Ngược Về Thời Minh

Quyển 7 - Chương 665: Đêm lặng (3)

Hồng Nương Tử gật đầu. Nói:
- Nhị thúc, đi chăm sóc huynh đệ chúng ta một chút đi. Con không sao đâu.


Trình Lão Thực ừm một tiếng, xoay người rời đi. Hồng Nương Tử lại buồn bã ngắm hồ nước thật lâu mới quay người lên bờ, chậm rãi đi đến cây đại thụ. Ngựa của cô quay đầu lại cọ vào vai cô rất thân thiết, Hồng Nương Tử vỗ đầu tuấn mã, sau đó đi đến dưới tàng cây.


Mã Liên Nhi bị trói trên cây, đôi mắt sáng ngời nhìn chăm chú cao thủ đã bắt sống mình. Sau một lúc lâu, nàng đột nhiên hỏi:
- Ngươi là nữ nhân?
Hồng Nương Tử gật đầu, gỡ hàm râu ria mép ra. Mã Liên Nhi hít sâu một hơi, nói:


- Ta biết ngươi là ai rồi, Hồng Nương Tử! Đạo tặc Dương Khóa Hổ.
Hồng Nương Tử bật cười, nói:
- Nói không sai, chính là ta! Hình như ngươi không sợ ta?
Mã Liên Nhi nhướn mày, nói:
- Sợ ngươi? Vì ngươi bắt được ta?
Hồng Nương Tử khẽ lắc đầu, ánh mắt nheo lại nguy hiểm, trầm giọng nói:


- Ngươi cũng biết chúng ta là phỉ tặc, là đạo tặc không chuyện ác nào không làm, ngươi không sợ ta đem ngươi..., hửm?
Mã Liên Nhi bỗng nhiên cười rộ lên. Nụ cười này rất động lòng người, ngay cả Hồng Nương Tử vốn là mỹ nữ trông thấy cũng ngẩn cả người, Mã Liên Nhi cười khanh khách nói:


- Sợ ngươi thế nào? Sợ ngươi đem ta giao cho đám nam nhân cường bạo hay là ngũ mã phanh thây?
Hồng Nương Tử tuy là sơn tặc nhưng vẫn ngượng miệng nói ra những lời này. Nàng không ngờ Mã Liên Nhi lại nói thẳng ra thay mình, vì vậy cũng sững sờ.
Trong ánh mắt Mã Liên Nhi đầy ý cười, nói:


- Đến hù dọa người khác cũng không biết, một nữ nhân dùng sức mạnh dọa một nữ nhân khác, trừ phi cô ta phát điên, nhưng theo ta được biết, Hồng Nương Tử không phải là người như vậy.
Hồng Nương Tử nhếch khóe miệng, nói:


- Không thể tưởng tượng được một kẻ tạo phản đại nghịch bất đạo như ta, thanh danh cũng không tệ.


- Thanh danh của ngươi vốn đã không tệ, kẻ làm sơn tặc cũng không hoàn toàn là tặc tử. Những kẻ làm quan có người vẫn là tặc tử, lòng dạ hiểm độc, gây hại cho dân còn nhiều hơn kẻ khác, độc hơn kẻ khác. Có là tặc tử hay không cũng không phải tiêu chuẩn phán đoán một người tốt hay xấu, càng không phải là lý do có nên giết hay không.


Mã Liên Nhi thản nhiên nói:
- Nhưng ngươi vốn là hiệp đạo, tội gì trở thành địch với thiên hạ? Trước đó đã sai rồi, triều đình chiêu an, lại để vuột cơ hội, rồi lại sai tiếp. Hiện giờ các ngươi đã cùng đường, chẳng lẽ vẫn không suy tính cho mình?


- Việc đã đến nước này, chỉ có tử chiến thôi. Còn có thể có suy tính gì nữa? Triều đình vẫn chịu chiêu an hay sao?
Mã Liên Nhi tiếc hận lắc đầu nói:
- Không có khả năng, triển khai trận chiến lớn như vậy, đã đánh đến cục diện này, triều đình chắc là sẽ không chiêu an rồi.


Hồng Nương Tử khịt mũi, nói:
- Vậy thì phải rồi, ngươi còn nói những lời nhảm nhí này làm chi?
Mã Liên Nhi mỉm cười nói:


- Có gì nhảm nhí? Mặc dù không có khả năng chiêu an, nhưng ngươi muốn dừng lại thì cũng không phải không có biện pháp. Ngươi, còn những người bên cạnh ngươi nữa, những huynh đệ sống chết cùng ngươi. Ngay cả khi ngươi không sợ chết, chẳng lẽ không hề suy tính cho bọn họ?


Hồng Nương Tử có chút động lòng, buột miệng hỏi:
- Biện pháp gì?
Mã Liên Nhi nhìn quanh một chút, thấp giọng nói:
- Giết người lập công!
Thấy Hồng Nương Tử im lặng, Mã Liên Nhi lại thì thầm:
- Ngươi là người của Thôi gia sơn trại, Triệu Phong Tử cũng là phỉ tặc Bá Châu, vốn không phải là...


Nói đến đây, nàng bỗng nhiên ngừng lại. Hồng Nương Tử lạnh lùng gắt:
- Tại sao không nói tiếp?
Mã Liên Nhi thở nhẹ:
- Ánh mắt của ngươi nói cho ta biết, ngươi sẽ không làm vậy.
Hồng Nương Tử cười:


- Ngươi rất thông minh, nếu ngươi nếu không câm miệng, ta sẽ giết ngươi ngay. Ta tiếp nhận chiêu an, kết quả là cha của ta và rất nhiều người trong sơn trại trúng kế quan binh rồi bị giết. Ta cũng không muốn đánh nhau giành giang sơn, vì báo thù, ta gia nhập Bạch Y Quân, hiện tại đại thù của ta đã báo, nếu Triệu Phong Tử phát đạt thì ta có thể đi. Bọn họ đang gặp khó khăn, cho nên ta phải ở lại. Ta không nói được đạo lý lớn lao, ta chỉ biết ta là nữ nhân, nhưng từ nhỏ đến lớn ta phải sống như nam nhân. Nàng nói xong xoay người sang chỗ khác, lại từ từ quay lại nói:


- Ngươi rất xinh đẹp, cũng rất thông minh, còn giỏi võ nghệ. Nhìn phục sức của ngươi hẳn là thiên kim nhà quyền quý, người từ nhỏ ngâm mình trong mật như ngươi sẽ không hiểu những người như chúng ta, gả cho người khác, phụ chồng dạy con, đó chính là vận mệnh của ngươi. Còn chúng ta, việc gì cũng phải tự mình làm, bất kể là nam nhân hay là nữ nhân.


“Soạt” một tiếng, ánh kiếm chợt lóe. Dây thừng trên người Mã Liên Nhi đứt rời, Hồng Nương Tử thong thả tra kiếm vào vỏ, nói:


- Ngươi làm tổn thương người của ta, vốn muốn trừng trị ngươi, nhưng vì một câu “Có là tặc tử hay không cũng không phải tiêu chuẩn phán đoán một người tốt hay xấu” của ngươi, xem như nói lời công đạo cho những cường đạo vô liêm sỉ như bọn ta. Hồng Nương Tử ta tha cho ngươi.


Mã Liên Nhi xoa cánh tay bị trói đến sưng đỏ, kinh ngạc hỏi:
- Ngươi... thật sự thả ta đi?
- Hừ! Chẳng lẽ ta lại cho ngươi một mũi tên ở sau lưng!


Mã Liên Nhi vừa mừng vừa sợ. Từ khi biết người bắt mình chính là Triệu Phong Tử, nhân mã của Hồng Nương Tử, chỉ biết bản thân sẽ không bị người ta lăng nhục. Hệ thống tình báo mà nàng nắm giữ khá rõ về ba lộ Bạch Y Quân.


Triệu Toại tự cho mình là hiệp nghĩa, hơn nữa bởi vì vợ y suýt nữa bị người ta lăng nhục nên mới nhập bọn, cho nên hận nhất là kẻ ɖâʍ tà. Nếu trong quân của y xâm phạm nữ sắc sẽ bị mổ bụng khoét tim, dụng hình cực nghiêm. Sau khi Hồng Nương Tử gia nhập thì không ai dám phạm lệnh cấm này. Về phần bị xử tử, rơi vào tay bọn họ thì chỉ có thể bình thản tiếp nhận.


Chính vì như thế, Mã Liên Nhi mới bình thản, ngược lại muốn khơi dậy tư tâm của Hồng Nương Tử, bảo cô giết Triệu Toại tranh công, giúp tướng công tiêu diệt phỉ tặc giảm bớt tổn thất. Không ngờ một lời tri tâm lại đánh động được nữ tặc này.
Mã Liên Nhi vui mừng nói:


- Hồng Nương Tử nghĩa khí ngất trời, hiệp nghĩa vô song, tiểu nữ tử chân thành cảm phục....
Hồng Nương Tử phụt cười một tiếng:


- Bớt nịnh bợ đi! Giết ngươi thì được gì? Tuy nhiên ngươi bây giờ vẫn chưa thể đi, chúng ta không thể để cho quan binh biết tình hình hiện tại của chúng ta. Sáng sớm mai, khi chúng ta rời khỏi thì sẽ thả ngươi đi.
Dứt lời, Hồng Nương Tử bèn lấy một cái bánh bao từ trong ngực áo ném vào tay nàng, nói:


- Ngươi ngoan ngoãn ở lại đi, đừng động não làm gỉ, nơi này là đại doanh của chúng ta, ngươi trốn không thoát đâu.
Mã Liên Nhi tươi cười:
- Đa tạ Hồng tỷ, Hồng tỷ một lời ngàn vàng, nhất ngôn cửu đỉnh. Tỷ chịu thả ta, ta còn mạo hiểm làm gì?


Hồng Nương Tử hừ một tiếng rồi xoay người rời đi. Mã Liên Nhi nhìn theo cô, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống tảng đá. Nàng đang cắn một miếng bánh bao cứng ngắc, sau đó nhếch miệng, đột nhiên bên cạnh có một đại nương độc nhãn hừ lạnh một tiếng, nói:


- Thế nào? Kẻ phú quý như mấy người ăn không quen thứ này? Có ăn thì đừng kén chọn.
Mã Liên Nhi không ăn cũng được, vừa cắn một miếng bánh thì bụng đói đến sôi ục ục. Nàng vội vui vẻ cười ngọt, dịu dàng nói:
- Ăn quen chứ, ăn quen chứ, đại nương. Có nước không, cho tôi uống hai ngụm.


Lão nương độc nhãn hừ một tiếng, chỉ ra bên hồ nói:
- Có, có nước chứ, ngươi cứ tự nhiên uống.
Bà thấy Mã Liên Nhi nhìn đăm đăm hồ nước, cười hì hì nói:


- Tiểu thư của chúng ta, chính là giang hồ hảo hán đỉnh thiên lập địa, không ai không bội phục. Tiểu thư nói tha cho ngươi một mạng thì ván đã đóng thuyền, ngươi muốn theo nước chạy trốn thì tùy ngươi, hơn mười dặm mặt hồ, cẩn thận giữa đường không còn sức lực.
Mã Liên Nhi cúi mặt, nói:


- Không thể nào, tôi... tôi ăn như vậy là được rồi.


Nàng nhìn xung quanh một lượt, chợt đi tới rút ra một mũi tên từ trên lưng ngựa, ánh mắt sáng ngời của lão nương độc nhãn nhìn chằm chằm nàng. Mã Liên Nhi mỉm cười với bà, cắm phập mũi tên vào bánh bao, không chút khách khí chen đến bên cạnh lão nương nước trên lửa.


Lão nương nhích sang bên cạnh, im lặng hừ một tiếng, có điều lại quăng túi da đựng nước dưới chân nàng. Mã Liên Nhi mỉm cười thân thiện với bà rồi lại quay sang đống lửa. Ánh lửa đỏ hừng hực rọi trên khuôn mặt xinh đẹp như hoa đào. Mã Liên Nhi cảm thán:


- Ta bị bắt đến đây, không biết ca ca sốt ruột thế nào. Còn có cái tên vô lương tâm kia nữa, nếu y đích thân lĩnh binh, hiện tại chắc tới phủ rồi. Ôi, tội y quá, nhất định gấp muốn điên rồi.
Nghĩ ngợi một chút, nàng lại bĩu môi:


- Đáng đời, cả ngày nhớ đến y, còn y ở trong kinh lại tiêu dao khoái hoạt, giờ đến lượt y nhớ ta rồi.


Dường như Dương Lăng đang ở trước mắt, Mã Liên Nhi vẫn còn chút tính trẻ con càng nghĩ càng nguôi giận, dẩu môi đắc ý nhìn đống lửa. Đúng lúc này, Chân Dương Qua vác đại đao đi tới, hạ giọng hỏi:
- Đơn Nhị nương, Oanh Nhi đâu rồi?
Đơn Nhị nương bĩu môi, buồn bực nói:


- Hừ, qua bên kia rồi, chắc là muốn thăm hỏi các huynh đệ bị thương.
- A!
Chân lão tứ xoay người rời đi, lầm bầm:
- Nếu ta nói, vùng Thiểm Tây, từ Thương Lạc…
Mã Liên Nhi vừa nghe liền kích động, đôi mắt xinh đẹp nheo lại một cách giảo hoạt…