Ngược Về Thời Minh

Quyển 7 - Chương 660: Giết! (4)

Hồng Nương Tử nhìn đại thù trước mặt, mắt cũng đỏ lên. Nàng đưa tay vỗ yên ngựa, thân hình nhẹ nhàng nhảy xuống đất, mũi chân chạm khẽ, thoáng qua như yến nhỏ về rừng, người xoay vòng hướng vào trong lòng của Chu Đức An. Chỉ có điều trước thân hình của nàng là một mũi kiếm sáng loáng.


Chu Đức An không hề sợ sệt, công phu toàn thân dùng đến cực điểm. Thấy Dương Khóa Hổ còn khoa trương hơn mình, không ngờ lại công kích ngay chính diện, y bèn hét lớn một tiếng, xoay hông đứng nghiêng, hô một tiếng rồi vung trường đao về phía tay phải cầm đao của Hồng Nương Tử. Đao này ra sau mà như trước, nhanh tựa sấm chớp, góc độ sắc sảo, bất kể thời cơ hay phương vị đều ở mức thượng thừa.


Hồng Nương Tử kêu “a” một tiếng, vội xuất kiếm chống đỡ. “Cạch”, Hồng Nương Tử hướng ra phía ngoài, thân hình xoáy liền hai vòng mới hóa giải được lực đao mạnh của Chu Đức An. Tiếp đó dưới chân như đạp long xà, thân hình quỷ dị, liên tiếp vung ba nhát kiếm nhắm thẳng cổ họng, giữa ngực, bụng của Chu Đức An.


Chu Đức An cười sang sảng, vung đao đánh trả, dậm chân rồi lui ra phía sau. Hai người đánh qua đánh lại. Trải qua lần giao chiến này, Chu Đức An phát hiện Hồng Nương Tử chỉ giỏi khinh công, chiêu kiếm mau lẹ. Nếu bàn về tổng hợp vận dụng sức lực và thân pháp thì còn kém xa. Y dự đoán những lời khen công phu quyền cước, đao súng thương gậy của Hồng Nương Tử hơn xa Dương Hổ chính là xuất phát từ những người trong lục lâm, hoặc là võ công của Dương Hổ này khác với thực tế.


Sau khi thử qua võ công của Hồng Nương Tử, Chu Đức An không còn kiêng dè gì nữa, hai người càng ra tay phóng khoáng hơn. Hai lộ đại quân lẳng lặng đứng nghiêm trên đường, ở giữa xuất hiện không gian rộng hơn hai mươi trượng, họ nhìn hai vị chủ tướng múa đao vung kiếm, đánh chém túi bụi.


Hai người phi thân qua lại, hai vệt ánh bạc lóe ra từ lưỡi đao không ngừng nhảy múa trên không trung xoèn xoẹt tia lửa. Người chĩa đao kẻ rút lại, Chu Đức An vung đao lên xuống soàn soạt, ngăn được màn tiến công tựa mưa rào của Hồng Nương Tử. Thi thoảng y đánh trả một đao, thanh thế cực lớn khiến Hồng Nương Tử thối lui, nếu ả không có thân pháp kỳ quái thì đã sớm chết dưới đao của Chu Đức An.


Chu Đức An thấp giọng cười, bắt đầu phản kích. Y quét đao một vòng to, lực lớn chiêu mạnh, uy thế khó đỡ. Vệt kiếm sáng lóa vừa chạm phải lưỡi đao như lụa kia liền mau chóng dời xa, không thể đánh vào chỗ yếu hại của Chu Đức An.


Phong Lôi vội vàng chạy từ sau ra trước, vừa thấy Hồng Nương Tử gặp nguy cấp liền rút đao nhào tới. Chân Dương Qua đè vai y xuống, Phong Lôi nhận ra vị tiền bối trên đường lục lâm, sốt ruột dậm chân nói:
- Ôi Tứ đại gia của ta, ngài còn giữ quy củ giang hồ sao? Cùng lên luôn đi!
- Đừng lộn xộn!


Vai của Chân lão đầu đã băng bó lại rồi thắt gút, trông có vẻ chật vật. Lão vểnh râu lên, cười nói:
- Chỉ giả vờ thôi, đừng gấp, chậc chậc… Không hổ là nữ nhi của Thôi lão đại, thấy đại thù không hề nóng vội, còn biết dùng tâm kế ám hại hắn, quả đúng là đứa con giỏi.


- Hả?
“Vù” một tiếng, đao quét cuồng phong về phía eo của Hồng Nương Tử, nếu trúng có thể chém nàng thành hai nửa. Hồng Nương Tử nhẹ nhàng né tránh như chim yến cắt nước, mũi đao sượt qua tà áo. Hồng Nương Tử như bóng với hình, đoản kiếm vẽ một đường cong duyên dáng đâm về phía Chu Đức An.


Lúc này liền xoay người, hai người từ ở giữa dần dần lệch về phía Bạch Y Quân, Hồng Nương Tử đang ngăn đường lui của Chu Đức An. Hồng Nương Tử cực hận y, một lòng muốn giết y, chỉ sợ y thấy tình thế không ổn sẽ rút về trong trận quân, bởi vậy lúc mới giao thủ liền cố ý yếu thế, sau đó sẽ giết y trở tay không kịp.


Hồng Nương Tử từng theo dõi để ám sát y, nhưng vì quân doanh đề phòng nghiêm ngặt, căn bản chưa từng xâm nhập vào trung tâm. Giao chiến lần đầu mặt đối mặt như vậy, Chu Đức An vốn rất tự cao, lần giao thủ này lại càng kiêu ngạo, hoàn toàn không xem Hồng Nương Tử ra gì.


Hồng Nương Tử chuẩn bị dốc hết toàn lực, nàng bỗng nhiên hét một tiếng. Khi Chu Đức An điên cuồng vung một đao nhưng lại thu về, cả người đều bay lên không. Một thanh kiếm tạo nên tầng tầng sóng sáng, Chu Đức An chợt cảm thấy kiếm quang rực rỡ, trong mắt toàn là kiếm ảnh của Hồng Nương Tử, y không khỏi kinh hoảng.


Chu Đức An lui gấp, vung đao, Hồng Nương Tử liên tiếp sấn tới, xuất kiếm, tiếng leng keng bên tai không dứt. Lực trên kiếm của Hồng Nương Tử đột nhiên tăng thêm vài phần, đoản kiếm đâm thẳng, khiêu khích, lại nhanh hơn trường đao khiến Chu Đức An luống cuống tay chân.


Binh mã công thủ hai bên bị võ công xuất thần nhập hóa của hai người dọa ngây người, ai nấy đều đứng đờ cả người, kinh ngạc nhìn hai người họ giao đấu. Chỉ thấy bóng kiếm ánh đao tung tẩy khắp trời, liên tiếp lên xuống, trong lúc đánh nhau ánh đao gặp mặt trời giữa trưa phản chiếu vô số những vệt hàn quang.


Bất thình lình nghe thấy Chu Đức An rống lên như hổ gầm, mạnh đến mức khiến đàn ngựa của Bạch Y Quân nhốn nháo. Chỉ thấy Hồng Nương Tử nghiêng người tránh né, vai phải chạm đất, sau đó trượt sang bên cạnh nhanh như chớp. Bất chợt nàng thẳng lưng bật dậy toàn thân, một tay ấn đầu gối, quỳ một chân trên đất, sắc mặt trắng bệch, hơi thở hổn hển.


Lại nhìn Chu Đức An, tay cầm đao quét tựa sấm, từng nhát đao bổ tới, khí thế như muốn hủy thiên diệt địa. Đôi mắt y trợn lên, liền sấn tới trước một bước chém một nhát, lại vung thêm năm nhát, sau đó mũi đao chĩa xéo, đứng sững tại chỗ không hề động đậy.


Toàn thân y là giáp trụ, một tay cầm đao, mũi đao chĩa nghiêng, đối diện với trận quân của mình vẫn không nhúc nhích. Binh sĩ thương trận và tiễn trận ở phái sau ngạc nhiên nhìn Chu đại tướng quân, không biết chuyện gì đã xảy ra. Còn Bạch Y Quân phía sau y đang im lặng phút chốc liền bùng nổ tiếng hoan hô.


Tiếng hoan rầm rộ lên xuống, càng lúc càng lớn, cuối cùng lại chuyển thành tiếng gào thét như dời non lấp biển. Đó là vì người đứng trước nhanh chóng truyền tin cho người ở sau, âm thanh hoan hô không ngừng tăng lên. Lúc này thân thể của Chu Đức An dao động rồi chậm rãi gục về phía trước, sau đó cả người ngã “rầm” lên mặt đất, bụi đất cũng bốc lên.


Một mũi kiếm sáng rực lộ ra chừng một thước rưỡi từ sau gáy của y. Thanh kiếm này của Hồng Nương Tử chính là kiếm rời tay, đâm thẳng xuống từ chỗ yếu hại nơi cổ họng của y, đâm từ chỗ hở ở phần má bằng da của khôi giáp, đâm thẳng đến tận cán. Bạch Y Quân đằng sau y thấy mũi kiếm sáng lóa và máu tươi nhỏ xuống, còn quan binh phía đối diện vì giáp trụ y đang mặc che đi nên không để ý đến chuôi kiếm ngắn kia.


Các quan binh đều sững sờ, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải. Hồng Nương Tử thấy tình hình này, lập tức quát lên:
- Xông lên! Mau mau xông lên!
Bạch Y Quân reo hò xông lên trước, mang theo sĩ khí hùng mạnh không gì địch nổi. Phong Lôi vội chạy ra đỡ Hồng Nương Tử đứng dậy, vội hỏi:


- Cô không sao chứ?
Hồng Nương Tử hất nhẹ tay của y ra, thở hổn hển nói:
- Ta không sao, chỉ có điều hết sức rồi, lấy lại kiếm cho ta, cả đầu chó của tên gian tặc kia nữa!


Phong Lôi đáp một tiếng, vừa vừa định tránh đội quân đang xông lên, kéo thi thể của Chu Đức An về, chợt nghe từ xa truyền đến một trận hô hào chém giết vang dội. Y nhón chân lên nhìn cũng không thấy rõ là nhân mã của ai, Hồng Nương Tử thầm kinh hãi:


- Chẳng lẽ quan binh hợp vây rồi ư? Nhân mã của ta hôm nay phải chôn vùi tại đây sao?


Ba nghìn quan binh chỉ có tướng sĩ cấp thấp lãnh đạo như rắn mất đầu, đang kinh hoảng tháo chạy, phía sau bọn họ càng có nhiều Bạch Y Quân đuổi giết. Ai nấy cũng phóng ngựa như bay, như lang như hổ, quan binh vừa thấy liền mất hết dũng khí, đồng loạt hô hoán chạy về bãi đất hoang trồi sụt hai bên đường.


Triệu Phong Tử huơ đao xung phong tựa ác hổ vồ dê, nhưng nhân mã của y thua xa quân ngũ chỉnh tề của Hồng Nương Tử khi đột kích, thanh thế như vậy cũng không thua gì so với quan binh chạy tứ tán. Sau đại quân của y là đại quân triều đình hùng hổ ào đến, một ngọn cờ lớn đón gió phần phật dựng thật cao giữa đám hỗn loạn, có thể thấy chữ “Dương” to tướng cực kỳ nổi bật.