Ngược Về Thời Minh

Quyển 7 - Chương 765: Binh phát An Khánh (2)

Văn võ quan viên lo sợ trong lòng, cùng nhau bàn tán to nhỏ. Đúng lúc ấy, Lưu Dưỡng Chính hét lớn:
- Chúng thần tử còn không mau quỳ xuống nghe chỉ?
Y nói xong liền phất áo choàng, quỳ xuống trước hô lớn:
- Thần nghe chỉ!


Lý Sĩ Thực khẽ mỉm cười, vội vàng làm theo, văn võ quan viên thấy vậy, cũng nhanh chóng rời tiệc, quỳ xuống. Ninh Vương cảm thấy lâng lâng trong lòng. Nhìn thấy chúng quan đã quỳ xuống, Ninh Vương liền hắng giọng một cái, cao giọng tuyên bố:


- Văn võ bá quan nghe đây, lúc Tiên đế còn sống, bất hạnh vì đã lâu mà không có con nối dõi, vì muốn thần dân trong thiên hạ được an lòng, nên đã nghe theo lời của gian thần Lý Quảng, nhận con nuôi của người dân, vốn dĩ là người muốn đợi có con ruột, thì sẽ tuyên bố lại chân tướng.


Nhưng không biết vì sao, Tiên đế vì bệnh mà chết bất đắc kỳ tử, Chính Đức kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, đứa con này không phải là con cháu của Chu Thị, nhưng lại kế thừa giang sơn của Chu gia ta. Dòng dõi hoàng tộc bị hỗn loạn, khiến cho liệt tổ liệt tông của ta phải chịu đựng sự sỉ nhục này. Chính vì vậy, bổn Vương, hôm nay, phụng theo mật chỉ của Thái hậu, lệnh ta khởi binh thảo tặc, vào triều giám quốc, mọi người có biết hay không?


Nói nhảm! Chuyện này ai mà biết được? Ninh Vương gia nói xong, cung điện giống như một một tổ ong vò vẽ bị chọc thủng, tất cả đều hoảng loạn, những tiếng ồn ào, kinh hãi, truy vấn, hò hét vang lên không dứt. Rất nhiều quan viên đứng phắt dậy, khuôn mặt đỏ bừng đầy kích động, nhao nhao đòi hỏi bằng chứng.


Giang tây tuần phủ Lâm Tuấn đứng phắt dậy, quát lớn một tiếng:
- Tất cả câm hết miệng lại!


Người này là một thư sinh nho nhã yếu ớt, dáng người thấp bé nhưng giọng nói thì lại không hề nhỏ, lời ông ta vừa dứt, ngay lập tức tất cả mọi người im lặng, cả đại điện im phăng phắc, Lâm tuần phủ bước lên trên một bước, chắp tay cao giọng nói:


- Ninh Vương Gia. Ngài nói ngài phụng mật chỉ của Thái hậu, xin hỏi, mật chỉ đang ở đâu? Mời ngài hãy lấy ra để chúng tôi được kiểm chứng.
Hai mắt Ninh Vương híp lại, cười lạnh đáp:


- Sự việc quan trọng, đương nhiên chỉ có khẩu dụ. Hơn nữa, Chính Đức tự biết mình không phải là người của Hoàng thất, nên đã hạ lệnh trông coi Thái hậu rất nghiêm ngặt, tùy tùng ra vào đều bị kiểm tra cẩn thận, làm sao người có thể truyền chiếu thư? Lời của bổn Vương, ngài không tin ta sao?


Lâm Tuấn cười lớn ha ha, cất cao giọng đáp lại:
- Không có ý chỉ do đích thân Thái hậu viết, dùng chứng cứ gì để chứng minh đương kim Hoàng thượng không phải là cốt nhục của tiên đế? Chỉ dựa vào lời nói một chiều của Vương gia, mà hi vọng có thể sai khiến quan viên trong triều chúng tôi tạo phản hay sao?


Ninh Vương giận dữ, xanh mặt nói:
- Khốn kiếp! Bổn Vương mà phải ăn nói bịa đặt sao? Ngươi không cần nhiều lời, bổn Vương lập tức khởi binh thảo tặc, Cô chỉ hỏi ngươi, có bằng lòng hộ giá hay không?


Ninh Vương vừa dứt lời, ngay lập tức tiếng giáp lá leng keng vang lên, hai tên thị vệ Vương phủ cầm chắc thanh trường đao sắc nhọn đã vọt tới phía sau người của Lâm tuần phủ, đứng hai bên, giống như hai con chim ưng đang nhìn chằm chằm vào một con gà nhỏ. Nhưng Lâm tuần phủ lại không hề sợ hãi, vặn cổ một cái, trợn mắt quát lớn:


- Ngươi nói cái gì? Hộ giá? Ngươi lại dám tự xưng ngự giá? Cũng biết bầu trời không thể có hai mặt trời, thần không thể thờ hai chủ, pháp chế của thái tổ còn đây, người nào dám to gan làm phản?


Thanh danh của Lâm Tuấn lan xa thiên hạ, ông là một trung thần nổi tiếng, Tạ Thiên lúc còn sống rất tâm đầu ý hợp với ông, còn nhiều lần tán thưởng tính tình chính trực của ông: làm người ngay thẳng, rất có khí khái. Từ năm Thành Hóa khi ông còn làm Hình bộ chủ sự, đã là một hạng lệnh nổi tiếng, bất luận người vi phạm quyền quý cao sang như thế nào, ông cũng đề xử lý theo pháp luật, ngay cả người nhà của Vạn quý phi danh tiếng ngút trời lúc đó cũng không ngoại lệ, người như vậy làm sao có thể vì một câu nói của Ninh Vương mà chịu phục tùng tạo phản?


Ninh Vương cắn chặt răng rồi hét lớn:
- Bắt hắn lại!
Hai thị vệ lập tức tiến lên trước một bước, giữ chặt lấy hai cánh tay của Lâm tuần phủ. Lâm Tuấn cố vùng vẫy nhưng không được, nhưng vẫn cố hét lớn: - Thật to gan, ta là mệnh quan triều đình, tuần phủ Giang Tây, các ngươi dám bắt ta?


Sắc mặt của Án sát sứ Phương Vân Lâm Hổ vàng như đất, ngược lại Án sát phó sứ Chung Lương Minh thì lại có chút khí phách hơn, ông ta đứng thẳng người ra nói:


- Ninh Vương gia, ngài chỉ dựa vào lời nói, không có bằng chứng, lại tự ý trói bắt đại thần của triều đình, cái được gọi là Hoàng thượng không phải là con ruột của tiên đế, chẳng qua chỉ là một cái cớ, ngài muốn khởi binh tọa phản, cướp hoàng vị hay sao?


Ninh Vương bị y nhìn thấu tim đen, thẹn quá hóa giận, quát lớn:


- Tiên đế không có con, Cô phụng ý chỉ của Thái hậu giám quốc, chính là Hoàng đế là điều bình thường, tại sao lại gọi là cướp ngôi? Ngươi chẳng qua chỉ là một Án sát phó sứ nhỏ bé, lại dám khiển trách bổn vương, người đâu, bắt luôn cả hắn cho ta, lôi ra khỏi điện, lập tức chém đầu!


Hai người bị thị vệ kéo ra khỏi cửa, Lâm tuần phủ vẫn cố cao giọng quát mắng:
- Tặc tử không biết tự lượng sức mình, to gan nhòm ngó đến ngôi vị đại bảo, hôm nay tặc giết chết ta, ngày mai triều đình nhất định sẽ giết chết tặc!


Tiếng mắng xa dần, trên đại điện im lặng như tờ, một lát sau, hai tên thị vệ xách vào trong điện hai chiếc đầu người máu me vẫn còn đang chảy ròng ròng. Họ quỳ một gối, giơ cao chiếc đầu ngươì và nói:
- Khởi bẩm Vương gia, phạm quan Lâm Tuấn, Chung Lương Minh đã bị xử tử hình theo luật pháp!


Chúng quan viên len lén nhìn trộm, trước mắt họ chính là hai chiếc đầu người của hai viên quan trước đó vẫn còn lớn tiếng quát tháo, họ bị xách tóc, máu me be bét, nhìn xong mặt người nào người đất vàng như đất.


Ninh Vương lạnh lùng cười một tiếng, quắc mắt nhìn đám quan viên một lượt, hung dữ lên tiếng:
- Còn ai dám nghi ngờ về chiếu mệnh của Thái hậu, bước ra cho ta!
Trên điện im phăng phắc, không một ai dám bước ra, Ninh Vương tỏ vẻ đắc ý và nói:


- Bổn Vương sẽ gấp rút lãnh binh quay về triều, khôi phục tôn thất, các ngươi hãy nguyện ý cống hiến vì Cô, cùng nhau kiến công?


Đám người Lưu Dưỡng Chính, Lý Sĩ Thực và còn cả Bố Chính Sứ Trương Luân đã bị lão mua chuộc liền quỳ xuống trước tiên. Có người đi đầu, những người còn lại dễ dàng bị dao động, một mặt vì muốn được sống sót, một mặt đang ấm ủ ý nghĩ phụng theo ý chỉ của Thái hậu để tự lừa mình dối người, phần lớn các quan viên lần lượt quỳ xuống, nhưng trong số đó vẫn khoảng hơn 10 người, họ vẫn đứng đó, vừa không muốn quỳ gối theo Ninh Vương tạo phản, nhưng cũng không dám đề xuất kháng nghị để rồi trở thành một trung thần mất đầu, bộ dạng lúc này của họ vô cùng thê thảm và đáng thương.


Ninh Vương không chút khách khí, lập tức sai người lôi những người thuộc phái trung gian, đang do dự không quyết này ra khỏi cung điện, nhốt vào trong đại lao của Vương phủ. Lúc này trong điện, văn võ bá quan coi như đã quy thuận Ninh Vương, Lưu Dưỡng Chính cao giọng nói:


- Vương gia, Thái hậu hạ lệnh cho ngài giám quốc, rõ ràng là muốn trao lại Hoàng vị cho ngài, hôm nay xuất binh thảo nghịch, suy cho cùng danh không chính, ngôn cũng không thuận. Chính Đức hoàn toàn không có tư cách làm Hoàng đế, nếu như ngài muốn lấy thân phận Vương gia khởi binh, vậy Chính Đức sẽ dựa vào địa vị gì đây?


Những chuyện này đều đã được lên kịch bản trước, Ninh Vương nghe xong, lập tức hỏi luôn:
- Vậy thì, dựa theo ý kiến của Lưu tiên sinh, bổn Vương nên làm như thế nào?
Lưu Dưỡng Chính lập tức trả lời:


- Vì giang sơn xã tắc Đại Minh, để danh chính ngôn thuận thảo phạt kẻ phản nghịch soán nước, khôi phục tôn phòng Đại Minh, tại hạ cho rằng Vương gia nên lập tức lên ngôi Hoàng đế, hiệu triệu thần dân Đại Minh thảo phạt Chính Đức, như vậy mới có thể tránh được những điều bất lợi không đáng có.


Đám người Lý Sĩ Thực, Trương Luân không biết xấu hổ vội vàng hùa theo, các quan viên khác có ai là không nhìn thấy chân tướng của sự việc? Nhìn thấy ánh mắt đe dọa của Ninh Vương đang nhìn nhìn mình, họ chỉ còn cách bấm bụng quỳ gối xuống mời lão. Ninh Vương “từ chối” mãi, cuối cùng phải “ bất đắc dĩ” lắm mà thuận theo ý dân. Lão vuốt ve chòm râu dài, than thở:


- Thôi được, vậy thì Cô … đành lòng chấp nhận, vì giang sơn xã tắc của Đại Minh ta, ta sẽ gánh vác phần trọng trách này.