- Nếu Triệu Toại sinh ở thời loạn vẫn có thể xem là hào kiệt một phương, phong hầu bái tướng sợ cũng không phải khó, đáng tiếc...
Dương Lăng đứng trên cồn cát, nhìn dòng nước cuồn cuộn chảy về phía đông ngậm ngùi cảm thán.
Nước sông ào ạt chảy về đông, sóng biếc tung trào xóa hết mọi dấu vết. Năm tháng dần trôi, vương hầu tướng lĩnh, giang hồ thảo khấu chẳng qua đều hóa thành hư vô, có lẽ chỉ có trời đất này, chỉ có núi cao sông rộng này mới tồn tại vĩnh hằng.
- Như vậy cũng không tệ, đại trượng phu sống trên thế gian này, có người muốn kiến công lập nghiệp, có người muốn lưu danh thiên cổ. Triệu Toại có nhân có nghĩa, tuy sự nghiệp chưa thành nhưng cũng là anh hùng thảo khấu uy võ nhất trong một trăm năm nay từ khi Đại Minh lập quốc, đủ để ghi vào sách sử, lưu danh thiên cổ rồi.
Mã Liên Nhi dựa vào bên người hắn, dịu dàng nói:
- Còn có Hồng Nương Tử đã qua sông, mặc dù họ đều là địch của phu quân, nhưng không thể phủ nhận họ đều là những anh hùng vô song. Đáng tiếc không gặp thời, nếu không so với Đường Trại Nhi năm đó, muội thấy Hồng Nương Tử còn lợi hại hơn vài phần.
Trong mắt nàng có ý tán thưởng khó mà giấu được.
Nàng vừa nhắc tới Hồng Nương Tử, sắc mặt của Dương Lăng liền sa sầm.
Liên nhi không hề gì, hơn nữa là Hồng Nương Tử làm chủ nên mới thả nàng, trong lòng Dương Lăng không còn oán hận Hồng Nương Tử. Nhưng nàng ấy ngày càng đi xa trên con đường tạo phản, càng đi càng dấn sâu, nếu trước kia có thể bắt được cô, Dương Lăng có thể xóa tội cho nàng. Nhưng hiện tại nàng rõ ràng đã trở thành thủ lĩnh của kẻ tạo phản, sao hắn có thể gánh thay đại tội tru di cửu tộc cho nàng đây?
Chẳng những không gánh nổi, thậm chí bản thân còn phải làm người đích thân trừng phạt nàng, làm sao có thể chịu được ân tình này? Dương Lăng sầu não trăm bề, không muốn nghĩ đến mấy chuyện phiền lòng này nữa. Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Liên nhi thong thả đi về phía cồn cát, hung hăng đạp đổ một cây xanh mọc trên cồn cát. Dương Lăng thuận miệng hỏi:
- Cô ta... không có làm khó nàng chứ?
Mã Liên Nhi cười nhạt, dịu dàng nói:
- Không có, hai quân giao chiến, động một chút là chết hơn ngàn vạn người. Thứ muốn lấy là thành trì, thứ muốn đạt được chính là thắng bại, cô ta giết một nữ nhân như muội có lợi gì chứ? Triệu Phong Tử, Hồng Nương Tử là đạo tặc mưu nước, không phải phỉ tặc, cần gì phải làm chuyện vặt vãnh này?
- Hơn nữa Hồng Nương Tử vẫn giữ hào khí của người trong lục lâm. Dưới thành Kim Lăng, muội và cô ta đã so tài cưỡi ngựa, bắn cung, ngoại trừ công phu cận thân, có thể xem như hai bên ngang ngửa, hẳn là có phần... thông cảm lẫn nhau. Với lại nương tử nhà huynh ngoan ngoãn, biết lấy lòng, biết nịnh nọt này, cô ta vui vẻ thì thả muội ra thôi.
Tuy Dương Lăng bụng đầy tâm sự nhưng vẫn bị nàng chọc cười sảng khái. Hắn càng sết chặt tay nàng hơn, nói khẽ:
- Liên nhi, đêm qua ta lo muốn chết đi được. Ta đứng ở trong sân, trong đầu toàn nghĩ đến đủ chuyện không hay, lo cho nàng bị lăng nhục, lo cho nàng bị giết chết. Nếu không phải sáng sớm ta lập tức khởi binh đến bao vây tiêu diệt bọn họ, mà gắng chờ thêm ba bốn ngày, đầu của tướng công nàng sẽ bạc trắng hết cho xem.
Mã Liên Nhi nắm lại tay hắn, càng siết chặt hơn:
- Khi người ta bị bắt quả thực không nghĩ nhiều đến vậy. Muội chỉ nghĩ: “Lần này toi rồi, mình sắp chết rồi, tên đàn ông vô lương tâm kia suốt ngày bận rộn không thèm ngó ngàng đến mình, sau này hắn muốn gặp cũng không gặp được, sau đó... Không biết hắn có thể nhớ mình bao lâu nữa, có khi nào hoàn toàn quên Liên nhi hay không, vừa nghĩ đến đó, trong lòng muội khó chịu không thôi.
Dương Lăng không kìm lòng được ôm chặt eo nàng, dịu dàng nói:
- Liên nhi, sau này tướng công không cho nàng rời xa ta nữa, lần này ta nhất định sẽ dẫn nàng về kinh.
Mã Liên Nhi ngẩng mặt lên nhìn hắn, hai mắt ngời sáng.
Chỗ bị trói trên cánh tay hơi sưng đỏ, lòng bàn tay mướt mồ hôi được Dương Lăng nắm lấy có chút nhói đau, nhưng đồng thời cũng có cảm giác ấm áp truyền từ cánh tay vào lòng khiến trái tim Liên nhi bồi hồi thổn thức, ấm áp vô cùng. Những lời trêu chọc trách cứ Dương Lăng chực chờ vuột khỏi miệng cũng tan ngay trên đầu lưỡi, trong mắt chỉ còn hạnh phúc, sự thỏa mãn và niềm vui sướng.
Từ khi nàng đính ước với Dương Lăng, hai người gần ít xa nhiều, hiện giờ con gái đã ê a học nói rồi mới có thể thực sự đoàn viên. Nỗi niềm tương tư triền miên này cuối cùng cũng có hồi báo, trong lòng sao không kích động cho được?
Hứa Thái vội vàng chạy ra đón. Mã Liên Nhi đỏ mặt rời khỏi lòng Dương Lăng. Nàng quá mức say sưa, lúc này sực nhớ là đang ở trước mặt ngàn vạn quan binh, không thể thân mật quá mức với phu quân.
Dương Lăng hứng thú nhìn nàng:
- Cô gái nhỏ này, sau khi làm vợ làm mẹ thì chín chắn hơn nhiều, không còn là tiểu cô nương lúc trước chỉ biết kiêu căng khoe khoang.
Hắn quay sang nói với Hứa Thái:
- Tình hình thế nào?
Hứa Thái chắp tay nói:
- Vì các lộ nhân mã chém giết loạn xạ nên chiến trường cực kỳ hỗn loạn, hiện tại nhân mã vẫn đang tập trung. Triệu Phong Tử bảo vệ cầu nổi nghiêm ngặt, yểm hộ khoảng năm ngàn phỉ tặc qua sông. Lộ quân Lưu Huệ chạy xuống từ Phượng Hoàng Lĩnh đã bị tận diệt, hiện giờ Hồng Nương Tử không gây được sóng gió gì nữa.
- Ừ, tình hình tàn quân Dương Hổ thế nào?
- Hai vạn đại quân Dương Hổ sau khi tự tan rã liền bị quan binh chia nhau tiêu diệt, hiện giờ chỉ có lộ quân Lý Dạ Ẩn còn đủ người. Có điều y đang bị vây ở Hoàng Kim Lĩnh, khi nãy mới có khoái mã đưa chiến báo tới, Lý Dạ Ẩn ba lần phá vây xuống núi đều bị đuổi về. Hiện tại có ba lộ quan binh đang tập hợp đội ngũ đến Hoàng Kim Lĩnh, tăng thêm lực lượng tấn công lên núi, hôm nay nhất định có thể diệt sạch bọn chúng.
Chỉ có đám Bạch Y quân chạy tán loạn này khá phiền toái, bọn họ chia ra mỗi nhóm khoảng một trăm người, ước chừng có hơn mười nhóm bại binh Bạch Y quân đang lưu lạc không mục đích ở khắp nơi. Hôm qua Binh bộ và Hình Bộ Nam Kinh hạ lệnh cho quan phủ, Tuần Kiểm Ty, Đoàn Luyện địa phương cùng phối hợp với quan binh bao vây tiêu diệt, hiện tại chỉ cần có thời gian.
Dương Lăng gật đầu, Hứa Thái lại nói:
- Quốc công, bây giờ chúng ta có cần phái người vượt sông, truy kích nhóm tàn quân Hồng Nương Tử?
Dương Lăng nói:
- Hiện tại bắc cầu cho binh mã qua, bọn chúng đã sớm chạy hơn trăm dặm, kết quả truy đuổi bọn chúng chạy đầy Hà Nam, không hiểu hướng chạy của chúng mà mù quáng đuổi theo thì không ổn.
Mã Liên Nhi nghe thấy vậy, đột nhiên sực nhớ một chuyện, bèn thốt lên:
- Muội... muội ở trong quân Hồng Nương Tử từng vô tình nghe được một câu, có lẽ... liên quan đến hướng đi của họ...
Dương Lăng và Hứa Thái đều kích động, Dương Lăng vội hỏi:
- Nói cái gì?
Liên nhi nói:
- Muội bị nhốt trong quân của Hồng Nương Tử, từng thấy tên thủ lĩnh bị muội bắn bị thương tới tìm Hồng Nương Tử, lúc y rời đi có lẩm bẩm nhắc đến Thiểm Tây, Thương Lạc...
Hứa Thái phấn khích tự gõ đầu mình, nói:
- Quốc công, lời Mã cô nương nói nhất định là đúng rồi. Khi phân tích chỗ mà bọn chúng có khả năng tiến công ở Hà Nam, chúng ta liền phán đoán bọn họ sẽ chọn Quan Trung, Quan Trung tây có Đại Tán Quan, đông có Hàm Cốc Quan, bắc có Hào Quan, nam có Võ Quan, có thể nói quốc gia bốn ải, một người trấn ải, vạn người không qua được. Năm đó Di Lặc giáo nổi dậy cũng chọn Thiểm Tây đầu tiên.
- Chỉ là chúng ta không ngờ Triệu Phong Tử không phụ với tên “điên” (chữ Phong trong tên nv này có nghĩa là điên), dám mạo hiểm đột kích Kim Lăng. Giờ đây đánh chiếm Kim Lăng thất bại, y chạy về hướng tây đến Thiểm Tây, tính kế sau chu toàn với quan binh ở cao nguyên và trên núi là lựa chọn duy nhất của chúng. Sau đó sẽ xác minh lời của Mã cô nương, xem ra lần này chắc chắn chúng tháo chạy đến Thiểm Tây.