-Cái gì? Vẻ mặt tươi cười của Dương Lăng chấn động, giận tím mặt nói: -Dân đoàn lại vô năng nữa, cũng có một vạn năm ngàn người lại bị năm ngàn Bạch Y phỉ tập kích doanh thành công? Rác rưởi! Thật là rác rưởi! Đáng chết! Tất cả đều đáng chết!
Dương Lăng giận đến nổi trận lôi đình, thở phì phì nói: -Thanh Thiên Câu? Bọn họ đang muốn từ Thanh Thiên Câu trốn về núi Thái Hành mà. Ở đó chỉ có ba ngàn quân phòng thủ, lại chưa từng dự đoán bọn họ sẽ đột phá trùng vậy, đâyđâyngươi là thủ hạ của Trương đại nhân Thái Nguyên Vệ? Bây giờ tình hình thế nào?
-Hồi Quốc Công gia, khu phòng thủ của Thái Nguyên Vệ và Dân đoàn Thái Nguyên kề nhau, sau khi nhận được tin tức, Trương đại nhân lập tức triệu tập toàn bộ binh mã trong doanh rời khỏi quân doanh, bây giờ đang đuổi theo Bạch Y Quân.
Dương Lăng thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nổi giận nói: -Vậy Dân đoàn thì sao?
-Dân đoànLần đầu đánh giặc, vừa bị tấn công thì lập tức bại như núi sụp, chạy trốn khắp nơi, tướng lĩnh của bọn họ đang gom tàn binh khắp nơi.
Dương Lăng nghiến răng, hung tợn nói: -Đáng chết! Đôi rác rưởi Giang Nam Nhạn, Vưu Thanh Vũ đáng chết vạn lần.
Hắn gấp gáp tới lui hai nước, chỉ tay hét lên: -Ngươi lập tức quay về nói với Trương Dần, tuyệt đối không thể để Hồng nương tử công phá Thanh Thiên Câu trốn về núi Thái Hành, phải cuốn lấy bọn họ, bản Quốc Công lập tức chỉ huy quân đến tiếp viện, chỉ cần đừng để Hồng nương tử chạy mất, thì chính là đại công của ông ta, đi nhanh, lập tức đi!
-Dạ dạ dạ! Gã binh lính kia thừa thế đứng dậy, hai tay ôm quyền liên tục đáp lời rút khỏi sảnh, ra khỏi đại sảnh vừa xoay người lại thì bước chân khẽ run, chỉ nghe thấy tiếng rống giận của Dương Lăng trong đại sảnh vọng ra, rít gào như sấm: -Cá chậu chim lồng cũng có thể không cánh mà bay? Lần này bảo ta làm sao giao phó với Hoàng thượng! Một đám khốn kiếp mà!
Khóe miệng binh lính kia bất giác nở nụ cười đắc ý, gã bước nhanh hơn ra ngoài, phía sau vẫn là tiếng rống đến khàn cả giọng của Dương Lăng: -Nhanh lên, lập tức gọi Lạc Chỉ huy tới cho ta, triệu tập binh mã đuổi theo tiêu diệt! Dương Lăng ta nam chinh bắc chiến, bách chiến bách thắng, không ngờ sóng to gió lớn gì cũng có thể vượt qua, lại bị lật thuyền trong cái mương nhỏ như vậy, là tên khốn kiếp nào điều Dân đoàn không nên thân kia đến diệt phỉ vậy?
Lưu Đại bổng chùy nhỏ giọng nói: -Quốc Công gia, người đã đi xa, không nghe được rồi.
-Hửm? Khụ khụ, mang nước lại đây cho ta. Dương Lăng nhận lấy chén nước uống cho thấm giọng, mỉm cười nói: -Giả bộ giống chứ?
Lưu Đại bổng chùy cười ha ha, dựng ngón tay cái nói: -Giống, giống như thật vậy, ty chức trong lòng đã rõ ràng vô cùng mà còn sợ hãi đó. Tiểu tử kia quay về nói lại, Lý Phúc Đạt nhất định tin tưởng không nghi ngờ gì.
Nụ cười trên mặt Dương Lăng lại tắt ngấm, hắn trừng mắt nhìn Lưu Đại bổng chùy, nhỏ giọng nói: -Ta dẫn người rời đi, đại doanh này giao lại cho ngươi.
Lưu Đại bổng chùy vươn eo, khí phách nói: -Quốc Công gia yên tâm, Đại bổng chùy tuy luôn bị ngài trêu chọc, nhưng việc lớn như vậy, ta không hồ đồ đâu, nếu làm lỡ đại sự, ngài cứ chém đầu ta!
Dương Lăng vỗ bả vai gã, gật đầu nói: -Ừ, con đường thông lên đỉnh núi phía sau là con đường chết, đỉnh núi đó là vách núi vạn trượng, nhưng nó lại là đường sống duy nhất của các ngươi, nếu chạy lên đó dựa vào nơi cao thì có thể chống đỡ một trận, khi nhân mã của ta quay lại thì có thể giải vây cho ngươi rồi.
-Nhưng, phải nắm bắt tốt thời gian, Lý Phúc Đạt nhất định sẽ sắp xếp tai mắt nhìn ta đi xa mới yên tâm dẫn quân đến tấn công quân doanh, đồng thời ta còn phải hội họp với các lộ binh mã còn lại, chuyến đi chuyến về chí ít cũng phải một canh giờ, ngươi phải kiên trì một thời gian, vừa phải nghĩ cách bảo toàn chính mình, còn phải tác chiến anh dũng để Lý Phúc Đạt tin tưởng các ngươi đang bảo vệ nhân vật quan trọng nhất.
-Lý Phúc Đạt gian trá như hồ ly, nếu các ngươi ứng đối mà khiến ông ta sinh lòng hoài nghi, ông ta nhất định sẽ bỏ trốn mất dạng trước khi ta đưa quân về vây kín. Nếu trận này không thể toàn diệt bọn họ, thì sẽ để lại một mối họa trong thiên hạ rồi.
Lưu Đại bổng chùy cũng trở nên nghiêm túc, gã mím chặt môi, trịnh trọng gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Lúc này Miêu Quỳ mặc quân trang, giáp trụ rạng rỡ và Lạc Chỉ huy mang theo bội đao sóng vai tiến vào.
Dương Lăng quay đầu hỏi: -Đã sắp xếp xong rồi?
Hai người đồng loạt gật đầu, Dương Lăng nhướng mày kiếm, hăng hái nói: -Tốt, "kế hoạch bắt hổ" bây giờ bắt đầu!
Hắn vung tay lên, oai phong lẫm liệt nói: -Xuất phát!
-Các ngươi làm gì? Sao lại bất động nha?
Miêu Quỳ và Lạc Chỉ huy vẻ mặt kỳ quái đưa nhìn nhau, Miêu Quỳ chỉ hắn, ngượng ngùng nói: -Quốc Công gia, y phục của ngài?
-Hả? Dương Lăng cúi đầu nhìn, một bộ áo lót qυầи ɭót trắng tinh, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng xanh, chân mang một đôi giày, hắn bất giác cười khan: -Áchtoàn quân đợi chút, ta đi thay y phục, sẽ đến ngay! Nói rồi thì mang giàu vội vàng hấp tấp chạy ra phía sau.
Quân doanh yên tĩnh nổi tù và lên, đèn lồng ngọn đuốc sáng như ban ngày, sau khi ba tiếng pháo vang lên, Viên Môn mở toang, những dụng cụ ngăn địch như cự mã thương, sừng hươu, đều bị dẹp sang bên, đại đội quan binh trùng trùng điệp điệp chạy ra khỏi quân doanh đóng ở Tỉnh Kính, giống hệt một con rồng lửa trên đường núi gập ghềnh, uốn lượn đi thẳng về phía xa.
-Đại khái có bao nhiêu người?
Xa xa, trên một đỉnh núi, mấy giáo đồ Di Lặc giáo đứng đó lạnh lùng quan sát động tĩnh của quân doanh, nhìn con rồng lửa to lớn thấy đầu không thấy đuôi kia.
Một người áng chừng một chút, cười nói: -Xem ra Dương Lăng thật sự nổi giận rồi, tám ngàn quân thủ vệ đóng ở Tỉnh Kính, hắn lại dẫn ra ba ngàn tinh binh. Xem dáng vẻ này, nhân mã mà hắn điều động ước khoảng sáu ngàn, binh mã giữ lại trong quân doanh không vượt quá năm ngàn người.
Một người khác cười ha ha nói:
-Giáo chủ thần cơ diệu toán, Dương Lăng chẳng phải có ngoại hiệu thiên sát tinh sao, vẫn bị dắt mũi đi à? Quan sát bọn họ, đợi khi bọn họ hoàn toàn đi khỏi thì truyền tín hiệu cho lão nhân gia Giáo chủ.
Hỏa lòng trùng trùng điệp điệp dưới núi đi xa, trên đỉnh núi đột nhiên có ánh đèn chớp tắt, sau đó lại quay về một màu mực. Nếu có người đứng dưới núi nhìn thấy, có lẽ sẽ cho rằng là ánh sao trên trời làm cho mình hoa mắt.
Ngọn đèn vừa tắt liền có một ngọn đèn nơi xa trên đỉnh núi khác tiếp tục sáng lên, theo thứ tự truyền ra xa, không biết qua bao lâu, một con rồng lửa từ nơi xa ập tới gần, mục tiêu thẳng phía dịch trạm Tỉnh Kính.
-Đứng lại! Ai đó? Cho dù Chủ soái không ở trong doanh, nhưng làm trọng trấn quân sự thường trực, tính cảnh giác của binh lính vẫn có đủ, chợt thấy đại đội nhân mã cầm đuốc vội vàng xông đến, binh lính thủ doanh lập tức lên tiếng quát hỏi.
Nhân mã lao tới không dừng lại, đi phía trước nhất là kỵ binh, vừa nghe quát hỏi ngược lại càng lao nhanh đến, Thập trưởng thủ vệ là một lão binh có kinh nghiệm, ông ta không tiếp tục tra rõ thân phận đối phương, lập tức thét lên ra lệnh: -Bắn tên! Cảnh cáo!
-Bang bang bang! Tiếng cảnh báo nổ lớn, mấy mũi tên sắc bén bắn ra ào ạt, sau đó trước mắt lóe lên bóng đen, mấy binh lính đã té ngã trong tiếng hét thảm. Thập trưởng kia bị cào một đường máu thịt trên đùi, đau đến mức ông ta hét thảm một tiếng, liền lăn xuống trốn sang bên.
Mặc dù không thấy rõ, nhưng ông ta biết đối phương ném ra phi tiêu, phi tiêu thế lớn sức nặng, lại nương theo tốc độ của tuấn mã, tấm khiên trong tay cũng vị xuyên thủng, dựa vào giá binh khí tuyệt đối càng không thể, ông ta ôm đùi rống to: -Có người tập kích!
Trên tuấn mã vọt tới đối diện tuy cũng bị tên sắc bắn rơi mấy người, nhưng những người còn lại đã nhanh chóng vọt đến phía trước, bọn họ không chú ý chuyện dọn dẹp sừng hươu, cự mã thương, mà là nhấc đao kiếm vòng qua chướng ngại mà lao lên chiếm cửa. Thập trưởng kia chỉ hét một tiếng, một bóng đen tiện thể nương theo thế ngựa mà phóng tới, vung đao bổ xuống, trong lúc máu tươi bắn ra thì tung cước đá bay, đạp thi thể của ông ta sang bên.