Trực lệ, lập tức thi hành, khâm thử.” Thần tuân chỉ, này 27 tháng 9 khởi hành đến Nam Trực Lệ, nhận chức tri phủ An Khánh, tính đến ngay đã là hơn hai tháng rồi.
Ngày 12 tháng này, có đào quan Cửu Giang là Chân Tình Không bẩm Ninh phủ xưng loạn, giết chết Tuần phủ Lâm Tuấn, Án sát phó sứ Chung Lương Minh, còn quan viên tam ti, quan viên lớn bé trong các phủ huyện nếu như không phục tùng thì đều bị trói lại, hiện tại không biết sống chết ra sao. Các ấn tín trong nha môn đều bị tịch thu, kho lương trống không, tất cả trọng tù đều được phóng thích, lên thuyền bè xuôi về Giang Nam, nói rõ là đến Nam Kinh.
Thần không thắng được sự sợ hãi, lại lo sợ đến dòng họ Hoàng thất, vì chuyện có liên quan đến một đạo phiên vương nên thần không dám tin bừa, lập tức phái thám mã đi điều tra, nhưng tất cả đều như mò kim đáy bể, tay không trở về. Hiện tại, Ninh Vương quả nhiên phát binh tấn công, chiêu mộ 15 vạn người, tinh kỳ che lấp mặt trời, hiệu lệnh như mây, chư phủ đạo chưa phụng chiếu mệnh, tất cả đều tự bảo vệ lãnh thổ của mình, không dám mạo hiểm đến giúp, thần chỉ còn cách chiêu mộ quân dân vùng lân cận, ngoan cố chống lại.
Hiện tại, quân Ninh Vương đã tấn công thành được ba ngày, thần triệu tập binh lính và lương thực, kêu gọi nghĩa dũng, tập hợp, đoàn kết mọi người, nâng cao nghĩa khí trung nghĩa, cực nhọc ngày đêm tuần thành. May mắn có được thiên uy của Hoàng thượng, dân chúng trên dưới một lòng, đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng khiến cho quân Ninh Vương không tiến lên được. Nhưng Ninh Vương thế lực hùng hậu, hơn nữa đến đâu cũng dán hịch với lời lẽ vô lễ, ngông cuồng, ngụy tạo phụng theo khẩu dụ của Thái hậu, mượn chuyện cốt nhục của Hoàng thượng và Chu thị làm cớ thảo phạt, mưu đồ tiến quân vào kinh thành, mê hoặc lòng người. Quan lại vùng Giang Tây đều hi vọng có người phụ trợ chống lại kẻ tặc.
Quân tặc với binh hùng tướng hậu bao vây thành đã nhiều ngày, cô thành An Khánh tràn ngập nguy cơ. Ninh phủ nghịch mưu, dù có lấy được phía bắc chúng cũng không hài lòng, nhất định sẽ còn muốn tấn công lưỡng Chiết, phía nam thì quấy nhiễu Hồ, Tương,ý đồ ngăn cách hai miền nam bắc, cướp bóc vùng Mân, Quảng để bổ sung quân tư. Nếu như không khống chế được chuyện này, cần cấp binh hùng tướng mạnh, đánh cho quân phản tặc không kịp trở tay. Thần ngày ngày nhìn lên trời cao, mong cho viện binh mau tới, để mà giải quyết tình trạng khốn đốn của đông nam. Cúi đầu kính mong Hoàng thượng mệnh tướng xuất sư, vì khó hưng bang, chưa chắc đã chỉ mỗi lần này.
Lại nói về lương bổng và lương thực của quân Nam Trực Lệ, đều dựa vào thuế của thương nhân buôn muối. Gần đây bởi vì hộ bộ gặp khó khăn trong việc chi tiêu, tiền chiêu mộ binh lính cũng không có, lòng quân khó mà an định, nếu như tình trạng này còn kéo dài, thì khó tránh được chuyện binh lính càn quấy gây chuyện, quyết tâm tiêu diệt phản tặc bình định phản quân, lấy gì để duy trì đây? Thỉnh cầu Hoàng thượng suy sét cẩn thận, sớm có phương án giải quyết.
Những chuyện có liên quan đến chuyện Ninh Vương mưu phản, thần Ngũ Văn Định xin dâng bản tấu chương này, kính mong Hoàng thượng hạ chỉ.”
Bản sao tấu chương của Ngũ Văn Định được mấy vị đại thần truyền tay nhau xem xét, sắc mặt của Hoàng đế Chính Đức tái nhợt đi nói:
- Chư vị ái khanh, các khanh có ý kiến đề xuất gì không?
Dương Đình Hòa tức giận bừng bừng nói:
- Ninh Phiên đời đời nhận được quốc ân, xưa nay đều kính cẩn cung thuận, Hoàng thượng cũng rất tin tưởng Ninh Vương, thường xuyên ban thưởng cốt chỉ để thể hiện thánh sủng, thật không ngờ hắn lại nuôi lòng bất chính, mưu đồ tạo phản. Thần cho rằng triều đình ngay lập tức phải điều động quan binh các phủ đạo, tập trung lực lượng đi bình định phân phản tặc, dựa vào khí thế sét đánh lôi đình để tấn công phản nghịch, chấn chỉnh quốc pháp.
Hoàng đế Chính Dức nghe xong đập bàn, giọng nói đầy căm hận:
- Đúng vậy! Tên tiểu nhân khẩu phật tâm xà, đến Trẫm mà lão cũng dám lừa gạt, dù Trẫm có moi gan móc ruột của lão, e rằng cũng khó nuốt trôi cục tức này.
Người mà Chính Đức tín nhiệm nhất cũng đã lừa gạt y, không cần phải nói thì mọi người cũng có thể hình dung ra cơn thịnh nộ đang bùng cháy dữ dội trong lòng y lúc này. Dương Lăng nhìn thấy vậy nhưng cũng chỉ khẽ mỉm cười, không nói câu gì.
Chuyện gì nên đến thì nó sẽ đến, cả ngày lúc nào cũng sống trong lo sợ nơm nớp, bây giờ thì lão đã thực sự phản rồi. Dương Lăng ngược lại rất bình tĩnh, tặc trong nước, bây giờ cũng chỉ có mỗi Ninh Vương mà thôi, mất đi sự hô ứng của Di Lặc giáo ở phương bắc, cộng thêm bản thân sớm đã sớm sắp đặt những tướng quân có kinh nghiệm chiến đấu ở xung quanh vùng Giang Tây, cho nên lão ta cũng sẽ không gây nên phong ba gì.
Hắn cười là vì mấy lời nói của Dương Đình Hòa. Nếu như không phải là người biết rõ nội tình bên trong thì những lời Dương Đình Hòa nói là không sai, nhưng Dương Lăng biết được rằng ông ta đã từng nhận được hậu lễ của Ninh Vương phủ. Bây giờ biết tin Ninh Vương tạo phản, lại e sợ chuyện này sẽ liên lụy đến bản thân. Hàm ý ẩn bên trong những câu nói đó chính là, một khi sự việc bị bại lộ sẽ có người tố giác, những lời nói ngày hôm nay đã phát huy tác dụng, ngay cả Hoàng thượng cũng bị lão che mắt, lừa gạt, bản thân mình thì không biết nội tình, cho nên chuyện kết giao qua lại bình thường đương nhiên không thể coi là một đại tội.
Đại học sĩ Lương Trữ cũng rất căng thẳng, sau khi ông ta vào Nội Các, trung quan Ninh Vương phủ cũng đã đem tặng ông ta hậu lễ, số tiền hậu lễ này vẫn còn chưa được cầm nóng tay, nửa Giang Nam đã có lửa cháy rồi, chuyện này nếu không xử lý tốt thì ông ta rất có thể sẽ phải táng thân trong biển lửa này, cho nên ông ta cũng ngay lập tức thể hiện lòng trung thành của bản thân, tán đồng ý kiến của Dương Đình Hòa, chủ trương lập tức phát binh, thảo phạt phản nghịch.
Lão Tiêu Phương trưng bản mặt của người già, khuôn mặt bình thản đến mức lạnh tanh như mặt hồ không một gợn sóng, cứ như ông ta không bận tâm điều gì hết. Ninh Vương tạo phản đương nhiên phải bình định, lẽ nào phải đợi đến khi lão ta đánh đến thành Bắc Kinh hay sao? Bản tấu chương của Ngũ Văn Định được cấp báo từ chín ngày trước, hiện tại thành An Khánh còn ở trong tay của Ngũ Văn Định hay không, Ninh Vương đã đánh đến thành Nam Kinh chưa thì không một ai biết được, chính vì vậy phải xuất binh như thế nào, phái ai đi xuất binh, đương nhiên những chuyện này còn cần phải thương lượng bàn bạc, ông ta sẽ không bao giờ dễ dàng bày tỏ thái độ.
Lục bộ thượng thư cũng ngồi đó, bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời chưa nghĩ ra biện pháp gì để hiến kế. Có người trong lòng đã vô cùng hoảng loạn, khó tránh khỏi chuyện nhớ đến chuyện cũ về Yến Vương Tĩnh Nan, so với tình hình hiện tại thì bây giờ triều đình nên đề phòng như thế nào? Cũng là thiếu niên thiên tử, cũng là Hoàng thúc tạo phản, chỉ là Yến Vương là từ phía bắc đánh xuống phía nam, còn Ninh Vương thì đánh từ phía nam lên phía bắc, thiên hạ này có phải đã đến lúc nên đổi chủ nhân hay không?
Hộ bộ thương thư Lưu Trung lại đang vô cùng rầu rĩ, từ khi ông ta nhận chức đến nay vẫn luôn buồn rầu, hiện tại khuôn mặt đó lại càng rầu rĩ hơn. Làm chuyện gì cũng cần phải có tiền và chuyện khiến ông lo lắng chính là tiền bạc. Bởi vì trong bản tấu chương mà Ngũ văn Định dâng lên có câu: “Quân lương Nam Trực Lệ phần lớn là dựa vào tiền thuế của thương nhân buôn muối. Gần đây chi tiêu của Hộ bộ gặp nhiều khó khăn, không đủ để cấp cho tân binh mới chiêu mộ, lòng quân khó mà duy trì được lâu dài, nếu như cứ kéo dài tình trạng này trong vài tháng thì khó tránh được chuyện binh lính càn quấy sinh sự, quyết tâm tiêu diệt phản tặc bình định phản quân, lấy gì để duy trì đây?” mà những lời này chẳng khác gì những con dao khoét sâu thêm nỗi buồn lo của ông ta.
Binh bộ thượng thư Lục Hoàn liền nhìn chằm chằm vào Lưu Trung, cái gọi là “ Binh mã chưa điều động, lương thảo đã đi trước” và cả câu “ Hoàng đế không cho quân đói”, hiện tại Hoàng đế muốn phát binh, y lại là người cầm binh, nhưng tiền đâu? Không có tiền thì lấy gì ra đánh trận?
Ánh mắt của Dương Nhất Thanh bừng sáng, bình tĩnh nhìn thẳng vào ánh mắt bình thản của Dương Lăng, sau đó đột nhiên hiểu ra chuyện gì đó. Lúc trước Dương Lăng điều động Lý Sâm, Bạch Trọng Tán, Mẫn Văn Kiến, Hà Bính Văn đến các phủ đạo xung quanh vùng Giang Tây nhận chức, trên danh nghĩa là bao vây tiễu trừ Bạch Y Phỉ. Lúc đó y mới đến nhận chức Lại bộ thượng thư nên có cảm giác sắp có chiến tranh lớn đến nơi rồi, trên thực tế, mấy vị tướng lĩnh kia về căn bản là chưa bao giờ giao đấu với Bạch Y phỉ.
Hiện tại Ninh Vương mưu phản, hồi tưởng nhớ lại lần bố trí quân sự này, tướng lĩnh nhận chức tất cả là đều được điều động đến Giang Tây. Cả một vùng Giang Tây rõ ràng là bị các chiến tướng dũng mãnh bao vây hoàn toàn, chỉ cần giữ vững được Nam Trực Lệ, không cho Ninh Vương chiếm cứ hoặc tiến về phía bắc, vậy thì bọn họ chỉ còn cách duy nhất là rút lui về Giang Tây, phải chịu sự tấn công của các thế lực hùng mạnh của bốn phương tám hướng.
Nghĩ đến đây, tâm tư lo lắng trong lòng của Dương Nhất Thanh liền được thả lỏng, điều duy nhất khiến y cảm thấy kỳ lại chính là Uy Quốc Công tại sao ngay từ đầu đã có những sắp xếp này? Nghĩ đến quan hệ thân thiết của Dương Lăng và Tam Xưởng Nhất Vệ, Dương Nhất Thanh không khỏi thư thái: “Hẳn là Uy Quốc Công sớm đã thu thập được rất nhiều manh mối về chuyện Ninh Vương tạo phản, chỉ là chuyện này có liên quan đến Phiên Vương, hơn nữa tất cả chỉ là tin đồn thất thiệt, không dám thượng tấu lên thiên tử, hắn đa sử dụng cách này để phòng bị từ trước.”