Trong căn phòng bên đó, Miêu công công đang chắp hai tay sau lưng giảng giải cho một tên lính đứng trước mặt mình:
- Ta đây hầu hạ hai đời Đế vương, nhất cử nhất động của Hoàng thương, từng câu nói từng nụ cười của người, ta đều nắm được trong lòng bàn tay mình. Ngươi cứ yên tâm làm theo ý của ta đã dặn, nhất định phải đóng giả cho đúng. Tấm long bào này, đương nhiên không phải để cho ngươi mặc, cho dù có khoắc lên người cũng không thể ra dáng Hoàng đế được. Khí chất của Hoàng thượng không phải từ bộ quần áo này mà có được, ngươi phải...
Gã mới nói tới đó thì Dương Lăng đã đẩy cửa bước vào, tên lính đó ngoảnh đầu lại nhìn, rồi vội vàng chắp tay hành quân lễ:
- Thuộc hạ tham kiến Quốc công gia.
- Ngươi nhìn xem này, nhìn xem này. Ngươi quả đúng là giống vô dụng. Ghi nhớ lấy, từ lúc này trở đi, ngươi là Hoàng thượng đó, ngoài cửa có chút động tĩnh là ngươi phải ngoảnh đầu lại hay sao? Ngươi phải đợi đối phương đến tới trước mặt quỳ gối hành lễ, đó mới chính là khí chất Hoàng gia. Còn nữa, từ cách ngồi, đứng, cử chỉ, đi đứng, ánh mắt, nụ cười đều phải học hết tất cả...
Miêu giáo quan rất không hài lòng, liên tục giáo huấn cho tên lính đó, khiến cho y không u mê đầu óc, không dám phản kháng lại. Tên lính ước chừng mười bảy mười tám tuổi, diện mão tuấn tú, quả đúng có đến sáu bảy phần trông giống Chính Đức Hoàng đế. Trước khi Lý Phúc Đại chỉ mới đứng từ xa nhìn thấy Hoàng đế có một lần, cộng thêm với một loạt những hành động của hắn từ trước sẽ khiến cho y nảy sinh sự mặc định trong tâm lý. Chỉ cần huấn luyện kỹ lưỡng thêm một chút thì đương nhiên có thể qua mặt được y rồi.
Dương Lăng cười nói:
- Miêu công công cũng đừng quá nghiêm khắc, như vậy sẽ khiến cho y sợ hãi đến nỗi không còn chút khí phách nào nữa. Nhưng ngươi cũng nên học theo những gì mà Miêu công công đã dặn dò. Nhớ lấy, phải luôn nhắc nhở bản thân mình, ta... là Hoàng đế, là Hoàng đế độc nhất vô nhị trong thiên hạ này, chỉ có ta mới là thiên tử chí tôn. Cách đi đứng, cách nhìn người khác, cách nói năng của Thiên tử đều khác với người thường. Nhà ngươi cứ co rúm rụt rè như vậy thì sao mà giống cho được cơ chứ?
Dương Lăng lại nói:
- Ngươi đóng giả là thiên tử, thiên tử lại đóng giả là một Giáo úy phổ thông hòa lẫn trong đám quân binh. Ta và Miêu công công cùng với những thị vệ xung quanh đều sẽ nhất mực tôn kính với ngươi, phải thể hiện như thật để tránh sự nghi ngờ của kẻ địch. Còn ngươi thì sao, vốn đã là một Thiếu úy, cách thức ăn mặc thì không cần nói nhiều đến làm gì, nhưng nhất cử nhất động của ngươi đều phải hết sức cẩn trọng.
- Ngươi nhớ lấy, bên cạnh ngươi mặc cho có nghìn binh vạn mã đứng vây quanh lấy thì trong lòng cũng phải coi như không có bất cứ một ai. Ngay cả khi ta và Miêu công công có đứng ngay trước mặt ngươi đi chăng nữa thì thái độ của ngươi cũng phải điềm tĩnh bình thản, không được phép tỏ ra rụt rè. Ngươi phải ghi nhớ lấy: Ngươi là người đứng trên cao nhất, ngươi vĩ đại nhất, chỉ có người khác cúi đầu trước mặt ngươi chứ không thể có chuyện ngươi cúi lưng trước người khác, hiểu không?
Tên lính đó đỏ bừng mặt vội vàng đáp lời đồng ý, Dương Lăng lại nói:
- Miêu công công nhanh chóng tập luyện cho tên lính đó, ta đi tiễn Phong Lôi. Kêu y không cần phải quá lo lắng căng thẳng đến như vậy. Ta sẽ không yêu cầu y phải đứng đối diện với bọn chúng đâu, cùng lắm cũng chỉ là để cho bọn chúng đứng từ xa nhìn một cái thôi. Ha ha, nhân vật chính trong vở kịch này vẫn là Miêu công công ông đó.
Miêu Quỳ cười ha hả, vừa nhận lời đồng ý, vừa bước tới cúi người một cái, gương mặt tươi cười xu nịnh, vịn tay lên vai tên Giáo úy đang được ân sủng đến thất kinh kia một cái, bước một bước nhỏ rồi nói:
- Hoàng thượng, người chậm một chút, nô tì rót trà cho Hoàng thượng.
Dương Lăng cười, quay người vừa rời khỏi phòng bèn nghe thấy một tiếng quát lớn:
- Cái giống nhà ngươi là con lừa hay sao vậy? Hả! Có lý nào lại một hơi uống cạn như vậy, lại còn ɭϊếʍƈ mép nữa chứ. Nhìn cái bộ dạng của ngươi kìa. Đứng dậy cho ta, làm lại một lần nữa!
- Hoàng thượng, ngài chậm một chút, nô tì rót trà cho người...
Dương Lăng nghiêng người gióng tay lên nghe, cười khổ sở vài tiếng rồi bước đi luôn...
Thu Nhất Phẩm thở hổn hển ngồi phịch xuống trong phòng của mình, ngước mắt nhìn tứ bề, xem chừng có vẻ hài lòng với không gian ở đây. Đại đầu bếp của Lạc Chỉ Huy phủ rót cho y chén trà, Thu Nhất Phẩm uống cạn, vẫy vẫy cái bàn tay to lớn của y rồi nói:
- Đi thôi, đến nhà bếp xem sao.
Tên đầu bếp cười nói:
- Ai dà, Thu sư phụ, ngài nghỉ ngơi một lát đi chứ?
Thu Nhất Phẩm trừng mắt nói:
- Đến nhà bếp là được nghỉ ngơi rồi, địa bàn của mình mà lại không đến làm quen một chút hay sao? Đừng nhiều lời nữa, mau dẫn đường.
Thu Nhất Phẩm đi cùng tên đầu bếp đến bên gian bếp trong, nhìn thấy tất cả mọi thứ xung quanh đều ngăn nắp chỉnh tề, sạch sẽ thì y lấy làm vừa lòng lắm, chắp hai tay sau lưng gật đầu ưng ý. Đột nhiên Thu Nhất Phẩm nhìn thấy thứu gì đó rồi hỏi:
- Ồ, hộp dao của ta đâu? Một thứ đồ vật quan trọng như vậy lại để ở chỗ nào rồi?
Một vài đồ đệ và đám phụ bếp quay ra nhìn lẫn nhau, có người cất tiếng hỏi:
- Nhà ngươi không mang theo sao?
- Chẳng phải ta đã gánh một nửa hành lý rồi hay sao? Ta còn tưởng là ngươi đã mang theo rồi cơ chứ.
Thu Nhất Phẩm giận giữ quát lên:
- Đừng ồn ào nữa, Lão Trình, mau qua chỗ xe ngựa tìm kiếm đi, phải mang bằng được hộp dao của ta về đây.
Một ông lão đôn hậu chất phác, chừng năm mươi tuổi, vội vàng đáp lời rồi nhanh chóng bước đi ra xe tìm kiếm. Ông lão đó là một người gặp nạn trên đường, được Thu Nhất Phẩm nhất thời phát lòng từ bi thu nhận, cho ông ta đi theo cùng.
Hai người đó nói chuyện phiếm trên xe, nghe nói Thu Nhất Phẩm đến Tỉnh Kính dịch quán để nấu ăn cho Quốc công gia thì ông lão đó ngay lập tức nịnh nọt y vui vẻ thoải mái. Ông lão đó nhân cơ hội xin Thu Nhất Phẩm thu nạp mình làm người chẻ củi trong nhà bếp. Thu sư phụ đương nhiên là bằng lòng rồi. Lẽ dĩ nhiên ngoại trừ đó là do Thu Nhất Phẩm động lòng từ bi ra thì quan trọng hơn chính là ông lão đó không cần tiền công.
Trình lão vội càng bước ra cửa trước, lật tung những cỗ xe lừa, xe ngựa đang dừng bên vệ đường. Ông ta vừa mới tìm thấy chiếc hộp dao của Thu Nhất Phẩm thì bên trong phủ bỗng có hàng chục người chạy tới, mỗi người trong số họ đều dắt theo một con chiến mã, một tên lính canh bước qua cửa, lớn tiếng hỏi:
- Quốc công gia, ngài có muốn vào trong không?
Tiếp theo đó một tiếng nói trong trẻo vang lên:
- Ồ, đi ra bên ngoài trấn, cưỡi ngựa đi dạo.
Lão trình ôm lấy hộp dao xuống xe, nghe thấy vậy bèn vội vàng quay người lại, để hộp dao vào trong xe, vờ như đang sắp xếp đồ đạc. Hai tai của ông ta gióng thẳng lên, chăm chú nghe ngóng những động tĩnh của đám người bọn Dương Lăng.
Dương Lăng dắt ngựa, đứng bên trong vòng bảo vệ của đám thị vệ, vừa đi vừa nói chuyện to nhỏ với Phong Lôi. Hắn không giải thích cho Phong Lôi biết mình và Hồng Nương Tử đã nảy sinh tình cảm như thế nào, vì trong số đó có những chuyện không để cho người ngoài biết được. Hơn nữa nếu như kể lại kỹ càng từng tình tiết thì tất nhiên sẽ phải nhắc đến sự việc Dương Hổ tàn sát huynh đệ. Dương Hổ đã chết rồi, có tội nghiệp gì thì cũng đã chôn vùi trong cát bụi rồi. Lúc này nhắc lại những chuyện đó sẽ khiến cho người khác cảm thấy bản thân mình có phần vô hậu.
Dương Lăng một mặt hỏi thăm tình hình trong sơn trại những ngày gần đây, một mặt giải thích cho Phong Lôi ý định sắp xếp các sự việc cảu mình. Phong Lôi tuy ngoài mặt tỏ ra bình thản nhưng trong lòng thì như có sóng cuộn tơi bời. Ngay cả bản thân y cũng chẳng biết được những câu nói của Dương Lăng có mấy câu lọt được vào tai mình.
Tình cảm đơn phương bao nhiêu năm nay không nói tới làm gì, Phong Lôi luôn thầm lặng kìm nén, tích dồn, hoặc có thể là chôn vùi tình cảm của mình trong đáy lòng đến suốt đời. Nhưng từ khi gặp lại Hồng Nương Tử, cùng kề vài sát cánh với nhau trên chiến trường, rồi lại hay tin nàng và Dương Hổ bất hòa, cho đến khi Dương Hổ chết trận, cái cảm giác lý trí phải gồng lên để dồn nén cho tình cảm và khao khát cứ ngày một căng phồng lên đến muốn nổ tung.
Nhìn trong đám Bạch Y quân cũng chỉ thấy có duy nhất mình y là xứng đáng với nàng mà thôi. Phong Lôi vốn cho rằng bản thân mình sớm muộn gì cũng sẽ có được mỹ nhân, y đã không biết bao nhiêu lần mơ thấy giấc mơ đẹp đẽ này, ai ngờ được từ đâu lại xuất hiện tên Dương Lăng này?
Xét về tướng mạo, thân thế, quan chức, địa vị, bất cứ một yếu tố nào thì Dương Lăng đều hơn xa bản thân y. Phong Lôi lấy cái gì ra để mà tranh giành cùng với hắn đây? Trái tim của y tựa như đang bị thiêu đốt, ghen tức, thù hận, đau khổ, thất vọng, tất cả những cảm xúc ấy quện lại với nhau, một nỗi đau khổ khó nói thành lời.