- À... Tú Ninh, hoàng thượng chuẩn bị thành hôn theo nghi lễ dân gian, hoàng thượng muốn như thế, ai cũng không thể ngăn được. Chẳng qua thái hậu không tác thành cũng theo nghi lễ dân gian đi tiếp nhận con dâu đến chào, cho nên đến lúc đó thì không dự định đi, hoàng thượng chuẩn bị ngày thứ hai sẽ dắt Nhất Tiên vào cung gặp thái hậu. Ngày cưới cô sẽ đi chứ?
Thực sự tìm không ra đầu đề câu chuyện, Dương Lăng mặt đen lại, ngượng ngùng hỏi.
- Có.
Vĩnh Phúc bặm môi, vẻ mặt có chút kỳ dị, giống như dáng vẻ đang nhịn cười, chẳng qua Dương Lăng không dám nhìn mặt nàng, cho nên chưa phát hiện.
Đại Bổng Chùy đang cúi đầu đi theo ở phía sau. Vừa mới bị Dương Lăng giáo huấn một trận, y bây giờ có chút yên phận rồi. Trận chửi kia của y vui sướng tràn trề mà chửi, làm một đám con nhà giàu kinh hãi trợn mắt hốc mồm, nhưng cũng làm Dương Lăng xấu hổ hận không thể tìm miếng vải rách chặn kín cái miệng thúi kia của y lại.
Đám công tử bột kia không muốn gây rắc rối nhưng không có nghĩa là sợ phiền phức, vừa nghe gã đàn ông thô lỗ này chửi khó nghe, mặc dù nhìn người nhà bọn chúng mang theo người người hình thể vạm vỡ giống người luyện võ, cũng không nén nổi giận tím mặt. Bọn chúng xắn tay áo đang chuẩn bị ẩu đả một trận lớn, Tứ thiếu gia của Thành quốc công phủ Chu Hạ Lễ cưỡi ngựa hào hứng chạy đến.
Chu Hạ Lễ vừa nhìn hai bên đang muốn đánh nhau, vội vàng cố gắng thúc ngựa xông đến, đúng lúc trông thấy Dương Lăng. Dương Lăng và Thành Quốc Công Phủ qua lại rất nhiều, quen biết lẫn nhau, tình cảm qua lại với Chu Lão Công gia vô cùng tốt, Chu Hạ Lễ nhận ra vị quốc công gia này, vội vàng quát to ngăn lại, sau đó tiến lên làm lễ chào hỏi.
Những tên con cháu nhà giàu quần áo lụa là sau lưng chuyên hại người kia, vừa nghe Uy quốc công đang ở trước mắt, đâu còn dám nhiều lời, nhân thời gian lúc Chu Hạ Lễ bắt chuyện với Dương Lăng, từng tên từng tên một chuồn ra khỏi thành. Dương Lăng biết rõ nhưng chỉ vờ như không thấy, chuyện này có gì phải tranh cãi? Hắn cùng Chu Hạ Lễ hàn huyên vài câu, lúc này mới cáo từ lẫn nhau.
Chu Hạ Lễ tới chậm, thật không dễ dàng đuổi tới cửa thành, lúc này nhìn lên thấy các huynh đệ lại đi không thấy bóng rồi, đành phải đánh ngựa ra khỏi thành, tiếp tục đuổi theo đuổi theo. Dương Lăng tức giận quở mắng Đại Bổng Chùy một trận, lúc này mới mặt sưng mày xỉa ra khỏi thành. Vài vị cô nương coi dáng vẻ thẹn quá hóa giận của hắn, hơn nữa chuyện như vậy đối với một đại cô nương mà nói cũng quả thực ngượng đến luống cuống, cho nên ai cũng không dám nói tiếp câu chuyện, đội ngũ mấy chục người, đi nửa ngày mà không nói tiếng nào. Đến khi này Dương Lăng chủ động mở lời, bầu không khí lúc này mới hoà dịu xuống.
Thượng Lâm Uyển ở hai mươi dặm bên ngoài, hơn nữa lại là quan đạo bằng phẳng của kinh thành. Khinh kỵ khoái mã rất nhanh đến nơi. Núi rừng của Kim Thu là một khung cảnh xanh sẫm trầm lắng, trong đó điểm xuyết trái cây đỏ tươi, bầu trời của Kim Thu đặc biệt trong, nước hồ cũng xanh biếc trong suốt. Vừa vào Hoàng Uyển Khu, liền cảm giác tinh thần đều nhẹ nhàng khoan khoái.
Mọi người xuyên qua vệ binh và Hải hộ bảo vệ bên ngoài cửa ra vào, băng qua một loạt rừng cây du, cưỡi ngựa đứng ở ven rừng cây um tùm tĩnh mịch lẳng lặng mà thưởng thức. Trước mắt là một khung cảnh thảo nguyên bằng phẳng. Giữa thảo nguyên có một hồ nước trong như gương.
Nhìn xa bốn hướng xung quanh, núi rừng rậm rạp xanh tươi và cỏ mùa thu rậm rạp dưới chân, sức sống tràn trề. Đặt mình vào trong đó, vui tươi thanh thản. Bỗng nhiên nơi xa trong bụi cỏ bóng trắng chợt lóe lên. Vĩnh Thuần mắt tinh, vỗ tay cười nói
- Thỏ, là một con thỏ hoang, ai tới bắn hạ nó.
Cung của Vĩnh Thuần cung đặc chế, rất nhẹ, nếu không thì tiểu mỹ nhân sẽ kéo không được, mũi tên của nàng trái lại bắn rất chuẩn, ở trong vòng hai mươi bước lập bia to như thớt, trên cơ bản chỉ cần gió không quá lớn, nàng nhất định có thể bắn trúng.
Cho nên điểm này tự mình biết mình nàng vẫn còn có, cũng không dám khoe khoang trước mọi người. Nàng vừa hô một tiếng, ánh mắt của ba vị công chúa đồng loạt chiếu lên trên người Dương Lăng. Hắn là nam nhân duy nhất trong nhóm người đi cùng nhau, không do hắn biểu diễn tài bắn cung còn có thể là ai?
Dương Lăng âm thầm kêu khổ, tài bắn cung của hắn quỷ thần khó lường, một mũi tên trước khi chưa xuất thủ ai cũng không biết có thể bắn đi đâu, ban nãy ở trước mặt ba vị công chúa thì đủ mất mặt rồi, bây giờ còn phải lại mất một lần nữa hay sao?
Nếu như tìm một lý do, thí dụ như Vĩnh Phúc đang ở cửa Phật tu hành, không tiện để cho nàng nhìn thấy sát sinh, như vậy có thể chặn được miệng của các cô ấy, bản thân mình cũng không cần lộ cái xấu, thế nhưng bây giờ Dương Lăng đang hy vọng Vĩnh Phúc có thể sống giống như nữ tử bình thường, làm sao có thể nhắc tới chuyện này để cho nàng luôn luôn nghĩ mình đang tu hành?
Tương Nhi đang muốn biết một chút về võ công của Dương đại tướng quân, cho nên thúc giục nói:
- Quốc công trong quân đội chỉ huy thiên quân vạn mã, thắng trận liên tiếp, cung mã trình độ nhất định là vô cùng tuyệt vời, không bằng hãy thể hiện tài năng cho chúng ta xem đi.
Dương Lăng do dự một chút, mò cây cung có chạm trổ hoa văn xinh đẹp, rất bình tĩnh nói: - Cung tên kỳ thực bắt đầu lỗi thời rồi, theo uy lực hỏa súng gia tăng, chiến trường sau này nhất định là thế giới của vũ khí hỏa dược, với tư cách là một tướng lĩnh cao cấp, không những phải quan tâm hiện tại, còn phải nhìn về tương lai.
Cho nên, lúc ta trong quân đội, rất chú ý phát triển súng đạn, cũng lấy mình làm gương, tiên phong làm gương. Không giấu công chúa điện hạ, cung tên với ta, là chút tài mọn mà thôi. Chỉ có điều súng kíp bắn bách phát bách trúng, ta vẫn chưa từng thấy người thứ hai, các điện hạ có muốn nhìn một chút không?
Vĩnh Thuần vỗ tay nói:
- Được, hỏa súng cũng được, ta đã thấy hoàng huynh sử dụng hỏa súng, ngươi bắn thử xem nào.
- Được!
Dương Lăng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lấy hỏa súng xuống, thành thạo mà nhồi thuốc lên đạn, sau đó chà một chút, báng súng chống vai, sát quai hàm, nhắm một mắt, vẻ mặt nghiêm nghị.
- Thật anh tuấn uy vũ nha!
Vĩnh Phúc âm thầm ca ngợi một tiếng, hai con mắt cong thành đường trăng lưỡi liềm.
Một mặt đang mở to của Dương Lăng hơi chuyển động sang bên cạnh một cái, nhìn thấy Vĩnh Phúc đang nhìn mình với ánh mắt sùng bái, vội vàng thu lại tâm trạng sợ hãi, nín thở chăm chú tập trung phía trước, nòng súng đen láy thuận theo con thỏ mập ở trong cỏ đang dựng đứng hai tai to lúc nhảy lúc dừng nhẹ nhàng di động kia.
- Bang!
Một tiếng súng vang lên, trước mắt một màn khói thuốc súng, kinh động vô số chim trong rừng bay lên. Trước khi khói mù tản ra, mắt của Dương Lăng đã thấy con thỏ trắng kia đổ ngã trên bãi cỏ, bắn trúng rồi! Cuối cùng cũng không mất mặt!
Dương Lăng lập tức mừng rỡ dựng thẳng súng lên, đưa tay lau bụi hỏa dược trên mặt, ha ha cười nói
- Thế nào?
Lời còn chưa dứt, khuôn mặt tươi cười của hắn liền cứng lại, ba vị công chúa đang ra sức vật lộn với ngựa dưới hông.
Ngựa của Dương Lăng đều là đã trải qua chiến trận, tiếng súng, tiếng pháo, tiếng la giết sớm nghe quen rồi, dù cho là lũ ngựa của đại vệ thị vệ kia bởi vì thường xuyên hộ tống Chính Đức hoàng đế đi ra Ngoại Tứ Gia Quân thao luyện quân sự, cũng thích ứng với tiếng nổ mạnh. Nhưng ngựa của ba vị công chúa là lương câu tốt nhất hoàng cung, chỉ có người của hoàng gia mới có tư cách cưỡi. Chính Đức hoàng đế có một con Hãn Huyết Bảo Mã yêu mến nhất, cho nên những con lương câu thượng đẳng này y căn bản không cưỡi, mấy con ngựa này luôn luôn nuôi ở hoàng cung, căn bản chưa từng nghe tiếng nổ mạnh xảy ra bất ngờ như thế, phát súng này nhất thời làm ngựa của ba người bọn họ bị hoảng sợ.
Vĩnh Thuần tuổi tuy nhỏ, thuật cưỡi ngựa lại tinh thông nhất. Tuấn mã điên cuồng hí nhảy loi choi, hất tung người lên, nàng từ đầu đến cuối kéo lấy dây cương thật chặt, ôm lấy cổ ngựa, dính vào bên trên không dời, con ngựa kia vùng vẫy một phen đã bị nàng khống chế được.
Tương Nhi và Vĩnh Phúc có thuật cưỡi ngựa thua kém Vĩnh Thuần, con ngựa hí dài, hất tung người lên, sau đó giậm chân mạnh xuống dưới một cái, lập tức giống như tên rời cung chia ra hướng về hai phương hướng điên cuồng chạy ra ngoài. Vĩnh Thuần nhìn hai bên một chút, quyết định thật nhanh, quát:
- Ngươi đi đuổi theo tỷ tỷ của ta, ta đuổi theo Tương Nhi.
Dương Lăng đã nôn nóng, vừa nghe lời này không chút nghĩ ngợi, quay ngựa đuổi theo.